Tranh Thiên Hạ

Chương 48: Tịch dạ




Giờ Mùi, Phong vương, Tức vương và đại tướng hai nước cùng đi vào cung Định Thao, sau đó đóng cửa cung lại, không cho bất kì cung nhân nội thị nào tiến vào, đến giờ Dậu mới mở ra.

Trời mùa đông thường tối sớm, bởi vậy trong cung đã sớm chong đèn sáng trưng, cửa cung vừa mở, bốn người Từ Uyên, Nhâm Xuyên Vũ, Đoan Mộc Văn Thanh, Hạ Khí Thù lập tức nối đuôi nhau đi ra, sắc mặt người nào cũng mang vẻ trầm tĩnh.

“Cung yến chắc đã được chuẩn bị tươm tất rồi, hay là chúng ta cùng đi đi?” Đoan Mộc Văn Thanh hỏi, ánh mắt nhìn về phía Từ Uyên đang đứng một bên.

Từ Uyên liếc mắt nhìn hắn một cái, hai hàng lông mày hơi nhíu lại nhưng cuối cùng vẫn im lặng gật đầu.

Bốn người đồng loạt khởi hành, mục tiêu là cung Khánh Hoa.

Cung Khánh Hoa tối nay chính là nơi náo nhiệt nhất trong hoàng cung. Bên trong đại điện đã được trang trí lại một phen, trên đỉnh điện có treo đèn ngọc lưu ly dùng riêng trong cung đình, ánh đèn như từng dòng thủy ngân đổ xuống khiến đại điện sáng rõ như ban ngày; hai bên là màn che đỏ tươi nhẹ nhàng men theo trụ ngọc rũ xuống, dịu dàng uyển chuyển như sương khói mùa thu; ghế gỗ kỷ được phủ một lớp gấm mềm, chén sứ hoa sen tinh xảo được bày biện ngay ngắn trên những chiếc bàn được làm từ gỗ lim; vương tọa sáng bóng dưới ánh đèn tỏa ra quang mang rực rỡ; cung nhân nội thị vội vã đi đi lại lại, cố gắng chuẩn bị chu đáo cho bữa cung yến sắp bắt đầu.

[gỗ kỷ: một loại gỗ của cây kỷ. Loại cây này có ba giống, một là cây kỷ liễu, dùng làm môi làm thìa, hai là cây kỷ bạch, dùng làm áo quan, ba là cây cẩu kỷ (kỷ tử), dùng làm thuốc.]

Trong khung cảnh tất bật đó, người hối hả nhất chính là Phong Vi, chỉ thấy hắn lúc thì thét to bảo cung nhân không được chạm vào kẻo làm hư nhánh hoa san hô; lúc thì chỉ huy nội thị dời bồn trúc Tử Ngọc sang chỗ khác; lúc thì bảo bức bình phong bên cạnh vương tọa có màu sắc sơ sài quá, nên đổi thành một bức khác màu xanh ngọc; lúc thì bảo loại lan Thanh Diệp này rất hợp với chén ngọc Vân Mộng… Hắn lăn qua lăn lại, hét hét hò hò đến cuối giờ Dậu mới có thể sắp xếp ổn thỏa mọi việc.

[trúc tử ngọc: trúc ngọc tím, hẳn là một loại trúc tím]

“Vương giá lâm!”

Khi người hầu ngoài điện hô lớn, văn thần võ tướng đang đợi trong điện nhất thời xoay người, đồng loạt khom người nghênh đón.

Ngoài điện, hai vị vương giả đang sóng vai chậm rãi đi tới, bởi vì hôm nay là ngày trọng đại nên hai người đều mặc vương phục chính thức, trên đầu cũng đội vương miện Thất Bảo, hai dây trân châu thật dài từ trên vương miện rũ xuống, nhẹ nhàng lắc lư theo bước chân của họ, thoạt nhìn thật hoa quý ung dung. Nếu phải tìm điểm khác biệt giữa hai người, vậy đó chính là màu sắc của y phục. Một người dùng màu trắng làm chủ đạo, vòng eo được bao quanh bởi một chiếc đai lưng khảm chín viên hồng ngọc, thoạt nhìn giống như một tia ráng chiều thấp thoáng trong bóng mây trắng, một dải lụa hồng khoác hờ lên cánh tay, lúc đi phất phới tựa như một làn khói nhẹ, quả thực là nét mặt xinh đẹp, khí độ ưu nhã. Người còn lại mặc một thân vương bào màu đen, eo quấn một chiếc đai lưng khảm chín viên bạch ngọc, thoạt nhìn tựa như sao băng trên bầu trời đêm, trước ngực và góc áo được thêu hoa văn phi long vượt mây bằng chỉ vàng khiến hắn càng thêm tôn quý bất phàm.

“Chúng thần tham kiến vương!”

“Bình thân!”

Quân thần an vị xong, yến tiệc xa hoa liền bắt đầu, nâng chén cùng uống, lời chúc vang xa, món ngon như trân bảo, rượu ngon như sương mờ, đàn sáo như tiếng tiêu, vũ giả như hoa như ngọc.

Ngày cuối cùng của năm Nhân Dĩ thứ mười tám, Phong vương, Tức vương, đại tướng hai nước và quần thần đế đô đã cùng ăn bữa tiệc đêm ở cung Khánh Hoa.

Ngày sau có triều thần nhớ lại, cảm giác buổi yến tiệc kia có chút gì đó không chân thực, khiến bọn hắn không thể hiểu rõ tình cảnh đêm đó, nhưng cũng chính cảm giác hư vô mờ mịt này lại càng làm cho người ta nhớ mãi không quên.

Buổi yến hội kia rốt cuộc có gì khác biệt?

Yến hội tương đối giản dị, còn không xa hoa bằng những buổi yến tiệc hoàng gia lúc trước, cũng không quá náo nhiệt, chỉ có vua và quần thần, thậm chí phi tần vương cơ đều không có lấy một người, thế nhưng không khí trong điện lại không hề quạnh quẽ, quân vương thân thiết hiền hoà trên vương tọa, dưới điện là thần tử nâng chén nói cười, hết thảy đều vô cùng hài hòa… Nếu nhất định phải chỉ ra chỗ đặc biệt, thì đó chính là hai chữ: bình tĩnh!

