Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 34: Chớ lộn xộn, tôi cũng không phải Thánh Nhân




Rất nghèo.

Học phí của mình, học phí của Viêm Viêm, sinh hoạt phí của cô và Viêm Viêm, đều dựa vào tiền lương ít ỏi của cô chống đỡ, mỗi tháng đều mắc nợ, thẻ tín dụng làm bốn chiếc, tiêu hao duy trì thăng bằng.

Thủy Miểu Miểu toét ra nụ cười, hời hợt nói: "Đoán chừng ăn mày còn có tiền hơn tôi."

"Vậy biết làm cơm không?" Thẩm Mặc Thần hỏi.

"Nấu cơm, biết chứ." Thủy Miểu Miểu gật đầu, ánh mắt lóe lên một ý niệm.

Nếu như tự mình làm cơm, thì càng tiết kiệm tiền.

"Trong nhà của tôi còn có chút nguyên liệu nấu ăn." Thẩm Mặc Thần có ý riêng nói, chuyển vào một tiểu khu cao cấp gần Shangri-La.

Thủy Miểu Miểu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Thỏ khôn thật đúng là ba hang.

Đàn ông giống Thẩm Mặc Thần, hẳn là sẽ có rất nhiều người tình.

Thủy Miểu Miểu động khóe miệng, mấy phần trào phúng.

Đàn ông đều luôn không vừa lòng, rõ ràng bên người đã có người yêu, còn muốn trêu hoa ghẹo cỏ, kết quả, sẽ có người nào thực tình thương yêu bọn họ?

"Nghĩ gì thế? Đến rồi." Thẩm Mặc Thần kéo cửa sau xe, hỏi.

"A. Tùy tiện nghĩ lại." Thủy Miểu Miểu nói qua loa, từ trên xe xuống.

Thẩm Mặc Thần nhìn sang chân cô, hỏi: "Chân có thể đi chứ?"

Bị anh ôm nguy hiểm hơn!

Thủy Miểu Miểu cười, vội vàng nói: "Có thể, bước đi như bay, người nhẹ như yến."

Thẩm Mặc Thần giương lên khóe miệng, mở cửa.

Thủy Miểu Miểu đi theo phía sau anh.

Chân phải giẫm trên mặt đất, còn có chút đau.

Thủy Miểu Miểu nhíu lông mày.

Nhà Thẩm Mặc Thần ở lầu mười chín, may mắn có thang máy.

Anh mở cửa, mở đèn lên, thay đổi giày, lấy từ trong tủ giày một đôi dép nam, vứt trên mặt đất, nói ra: "Chỗ tôi không có của nữ, cô đi tạm."

"A. Cám ơn." Thủy Miểu Miểu hồ nghi nói.

Thẩm Mặc Thần không giống không có phụ nữ.

Cô đổi giày, nhìn quanh nhà của anh.

Một cái TV rất lớn, một chiếc ghế sa lon bằng da thật rất lớn, trước sô pha là bàn trà gỗ, bên cạnh TV có tủ rượu, giá sách, so với cái bên Bác Ái sửa sang đơn giản rất nhiều, nhìn càng rộng rãi hơn.

Không đổi là, rất sạch sẽ, cẩn thận tỉ mỉ.

Thẩm Mặc Thần từ phòng đi ra, trên tay mang theo một cái hộp.

Anh hất cằm với Thủy Miểu Miểu, nhìn sang ghế sô pha, nói: "Ngồi."

Hoặc là, anh dùng ngữ khí ra lệnh, càng không cho người cự tuyệt.

Thủy Miểu Miểu ngồi xuống ghế sofa.

Anh ngồi xuống bên cạnh cô, đặt chân bị thương của cô lên đùi mình.

Thủy Miểu Miểu mặc váy, sợ lộ sạch, rất lúng túng muốn để chân xuống.

Thẩm Mặc Thần nắm cổ chân của cô, nhìn sang váy của cô, rất bình thản thu hồi mắt, hỏi: "Bên trong cô mặc đồ lót màu trắng sao?"

Thủy Miểu Miểu nhíu lông mày, co quắp, mặt hơi đỏ lên, bật thốt lên: "Lưu manh!"

Thẩm Mặc Thần ngạo nghễ liếc cô một chút, mấy phần không vui, nói ra: "Cô động như vậy, tôi muốn không thấy cũng khó khăn, tôi còn tưởng là cô cố ý."

Thủy Miểu Miểu chỉ cảm thấy nhiệt khí trên mặt, cúi đầu, nhíu lông mày, nói khẽ: "Tôi không phải cố ý."

"Vậy cũng chớ lộn xộn, tôi cũng không phải Thánh Nhân." Thẩm Mặc Thần cảnh cáo nói một câu.

Thủy Miểu Miểu quay mặt chỗ khác, chân không tự chủ khép lại, nhưng không dám động.

Thẩm Mặc Thần mở hòm thuốc, trên tay có một bình thuốc, xoay mở, nắm chặt mắt cá chân cô, nhẹ nhàng xoa.

Thủy Miểu Miểu chỉ cảm thấy trên chân càng ngày càng nóng, ấm áp, giống như giảm đau.