Trêu Chọc - Dữu Chỉ

Chương 7: Hạng nhất




Thật ra Kỳ Hạ không có khóc, cô chỉ là sợ anh mà thôi, lúc sợ hãi thì thân thể sẽ tự động làm ra phản ứng kích động, ví dụ như vành mắt sẽ đỏ lên.

Bị người ta nhìn chằm chằm như vậy rất không quen, cô dời mắt đi, giơ tay xoa xoa mắt, mắt hai mí bị xoa đến thành ba mí, trên mi mắt còn có ánh sáng lấp lánh, nhìn đáng yêu muốn chết.

Bộ dáng này hoàn toàn tương phản với bộ dáng rực rỡ tỏa sáng khi kéo đàn cello trên sân khấu.

Hầu kết Bùi Sí trượt loạn.

Có lẽ đã nhìn nhiều vào con ngươi hắc diệu thạch của anh, cô đã cảm thấy quen rồi, Trì Hạ cũng không còn sợ anh như trước nữa.

Cô mở miệng thương lượng với anh: “Vậy anh tránh ra có được không?”

Nơi bọn họ đang đứng là hành lang chật chội nhất, lòng bàn tay anh để trên lan can, che ở trước mặt cô, y như một bức tường, cô cũng không có cách nào rời đi được.

Thấy thanh âm của cô vẫn trong trẻo như cũ, không hề có cảm xúc khóc nức nở, Bùi Sí nhẹ nhàng thở ra. Lăn lộn qua lại một lúc như vậy, hờn dỗi tích tụ trong ngực ban nãy cũng biến mất sạch sẽ hết.

Anh một lần nữa đứng thăng người, cắn điếu thuốc, không tiếng động cười khẽ: “Ừ.”

Sau đó một tay đút túi, tiếp tục đứng như vậy, một chút ý tứ muốn động đều không có.

Trì Hạ mím môi, không nói gì nhìn anh.

“Hỏi em một câu.” Anh lấy điếu thuốc trong miệng ra, nói.

Trong lòng Trì Hạ bất an: “Chuyện gì…” Hiện tại cô rất sợ anh sẽ đặc biệt cố ý làm khó dễ mình.

Bùi Sí cũng không có lập tức mở miệng, cánh tay đáp trên lan can, gió nhẹ xuyên qua hàng hiên, tóc mái thỉnh thoảng đảo qua đuôi lông mày, bóng cây ngoài cửa sổ loang lổ đong đưa trên mặt anh.

Bỏ qua cái cách nói chuyện cùng khí chất hư hỏng trên người anh, bộ dáng thiếu niên lại vô cùng đẹp trai, làn da trắng nhưng không hiện lên vẻ yếu đuối, con ngươi đen nhánh như mực, đuôi mắt hơi nhếch, tư thái ngạo mạn trời sinh.

Cũng không biết là anh đang ngẫm nghĩ cái gì, yên lặng một lúc lâu sau mới nghiêm túc hỏi một câu: “Em học cello được bao lâu rồi?”

“…” Trì Hạ đúng là không lường trước được anh sẽ hỏi vấn đề này, nhất thời có chút không biết phải nói sao.

“Hai năm.” Cô nói thật.

“Thứ đồ chơi đó có khó học không?” Anh lại hỏi.

Lần này Trì Hạ không có trả lời, ôm lễ phục an tĩnh chớp mắt một cái, sau đó ôn tồn nhắc nhở: “Anh hỏi hai câu rồi đó.”

Nghe vậy, Bùi Sí cười nhạt, anh chưa từng thấy cô tích cực như vậy bao giờ, muốn hỏi một câu thì nhất định chỉ được hỏi một câu. Anh không có cách nào phản bác, đầu lưỡi chống lên má, dừng một chút mới thoáng nghiêng người, chậm rãi nhường đường.

Thiếu nữ trầm mặc nâng chân lên, đi ngang qua bên cạnh anh. Chóp mũi anh ngửi được hương vị thanh thiển mát lạnh của ngày hè.

“Học sinh ngoan.”

Anh bỗng dưng lại lên tiếng gọi cô, ngữ khí nhàn nhạt, “Thằng bạn trai không được tích sự gì kia của em đâu. Không tới xem em thi đấu sao?”

Lời này vừa nói ra, bước chân Trì Hạ đột nhiên dừng lại, lập tức xoay người, hoài nghi bản thân nghe lầm, đôi mắt cô mở tròn xoe, đôi mắt hạnh xinh đẹp tràn ngập nghi hoặc: “Bạn trai gì cơ…”

Cô có cảm giác mình và anh căn bản không ở cùng một thế giới. Anh nhầm người sao??