Yến hội hoàng gia lần này không phải xa hoa náo nhiệt, cũng không phải nghiêm túc yên lặng, mà là một loại không khí bình tĩnh, yên ả như mặt hồ, không có một tia gợn sóng, không có một chút nhấp nhô, là một loại bình tĩnh đúng chừng mực!

Từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, yến hội cứ yên bình trôi qua như thế, miệng nhấm nháp mỹ thực do phòng bếp làm ra, tay kính nhau ly rượu quý trăm năm, tai lắng nghe giai khúc tuyệt diệu của nhạc sư cung đình, mắt thưởng thức điệu nhảy uyển chuyển của cung nhân như hoa như ngọc… Khi gần tới giờ Tý, quân thần cùng nhau đi tới thành lâu ở cửa Nam Hoa, cùng dân chúng chung vui vào thời khắc cuối cùng của năm cũ.

[quân thần: vua và quần thần]

[thành lâu: thành lâu dùng để chỉ tòa lầu nằm trên tường thành, là dấu hiệu của một “thành”, thể hiện sự uy nghiêm của tòa thành và phong thái của dân tộc. Nó cũng là một công trình dùng để phòng ngự quân địch tấn công (có tầm nhìn xa, thường được dùng làm bộ chỉ huy hoặc làm nơi để bắn tên) hoặc ngăn nước lũ.]

Trước cửa Nam Hoa đã sớm đầy ắp người, dân chúng trong đế đô gần như đã tụ tập hết tại đây, ai nấy đều gắng gượng chịu đựng những cơn gió rét buốt, cố gắng kiễng chân chờ đợi chỉ để được gặp hai vị vương giả Phong vương, Tức vương trong truyền thuyết một lần!

Khi bách quan hộ tống hai vị vương giả đi lên thành lâu, dân chúng phía dưới lập tức ngẩng đầu lên nhìn, bầu không khí vốn đang xì xào huyên náo lập tức yên tĩnh lại. Song vương đứng trên thành lâu thấy vậy thì mỉm cười, ung dung vẫy tay thăm hỏi dân chúng bên dưới, trong nháy mắt, tiếng hoan hô lập tức bùng lên, ngàn vạn dân chúng dưới thành đột ngột quỳ rạp xuống đất, không quản dưới gối là băng đá lạnh lẽo hay bùn lầy bẩn thỉu.

Lần quỳ bái này chất chứa hết thảy sự kính yêu cùng tấm lòng biết ơn của dân chúng đế đô. Bọn họ chỉ là dân chúng bình thường, bọn họ chỉ biết Phong vương, Tức vương chính là người đã cứu thoát bọn họ khỏi tay đám phản loạn Bạch quân, giúp bọn họ chữa trị vết thương, giúp bọn họ xây dựng lại gia viên, giúp bọn họ tìm kiếm thân nhân thất lạc… Bọn họ cảm kích, bọn họ yêu quý… cho nên bọn họ lựa chọn biểu đạt tâm ý của mình bằng hành động giản dị này!

Những câu an ủi ôn nhu, những lời khích lệ cùng chúc phúc của song vương dần truyền vào trong tai mỗi người, một khắc đó, gió lạnh xung quanh tựa hồ đã hóa thành gió xuân phơi phới, thổi bay hết thảy rét buốt giá lạnh, khiến thể xác và tinh thần người nghe cảm thấy ấm áp, một khắc đó, dân chúng đồng loạt quỳ bái, từng tiếng hô “vạn tuế” vang vọng khắp chín tầng trời, đó không chỉ đơn thuần là cảm kích nữa, mà là toàn tâm toàn ý bái phục! Bái phục hai vị vương giả nhân đức vẹn toàn, tướng mạo vô song!

Một tiếng “đoằng” vang lên, thì ra đợt pháo hoa đầu tiên đã được bắn ra. Mọi người vội ngẩng đầu quan sát, chỉ thấy từng bông hoa lửa bay lên thật cao rồi nổ tung, thắp sáng cả bầu trời đêm, sau đó biến thành từng đốm sáng rơi xuống mặt đất, thoạt nhìn tựa như một cơn mưa sao băng!

Một khắc kia, thần dân trong thành ai nấy đều cảm thấy vui vẻ, bầu không khí trong thành được bao phủ bởi cảm xúc phấn khởi hân hoan… Gương mặt của Nhâm Xuyên Vũ và Cửu Vi lúc này cũng tràn đầy ý cười, dù sao đây cũng là sự kiện long trọng hiếm có trong thời buổi loạn thế như bây giờ.

Ánh mắt của Phượng Tê Ngô nhẹ nhàng chuyển từ trên mảng pháo hoa sáng rực sang đỉnh thành lâu, hay đúng hơn là chuyển lên người của hai vị vương giả.

Nhóm triều thần đứng sau lưng bọn họ, hai bên trái phải của bọn họ là cung nhân, sau nữa mới là thị vệ, dưới chân thành lại là ngàn vạn dân chúng. Bọn họ được nhiều người như vậy vây quanh, thế nhưng nàng lại có cảm giác, bọn họ hoàn toàn tách rời với mọi người, với thế giới xung quanh… Bọn họ đứng sóng vai với nhau trong một không gian riêng biệt, bọn họ ngẩng đầu nhìn pháo hoa hết nở rồi tàn, trên mặt vẫn mãi treo lên nụ cười ung dung bình đạm. Pháo hoa trên trời nhiều như thế, sáng như thế, nhưng lại không có cách nào át đi ánh sáng của bọn họ, đó là một sự thanh nhã vượt bậc, không phải loại hào hoa phong nhã tầm thường!

