Trao Đổi Yêu Đương Với Thầy Giáo

Chương 9-2




Chuyển ngữ: Minh Minh

Biên tập: Iris

***

Chờ sinh viên kia đi Cố Thanh Châu rũ mắt nhìn cô gái bên cạnh. Cô nhoẻn cười, nói: "Cố Thanh Châu, anh cũng ra dáng thầy giáo phết đấy."

Anh nhìn cô chăm chú, thấy dưới mắt cô có vết thâm do nghỉ ngời không tốt, nhưng khi cười lên thì không khác với ngày thường. Bỗng dưng trong lòng anh như bị ai siết chặt vậy, cười dịu dàng với cô: "Vốn dĩ anh là một người thầy mà."

Anh hơi suy tư, không hỏi cô tại sao lại đột ngột quay về cũng không hỏi đã xảy ra chuyện gì, chỉ nói: "Đi thôi, đi ăn cơm."

Nghiêm Thanh không có tâm trạng ăn cơm, bây giờ cô chỉ muốn ăn cháo mà thôi. Cho nên vừa ngồi vào ghế lái cô đã lên tiếng: "Cố Thanh Châu, anh đỗ xe ở kia à? Tôi chở anh qua đó."

Chỉ thấy ánh mắt Cố Thanh Châu thong dong dời mắt khỏi Nghiêm Thanh nhìn về phía trước, đằng trước có hai người đang đi tới, một người sáng mắt lên giọng gọi anh.

Anh cúi người nói chuyện với cô: "Chờ một lát, em gái anh đến."

Nghiêm Thanh nhìn theo xem thử, thấy hai cô gái không giống Cố Thanh Châu cho lắm, không biết ai là em gái anh. Có đều sẽ biết nhanh thôi, một cô gái hơi thấp mang giày cao gót có đôi mắt to tròn ôm lấy cánh tay Cố Thanh Châu.

Cố San San đã nhìn thấy động tĩnh bên đó từ lâu, chưa thấy anh mình thân thiết với cô gái nào như thế, cũng chưa từng thấy anh cười với cô gái nào như người đó, cảm thấy nghi hoặc nên đi qua xem. Cô gái này lái một chiếc xe hơi xước, ăn mặc cũng rất xấu, tuyệt đối không phải giáo viên trong trường, vậy cô ấy là ai?

Lúc Cố San San ôm lấy Cố Thanh Châu, một cô gái khác đứng bên cạnh cũng đang lẳng lặng nhìn Nghiêm Thanh, còn lễ phép gật đầu với cô, chờ Cố San San nói rõ ý đồ cô đưa túi trong tay ra, nói với anh: "Gần đây thời tiết thay đổi, em mang mấy bộ quần áo tới cho anh thay."

Nghiêm Thanh nhướn lông mày nhìn túi giấy trong tay cô gái đó.

Cố Thanh Châu tách tay em gái mình ra nói tiếng cảm ơn, nhận túi giấy ngay trước mặt Nghiêm Thanh, trên mặt vẫn không biểu lộ gì, còn đặt túi vào trong xe cô.

Nghiêm Thanh ngồi trên xe hút thuốc, thò đầu ra nói: "Nếu anh có việc thì tôi đi trước vậy."

Cố San San cảm thấy giọng nói này hơi quen quen, tròn mắt nhìn Nghiêm Thanh kẹp điếu thuốc trong ngón tay, hết sức kinh ngạc. Anh cả nhà cô quen biết những nhân vật này từ khi nào thế!

Cô bé vòng tay ôm Cố Thanh Châu: "Anh cả, anh mời bọn em ăn cơm đi! Em với chị Thiên Dụ lâu rồi chưa gặp anh, chị ấy có vài lời muốn nói với anh."

Từ đầu đến cuối cô gái chỉ nói mỗi một câu kia, uyển chuyển vuốt mái tóc ra sau tai, nhẹ nhàng kéo Cố San San.

