Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 12 - Chương 19: Đêm lạnh!




Trần Hoán đi tới bên Vân Nhị báo cáo: - Nhị gia, hố nhà chúng ta bẫy được ba tên quỷ ảnh, bọn tiểu nhân không giết chúng, trói trong phòng củi đợi ngài xử lý.

Vân Nhị không quan tâm tới vấn đề đó, nhìn hắn, đột nhiên hỏi: - Trần Hoán, ngươi nói ngươi là người Giáp Tử doanh, sao ta chưa bao giờ thấy ngươi nhỉ?

- Nhị gia, Giáp Tử doanh chúng ta tổng cổng ba nghìn sáu trăm mười ba người, khả năng mùa đông năm nay còn vài đứa nhỏ nữa ra đời, ngài làm sao mà nhớ hết, dù tướng chủ cũng không thể biết.

Vân Nhị càng nghi ngờ, tên này bình tĩnh quá, mình bất ngờ hỏi thế, hắn phải có chút phản ứng gì đó chứ, hơn nữa nếu là người trong doanh, làm sao phải nhớ con số như học thuộc lòng thế kia, thôi, dù sao chỉ cần người mình là được, ai quan tâm hắn có thuộc tinh bàn hay không: - Ngươi thấy chuyện đại ca ta muốn chiếm hải đảo xưng vương trên biển có thành được không?

Trần Hoán cười: - Tất nhiên là thành chứ ạ, Giáp Tử doanh chúng ta mỗi năm lại có sinh mệnh mới ra đời, nếu sống ở nhà tù Đại Tống, cho dù là mãnh hổ cũng biến thành mèo, thế không được, khó khăn lắm mới ưỡn thẳng lưng lên được, ai mà muốn cúi xuống nữa.

Vân Nhị thầm bĩu môi, ý chí của đại ca đã quán thấu vào đám người này rồi, chẳng trách mà đại ca bị dày vò giữa chuyện tạo phản hay không lâu như thế, có một đám người như thế này tồn tại, nếu đại ca tiếp tục ở Đại Tống, rồi có ngày đám người đó ép huynh ấy mặc hoàng bào lên người, bất kể huynh ấy có muốn hay không.

Đại Tống không ngừng chèn ép võ nhân, đúng là đã áp chế được khả năng tạo phản của võ tướng, nhưng ở mức độ nhất định cũng giảm luôn lòng trung thành của võ tướng với quốc gia.

Bách quan rồi bách tính đều thích quốc gia hòa bình, cho nên họ đồng lòng với hoàng đế, chỉ có những võ nhân đổ máu vì quốc gia lại bị chính quốc gia mình gạt sang bên lề, máu nước mắt đổi lấy toàn sự lăng nhục và ác ý, nếu đại ca đi rồi, võ nhân Đại Tống không còn ai chống lưng, đám quan văn sẽ cắn ngược trở lại, Vân Nhị gần như đang thấy bánh xe lịch sử sẽ nghiền nát Đại Tống.

Có điều, liên quan gì đến mình.

Cuộc chiến có vẻ sắp hạ màn, tiếng chém giết dần lắng xuống, gió buổi chiều đã tới, tuy không có tuyết rơi nhưng gió lạnh cuốn tuyết dưới đất lên, thiên địa lại thành một mảng trắng mênh mông.

Thương đội Vân gia sau khi làm xong công việc thể lực bắt đầu ăn một bữa no, đám hỏa kế rất hài lòng với hành vi của mình hôm nay, chỉ hai người bị thương mà mang về bao nhiêu là hàng, hài lòng tới không thể hài lòng hơn nữa rồi.

Vì thế bọn họ quyết định khao thưởng bản thân một chút, đào thịt dê cứng như đá ở dưới đất lên, sau đó cho vào nồi nấu cùng một đống tuyết.

Đại hỏa kế vui vẻ mời đám Nghiêm lão đại cùng động thủ, trong mắt hắn chẳng có chuyện gì làm người ta vui sướng bằng hoàn thành một vụ "mua bán" lớn nữa.