Triều thần, dân chúng, những tiếng cười nói ồn ào, tất cả dường như đều đồng loạt biến mất, trên thành lâu lúc này chỉ còn lại bóng dáng của hai người kia. Lấy bầu trời rợp bóng pháo hoa làm nền, bóng dáng hai người kia trở nên chói lọi hơn bao giờ hết, giống như đã thoát khỏi gông xiềng gò bó chốn trần thế này… Bọn họ vốn xứng đôi như thế, nhưng tại sao giữa hai người lại luôn xuất hiện một khoảng cách?! Mặc dù được bách quan vờn quanh, mặc dù được vạn dân hô ủng, tại sao trên người họ vẫn luôn xuất hiện một loại khí chất cô độc vô cùng?!

Giữa biển pháo hoa rợp trời, giữa tiếng hoan hô vang dội, trong lòng hai vị vương giả cao cao tại thượng đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác trống vắng cô quạnh.

Mặc kệ người xung quanh nhiều đến mức nào, mặc kệ không khí xung quanh náo nhiệt đến bao nhiêu, tất cả đều không thể chạm tới bọn họ!

Quay đầu nhìn nhau, bọn họ lại chứng kiến được khuôn mặt tươi cười mơ hồ không rõ của đối phương.

Bọn họ sóng vai mà đứng, chỉ cách nhau một nắm tay, khoảng cách giữa bọn họ thật gần mà cũng thật xa, giống như bị ngăn cách bởi một tấm kính trong suốt, tuy có thể nhìn thấy người đối diện, thế nhưng bàn tay lại vĩnh viễn không thể vượt qua tấm gương lạnh giá ấy, để chạm tới đối phương!

“Thật ra hôm nay cũng là sinh nhật của vương, thế nhưng vương chưa từng ăn mừng bao giờ.”

Phía sau chợt truyền đến tiếng than nhẹ của Đoan Mộc Văn Thanh, Phượng Tê Ngô chấn động, trong lòng chợt trào lên một chút chua xót không thể diễn tả bằng lời.

Giờ Tý gần tàn, đèn đuốc trong cung cũng đã dần tắt hết, đại lễ chúc mừng đã qua, tất cả mọi người đều chìm vào giấc ngủ.

Trong tẩm điện cung Cực Thiên, Chung Ly, Chung Viên đang hầu hạ Lan Tức đi nghỉ ngơi. Sau khi làm tốt mọi việc, hai người liền lui ra ngoài, lúc khép cửa lại, họ thấy vương của mình vẫn đang nghiêng người dựa vào nhuyễn tháp bên cửa sổ, trong tay là chén ngọc trắng tuyết đong đầy rượu ngon màu đỏ hồng. Cửa sổ chỉ khép hờ, lộ ra một khoảng nhỏ, gió đêm lạnh lẽo theo khe cửa tràn vào, khẽ mơn trớn mái tóc đen như mực, khiến chúng không ngừng lay động trên bờ vai hắn, khiến dung nhan tuấn của hắn ẩn ẩn hiện hiện dưới lớp lụa đen.

[tẩm điện: gian phòng ngủ của vua]

Ài! Trong lòng hai người không hẹn mà cùng thở dài: đêm này hàng năm, vương đều không bao giờ ngủ!

Hai người xoay lưng định rời đi, nào ngờ lại bắt gặp một tên nội thị đang vội vàng chạy tới.

“Có chuyện gì vậy?” Chung Ly lên tiếng hỏi, cũng ra hiệu bảo tên kia đi chậm lại, tránh làm phiền đến vương đang nghỉ ngơi bên trong.

Tên nội thị kia vội vàng dừng bước, sau đó nhẹ giọng đáp: “Phượng…Phượng cô nương đang ở bên ngoài cầu kiến ạ!”

——–

“Hả?” Chung Ly, Chung Viên bốn mắt nhìn nhau, hai khuôn mặt giống nhau như đúc đồng thời lộ ra biểu tình hoang mang: “Đã trễ thế này rồi, nàng ấy còn tới làm gì?”

“Vương đã nghỉ ngơi rồi, ngươi ra bảo nàng ngày mai hãy đến.” Chung Viên đáp.

“Tiểu nhân cũng đã trả lời như thế, chỉ là… chỉ là Phượng cô nương…” Tên nội thị có chút ấp a ấp úng, hắn cẩn thận quan sát hai gương mặt giống nhau như đúc này, nói thật, cho đến bây giờ, hắn vẫn hoàn toàn không phân biệt được hai người kia, chỉ biết đây là hai người được Tức vương tín nhiệm nhất, tuyệt đối không thể đắc tội: “Phượng cô nương… Bộ dáng của nàng ấy giống như… giống như nhất định phải gặp được vương, cho nên…”

Chung Ly, Chung Viên nghe vậy lại nhìn nhau, sau đó đồng loạt đi về phía cửa, Chung Ly tiến lên trước, vươn tay nhẹ nhàng gõ cửa: “Vương, bên ngoài có Phượng cô nương cầu kiến.”

Trong phòng, Lan Tức đang nhìn dòng rượu ngon đỏ tươi trong chén đến xuất thần, nhưng khi nghe Chung Ly thông báo, hắn cũng không nhịn được có chút ngẩn người. Chuyện gì mà lại có thể làm cho vị mỹ nhân lạnh nhạt kia cầu kiến vào lúc này? Hắn không nghĩ ngợi nhiều nữa, chỉ thản nhiên nở nụ cười: “Bảo nàng tới Noãn Lan Các chờ ta một chút.”

“Vâng.”

Chung Ly đi trước để truyền lời, còn Chung Viên thì đẩy cửa đi vào hầu hạ Lan Tức thay y phục, nhưng ngay khi hắn muốn vấn tóc lên, Lan Tức lại phất tay ngăn cản, sau đó cứ để mái tóc tùy tiện buông xõa trên vai rồi đi ra ngoài.

Trong Noãn Lan Các, Phượng Tê Ngô đang lẳng lặng nhìn bức Tuyết Lan Đồ trên tường. Trên nền tuyết trắng xóa lại ẩn hiện nhiều điểm đỏ rực, thoạt nhìn tựa như máu tươi không cẩn thận bắn vào. Đây là bức họa mà Lan Tức vẽ sáng nay.