Bùi Sí không nghĩ tới cô sẽ có phản ứng này, suy đoán: “Không phải bạn trai sao?”

Những lời này không biết là dẫm phải vảy ngược nào của cô, cô gái nhỏ phồng cả quai hàm lên. Làm như vô cùng tức giận, âm lượng cô không tự giác cất cao lên.

“Anh mới có bạn trai ấy!”

Mặt cô đỏ ửng, hai má phồng lên trông như quả táo.

Bùi Sí ngẩn người, ngón tay kẹp điếu thuốc khẽ nhúc nhích, rất nhanh đã phản ứng lại, anh gõ gõ điếu thuốc, nửa đùa nói: “Phải, là anh có bạn trai, em không có. Được chưa?”

“…”

Cánh môi Trì Hạ mím chặt.

Anh cho rằng ai cũng như nhóm người bọn anh sao, mới học cấp ba đã yêu sớm? Cô còn lâu nhé…

Cô lại không nói tiếp, bước chân vội vàng chạy đi.

Bùi Sí không cản cô, một tay dập tắt điếu thuốc ném vào thùng rác bên cạnh, cánh tay đáp lên lan can biếng nhác dựa vào, nhìn chăm chú phía cuối hành lang dài một lúc lâu, nhẹ giọng cười.

Thật ngoan mà, nghe được ba chữ “có bạn trai” là sẽ đỏ mặt.

***

Sau khi Trì Hạ trở lại hậu trường thì đưa lễ phục cho Trịnh Dung Dung, Trịnh Dung Dung giữ chặt cô, vẻ mặt kích động: “Hạ Hạ, cậu nổi tiếng rồi!”

“Cái gì cơ?” Trì Hạ không hiểu gì.

“Cậu xem đi.” Trịnh Dung Dung đưa điện thoại cho cô, chỉ vào màn hình, “Có người đăng video cậu biểu diễn ban nãy lên diễn đàn trường, có rất nhiều người vào bình luận khen cậu xinh đẹp đó, còn tag mấy bạn trong ban 8 xin phương thức liên hệ của bạn học Trì Hạ nữa kìa.

Trịnh Dung Dung cầm một gói khoai tây chiên lên ăn, tiếp tục nói: “Tớ đoán cậu sắp trở thành hoa khôi Nhất Trung rồi.”

Cô ấy biết mà, với giá trị nhan sắc này của Hạ Hạ, sớm muộn gì cũng có ngày được khai quật ra thôi.

Thật ra Kỳ Hạ cũng không để ý tới cái danh kia, cô chỉ muốn học tập thật tốt, vào được một trường đại học tốt mà thôi.

Tùy tiện lướt bài viết mấy cái, cô liền trả lại điện thoại cho Trịnh Dung Dung.

Không bao lâu sau, cuộc thi rốt cuộc cũng kết thúc, Trì Hạ không ngoài dự đoán nằm trong top, nhưng lại chỉ là hạng hai.

Trịnh Dung Dung cảm thấy đáng tiếc, cô nàng an ủi nói: “Hạ Hạ, thật ra tớ cảm thấy Tưởng Sân Sân biểu diễn không tốt hơn cậu là bao, hẳn là hai người nên cùng là hạng nhất mới đùng.”

Trì Hạ lại rất vừa lòng với bản thân: “Tiền thưởng cho hạng hai là 1500 đồng đó, gấp 5 lần cái 300 đồng tiền khuyến khích tham gia luôn, đã rất nhiều rồi.”

Trịnh Dung Dung bĩu môi.

Trì Hạ lãnh thưởng xong, cùng Trịnh Dung Dung đi ra ngoài cổng trường, lúc đi ngang qua cửa phòng bảo vệ, chú bảo vệ liền vẫy tay với cô.

“Cô bé, lại đây chú bảo, con là Trì Hạ sao?”

Trì Hạ đi qua đó, vốn đang tò mò làm sao mà chú bảo vệ lại biết được tên của cô, tiếp theo liền ngó thấy trên màn hình điện thoại của chú bảo vệ đang hiển thị giao diện diễn đàn trường học, bên trên là video biểu diễn của cô.

Cô gật đầu: “Dạ.”

Chú bảo vệ tạm dừng video, ôm đứa trông ngoan ngoãn với một đứa trông hư hỏng thế kia, nhìn thế nào cũng không giống mà.

“Bùi Sí? Anh trai?” Cái gì thế.

