Tránh Sủng II

Quyển 1 - Chương 7: Hãm hại




Buổi chiều, Giang Phi vẫn lo lắng vì không tìm Đại Quất, cũng vui sướng cắm đầu ngồi ở phòng vẽ vẽ vài cái vì sắp thanh toán được nợ, lại nghĩ đến buổi tối phải gặp mặt Phó Huân, càng ngày càng khó tĩnh tâm.

Liên tục suốt hai ba giờ, xóa và sửa bản vẽ nhiều lần, cuối cùng Giang Phi dứt khoát dừng công việc trên tay lại, nghiêm túc suy nghĩ nội dung cuộc trò chuyện với Phó Huân buổi tối nay.

Giang Phi nghĩ, hiện tại Phó Huân rất căm ghét mình, có lẽ mình càng thê thảm, hắn mới càng thống khoái.

Giang Phi mở tủ quần áo suy nghĩ tối nay nên mặc gì, vốn cậu định tối nay mặc bộ vest mua từ nửa năm trước, để chứng tỏ sự tôn trọng của mình với Phó Huân.

Bộ âu phục đắt tiền này Giang Phi cho là có thể mặc trong dịp gặp mặt Diệp Phong Miên nửa năm trước nên mới cố ý đến cửa hàng chọn lựa, chỉ mặc duy nhất một lần, sau đó một mực đặt ở trong tủ quần áo không động đến nữa.

Giang Phi rất ít khi đi ra ngoài, không giao tiếp nhiều, những năm này chỉ điên cuồng làm việc trả nợ, căn bản không có tâm tư dư thừa để dồn tâm trí đi nghiên cứu mình nên mặc loại quần áo gì, cho nên cậu ăn mặc vẫn luôn rất đơn giản, đơn giản đến mức nếu như không chú ý gương mặt cậu, sẽ cảm thấy cậu còn mờ nhạt hơn cả người đi đường.

Giang Phi cảm thấy mình ít nhất phải trong hình tượng khiến cho Phó Huân cảm thấy mình rất nghèo rất thê thảm…Sự thật cũng là như vậy, mấy năm này cậu mặc dù kiếm trăm vạn một năm, nhưng sau khi trả nợ thì nghèo vẫn hoàn nghèo, bây giờ món nợ này cuối cùng cũng sắp trả xong, cuộc sống thuộc về chính cậu vừa mới bắt đầu…

Giang Phi lấy áo len sợi cùng quần jean vì bị giặt nhiều lần đã trở nên bạc màu trong tủ quần áo ra, thay đồ rồi soi mình trên chiếc gương đằng sau một hồi, xoa xoa cái gương mặt vì bị cuộc sống chèn ép đến nản chí, sa sút tinh thần, cuối cùng hài lòng nhìn về phía gương gật đầu một cái.

Cậu vui mừng vì mình che giấu thân phận nhà vẽ manga rất tốt, cũng vui mừng vì ngày hôm qua đã kịp thời ngăn cản Phó Huân tiến vào phòng vẽ của mình, lấy tình huống trước mắt, Phó Huân cho dù có cho người điều tra mình, cũng tạm thời khó mà phát hiện công việc này của mình.

Nếu Phó Huân biết công việc mình làm có thu nhập cao như này, chắc chắn hắn sẽ cảm thấy mấy năm nay mình sống tiêu dao tự tại, hơn nữa có lẽ sẽ cảm thấy mình bây giờ còn đáng chết hơn.

Đúng rồi, còn có căn nhà rộng hai trăm mét vuông nằm bên cạnh một tiểu khu hạng sang mà mình mấy tháng trước đã dành hết tiền để mua, giá trị hơn bảy trăm vạn, là cậu đặc biệt mua cho cha mẹ dưỡng lão, vốn cậu định sau khi chuẩn bị mấy tháng liền bán nhà trọ nhỏ này đi bắt đầu tiến hành sửa sang nhà mới.

Căn nhà kia tuyệt đối không thể để Phó Huân phát hiện…Hơn nữa nếu như Phó Huân vẫn tiếp tục gây khó dễ cho cha mẹ cậu, cậu phải cân nhắc lại bán nốt căn nhà kia đi, đợi cha ra tù sẽ đưa mẹ đến thành phố khác đăng ký hộ khẩu định cư ở đó.

Giang Phi chỉ mong Phó Huân có thể vì Giang Gia đã chiếu cố hắn bốn năm mà có chút cảm kích trong lòng, kỳ thực truy từ quá khứ, Giang gia đối với hắn, tuyệt đối là có ân…

Nhà trọ Giang Phi cách khách sạn Phúc Yên có nửa giờ đi, Giang Phi rất sợ trên đường xảy ra tình huống gì khiến dây dưa lỡ việc, cho nên cố ý đến sớm trước một giờ. Cậu mặc trên người chiếc áo len và chiếc quần jean, cùng một đôi giày trắng vốn cậu định vứt bỏ vì mấy ngày trước bị Đại Quất cắn rách phần gót chân, mang cái vẻ “nghèo kiết xác” lên đường.

Thời gian hẹn là tám giờ đúng, nhưng bảy giờ rưỡi Giang Phi đã đến khách sạn, cậu ngồi ở đại sảnh chờ hai mươi mấy phút mới có một vị quản lý đi tới, hỏi có phải là Giang Phi không.

Vị quản lý này hiển nhiên là người mà Phó Huân nói với Giang Phi, tối nay tiếp ứng cậu.