[Tuyết Lan Đồ: bức họa vẽ hoa lan tuyết]

Cửa lầu được đẩy ra, gió lạnh theo đó mà tràn vào, nàng quay đầu, chỉ thấy một người gần như sắp sát nhập vào bầu trời tối đen sau lưng đang lững thững đi đến.

Phượng Tê Ngô xoay người hành lễ, sau đó vẫn im lặng không nói gì.

“Đã trễ như vậy, Phượng cô nương tìm bổn vương có chuyện gì sao?” Lan Tức cười hỏi, Chung Ly, Chung Viên ở phía sau rất thức thời khép cửa lại, sau đó rời đi.

Phượng Tê Ngô nhìn người trước mặt, hắn là Tức vương quen thuộc của ngày thường, dung nhan tuấn mỹ, ngôn hành tao nhã, nét cười ung dung, cặp mắt đen tựa như đầm sâu không đáy… Cũng chính đôi mắt thâm sâu khó dò đó lại khiến cho nàng có chút đau lòng! Trong đó rốt cuộc có chứa thứ gì? Đau? Buồn? Mệt? Sầu? Vui? Giận? Hắn giấu tất cả trong mảnh vực sâu tối đen kia, không chia sẻ với bất kì ai, nhưng vực sâu rồi cũng có lúc phải đầy, ôm quá nhiều cũng sẽ có lúc không thể gánh vác nổi nữa!

[ngôn hành: ngôn từ cử chỉ]

Ánh mắt nàng chuyển lên cái bàn tròn trong phòng, dùng giọng điệu bình thản nói: “Tê Ngô khi còn bé ngu dốt, không thạo việc bếp núc, tuy sau này kiếm sống bằng tiếng hát, thế nhưng Tê Ngô vẫn cố gắng học tập nữ công, hôm nay làm chút thức ăn, muốn mời Tức vương nếm thử.”

“Hả?” Lan Tức nghe vậy hơi nhướng mày, có chút kinh ngạc nhìn vị mỹ nhân xinh đẹp tựa như châu ngọc dưới ánh đèn. Đêm hôm khuya khoắc, nàng mời hắn tới đây chỉ để nếm thử tay nghề làm bếp của nàng?

Phượng Tê Ngô đi qua, cẩn thận cởi bỏ lớp vải gấm bao bên ngoài hộp thứ ăn, sau đó mở nắp hộp, làm lộ ra bát mỳ sợi bên trong.

Vừa nhìn thấy bát mỳ sợi kia, nét cười ung dung yếu ớt luôn hiện hữu trên gương mặt Lan Tức chậm rãi nhạt đi.

“Tuy đã hơi trễ, nhưng đây là lần đầu tiên Tê Ngô làm mỳ sợi, xin hỏi Tức vương có bằng lòng nếm thử một chút không?” Phượng Tê Ngô bưng bát mỳ sợi nhẹ nhàng đặt lên bàn.

Giờ phút này, ánh mắt Lan Tức dường như có chút hoảng hốt. Hắn nhìn bát mỳ sợi trên bàn, biểu tình trên mặt vẫn là vẻ bình thản, không lộ ra chút cảm xúc gì.

“Vẫn còn nóng.” Phượng Tê Ngô đặt chiếc đũa lên miệng bát, sau đó giương mắt nhìn hắn.

Hắn chậm rãi dời bước đến cạnh bàn, sau đó chăm chú quan sát bát mỳ kia: nó không có gì nổi bật, thậm chí chỉ cần liếc sơ cũng biết hương vị của nó còn lâu mới được tính là “mỹ vị”. Sợi mì hiển nhiên đã bị nấu quá lâu, sợi nào sợi nấy đều nhũn ra dính thành từng khối, trên mặt bát mì cũng được phủ một lớp rau xanh, chỉ tiếc vì bị ngâm trong nước nóng lâu quá, rau tươi vốn xanh mơn mởn đã dần chuyển thành màu vàng. Trên cùng là hai quả trứng gà luộc, nhưng vì người bóc vỏ không khéo tay, cho nên mặt trứng loang lỗ chỗ lồi chỗ lõm. Nói trắng ra, điểm cộng duy nhất của món ăn này chính là độ nóng, dưới màn đêm lạnh buốt, từng làn khí nóng từ mặt bát bốc lên cao khiến người ta có cảm giác ấm áp trong lòng!

“Cái kia… Bởi…Bởi vì đây là lần đầu tiên… cho nên… cho nên… bề ngoài thoạt nhìn rất… Dù vậy… hương vị…” Phát hiện ánh mắt chăm chú quan sát mỳ sợi của Lan Tức, Phượng Tê Ngô không khỏi lúng túng giải thích, đáng tiếc vòng vo nửa ngày, nàng cũng không thể nào nói ra một câu nói dối hoàn chỉnh, những ngón tay tinh xảo loay hoay đan vào nhau, ánh mắt hết nhìn Lan Tức rồi lại nhìn sang mỳ sợi, gương mặt trắng tuyết bị một tầng mây đỏ bao phủ. Nàng gục đầu xuống, thanh âm thấp đến mức gần như không thể nghe thấy: “Món này hẳn là… có thể ăn?” Giống như ngay cả chính nàng cũng không dám khẳng định.

