Trí Thông Minh Của Em Thật Là Uổng Phí

Chương 27




Editor: Táo đỏ phố núi

Lối đi dành riêng cho người đi bộ trên đường Vương Phủ Tỉnh, ánh đèn sáng như ban ngày, vầng sáng hội tụ thành nước lũ, dung nhập vào trong màn đêm.

Cố An Thành nắm tay Hà Phỉ Phỉ, thong thả đi dạo, đột nhiên cô có ý tưởng muốn chụp một tấm hình đăng lên weibo, để ngược chết những cô nàng độc thân đang nhăm nhe Cố An Thành, vì vậy cô cố ý đi chậm hai bước, giơ tay lên chụp bóng lưng của Cố An Thành và hai bàn tay đang nắm chặt của hai người.

Kỹ thuật chụp hình của cô vốn không tệ, Cố An Thành liếc nhìn, “Chụp rất đẹp.”

“Dĩ nhiên rồi.” Hà Phỉ Phỉ được nước hất cằm lên tự đắc, “Chờ em đăng lên weibo của anh, phải phản hồi lại, nghe chưa.”

Cô thêm cái gọng hính, sau đó làm mờ phông nền, khi cảm thấy hài lòng mới đăng lên weibo.

Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát v: Chúng tôi đang ở trên đường phố Bắc Kinh【 trái tim 】 Gió thổi mây trôi trên sông 【 hình ảnh 】

Đăng xong, cô lấy chiếc điện thoại di động ở trong túi của Cố An Thành ra, sau đó nhét chiếc điện thoại của mình vào trong tay của anh, “Em tự trả lời cho, anh cầm cái của em.”

Nhập dòng chữ xong, Hà Phỉ Phỉ cười ha ha hai tiếng, sau đó không cho Cố An Thành xem đã đăng lên weibo rồi.

Gió thổi mây trôi trên sông v: đè anh đi, chờ em【 đỏ mặt 】// Lão Vương sát vách tên gọi là bát bát v: Chúng tôi đang ở trên đường phố Bắc Kinh【 trái tim 】 Gió thổi mây trôi trên sông 【 hình ảnh 】

Một lúc sau Cố An Thành mới nhìn thấy, chân mày của anh khẽ nhíu lại, sau đó như không có chuyện gì xảy ra bỏ điện thoại vào trong túi, không hề quan tâm chút nào tới chuyện hình tượng của mình bị sụp đổ trong lòng fan hâm mộ.

Sau khi biểu thị công khai chủ quyền, tâm tình của Hà Phỉ Phỉ rất tốt, dứt khoát đi mua hết những đặc sản mà đã đồng ý với đồng nghiệp trước đó, dĩ diên người móc tiền ra là Cố An Thành, bây giờ cô tay trắng nghèo rớt, không có tiền lương lại không có tiền tiêu vặt, có lý do chính đáng để đu bám người giàu có rồi.

Lúc trở về khách sạn đã hơn mười một giờ rồi, Hà Phỉ Phỉ tới gõ cửa phòng của Lâm Huỷ, không có ai, lo lắng lỡ bọn họ gặp chuyện không may, nên bấm số gọi điện cho Lâm Huỷ. Điện thoại reo một lúc lâu sau mới có người bắt máy, là giọng nói của Phương Dịch, “A lô?”

“A lô, là tôi Hà Phỉ Phỉ, sao Lâm Huỷ vẫn chưa quay về vậy?”

“Cô ấy uống say rồi, không sao đâu, tôi sẽ đưa cô ấy về.”

“À, vậy thì tốt.”

Cúp điện thoại, Hà Phỉ Phỉ ngáp một cái, rồi đi thẳng về phòng.

Có thể là vì ban ngày quá mệt mỏi, giấc ngủ này vô cùng ngon giấc, sáng sớm ngày hôm sau, lúc mơ mơ màng màng mở mắt ra, thì nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Cố An Thành. Hình như là anh đã tỉnh từ lâu rồi, luôn nhìn cô như vậy, ánh mắt này so với thường ngày dịu dàng hơn rất nhiều.

Hà Phỉ Phỉ dụi dụi mắt, “Làm gì thế, mới sáng sớm mà nhìn em chằm chằm vậy.”

“Đang suy nghĩ xem em có thể ngủ tới mấy giờ, đã mười giờ rồi.”

