Tranh Tranh

Chương 21




Tiểu ác long cau mày treo trên điện thoại của Lục Minh Tiêu hơn ba năm, lôi kéo lẫn nhau, ghét bỏ lẫn nhau, vật nhỏ múp míp, mỗi lần nghe điện thoại đều lắc qua lắc lại bên tai Lục Minh Tiêu, làm người khác chú ý.

“Tại sao về nhà muộn?” Lục Minh Tiêu đứng lên khỏi chỗ ngồi, đi ngang qua cửa lớp 11-1, liếc vào bên trong, không có một ai.

Trước mặt có mấy bạn học nữ đi tới, nhìn thấy hắn thì dừng bước, bắt đầu xì xào bàn tán, Lục Minh Tiêu cau mày cúp điện thoại, nhét di động vào trong túi, mấy năm qua hắn lại cao lên rất nhiều, gần 1m85, vai rộng chân dài, mũi cao thẳng, đường nét gương mặt rõ ràng, khảm đôi con ngươi đen sâu không thấy đáy, biểu cảm cứng rắn quanh năm, lúc này thoạt nhìn càng thêm không vui vẻ.

Quản gia đợi hắn ở ngoài cổng trường, thấy hắn đi ra mở cửa xe cho hắn, “Hàm Tranh nói hôm nay phải ở lại trường để họp, chắc hẳn sẽ về muộn.”

“Ừm.” Lục Minh Tiêu tựa vào lưng ghế, nhắm mắt nói: “Biết rồi.”

Văn phòng hội học sinh đang tiến hành hội nghị bàn tròn, Từ Sênh biến thành thiếu nữ, buộc tóc đuôi ngựa nói: “Chỉ còn lại lớp chúng ta chưa quyết định tiết mục.”

Bốn mắt thay một cái kính mới, lật đến tiết mục dạ hội tết tây chỉ nói: “Các loại nói hát đọc diễn cảm nhiều lắm, không mới lạ chút nào.”

Kiều Khả vểnh môi trên, bên trên đặt cây bút bi, không kéo dài được một phút, “cạch” rơi xuống bàn: “Nên tao nói sân khấu kịch mà, còn hơn nửa tháng đấy, tha hồ diễn, tập luyện một chút đã có thể sáng chói, Diệp Hàm Tranh mày nói đi?”

Lên cấp ba, mấy người bọn họ vẫn chung một lớp, cùng trúng tuyển cán bộ hội học sinh, Từ Sênh làm hội trưởng, Diệp Hàm Tranh vì không thể thường xuyên tham gia hội nghị, trở thành một thành viên của ban tổ chức, nhưng lần này dạ hội tết tây có liên quan đến lớp bọn họ, Từ Sênh kéo mấy người cùng nhau thảo luận.

“Diễn kịch sân khấu gì?” Diệp Hàm Tranh nói: “Tác phẩm nổi tiếng hay là truyện cổ tích?”

Bốn mắt nói: “Tác phẩm nổi tiếng đi, có thể tìm vài bộ có chiều sâu có tính tiêu biểu!”

Kiều Khả nói: “Tao chọn truyện cổ tích, dạ hội tết tây vốn chính là thời gian thả lỏng, mày khăng khăng đòi làm mấy thứ khô khan nặng nề, học tập vẫn chưa học đủ à.”

Bốn mắt nói: “Nhưng tác phẩm nổi tiếng sở dĩ trở thành tác phẩm nổi tiếng cũng là vì nó có ý nghĩa sâu sắc, sao có thể nói khô khan nặng nề chứ.”

Kiều Khả nói: “Vậy còn truyện cổ tích còn có nền văn minh thế giới thì sao, cũng không có ý nghĩa sao? Vả lại còn là giáo dục vỡ lòng đó, nói thật truyện cổ tích cũng cao quý như tác phẩm nổi tiếng.”

“Tao cũng không nói tác phẩm nổi tiếng cao quý hơn truyện cổ tích, hôm nay mày ăn thuốc súng à?”

Kiều Khả nói: “Tao chưa ăn thuốc súng, tao đang bàn luận.”

“Được được được dừng lại!” Từ Sênh giơ tay ngăn lại: “Tôi cảm thấy Kiều Khả nói đúng, truyện cổ tích thoạt nhìn khá thoải mái, vừa khéo có thể để các anh chị lớp mười hai thả lỏng một chút.” Lại hỏi Diệp Hàm Tranh: “Ông cảm thấy diễn bộ nào được hơn?”

Diệp Hàm Tranh nói: “Tôi rất ít đọc truyện cổ tích, mấy năm trước chỉ xem duy nhất một bộ phim truyện cổ tích.” Cậu liếc nhìn thời gian muốn về sớm một chút, nhưng Từ Sênh nói: “Vậy chọn một bộ trước đi, hôm nay quyết định, ngày mai phải tìm diễn viễn ra kịch bản.”

Mười giờ tối, Diệp Hàm Tranh mới cưỡi xe đạp về nhà, dì Phương đã để cơm lại cho cậu, gọi cậu đến phòng bếp ăn xong rồi hãy lên lầu.

“Cậu chủ ngủ chưa ạ?” Diệp Hàm Tranh mang theo hơi lạnh trên người, cởi găng tay bông hỏi.

Dì Phương nói: “Đã ngủ rồi, hai ngày nay cậu chủ ngủ rất sớm, nghe nói là Lục tiên sinh rất bận rộn, không có thời gian quản cậu ấy, nhân cơ hội lười biếng đây mà.”

