Tránh Sủng II

Quyển 1 - Chương 12: Đề phòng!




Sau khi thức ăn được bày lên đầy đủ, Giang Phi nhìn hai bình rượu trắng trên bàn ăn, nhất thời tim hơi đập mạnh.

Cái này hình…hình như quá khác với tưởng tượng của cậu rồi.

Giang Phi mấy lần muốn nói chuyện phiếu nợ, nhưng đều bị Triệu Trường Tùng dùng đề tài khác lảng qua.

Triệu Trường Tùng tự mình đứng dậy rót rượu cho Giang Phi, mặt đầy tươi cười nói: “Tới tới nào Giang Phi, đừng khách khí…”

“Cảm ơn Triệu tổng, tôi không uống rượu.” Giang Phi vội vàng khoát tay: “Tửu lượng tôi không tốt, cho nên…”

“Tiểu Giang, cậu đây là không cho tôi mặt mũi sao?” Triệu Trường Tùng cố tình nghiêm túc: “Chẳng lẽ cậu có thành kiến gì với tôi?”

“Không không phải, tôi tuyệt đối không có ý đó.”

Tính tình Giang Phi hướng nội, không giỏi giao tiếp lại sợ đắc tội với người ta, cậu giống như đứa trẻ sao là đối thủ của tên cáo già Triệu Trường Tùng giỏi giao tiếp trong các bữa tiệc rượu được, cho nên bị Triệu Trường Tùng cứng rắn nói vài câu, Giang Phi chỉ có thể theo tiết tấu của Triệu Trường Tùng vâng lời…

Triệu Trường Tùng thấy Giang Phi thỏa hiệp, liền rót cho đầy rượu vào trong ly rượu mà Giang Phi cầm trong tay.

Nhìn ly rượu trắng đầy ứ ự kia, Giang Phi bất an nuốt nước miếng một cái.

“Tiểu Giang a, cậu làm gì thế?” Triệu Trường Tùng cười hỏi: “Uống vào sao a?”

“Chính…chính là tôi chỉ đi làm chút việc lặt vặt.” Giang Phi miễn cưỡng cười nói: “Không có bản lĩnh thật sự gì, cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng xin Triệu tổng hãy tin tưởng tôi, cho dù tôi có thiếu tiền cũng sẽ không đi ăn trộm, đêm hôm đó thật ra là…”

“Từ từ nói, đừng gấp.” Triệu Trường Tùng nhẹ giọng ngắt lời Giang Phi, hắn cầm ly rượu trong tay lên, cười với Giang Phi: “Trước bồi tôi một ly, chúng ta từ từ nói chuyện.”

“Tôi…”

“Trong lòng tôi thấy cậu là một đứa trẻ ngoan, cho nên đừng làm tôi mất hứng a.”

Giang Phi luôn cảm giác trong nụ cười của người đàn ông trước mắt này có cất giấu một loại nguy hiểm nào đó, không khiến cậu cảm giác thân thiết nữa mà khiến cả người cậu không được tự nhiên.

Giang Phi cũng không biết nên nói cái gì, trong lòng muốn nhanh giải thích chuyện đồng hồ kia, loại bỏ món nợ ba trăm vạn đó, cho nên không dám chọc Triệu Trường Tùng khó chịu.

Triệu Trường Tùng uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, Giang Phi cũng bất đắc dĩ nâng ly rượu trước mặt lên.

Dòng rượu cay nồng thiêu đốt cổ họng tiến vào trong dạ dạy, ngũ quan Giang Phi vì khó chịu mà nhăn lại, cậu vừa đặt ly rượu trên bàn, Triệu Trường Tùng lại cầm chai rượu lên rót rượu cho cậu lần nữa.

“Tôi…tôi không thể…”

“Uống một ly nữa, uống xong ly này chúng ta liền trò chuyện về chuyện chiếc đồng hồ đeo tay kia.” Triệu Trường Tùng ôn hòa nói: “Tiểu Giang không sao đâu, uống xong, tôi sẽ sai trợ lý mang cậu lên phòng nghỉ ở tầng trên, để cậu ngủ một đêm ở khách sạn này.”

Lời của Triệu Trường Tùng khiến Giang Phi không thể nào cự tuyệt, trừ phi cậu không mấy lấy lại tờ phiếu nợ ba trăm vạn kia, nếu không cậu chỉ có thể nhắm mặt tiếp tục uống với Triệu Trường Tùng.

Lại một ly rượu nữa xuống bụng, Giang Phi cảm giác đầu mình không nghe theo sai khiến nữa…

Triệu Trường Tùng lại rót cho Giang Phi một ly nữa, lần này Giang Phi nói không uống nữa, hai gò má ửng đó ngỏ ý, nếu như uống vào, cậu không thể nào nói chuyện chính với Triệu Trường Tùng.

Triệu Trường Tùng cảm giác bộ dáng Giang Phi đã ngà ngà say, vì vậy liền buông chai rượu xuống, nhẹ giọng nói: “Được rồi Tiểu Giang, bây giờ cậu có thể nói.”