Hà Phỉ Phỉ cầm điện thoại di động lên xem đồng hồ, thật sự là mười giờ, liền vội vàng xuống giường, “Buổi sáng không phải còn có việc sao, tại sao lại không gọi em dậy!” Nói xong bắt đầu cầm quần áo chui vào phòng tắm.

Đợi cho cô vào phòng tắm xong, Cố An Thành cũng ngồi dậy, sau đó cầm điện thoại di động lên, chỉnh đồng hồ lại một tiếng, chỉnh đúng với giờ của Bắc Kinh.

Hai người thu dọn xong xuôi, lúc đi xuống tới đại sảnh của khách sạn, thì nhìn thấy Lâm Huỷ đi từ cửa xoay đi vào, bước chân chạy rất nhanh như là đi trên gió vậy, mấy giây sau, Phương Dịch cũng đuổi theo, kéo cánh tay của cô ấy, “Lâm Huỷ! Em nghe tôi giải thích——”

“Con mẹ nó anh cút đi!”

Hà Phỉ Phỉ, Cố An Thành:......

Lâm Huỷ nhìn thấy Hà Phỉ Phỉ, nhanh chóng chạy lại trước mặt của cô, vội vã chào tạm biệt, “Phỉ Phỉ, mình phải về Trùng Khánh rồi, hẹn gặp lại lần sau nhé!”

Đôi mắt của cô ấy đỏ ửng, trên mặt vẫn còn sót lại phấn trang điểm, Hà Phỉ Phỉ kéo cô hỏi cho bằng được đã xảy ra chuyện gì, kết quả là Lâm Huỷ im lặng mấy giây, sau đó chợt trở nên tỉnh táo khác thường nói, “Mình đã ngủ với Phương Dịch rồi, mất lần đầu tiên luôn rồi.”

Hà Phỉ Phỉ, Cố An Thành:......

Wtf (viết tắt của What the [bad word])!! Đây là cái bước ngoặt quái quỷ gì vậy?! Rõ ràng là mỗi từ cô đều nghe và hiểu được, nhưng mà ghép lại thành một câu thì cô lại không thể hiểu được là sao?!

Hà Phỉ Phỉ khó khăn nuốt ngụm nước miếng, “Các người...... Ngủ?”

“Không sai.” Rốt cuộc Lâm Hủy cũng tỉnh táo lại, hất đầu lên, bẻ đốt ngón tay, bộ dạng thong dong, “Ngủ thì ngủ, không có gì phải ngại, coi như tôi ngàn dặm tới Bắc Kinh cho không.”

Hà Phỉ Phỉ: “...... Cái người này tư tưởng như vậy rất nguy hiểm.”

Phương Dịch cũng chạy tới, kéo cánh tay của Lâm Hủy, thở dốc một hơi, “Lâm Huỷ, em có thể nghe tôi nói mấy câu được không!”

Lâm Hủy hất tay của anh ta ra, “Có gì hay mà nói, tôi còn chưa ghét bỏ kỹ thuật kém cỏi của anh, sao nào, anh còn muốn tôi chịu trách nhiệm à? Cút ngay đi!”

Vẻ mặt của Phương Dịch nghẹn đến mức đỏ bừng, cuối cùng cắn răng nói, “Nếu như không phải là do em uống say rồi khóc lóc muốn mở cửa phòng ra đè tôi, thì sao ý chí của tôi có thể không kiên định như thế được!”

Lâm Hủy cười lạnh, “À, tự mình t*ng trùng lên não, lại còn trách người khác quá nhiệt tình sao?”

Phương Dịch cào tóc, thở dài nói, “Chúng ta bình tĩnh lại một chút, nói chuyện lại với nhau, có được không? Tôi cũng chưa nói với em là tôi vui……”

“Có gì mà nói? Nói là ngay hôm qua anh ngu xuẩn tới cỡ nào sao? Tìm cái lỗ thôi mà cầm đèn pin tìm cả nửa tiếng, tôi phục anh luôn đó!”

Vẻ mặt Phương Dịch thoáng đỏ thoáng xanh, khó coi tới mức khỏi phải nói, “Nếu như không phải em luôn khoa tay múa chân thúc giục tôi… động tác của tôi có thể chậm như vậy sao!”

“Ha ha ha ha, tôi cũng sắp ngủ thiếp đi rồi, anh lại đi vào, cũng không biết dáng dấp của anh ăn cái gì, mà làm bà đây đau chết đi được!!”