Trì Hạ cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Trương Dung Dung cũng bị dọa đến há hốc mồm.

Vừa dứt lời.

Có người huýt sáo về phía bên này: “Bạn học kia, tìm anh trai Bùi Sí sao?”

“Ha ha ha ha ha!”

Chú bảo vệ nhìn qua đó, đám thiếu niên hư hỏng tốp năm tốp ba nghênh ngang đi ra khỏi trường, chú bảo vệ tức đến xù cả lông lên: “Cậu, mấy cái cậu kia! Sao có thể vào được hả?!”

“Dùng hai cái chân này chứ sao!” Đám thiếu niên vui cười.

“Đám nhãi ranh này, có bản lĩnh thì đứng lại đó! Đừng có chạy!”

Trì Hạ nắm chặt quai cặp sách, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh, giương mắt nhanh chóng quét qua.

Một đám nam sinh không mặc đồng phục của Nhất Trung đang chạy như điên về phía khe núi đối diện.

May mà, không có Bùi Sí trong đó. Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi.

***

Bên trong vườn hoa của Nhất Trung, dưới cây cổ thụ cách đó không xa, Bùi Sí nhìn hết tất cả những chuyện diễn ra ở cổng trường, cong môi.

“Bùi Sí, anh muốn tới nhà hàng nào ăn cơm?” Tưởng Sân Sân đứng bên hỏi.

Vừa mới từ thính phòng ra, Tưởng Sân Sân liếc mắt một cái liền nhìn thấy Bùi Sí đang dựa vào lan can hành lang, cô ta căn bản không nghĩ tới hôm nay anh sẽ qua đây, hơn nữa Bùi Sí giống như đang chờ riêng cô ta, trong lòng Tưởng Sân Sân một lần nữa lại cháy lệ hy vọng muốn hợp lại.

Đợi một hồi, Bùi Sí không có trả lời, Tưởng Sân Sân thử gọi một tiếng nữa: “Bùi Sí?”

Bùi Sí nhàn nhạt nhìn qua.

Tưởng Sân Sân lặp lại một lần: “Cảm ơn anh đã đặc biệt tới xem em thi đấu, em được giải nhất đó, mời anh ăn cơm nhé? Muốn ăn cái gì cũng được, anh có thể chọn nhà hàng.”

Bùi Sí không trả lời, tầm mắt dừng ở trên giấy chứng nhận trong tay cô ta một lúc, cằm khẽ nâng, đột nhiên hỏi: “Trận thi đấu này của mấy người, hạng nhất và hạng hai cách nhau bao nhiêu tiền?”

Tưởng Sân Sân có chút khó hiểu: “500 tệ, sao thế ạ?”

“Chả sao cả.”

Tay Bùi Sí đút trong túi quần, ném xuống một câu như vậy, sau đó lướt qua bên cạnh Tưởng Sân Sân lập tức rời đi.

Tưởng Sân Sân không hiểu ra sao. Anh là có ý tứ gì? Gọi cô ta tới đây chỉ vì hỏi một câu này sao?

“Bùi Sí!” Cô ta vội vàng quay đầu gọi anh.

Bùi Sí không quay đầu lại.

Giấy chứng nhận trong tay bị siết chặt, nhìn theo tầm mắt ban nãy của Bùi Sí, Tưởng Sân Sân nhìn thấy một bóng dáng tinh tế, thân hình nhỏ xinh. Thiếu nữ hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía khe núi đói diện, ánh nắng chiều dát lên quanh thân cô tựa hồ đều trở nên nhu hòa.

Là tân sinh viên đạt được hạng hai trong buổi thi đấu tài năng lần này, Trì Hạ.

Từ hồi khai giảng cho tân học sinh, Tưởng Sân Sân đã nhớ kỹ cô gái này, là người xinh đẹp nhất trong đám học sinh lớp 10. Hơn nữa trước kia ở KTV và bên ngoài hành lang quầy bán quà vặt có gặp qua hai lần, Tưởng Sân Sân đã sớm có ấn tượng sâu sắc với cô.

Chỉ là Tưởng Sân Sân vẫn luôn cảm thấy cô quá ngoan ngoãn, tuy xinh đẹp nhưng ngũ quan không có tính công kích, không đủ quyến rũ, khẳng định không phải kiểu người mà Bùi Sí thích, cho nên cũng chẳng đem cô để trong lòng.

Nhưng hiện tại, ngẫm lại câu nói Bùi Sí vừa mới nói, Tưởng Sân Sân lại có cảm giác không quá thích hợp.