Thật lâu thật lâu trước kia, cũng có một thanh âm ôn nhu nhẹ nhàng nói với hắn: “Tức nhi, con phải nhớ kỹ, Đông triều chúng ta có một tập tục, trong ngày sinh nhật, người mẹ và con cái sẽ tự tay nấu một bát mỳ cho đối phương ăn. Hiện tại Tức nhi còn quá nhỏ, cho nên mẫu hậu sẽ nấu cho con ăn trước, chờ sau này Tức nhi lớn lên, con phải nấu lại thật nhiều bồi thường cho mẫu hậu đấy…” Bàn tay mềm mại ấm áp nhẹ nhàng vỗ về đỉnh đầu của hắn, hơi thở ấm áp kia cũng chậm rãi vây quanh hắn…

Sinh nhật… Mỳ sợi…

Sau khi mẫu hậu mất đi, đã không có người nào vì hắn mà nấu một bát mỳ nữa. Lần sinh nhật đó, cũng là một đêm đẫm máu đó, đã không còn ai nhắc tới, mà hắn cũng quyết không cho phép có người nhắc tới. Hàng năm đều cố quên đi hôm nay là ngày gì, lại nhớ kỹ ngày này hàng năm đã từng diễn ra cái gì… Năm rộng tháng dài, mọi thứ tựa hồ đều đã trở nên xa xăm, tựa hồ đều đã chìm sâu vào trong cốt tủy, thế nhưng…

Ánh mắt hắn dừng lại trên thân thể người đối diện, đây là vị mỹ nhân lạnh nhạt, ngày thường có thể nói là không thèm coi ai ra gì, thế nhưng lúc này, nàng lại biến thành một tiểu cô nương tay bưng bát mỳ sợi, mặt đỏ tới tận mang tai, dáng vẻ thấp thỏm bất an! Trong cái rét lạnh của đêm đông, khi mọi người đều mang theo sự mệt mỏi xen lẫn vui mừng của đêm giao thừa tiến vào giấc mộng đẹp, nàng lại lẳng lặng đi vào phòng bếp, một mình làm ra một bát mỳ sợi. Nàng không nói những lời may mắn chúc mừng, cũng không nói những lời dịu dàng an ủi, chỉ nói hắn hãy nếm thử bát mỳ sợi lần đầu tiên nàng làm trong cuộc đời này…

Một tia ấm áp chợt nổi lên trong lòng hắn, là thứ ấm áp mà hắn không hề cảm nhận được trong suốt hơn hai mươi năm qua. Giờ phút này, hắn nở nụ cười, là nụ cười chân thật, rõ ràng, ôn nhu như nước.

“Ừ, có thể ăn được.”

Hắn ngồi xuống trước bàn, dùng tay nhấc đôi đũa lên, sau đó chậm rãi ăn bát mỳ sợi ấm áp này.

Bàn tay đang siết chặt rốt cục cũng buông lỏng, cái đầu đang cúi gằm cũng dần ngẩng lên, nàng nhẹ nhàng ngồi xuống, lẳng lặng nhìn người kia ăn mỳ, nhìn người kia ăn rau xanh, nhìn người kia ăn trứng gà, nhìn người kia húp nước mỳ… Noãn Lan Các vốn ấm áp và tràn ngập hương thơm, giờ phút này lại càng thêm yên tĩnh, thời gian xung quanh giống như đã dừng lại tại thời khắc này, thời khắc đan xen giữa hạnh phúc và chua xót!

Chiếc đũa chạm vào thành bát, phát ra một tiếng “keng” thanh thúy. Mỳ, đã ăn xong rồi.

Phượng Tê Ngô vươn tay, yên lặng thu thập bát đũa.

Lan Tức lẳng lặng nhìn động tác của nàng, nhìn bát đũa được thu dọn vào bên trong hộp, nhìn nắp hộp nhẹ nhàng đóng lại, hơi hơi nhắm mắt: “Mấy năm nay, trừ đồ được Chung Ly và Chung Viên đưa tới ra, ta gần như chưa từng ăn qua đồ ăn từ tay người khác.” Khóe môi hắn lộ ra một tia cười yếu ớt, thay vì nói là trào phúng, còn không không bằng nói là thê lương.

Nghe hắn nói vậy, bàn tay của Phượng Tê Ngô khẽ run lên, nàng nâng mắt nhìn hắn, nụ cười kia tựa như một cây châm nhỏ, nhẹ nhàng, chậm rãi đâm sâu vào trái tim nàng. Nỗi đau đó, rất dài, rất lâu!

“Trước kia… Đã có rất nhiều người vì thử thức ăn cho ta mà chết… Sau này ta chỉ ăn đồ do Chung Ly và Chung Viên làm, khi đó mới không còn người chết nữa.” Ngữ khí bình thản gần như không có chút độ ấm, thần sắc lạnh lùng gần như vô tình, Lan Tức hơi quay đầu, ánh mắt nhìn về phía bức Tuyết Lan Đồ trên vách đá: “Sau khi mẫu hậu qua đời, cuộc sống hàng ngày của ta không hề an bình.”

Cảnh vật trước mắt nàng đột nhiên trở nên mơ hồ, có cái gì đó lạnh lẽo theo gò má trượt xuống, nàng chớp mắt, muốn thấy rõ người trước mắt, nhưng khi thấy rõ rồi, nàng chỉ cảm thấy rất đau, rất đau, đau đến mức hít thở không thông! Phượng Tê Ngô cúi đầu, run rẩy dùng vải gấm bọc hộp thức ăn lại, từng giọt nước mắt khẽ rơi lên mặt vải, hóa thành từng vòng nước tròn.

“Độc thủ ẩn giấu, từng bước từng bước đều vô cùng gian nan…” Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào những điểm đỏ sẫm trên bức Tuyết Lan Đồ, những lọn tóc đen như mực vương vãi trên bả vai, che khuất dung nhan, chỉ có thanh âm mơ hồ truyền ra sau làn tóc: “Ngày này hàng năm luôn không ngừng nhắc nhở ta… Thế nhưng bát mỳ này… là lần đầu tiên ta ăn… sau ngần ấy thời gian.” Lan Tức quay đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn người đối diện đang cúi đầu: “Tê Ngô, đây là bát mỳ đầu tiên ta ăn từ khi mẫu hậu mất!”

Người đối diện ngẩng đầu, dung nhan như tuyết, trong mắt lóe lên ánh nước ấm áp, khóe môi lộ ra một nụ cười, tuy nhạt nhưng lại vô cùng xinh đẹp: “Tê Ngô thật may mắn!”

“Tê Ngô…”

Hắn thở dài một hơi, nâng tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt bên khóe mi nàng, trong đêm đông lạnh giá, giọt nước mắt này lại nóng tựa như một ngọn lửa.