Cố San San cố ý nói lớn tiếng: "Sợ cái gì chứ, nên như vậy mà. Anh em là một gã du mục, chị Thiên Dụ à, chị phải giữ thật chặt! Chuyện của hai người đã bao nhiêu năm rồi, còn dây dưa đến khi nào nữa?"

Nói xong liếc qua Nghiêm Thanh.

"San San." Mí mắt Cố Thanh Châu giật giật, nhìn Cố Thiên Dụ với em gái trước mặt, trong mắt dâng lên sự cảnh giác sâu sắc. Anh rút ra tấm thẻ từ trong ví tiền rồi đưa cho Cố San San: "Các em đi ăn đi, hôm nay anh không có thời gian."

Cố Thiên Dụ vội mời Nghiêm Thanh: "Không thì mọi người cùng đi đi, nhiều người cũng vui hơn."

Cố Thanh Châu không nói nửa lời, ngồi vào xe Nghiêm Thanh. Cô liếc nhìn anh, nhấn ga lao đi, để lại làn khói sau xe.

Cố San San cầm thẻ mà tức điên người: "Chuyện gì thế này."

***

Nghiêm Thanh chở Cố Thanh Châu đến tòa nhà cho giáo viên, nói: "Quên mất tối nay tôi có việc, hôm nay không đi với anh được rồi. Anh mau về lái xe đi đón các em ấy đi."

Cố Thanh Châu ngồi trong xe lẳng lặng nhìn cô chốc lát, sau đó xuống xe. Nhưng mà không đi, mà vòng qua xe đến chỗ lái, khom người nói với cô: "Em xuống đi, để anh."

Nghiêm Thanh: "Đừng mà, xe cũ này dùng hộp số sàn, anh không lái được đâu."

Cố Thanh Châu kéo cửa xe một cái, mở cửa ra nói chuyện với cô nương trong xe: "Em đi đâu anh đưa đi, sau đó anh mang xe em đi sửa."

Nghiêm Thanh ném thuốc lá xuống đất: "Không cần, không cần sửa."

Xe này đã cũ, giờ bị quệt cô cũng không đau lòng, có đều Cố Thanh Châu nói không được, chuyện xảy ra ở chỗ của anh anh cũng có một phần trách nhiệm.

Nghiêm Thanh lầm bầm một câu: "Đồ cổ hủ."

Lúc xuống xe nói bên tai anh, Cố Thanh Châu nghe rõ ràng.

Nghiêm Thanh biết điều ngồi bên cạnh ghế phụ, xe của cô là xe hộp số sàn, là loại phải kết hợp chân ga với cần số liên tục đó, thôi thì chờ thầy Cố bị tắt máy vậy. Lúc đó nhất định phải lớn tiếng cười nhạo một phen mới được. Cố Thanh Châu ngồi một lát cho quen xe, bắt đầu khởi động xe, một chân đè bộ ly hợp, một chân đạp ga, một chút lúng túng cũng không có, hoàn mĩ khởi động, lái chiếc Harry đỏ của Nghiêm cô nương lái bon bon trên đường Tư Minh.

Nghiêm cô nương đành nói một câu: "Anh đưa tôi tới đài phát thanh đi."

"Không phải đang nghỉ phép à?"

"Là tôi tự nguyện làm thêm giờ không được à?" Nghiêm cô nương lại muốn hun khói anh.

Quãng đường tiếp theo không ai mở lời, Cố Thanh Châu không đưa cô tới đài phát thanh mà là đưa về nhà cô.

Nghiêm Thanh liếc mắt, lấy từ trong túi xách ra một tập Tạp kịch kì đầu thưởng thức, để bên cạnh, nói: "Hôm nay cái chính là muốn trả sách lại cho anh. Cám ơn anh nhé, tôi đi trước đây, xe thì anh cứ từ từ sửa."

Nói xong mở cửa, nhưng không mở được, cô nghiêng đầu trừng mắt.

Cố Thanh Châu như có như không giải thích, nhìn cô nói: "Cố Thiên Dụ là em gái lớn lên với anh, bởi vì một vài chuyện mà ở cùng nhà với bố mẹ anh."