Giang Phi nỗ lực giúp mình tỉnh táo lại, sau đó nói toàn bộ quá trình đêm đó mình bị đổ oan, Triệu Trường Tùng luôn luôn cười không nói nhìn chằm chằm Giang Phi, cho đến khi Giang Phi nói xong mới tỏ vẻ bừng tỉnh thông suốt: “Nga, nguyên lai là như vậy.”

Giang Phi cho là Triệu Trường Tủng hiểu mình, kích động nói: “Triệu tổng, ngài nhất định phải tin tưởng tôi, mặc dù tôi không có chứng cứ, nhưng chỉ cần ngài nguyện ý đi sâu vào điều tra chuyện này, nhất định có thể tìm ra được đầu mối.”

“Được, tôi tin cậu.” Triệu Trường Tùng nói: “Tôi không thể nào bỏ đói cậu được, cậu ăn chút gì đi, ăn xong rồi tôi đưa cậu đi lấy phiếu nợ kia.”

Giang Phi vô cùng kích động nhưng kiềm chế không bộc lộ ra: “Tôi cũng không đói, không…không thì bây giờ tôi cùng đi lên lấy.”

Giang Phi thực sự lo rằng nếu cứ tiếp tục ăn tiếp, lại phải bị Triệu Trường Tùng mời rượu, uống nữa cậu thật sự sẽ mất đi ý thức.

“Vậy cũng được, cậu đi với tôi…”

Triệu Trường Tùng đứng dậy, Giang Phi cũng đứng dậy theo, chỉ là Giang Phi vừa rời khỏi mặt bàn đầu gồi liền tê rần thiếu chút nữa ngã xuống, may là Triệu Trường Tùng đi lên đỡ cậu một cái.

Triệu Trường Tùng một cái vòng tay qua eo Giang Phi, một tay thuận thế ở ngang hông Giang Phi xoa một cái, Giang Phi theo bản năng tránh thoát, sau khi đứng vững Giang Phi liền vội vàng nói: “Đa tạ Triệu tổng, tôi…tôi có thể đứng vược được.”

Triệu Trường Tùng cười một tiếng không nói gì, xoay người đi tới cửa, Giang Phi xoa xoa mặt mình, sau đó đi sau lưng Triệu Trường Tùng rời khỏi phòng bao.

Vào trong thang máy, Triệu Trường Tùng đứng rất gần Giang Phi.

“Có phải rất khó chịu không?” Triệu Trường Tùng đặt một tay lên bả vai Giang Phi, hơi nghiêng đầu, ở khoảng cách gần nhìn gò má Giang Phi, ôn nhu nói.

Triệu Trường Tùng dựa rất gàn, Giang Phi chỉ cảm thấy cả người cực kỳ không được tự nhiên, chỉ tùy tiện lùi một bước xa về phía sau cực kỳ vô lễ, cho nên Giang Phi chỉ có thể cứng ngắc đứng bất động tại chỗ, hi vọng thang máy có thể lên tầng thật nhanh.

“Vẫn…vẫn tốt, không đến mức khó chịu.”

Tay Trường Tùng theo bả vai Giang Phi chậm rãi đi xuống, đến eo rồi đến mông…

Giang Phi thoắt cái lui sang bên cạnh mấy bước, nhìn Triệu Trường Tùng tươi cười nhìn chằm chằm mình, cố gắng nâng khóe miệng nói: “Triệu…triệu tổng, ngài uống…uống nhiều rồi.”

“Tiểu Giang a, phiếu nợ tôi cũng không thể cho không cậu a…”

“Ngài…ngài có ý gì”

Lúc này, cửa thang máy từ từ mở ra, Triệu Trường Tùng đi ra khỏi thang máy, quay đầu nhìn Giang Phi vẫn còn ở bên trong thang máy nói: “Mau đi nhanh, không cần phiếu nợ nữa sao?”

Giang Phi không thể làm gì khác hơn là đi theo, nhưng trong lòng mơ hồ đoán được cái gì.

Đến cửa phòng, Giang Phi không lập tức đi vào, mà nhẹ giọng nói: “Tôi…đế giày tôi bẩn, vẫn là không nên đi vào, tôi đứng ở cửa chờ ngài.”

“Tiểu Giang à, cậu đây là đang phòng bị tôi sao?” Sắc mặt Triệu Trường Tùng đột nhiên lạnh đi: “Cậu như vậy quá tổn thương tấm lòng tôi rồi, phiếu nợ cậu cũng đừng lấy nữa, trở về đi.”

“Không phải, tôi không có ý này.” Giang Phi vội vàng nói: “Tôi thật sự lo rằng đế giày…”

“Vậy vào đi, tôi đi tìm phiếu nợ.” Vừa nói, Triệu Trường Tùng xoay người đi vào bên trong, trong miệng nói: “Tôi nhớ hình như đặt ở trong tủ đầu giường.”

Giang Phi không còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là đi vào trong phòng 2504 của Triệu Trường Tùng.

Giang Phi vừa mới bước vào cửa, Phó Huân từ phòng số 2503 bên cạnh đi ra, hắn mặc bộ đồ ngủ màu đen, dựa vào một bên tường, một tay đút trong túi quần dài, một tay kẹp điếu thuốc rút ra…