“Tê Ngô…” Lan Tức nhẹ nhàng gọi tên nàng, vô cùng xúc động gọi tên nàng.

Hắn đương nhiên biết nàng có tình ý đối với hắn, nhưng lại không biết tình cảm của nàng lại sâu đậm đến mức này! Nữ tử bề ngoài đạm mạc, bên trong cực kì cao ngạo này lại nguyện ý đi theo hắn. Khi được gọi đến thì đàn một khúc tỳ bà, xướng một khúc thanh ca cho hắn nghe, khi không được gọi, nàng liền lẳng lặng đứng ở vị trí của mình, không yêu cầu thêm điều gì, cũng không có gì oán trách hối hận… Cả đời này, đây là lần đầu tiên có người đối xử như vậy với hắn! Ngay cả “nàng”… cũng chưa từng hành xử như thế! Giờ khắc này, dù là một người bạc tình như Lan Tức cũng không khỏi cảm thấy vô cùng cảm động.

Giờ phút này, trong đôi mắt đen thẳm không đáy kia đã tràn ngập ôn nhu mềm mại, đó là nét nhu hòa thương tiếc chưa từng xuất hiện qua! Nó dành cho ta… dành cho Phượng Tê Ngô ta! Nàng nhắm mắt cảm thụ bàn tay ấm áp nơi gò má, trái tim luôn đau đớn hiện tại đã bị cảm giác thỏa mãn cùng hạnh phúc bao phủ! Nàng không cần quan tâm đến nguyên nhân hậu quả, cũng không cần quan tâm đến chuyện trước chuyện sau, bởi vì tất cả đều đã dừng lại tại giây phút này!

“Tê Ngô…” Vẻ mặt nàng làm trái tim của Lan Tức thoáng chốc mềm ra, hắn nắm tay của nàng, nhẹ nhàng nói ra suy nghĩ trước nay chưa từng xuất hiện trong đầu: “Tê Ngô, nàng có nguyện ý trở thành…”

——

Lời nói chưa dứt, một tiếng đàn bỗng nhiên vang lên, thanh âm du dương thoang thoảng nhưng lại khiến hai con người đang đứng trong lầu chấn động. Tiếng đàn phiêu hốt đó tựa như một cơn ảo giác, thế nhưng Lan Tức lại đứng bật dậy, bước nhanh về phía cửa sổ, vươn tay mở nó ra. Lần này, tiếng đàn đã có thể rõ ràng truyền vào bên trong.

Khi đã nghe rõ đây là khúc đàn gì, đôi mắt Lan Tức lập tức trợn to, tròng mắt đen láy tựa như mặt biển êm giờ phút này lại cuồn cuộn nổi sóng. Hắn dùng ánh mắt sáng quắc nhìn bầu trời đêm, giống như muốn xuyên qua màn đêm mờ mịt để nhìn thấy nơi khởi nguồn của tiếng đàn.

“Đây là… Thanh Bình Điều?!” Giống như đang sợ sẽ kinh động đến tiếng đàn, thanh âm của hắn hơi run rẩy, giọng điệu thật cẩn thận lại mang theo vài phần do dự không dám tin!

Thanh Bình Điều? Đó là cái gì mà lại có thể làm cho hắn có phản ứng như vậy? Phượng Tê Ngô nhìn bóng dáng đang đứng sừng sững bên cửa sổ của Lan Tức, nhìn những biểu cảm phức tạp không thể dùng lời diễn tả trên khuôn mặt hắn, trong lòng nàng lập tức rối bời, là ai? Là ai đang đánh đàn trong đêm khuya? Là ai có thể lay động cảm xúc của hắn đến mức này?

Là một ca giả, nàng đương nhiên biết được ưu khuyết của một khúc đàn, cũng biết được tài đánh đàn của người đánh là cao hay thấp. Khúc Thanh Bình Điều này hoàn toàn không phải là danh khúc có một không hai gì, làn điệu cũng thập phần đơn giản, một người chỉ cần biết sơ về đàn là có thể đánh được, nhưng giờ phút này, tài nghệ của người đang đánh đàn hiển nhiên là vô cùng cao siêu, một khúc cầm vốn đơn giản bình thường lại được người đó biểu diễn một cách thong dong trôi chảy, giống như hoa cỏ trên núi rừng, dây leo trải rộng trong thiên nhiên, ung dung phóng khoáng, thoải mái tinh thần.

“Thanh Bình Điều… Thì ra nàng không hề quên!” Câu nói này giống như được phát ra từ nơi sâu nhất trong lòng hắn. Tiếng thở dài vang lên, dư âm quấn quít, như tơ như dây, phiêu đãng một vòng trong Noãn Lan Các rồi mới men theo gió đêm ùa qua cửa sổ, từ từ bay về phương xa.

Một khắc đó, Phượng Tê Ngô bỗng nhiên ngộ ra, trên thế gian này, người có thể khiến hắn rung động đến mức đó, ngoài nàng ấy ra còn có thể là ai khác? Giờ phút này, vô số biểu tình như mê mang, ưu thương, vui sướng, bất đắc dĩ,… đều đồng loạt xuất hiện trên gương mặt tuấn nhã vô song ấy! Một “hắn” như vậy, nàng chưa từng gặp qua! Cảm giác chua xót và hạnh phúc tràn ngập trong trái tim nàng, một nửa cho bản thân nàng, nửa còn lại là cho hắn!

Nàng nhẹ nhàng ôm lấy hộp thức ăn, sau đó khom người cáo lui.

Người đứng bên cửa sổ khẽ xoay người nhìn nàng, cặp mắt đen thẳm giờ phút này lại sáng như mặt hồ, thậm chí còn có thể nhìn ra ánh sáng đang lưu động bên trong.

]

“Tê Ngô, một bát mỳ này, Lan Tức cả đời không quên!”

“Vâng.” Nàng mỉm cười, nhẹ nhàng mở cửa, không chút do dự bước ra ngoài, sau đó khép cửa lại.

Hiện tại, sau cánh cửa và trước cánh cửa là hai thế giới riêng biệt.