Thương đội của huân quý Đại Tống bị người ta cướp sạch, năm nay có thể mang hàng hóa về chỉ có mỗi nhà mình, nói cách khác giá cả nhân sâm năm nay do Vân gia định đoạt, còn về đám người Tống chưa chết kia, chi viện một ít lương thực để bọn họ sống tới khai xuân đã là nhân nghĩa lắm rồi, đại hỏa kế tuyệt đối không có dự định chia xẻ hàng hóa với đám người đó.

Thậm chí hắn còn đang nghĩ làm sao chiếm luôn cả nhân sâm của đám quỷ ảnh Nê Cổ Trại, như thế là tuyệt đường kiếm nhân sâm luôn.

Thịt dê chẳng mấy chốc đã nấu xong, mỗi người một bát lớn ngồi ở chỗ khuất gió ăn ngấu nghiến, một miếng dưa chua, lại một miếng thịt dê nóng, cuối cùng là một ngụm rượu mạnh đưa mồi, cuộc sống như thế khác gì thiên đường.

Trần Hoán và đại hỏa kế thậm thụt với nhau, bọn họ phát hiện Nhị gia đúng là chẳng có hứng thú gì với đám quỷ ảnh, mắt đại hỏa kế đảo như rang lạc, bê bát đi tới cửa phòng chứa củi hô: - Mài đứt thừng chưa, đứt rồi thì ra ăn thịt dê đi, trốn trong đó làm gì?

Nói xong là lập tức lùi lại, ba tên hán từ gầy khô như khỉ mỗi tên cầm một thanh củi lớn xông ra.

Đại hỏa kế ngồi xuống mái hiên húp canh xùm xụp, mồm lúng búng chỉ cái bếp nóng sôi: - Lửa sắp tắt rồi đấy, bát ở bên cạnh, tự vớt mà ăn, lạnh là chịu chết.

Ba hán tử nào đã bao giờ trải qua chuyện đó, ngây ra tại chỗ, vung gậy đập người mình ăn thịt, bọn họ nhất thời không làm được.

Người trên cùng nghiến răng: - Muốn giết thì giết, đừng làm nhục gia gia.

- Mẹ nó, ai rảnh mà đi giết các ngươi, ăn xong ấm người rồi xéo, không ăn ta đảm bảo các ngươi không đi nổi một dặm đã chết lạnh, nhanh lên.

Một thanh niên thét lên: - Các ngươi giết Triệu đại ca, Lan đại ca và Lý đại ca, còn nói những lời giả dối.

Đại hỏa kế cười nhạt: - Ba người đó đánh lén Nhị gia nhà ta, bọn ta giết chúng có gì sai... À, là bọn chúng tự sát, các ngươi mang xác đi không thể không biết. Nhị gia nhà ta thân phận tôn quý vô cùng, nếu ở Đại Tống, bọn chúng đánh lén không thoát được tội chết.

- Giờ ăn đi rồi xéo về nói với thủ lĩnh các ngươi, nhà ta cũng là tướng môn, muốn báo thù thì gia gia tiếp, có ba tên thôi là cái mẹ gì.

Ba hán tử quân ngũ thật thà đâu phải đối thủ loại gian xảo như hắn, nhìn nhau thì thầm, quyết định ăn no trước tính sau.

Nhặt ba cái bát lên chạy tới nồi thịt, múc đầy tới nóc, tay nhúng cả vào bát mà chẳng biết nóng, ăn như chết đói chết khát.

Đại hỏa kế ăn xong đi vào lều lấy bánh khô ném cho ba người: - Nhị gia nhà ta biết lai lịch của các ngươi rồi, nhưng chịu thôi, ai dính vào các ngươi là xui xẻo, đại soái nhà ta trên triều vốn chẳng dễ sống, thôi đành, ai bảo cùng mạch cùng nguồn, võ nhân chúng ta bị người ta bỏ rơi, giúp được thì giúp. Về hỏi chủ sự, có muốn giao dịch không, đoán chừng các ngươi cần vũ khí.