Nghiêm Thanh gật đầu: "Ừ, không cần giải thích với tôi đâu."

***

Cố Thanh Châu lái xe Nghiêm Thanh đến cửa hàng 4S, bình thường anh lái một chiếc SUV. Xưa nay anh đều bảo dưỡng xe ở đây, bây giờ lái chiếc Harry đi vào làm cho nhân viên kiểm tra ngây người, lại nghe thầy Cố nói muốn trùng tu lại tất cả lại càng không biết nên làm thế nào.

Dùng Mercedes mà sửa hết cho Harry, sửa cái mông? Tiền thì tính sao? Sửa một lần bằng nửa giá tiền mua chiếc mới đấy! Thế giới của người có tiền thật khó hiểu!

Trong lúc Cố Thanh Châu chờ trong phòng nghỉ ngơi, còn có người đặt rượu bên ngoài đưa đến. Quản lý cửa hàng 4S định tan làm, thấy anh vẫn chưa đi lại tìm một hàng trái cây ở bên ngoài, đem đến ngồi xuống nói chuyện phiếm với Cố Thanh Châu, nói mấy ngày trước sếp Cố nhỏ cũng có ghé một lần.

Trái cây trên bàn Cố Thanh Châu không đụng, đợi một lát rồi nhắn tin cho cô ấy, nói máy móc hơi có vấn đề một chút.

Nghiêm Thanh đang gọi điện thoại cho Giả Vân: "Ở đâu vậy? Buối tối cùng đi ăn đi."

Giả Vân: "Không rảnh, sao hôm nay lại cô đơn một mình thế? Gọi thú đây à?"

"Tao làm gì mà ở cùng một chỗ với anh ta chứ? Người ta rất bận rộn đấy!"

"Không thể nào!" Giả Vân không tin: "Không phải anh ta đang theo đuổi mày à?"

"Tao phục mày luôn rồi, não ở đâu mau quay về." Nghiêm Thanh kêu lên: "Hôm nay tao thấy thanh mai trúc mã của anh ta đến đưa quần áo đấy, sau này mày đừng nói linh tinh."

"À, bảo sao mày bực mình."

"Có tin tao hút máu mày không hả?"

"Thách mày đấy, tao đi báo công an."

Hẹn người người không tới, đành cúp điện thoại. Bấy giờ mới nhìn thấy tin nhắn của Cố Thanh Châu, Nghiêm Thanh ném liện thoại lên giường, lớn tiếng hừ hừ: "Xe bà có cả núi vấn đề đấy!"

Cố Thanh Châu thấy qua gần nửa tiếng rồi mà người bên kia vẫn không hồi đáp, đành nói với giám đốc: "Vậy thì mở ra hết kiểm tra một lượt, có cái gì tệ thì thay luôn cũng được."

Nhân viên kiểm tra nghe vậy khóe miệng giật giật: Thật sự không hiểu những người có tiền mà.

Buổi tối Nghiêm Thanh phát trực tiếp, có một bạn trên mạng hỏi cô:

"Bà Hắc, tôi không quên được người bạn gái trước, tôi cũng rất yêu bạn gái hiện tại, tôi nên chọn ai đây? Tôi khổ tâm quá."

Chuyện này, cộng thêm chuyện ban ngày, Nghiêm Thanh cảm thấy ** cô muốn bùng nổ...

"Tôi nói này, đàn ông mấy người sao mà hèn hạ vậy? Tưởng bản thân mình nạm vàng nạm kim cương người người đều thích à? Các cô gái chú ý, cõi đời này không thể tìm được người đàn ông nào thủ thân như ngọc cả đời chỉ thích một người phụ nữ đâu. Các bạn đừng bị phim truyền hình tiểu thuyết manga lừa, mở to hai mắt một chút, xem thật kĩ vào, ăn trong chén ngó trong nồi. Đã là đàn ông thì đều giống nhau, toàn là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới!"

Hết chương 9