“Không nghĩ tới Giang tiên sinh lại tới sớm như vậy.” Quản lý mỉm cười nói: “Phó tổng lúc này còn chưa tới, ngài phân phó tôi, trước khi ngài tới, dẫn cậu vào trong phòng chờ ngài.”

“Vâng.”

“Ách..đúng rồi, bên tôi còn có chút việc gấp, tôi nói số phòng cho ngài, ngài tự dùng thang máy đi lên được không?”

Giang Phi thấy sắc mặt ôn hòa của vị quản lý, nhìn chân thành lại hiền hòa, không nghĩ quá nhiều, gật đầu một cái nhẹ giọng nói: “Có thể.”

Sau khi quản lý nói số phòng cho Giang Phi, Giang Phi ở đại sảnh đơn giản đăng ký vài cái, sau đó liền xoay người đi về phía thang máy.

Trong lúc thang máy đi lên, Giang Phi mới chợt nhớ tới vị quản lý kia không đưa cho mình thẻ mở cửa phòng, như vậy mình há chẳng phải là không thể nào vào phòng kia được sao.

Giang Phi định xuống lầu tìm người quản lý, nhưng lại thay đổi suy nghĩ, nếu như mình đứng ở cửa chờ Phó Huân, đến khi Phó Huân tới thấy được, có thể nhìn thấy thành ý và sự nhún nhường của mình mà thay đổi cái nhìn chút không?

Nghĩ tới đây, Giang Phi rời khỏi thang máy, ra tầng mà thang máy dừng lại, đi thẳng tới trước cửa phòng mà vị quản lý từng nói, kết quả đến cửa mới phát hiện cửa phòng Tổng thống lại khép hờ.

Giang Phi thấy hơi kì lạ, thử ấn chuông cửa hai cái, được một lúc cảm thấy bên trong không có động tĩnh gì mới mở cửa đi vào, nghĩ rằng hẳn là vị quản lý đã sớm phân phó mở cửa đàng hoàng cho mình trước rồi cho nên mới bảo mình vào phòng chờ Phó Huân mà không đưa cho mình thẻ mở cửa phòng.

Giang Phi vào phòng, nhìn bên trong được trang trí nguy nga lộng lẫy liền không dám tùy ý đi đi lại lại, sau khi vào cửa lập tức đi thẳng tới ghế salon đàng hoàng ngồi xuống, sau đó trong lòng lặp đi lặp lại câu nói sẽ nói khi trò chuyện với Phó Huân…

Đã gần một tiếng mà Phó Huân vẫn chưa tới, điện thoại của Giang Phi reo lên, là người quản lý gặp ở đại sảnh gọi đến, sau khi Giang Phi tiếp điện thoại thì biết, tối nay Phó Huân có việc nên tạm thời không đến,hẹn gặp vào tối mai.

Giang Phi đành vậy, sau khi cúp điện thoại liền đứng dậy, ngoan ngoãn lấy tay xoa xoa vết nhăn trên ghế salon mình vừa ngồi, rồi rời khỏi phòng.

Giang Phi trở lại đại sảnh khách sạn, vị quản lý liên tục xin lỗi Giang Phi, Giang Phi tỏ vẻ không sao, lập tức đón xe rời khỏi khách sạn.

Thần kinh bị căng thẳng cả ngày không lúc nào buông lỏng, Giang Phi vừa nhức đầu vừa bực bội, khi ăn cơm tối ở một quán cơm nhỏ bên ngoài tiểu khu, bị một tên cường tráng uống rượu say đụng một cái, may có những thực khách khác kịp thời can ngăn nên cậu mới không ăn quả đấm của tên cường tráng kia.

Cơm nước xong xuôi, sau khi trở lại nhà trọ, Giang Phi đi một vòng xung quanh tiểu khu lớn tiếng gọi Đại Quất, cuối cùng lại ủ rũ trở lại nhà trọ.

Trở lại nhà trọ, khi Giang Phi chuẩn bị cởi quần áo đi tắm, vô tình lại móc ra một cái đồng hồ dành cho đàn ông màu xám bạc từ trong chiếc quần jean.

Giang Phi ngây ngẩn, đây không phải đồ của cậu.

Giang Phi không đeo cái đồng hồ đeo tay nào, nhưng khi cậu còn bé đi theo cha tham gia các buổi tiệc rượu dành cho tầng lớp thượng lưu đã gặp qua không ít, nhìn một cái liền biết đó là vật đắt tiền.

Chiếc đồng hồ đeo tay dành cho đàn ông này mặt sau có khắc một ký hiệu nhỏ, ký hiệu này Giang Phi hồi còn nhỏ đã nhìn thấy trên đồng hồ đeo tay của cha, hình như là nhãn hiệu xa xỉ Ý Đại Lợi, mà chiếc đồng hồ đeo tay này, thấp nhất cũng phải bảy con số…

Giang Phi luống cuống, cậu hoàn toàn không biết thứ này ở trong túi cậu lúc nào.

Trực giác Giang Phi cảm thấy không ổn.

Ngay khi Giang Phi chuẩn bị báo cảnh sát, cửa nhà trọ đột nhiên bị gõ, Giang Phi nhìn qua mắt mèo, phát hiện bên ngoài là hai người mặc cảnh phục, thần sắc nghiêm nghị.

Giang Phi nhìn đồng hồ đeo tay một cái, lại nhìn hai tên cảnh sát bên ngoài, một loạt suy nghĩ gay go khiến đầu óc cậu hỗn loạn.

Giang Phi cố gắng trấn định hít sâu một hơn, sau đó mở cửa nhà trọ ra.

Không sao cả…

Giải thích rõ là ổn rồi…