“Tôi đã nhẹ nhàng lắm rồi mà em còn quấn lấy eo tôi để cho tôi phải dùng sức!!!”

Quần chúng vây xem là Cố An Thành và Hà Phỉ Phỉ cũng ngượng chín mặt.

Này, này, này, chỗ này dù sao cũng là khách sạn, ra vào đều là những người có thân phận có địa vị, các người một người là phụ nữ, một người là ông chủ lớn, có cần phải nói lớn như vậy như thể sợ người ta không biết các người đã chiến đấu kịch liệt như thế nào sao!!!

Hai người mỗi người kéo một người, cuối cùng cũng kéo được Lâm Huỷ và Phương Dịch thiếu chút nữa đánh nhau tách ra.

Hà Phỉ Phỉ kéo Lâm Huỷ đi lên trên lầu, Cố An Thành và Phương Dịch thì ngồi xuống ghế sa lon ở đại sảnh, tương đối trầm mặc.

Cố An Thành suy nghĩ một chút, không nhịn được hỏi, “Con gái uống say sẽ chủ động?”

Phương Dịch: “......” Này người anh em, trước tiên anh hãy an ủi người anh em của anh là tôi đây đã được không, tôi bị bà xã tương lai nói thành người biến thái cưỡng gian, t*ng trùng lên não rồi kìa!!

Anh ta thở dài, lòng bàn tay chống lên chán, vẻ mặt nghiêm trọng nói, “Tôi cũng chỉ uống một chút, cho nên đã không còn tỉnh táo. Tôi vốn nghĩ là cứ từ từ đi, không ngờ......”

Cố An Thành trầm mặc, thầm nghĩ, thật ra thì trong lòng anh rất vui vẻ chứ gì【 mỉm cười 】

Trong phòng, Hà Phỉ Phỉ ngồi trên giường nhìn Lâm Hủy đi thu dọn hành lý, do dự một lát, “Bây giờ cậu thật sự phải về Trùng Khánh?”

“Ừ, à, mình không phải vì tránh Phương Dịch đâu, chỉ là thời gian xin nghỉ bệnh của mình hết rồi, nếu không về mình sẽ bị trừ lương.”

Hà Phỉ Phỉ thở dài, “Cậu đã có cảm tình với anh ta, thì hãy bình tĩnh lại nói chuyện cho tốt, chúng ta đều hiểu Phương Dịch, anh ta không phải dạng người đểu cáng như vậy, có lẽ nói ra biết đâu lại có tin vui?”

Động tác gấp quần áo của Lâm Huỷ dần dần chậm lại, cuối cùng đặt mông lên ghế so lon, ủ rũ, “Mình thích anh ấy thật, nhưng mà loại phát triển như vậy mình thật sự…… Thật sự không thể tiếp nhận được, mình cũng không muốn sau này anh ấy ôm tâm lý muốn phụ trách với mình, nếu như vậy thì mình thà rằng coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, sau này cả đời cũng không qua lại với nhau.”

Hà Phỉ Phỉ không biết an ủi cô ấy như thế nào, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống bên cạnh cô ấy, ôm lấy cô ấy, “Nếu không, trước tiên cứ tạm xa nhau để bình tĩnh lại một chút? Cậu xem, ngày hôm trước cậu còn mơ ước anh ta, hôm sau đã ngủ với nhau rồi, mọi chuyện đến rất tự nhiên mà.”

Lâm Huỷ không nhịn được nở nụ cười, “Nói vậy cũng đúng, cực phẩm như vậy, cả đời gặp được mấy lần.”

Hà Phỉ Phỉ nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy đã nở nụ cười vui vẻ rồi, rốt cuộc cũng yên tâm một chút, “Vậy cậu dọn dẹp hành lý đi, mình gọi xe đưa cậu ra sân bay, chúng ta hẹn lần sau gặp lại.”

“Được, làm phiền rồi.”

Hai người ôm nhau một chút, rồi nói lời tạm biệt.

Tiễn Lâm Huỷ lên xe taxi xong, Phương Dịch cũng đuổi theo, cuối cùng có đuổi kịp hay không Hà Phỉ Phỉ cũng không biết, dù sao thì cô vẫn cảm thấy được hai người này sớm muộn gì cũng sẽ thành, vấn đề là thời gian thôi.