Nếu sau cánh cửa là một thế giới sáng ngời, ấm áp như xuân thì trước cánh cửa là một thế giới tối đen, giá rét lạnh lẽo.

Nếu sau cánh cửa là một người đang kích động, vui sướng thậm chí hạnh phúc thì trước cánh cửa là một người đang chua xót, buồn bã nhưng lại có chút vui mừng.

Tiếng đàn vẫn tiếp tục vang lên, lưu luyến uyển chuyển, trong vắt như gió.

Người trước cửa ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm, dưới ánh sao nhợt nhạt của mùa đông, nàng đem chiếc hộp thức ăn còn ấm ôm chặt vào ngực, khóe miệng lộ ra một nụ cười yếu ớt, chua chát mà lại thoải mái: “Mong trời xanh sẽ phù hộ và chúc phúc cho hai người!”

Người trong cửa nâng tay che mắt, toàn thân thả lỏng, bên môi cũng lộ ra ý cười ấm áp xen lẫn thương cảm: “Trơi xanh…sẽ nghe thấy sao?”

“Nè nè, khúc nhạc mà ngươi đang thổi là khúc gì vậy? Nghe rất êm tai đó!”

“Thanh Bình Điều, trước kia, vào ngày này hàng năm, mẫu…mẫu thân đều đàn cho ta nghe.”

“Trước kia? Vậy hiện tại bà ấy không đàn nữa sao?”

“Bà ấy…mất rồi.”

“Ấy… Không sao mà, dù sao ngươi cũng biết thổi đó thôi, nếu không như vậy đi, ngươi đem gà nướng của ngươi cho ta ăn, về sau ta đàn cho ngươi nghe, có được không?”



Một người đứng sừng sững trước cửa sổ cung Cực Thiên, một người lặng im ngồi bên cây đàn ở cung Phượng Ảnh, trong đầu hai người đồng loạt vang lên đoạn đối thoại đó, hình ảnh trong trí nhớ cũng dần dần hiện lên trước mắt. Đó là một đêm lạnh lẽo cuối năm, đó là lần đầu tiên hai người thiếu niên ấy gặp nhau. Dưới gốc đào già, vị thiếu niên tuấn nhã trầm tĩnh cùng vị thiếu nữ trong sáng thích cười đang quây quần bên cạnh đống lửa trại. Đêm hôm đó, bọn họ cùng nhau sưởi ấm. Đêm hôm đó, bọn họ trò chuyện với nhau thật vui…

Khi đó, bọn họ vẫn còn là hai người thiếu niên hồn nhiên chân chất.

Khi đó, bọn họ là hai người xa lạ nhưng vừa gặp đã cảm thấy hợp ý.

Khi đó, hắn thông thái ôn nhã, thật thà lễ độ.

Khi đó, nàng thông minh nhạy bén, thích ăn thích chơi.

Khi đó, bọn họ không xa cách như sau này, cũng không quan tâm được mất như hôm nay.

Khi đó, bọn họ ngưỡng mộ lẫn nhau, đều hiểu tâm ý của đối phương…

Khúc nhạc đã hết, tiếng đàn cũng dừng, chốn thâm cung lại quay về với nét yên tĩnh hiu quạnh vốn có, người bên cửa sổ vẫn si ngốc đứng đó, còn người đánh đàn vẫn mờ mịt thất thần.

Vì sao lại nhớ rõ như vậy? Vì sao tối nay lại đàn ra một khúc đó? Là hai người đều không biết, hay là biết nhưng lại không chịu thừa nhận đây?

Nàng suy sụp nằm gục xuống cây đàn, cố gắng vùi đầu thật sâu vào khuỷu tay, thế nhưng vẫn không có cách nào đè ép được nỗi xót xa đang trào lên trong lòng!

Cho dù ngày xưa có tốt đẹp đến mấy thì hiện tại bọn họ cũng không thể quay trở về được nữa, con đường sau này, bất luận là gian nan hay dễ dàng, bọn họ đã không thể cùng nhau tiến bước nữa rồi. Ngươi và ta của ngày hôm nay đã vĩnh viễn không thể có được những hồi ức khắc cốt ghi tâm này nữa, chúng ta chỉ có thể chôn sâu nó vào lòng, hoặc là…vứt bỏ nó đi!

Một đêm này, tại Nghiễn thành xa xôi cũng có một người cả đêm không ngủ.

“Cạch.” Chiếc bút nhẹ nhàng gác lên giá bút, bàn tay ấy cũng thuận thế đặt lên mặt bàn đang được trải một tấm tơ lụa. Bàn tay đó giống như được điêu khắc tỉ mỉ từ bạch ngọc, ngón tay thon dài sạch sẽ, trên da thịt tản ra nét sáng bóng êm dịu của chất ngọc, hoàn mỹ đến mức có chút không chân thật!

“Cuối cùng cũng hoàn thành xong.” Ngọc Vô Duyên thở phào một hơi.

Hắn đứng dậy đi tới trước cửa sổ, vươn tay đẩy nhẹ cánh cửa ra, một cơn gió lạnh men theo khe cửa ùa vào, mang theo một thứ cảm giác tươi mát dễ chịu.

Ngọc Vô Duyên nhắm mắt, hít sâu một hơi, không khí mát lạnh khiến tinh thần của hắn lập tức trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Hắn mở mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, chỉ thấy màn trời tối đen giống như một tấm lụa đen thượng đẳng, từng ngôi sao tựa như những quân cờ nằm rải rác, tranh nhau chiếu rọi khắp thế gian, từ núi rừng cho đến nhà cửa, khung cảnh chung quanh như được phủ thêm một tầng sương, mờ mờ ảo ảo.

“Ngôi sao đến gần, vận mệnh sẽ có một sự khởi đầu mới…” Giọng điệu của hắn mang theo vẻ khinh thường, đôi con ngươi lại sáng trong như gương: “Hay sẽ chấm dứt đây?”Khóe môi thoáng hiện lên một nụ cười nhạt, hắn khoanh tay, lẳng lặng đứng đó, giống như một pho tượng bạch ngọc đứng sừng sững, lạnh nhạt nhìn sự biến hóa của các vì sao trên bầu trời.