Ba tên ngốc lại đảo mắt nhìn nhau, một tên vờ hỏi: - Bọn ta còn cần thuốc nổ, các ngươi kiếm được không?

Đại hỏa kế cười thầm trong lòng, bề ngoài lại làm ra vẻ huênh hoang: - Biết là các ngươi sẽ hỏi thế mà, Tô Lạp Hải Nha muốn tạo phản từ lâu nhưng lại không dám, bọn ta không bán cho hắn ít thuốc nổ thì hắn không có gan... Mà các ngươi nghe ngóng được cũng không tệ đâu.

Ba hán tử ngỡ ngàng: - Thì ra là người mật điệp ti, lão tử sống hồ đồ, không ngờ chết cũng hồ đồ, ra tay đi, gọn gàng chút.

Vân Nhị bấy giờ mới lên tiếng: - Về đi, sống cho tốt, Nê Cổ trại các ngươi không còn bao nhiêu nữa, thế nào cũng phải để lại vài người cung phụng cho huynh đệ chiến tử.

Hán tử lớn tuổi nhất cắn răng nói: - Ta về nói với các huynh đệ, nếu mọi người sẵn lòng quên đi cái chết của ba huynh đệ Triệu Lan Lý, tất nhiên không còn gì để nói, nếu các huynh đệ không đồng ý, lần sau mọi người tìm các ngươi liều mạng, lão tử tự sát trả lại cái mạng này cho các ngươi là được.

Nói xong cũng không đợi ăn hết bát thịt, chắp tay một cái cùng hai người kia bỏ đi.

Vân Nhị từ trên lầu đi xuống: - Trước kia không thấy ngươi khôn khéo như vậy?

Đại hỏa kế cười khổ: - Nhị gia, thương đội nhà ta đi khắp đông tay nam bắc, tiểu nhân cũng đi vạn dặm đường rồi, gặp vô số loại người, mới đầu cũng chịu thua thiệt không ít, có cả huynh đệ bị chết, thế là phải khôn hơn, không thì chỉ có chết.

- Làm tốt đấy, rất thông minh. Vân Nhị cổ vũ đại hỏa kế sau đó lên lầu, cho hai tay vào nách ấm lên rồi viết thư cho đại ca.

Đại ca nhiều năm qua chinh chiến liên miên, đại tẩu dù sao là nữ nhân, không tiện ra ngoài, không ngờ bỏ xót một nhân vật thế này, đây là dấu hiệu nguy hiểm, chứng tỏ một điều sức khống chế của Vân gia với toàn bộ người trong hệ thống suy giảm, Vân gia vẫn quá ít người, Vân gia càng phát triển điểm yếu này càng thể hiện rõ.

Gió trắng thối tới đêm thì dừng, không trung đen ngòm có vầng trăng trải ánh sáng lạnh lẽo dưới mặt đất.

Rõ ràng không có tuyết, nhưng chỉ cần thò tay ra ngoài trời không lâu, bàn tay đông cứng sẽ có lớp băng mỏng.

Trời cực lạnh.

Thi thoảng lại có một ánh lửa vọt lên trời, rồi có tiếng người hét thảm, đó là đám quỷ ảnh đang củng cố địa bàn của mình.

Thời gian hình như cũng bị cái lạnh làm đóng băng, Vân Nhị tay cầm cốc trà, nước bên trong chẳng hề thấy ít đi, mặt nước có lớp băng mỏng cũng không để ý.

Găng tay do Triệu Uyển làm cho hắn tuy mỏng, nhưng vì chế bằng da thủy điêu nên ngăn được hết cái lạnh bên ngoài, rất ấm áp, Vân Nhị không viết thư nữa, vì hắn nhớ ra có viết cũng không thể gửi đi được, lòng dâng lên lo lắng không tên, linh cảm sẽ có chuyện không hay xảy ra.