***

Vừa mới nhận được điện thoại của cô nhỏ Trì Nhạn Lan, nói hôm nay tan tầm sớm, sẽ tiện đường đi đón cô và Phó Hạo về nhà.

Trì Hạ liền đứng chờ trước trạm dừng giao thông công cộng.

“Hạ Hạ, cậu tính dùng số tiền thưởng này làm gì?” Trịnh Dung Dung đang đợi giao thông công cộng, thuận tiện nói chuyện phiếm.

Trì Hạ nghĩ nghĩ: “Tớ muốn mua chút tài liệu học tập, sau đó mua một số đồ cho bà ngoại tớ.”

Trịnh Dung Dung kinh ngạc: “Không tiêu cho bản thân chút nào sao?”

“Hay là, chúng ta đi xem phim đi?” Rốt cuộc thì Trịnh Dung Dung cũng là người bận trước bận sau lo cho cô, Trì Hạ đề nghị.

Trịnh Dung Dung rất vui vẻ: “Được nha! Hẹn cuối tuần này nhé, gần đây có một bộ phim hay…”

Lời còn chưa dứt.

Lốp xe và mặt đất vang lên tiếng cọ xát kịch liệt, sợ tới mức Trịnh Dung Dung phải nuốt luôn chữ “lắm” trở về.

Một chiếc mô tô màu đen thuần bất chợt dừng ở trước mặt hai người, trên mặt đấy kéo ra một dấu vết ma sát dài.

Bùi Sí hất kính chắn của mũ bảo hiểm lên, lộ ra hai mắt, ánh mắt sắc bén đảo qua.

Trịnh Dung Dung thiếu chút nữa không giữ được cặp sách trong tay, khẩn trương nói: “Anh muốn làm gì…” Đánh, hay là cướp?

Trì Hạ cũng bị dọa cho nhảy dựng, cánh môi mím thành một đường thẳng.

Chân Bùi Sí chống lên mặt đất, động cơ xe máy vẫn nổ vang như cũ, không hề chớp mắt nhìn Trì Hạ: “Học sinh ngoan, duỗi tay ra nào.”

Lời này khiến cô có chút không hiểu được: “Làm gì?”

Trịnh Dung Dung nhanh chóng ôm chặt Trì Hạ, sợ Hạ Hạ mà duỗi tay ra là sẽ bị kéo lên xe.

Bùi Sí phân ra chút ánh mắt liếc Trịnh Dung Dung một cái: “Sợ cái gì, ông đây cũng không ăn cô ấy.”

Trịnh Dung Dung mím chặt môi, tay nắm chặt lấy đồng phục của Trì Hạ cũng run lên.

“Duỗi tay ra.” Ánh mắt quay lại trên người Trì Hạ, anh lặp lại lần nữa, nghe như đã mất kiên nhẫn.

Trì Hạ còn lâu mới duỗi tay, ai biết anh muốn làm gì, cô thậm chí còn lui về sau hai bước kéo ra một khoảng cách với anh.

Bùi Sí tức đến bật cười, cũng không có yêu cầu cô duỗi tay nữa, chỉ là lấy thứ gì đó trong túi ra nhét vào trong túi áo đồng phục của Trì Hạ.

Động tác rất nhanh, Trì Hạ căn bản không thấy rõ anh nhét cái gì.

Đối diện khe núi xuất hiện một đám nam sinh cưỡi mô tô, bọn họ đều hướng về bên này gọi “Anh Sí”.

Bùi Sí không nói gì nữa, giơ tay kéo tấm kính chắn mũ xuống, chân ga dẫm xuống trong nháy mắt liền biến mất, làn gió vụt qua khiến chim chóc trên cây kinh sợ.

Trì Hạ vẫn ngốc ra, giây tiếp theo, thanh âm kinh ngạc của Trịnh Dung Dung vang lên bên tai: “Hạ Hạ, sao tự dưng Bùi Sí lại cho cậu tiền?”

“Hả?” Trì Hạ ngây ra, bàn tay sờ vào trong túi, quả nhiên lấy ra được mấy tờ tiền.

Trịnh Dung Dung dụi mắt: “Ôi má! 500 đồng!!”

Cách đó không xa, sắc mặt Tưởng Sân Sân cực kỳ khó coi.

Khó trách vừa rồi Bùi Sí hỏi cô ta hạng nhất và hạng hai cách nhau bao nhiêu tiền, cho nên ở trong mắt anh, đứa con gái tên Trì Hạ kia hẳn mới là hạng nhất sao?!