“Vô Duyên.”

Thanh âm trầm thấp bình tĩnh vang lên, hắn quay đầu nhìn lại, người đến là Hoàng Triều.

“Sao huynh còn chưa ngủ?”

“Ta đã thử rồi, nhưng lại không ngủ được.” Hoàng Triều đẩy cửa mà vào, trên người hắn chỉ mặc một bộ áo ngủ, bên ngoài khoác thêm một chiếc trường bào, hiển nhiên là mới rời giường không lâu.

“Thương thế của huynh lại phát tác sao?” Đôi mày của Ngọc Vô Duyên hơi nhíu lại. Vết thương từ lần trúng tên kia rất nặng, tổn thương đến tim phổi, vốn phải điều dưỡng cho tốt, thế nhưng Hoàng Triều lại bận việc chinh chiến, vết thương đã lâu như thế mà vẫn chưa khỏi hẳn.

“Không phải.” Hoàng Triều ngắn gọn đáp lại, sau đó đến bên cạnh bàn. Ánh mắt của hắn đã bị nét mực chưa khô trên cuốn lụa hấp dẫn.

“Hoàng Triều, thiên hạ là vật ngoài thân, thỉnh thoảng huynh cũng phải nghĩ cho thân thể của mình chứ.” Ngọc Vô Duyên lo lắng nhìn hắn.

Nhưng hiển nhiên, đối với lời khuyên bảo của Ngọc Vô Duyên, Hoàng Triều chưa bao giờ nghe lọt tai. Lúc này, tâm tư của hắn đã hoàn toàn bị cuốn lụa kia thu hút.

Ngọc Vô Duyên im lặng thở dài một hơi, đưa mắt nhìn về phía bầu trời kia, đó là một biển sao, mênh mông bát ngát, thế sự biến ảo, tất cả đều ở trong đó, mà vạn vật trong thiên địa, chẳng lẽ chỉ có thể dọc theo quỹ tích của vận mệnh mà đi? Bất luận cố gắng như thế nào cũng không thể thắng được ý trời sao?

Vương Tinh đã thuận theo ý trời mà sinh (ra), Tướng Tinh cũng chờ đúng thời cơ mà tụ (hội), sao lên sao rơi, tất cả đều chỉ vì một ván cờ trên núi Thương Mang hay sao? Thành viên trong Ngọc gia được xưng tụng là “người trời”, thế nhưng trong thời loạn thế này, bọn họ sẽ sắm vai nào đây? Là tu la tay không dính máu? Hay là thánh nhân cứu mạng chúng sinh? Tất cả…đều là do vận mệnh sắp đặt ư?

[Vương Tinh: ngôi sao của đế vương]

[Tướng Tinh: ngôi sao của tướng lĩnh]

Vận mệnh sắp đặt? Khuôn mặt vĩnh viễn không bộc lộ tâm tình của Ngọc Vô Duyên giờ phút này lại lộ ra một nụ cười trào phúng chua sót. Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, mặc cho thể xác và tinh thần dần chìm vào hư vô. Tất cả những thứ này đều là thứ mà thế nhân tìm đến người của Ngọc gia để cầu giải đáp, mà người của Ngọc gia được xưng là “người trời”, đương nhiên cực kì hiểu rõ những thứ này, đây chính là vận mệnh…cũng là thứ mà Ngọc gia bọn họ thống hận nhất!

“Có lẽ huynh mới thật sự là người đứng đầu thiên hạ!” Không khí tĩnh lặng trong căn phòng bị giọng nói trầm ổn có lực của Hoàng Triều phá vỡ, đôi mắt vàng kim luôn ngời sáng giờ phút này đã hoàn toàn tập trung vào bóng dáng đứng trước cửa sổ: “Người của Ngọc gia thông tuệ nhất thiên hạ, không sai, quả nhiên là thông tuệ nhất thiên hạ! Người của Ngọc gia nếu muốn cả thiên hạ này thì quả thật là dễ như lấy đồ trong túi!”

Ngọc Vô Duyên quay đầu nhìn về phía Hoàng Triều, chỉ thấy trong tay hắn là cuốn lụa mà bản thân vừa viết xong.

“Ngày huynh đăng cơ, quyển “Hoàng Triều Sơ Điển” này sẽ được thông cáo cho toàn thiên hạ.” Ngọc Vô Duyên thản nhiên mở miệng, xoay người trở về trước bàn, cẩn thận thu cuốn lụa lại: “Khi Triêu thành của tân vương được xây dựng, huynh cứ đối chiếu theo tiêu chuẩn trong đây mà làm…” Nói đến đây, hắn hơi dừng lại một chút, sau đó lại tiếp lời: “Hoặc là…huynh chỉ cần tham khảo qua thôi cũng được.”

[Hoàng Triều Sơ Điển: đại khái là chuẩn mực ban đầu của Hoàng Triều]

“Ta nghĩ trên đời này không có ai hoàn mỹ hơn so với huynh đâu, cho dù là Phong vương hay Tức vương cũng thế!” Hoàng Triều vươn tay đón lấy cuốn lụa mà Ngọc Vô Duyên đưa đến, cảm khái thốt lên.

Ngọc Vô Duyên giống như không nghe thấy, hắn xoay người đi về phía cửa sổ, ánh mắt như xuyên thấu qua bầu trời đêm mờ mịt, nói: “Một năm mới đã bắt đầu, không biết tuyết trên đỉnh núi Thương Mang có tan không nhỉ?”

“Cứ đi lên núi Thương Mang thì biết, không phải sao?” Hoàng Triều đi tới trước cửa sổ, sóng vai đứng cùng hắn.

“Núi Thương Mang… Ván cờ trên đỉnh núi…sao?” Thanh âm trầm thấp của Ngọc Vô Duyên hòa vào trong gió đêm, nhỏ đến mức không thể nghe thấy: “Có lẽ như vậy lại tốt hơn…”

_________________