Bị trì hoãn một thời gian như vậy, công việc cũng bị lỡ, Hà Phỉ Phỉ và Cố An Thành ở lại Bắc Kinh hai ngày rồi mới trở về Hàng Châu.

Về Hàng Châu đúng vào ngày chủ nhật, vừa mưới xuống máy bay, bà Hà đã gọi điện thoại tới, “Phỉ Phỉ hả, về tới Hàng Châu rồi sao?”

Dạ, vừa mới xuống khỏi máy bay, sao vậy ạ?”

“Hôm nay là chủ nhật, con và Tiểu Nhuỵ về nhà ăn cơm tối đi, con ở trong nhà người ta, đã mang tới không ít phiền toái cho người ta rồi.”

Hà Phỉ Phỉ trả lời một tiếng, “Vâng, con về nhà sẽ nói với Hướng Nhuỵ, giờ con lên xe, về nhà lại nói chuyện tiếp.”

Cô cúp điện thoại, Cố An Thành hỏi, “Tối hôm nay về nhà ăn cơm à?”

“Ừ, anh cũng đi cùng đi, khẳng định là ba mẹ em sẽ rất hoan nghênh anh.”

“Không, sáng sớm hôm nay viện điều dưỡng có báo cho anh một tin, nói là mẹ anh ngã cầu thang xuống, anh đưa em tới chỗ Hướng Nhuỵ rồi sẽ đi tới viện điều dưỡng một chút xem sao.”

Hà Phỉ Phỉ vội vàng nói, “Vậy em đi chung với anh đi, ngã từ trên cầu thang xuống, chắc là rất nghiêm trọng à?”

“Viện điều dưỡng báo tin là không nghiêm trọng, anh đi xem là được rồi, em về nhà chơi với ba mẹ đi, hơn một tuần không gặp rồi.”

Hà Phỉ Phỉ nhìn vẻ mặt của anh không giống như đang nói dối, vì vậy liền ừ một tiếng, “Vậy cũng được, nếu cần em giúp, thì cứ nhắn tin cho em, từ nhà em qua viện điều dưỡng đó cũng gần.”

Cố An Thành khẽ cong môi lên, đưa tay lên vuốt tóc cô, “Đúng là một người con dâu hiếu thảo.”

Tai của Hà Phỉ Phỉ đỏ lên, lẩm bẩm nói, “Ai là vợ của anh, chữ Bát (八) còn không có chổng đít lên đâu.”

Buổi tối Hà Phỉ Phỉ và Hướng Nhụy cùng đi về nhà họ Hà, bà Hà đã mấy ngày không nhìn thấy cô, nhất thời mở miệng ra gọi cô một tiếng tâm can bảo bối, Hà Phỉ Phỉ rất hiểu tính của cha mẹ mình, loại tình cảm tốt đẹp này hai ba giờ sau là không còn chút dấu vết nào, sẽ chuyển sang tranh cãi và bắt bẻ cô, cho nên cô hết sức quý trọng lúc này.

Có thể là vì hôm nay con gái về nhà ăn cơm tối, hôm nay bà Hà ăn mặc hết sức tỉ mỉ, nhưng mà cổ áo hơi trễ một chút, Hà Phỉ Phỉ cũng cảm thấy lạnh giùm cho bà.

Lúc ăn cơm Hà Phỉ Phỉ và Hướng Nhụy ngồi một bên, bà Hà và ông Hà ngồi đối diện, đột nhiên Hướng Nhuỵ huých vào cánh tay của Hà Phỉ Phỉ, Hà Phỉ Phỉ ngoảnh đầu lại nhìn, Hướng Nhụy ghé vào bên tai cô nhẹ giọng nói, “Có khe rãnh nóng bỏng kìa.”

Hà Phỉ Phỉ thoáng nhìn, quả nhiên...... Vì vậy phì cười một tiếng, “Có thể đứng đắn một chút không!”

Hướng Nhụy cười cười, vẻ mặt rất tự nhiên, “Đều là người trưởng thành rồi, nói chuyện này có sao đâu.”

Hai người cười trộm xong, bà Hà hỏi ông Hà, “Chúng nó đang nói cái gì? Tôi nghe không rõ.”

Ông Hà do dự, sau đó để chén cơm xuống, nhỏ giọng nói với bà Hà, “Chúng nó nói bà ép hàng quá.”

Hướng Nhụy, Hà Phỉ Phỉ: đợi chút nghe chúng con giải thích!!!!