Diệp Hàm Tranh cười một tiếng, ăn cơm xong lại đến nhà vệ sinh chuyên dụng của người giúp việc rửa mặt sạch sẽ, mới quay lại phòng ngủ.

Đèn phòng ngủ sáng choang, có quyển sách ném trên mặt thảm, chắc là Lục Minh Tiêu đang đọc rồi ngủ thiếp đi, rơi trên mặt đất, Diệp Hàm Tranh nhặt lên để gọn gàng, rón rén nằm bên cạnh Lục Minh Tiêu, “Mấy giờ rồi?”

Lục Minh Tiêu chưa ngủ say, thuận tay kéo Diệp Hàm Tranh vào trong ngực, bọn họ ôm như vậy ba năm, sớm đã thành thói quen, Diệp Hàm Tranh nhỏ giọng nói: “Sắp mười một giờ rồi.”

Lục Minh Tiêu nhíu mày: “Tại sao muộn vậy?”

Diệp Hàm Tranh nói: “Giúp chọn tiết mục.”

Lục Minh Tiêu hỏi: “Cậu diễn cái gì?”

Diệp Hàm Tranh nói: “Chắc là người kể chuyện hoặc là một người công cụ.”

(người công cụ, ngôn ngữ mạng, chỉ người nhẫn nhục chịu khó với người khác, gọi là đến, trên mặt tình cảm lại từ đầu tới cuối không thể nhận được đối xử bình đẳng, luôn bị đối phương sai khiến như công cụ)

Hồi lâu, Lục Minh Tiêu không đáp lại, có vẻ như lại ngủ rồi, Diệp Hàm Tranh len lén chọc chọc lông mi dày của hắn, thò tay ra chỉnh đèn tối lại, cũng nhắm nghiền hai mắt.

Hai ngày tiếp theo Diệp Hàm Tranh đều bôn ba vì chuyện chọn diễn viên cho kịch sân khấu, Sở Hân Hân là biên kịch, vì tạo nên hiệu quả hài kịch, cố ý làm ra một màn “Cô bé lọ lem” cải bản, nhưng lại không để ý tám mươi phần trăm vở kịch này đều là nhân vật nữ, nào là mẹ kế chị kế tiên nữ phép thuật, đều nhờ nam sinh biểu diễn, không dễ gì tìm được mấy người bằng lòng, phát hiện vẫn có hai chỗ trống, nữ chính và mẹ kế.

Từ Sênh rời ánh mắt lên người Diệp Hàm Tranh, mỉm cười nói: “Không bằng giao nữ chính cho ông nha.”

“Tôi?” Diệp Hàm Tranh nói: “Tôi không biết diễn kịch.”

Từ Sênh nói: “Lớp mình có ai biết diễn, lại không yêu cầu ông diễn tốt cỡ nào, ông vừa đứng ở đó đã có thể thu hút một tràng tiếng vỗ tay cho tôi rồi!”

Mấy năm nay Diệp Hàm Tranh càng lớn càng đẹp, nhiều khi ngay cả Từ Sênh cũng mặc cảm, đang yên đang lành dùng từ xinh đẹp miêu tả một đứa con trai, cũng không biết là khen hay chê.

“Nhưng…”

“Ôi giời đừng nhưng nữa.” Từ Sênh lại kéo Kiều Khả tới, quyết định diễn viên cuối cùng: “Ông diễn mẹ kế độc ác, bắt đầu tập luyện từ thứ hai.”

Gần tan học, Từ Sênh lại dẫn Diệp Hàm Tranh đến phía sau hậu trường một chuyến, tìm thấy một căn phòng thay quần áo, bên trong để rất nhiều loại trang phục, đều là khi tổ chức hoạt động những năm qua được nhà trường bỏ tiền mua, Từ Sênh chọn hai cái đưa cho Diệp Hàm Tranh: “Ông cầm về giặt rồi hãy mặc, để ở đây lâu rồi, hình như còn có chỗ rách, lại may vá tùy ý.”

Chiếc váy lộng lẫy rất chiếm chỗ, Diệp Hàm Tranh tìm một cái túi to, mới miễn cưỡng treo trên xe mang về nhà.

Thừa dịp hôm sau là cuối tuần, Diệp Hàm Tranh giặt váy sạch sẽ, lại tìm kim chỉ, ngồi ở đầu cầu thang vá chỗ rách, cũng không biết có phải phòng thay quần áo có chuột không, một bộ váy đẹp thế bên trên lại rách bốn năm lỗ, váy đủ rộng, sau khi may thì không nhìn ra.

“Cậu làm gì đó?” Lục Minh Tiêu đi ra từ phòng sách, đi xuống hỏi.

Diệp Hàm Tranh nói: “May quần áo.”

“Quần áo gì?”

“Là quần áo diễn xuất cần thiết cho vở kịch sân khấu.”

Lục Minh Tiêu hỏi: “Tại sao cậu phải may, cậu là bảo mẫu của lớp các cậu à.”

“Không phải.” Diệp Hàm Tranh giũ váy đứng lên nói: “Vì tôi sẽ diễn một vai, phải mặc quần áo này.”

“Cậu mặc?” Lục Minh Tiêu nhìn cái váy từ trên xuống dưới, nhướng mày hỏi: “Đã thử chưa?”

“Vẫn chưa, mới giặt sạch.” Diệp Hàm Tranh nói: “Nhưng chắc là có thể mặc, đợi tôi cầm về trường lại…”

“Thử ngay bây giờ.”

“A?”

Lục Minh Tiêu nói: “Bây giờ, ngay lập tức.”