Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 12 - Chương 22: Chủ mới của Thương hành đất Thục




Ngũ Câu vân du tới Đậu Sa quan, ông ta hiện không phải chủ trì Bạch Vân tự nữa, chỉ treo tạm danh ở đó để tu hành mà thôi, đã gửi thư báo trước cho Vân Tranh từ cả tháng trước rồi.

Thôi Đạt thì từ lăng tẩm hoàng đế trở về, chỉ mất ba tháng thôi, bọn họ đã xây dựng được một ngôi mộ xa hoa mà đáng lẽ ra nếu bình thường tốn cả năm trời chưa chắc đã hoàn thành.

Thế nhưng hai người này trước nay chẳng có liên hệ gì với nhau cùng xuất hiện một chỗ, đủ thấy không bình thường.

Dù sao bằng hữu tới có lời mời, Vân Tranh tất nhiên lập tức bỏ công vụ đấy, đi lên núi tụ hội, gần đây vì chuyện nạn dân Kiến Xương phủ liên tục đổ về Đậu Sa quan, gây thêm không ít phiền toái cho địa phương, Lưu huyện lệnh phải nhờ quân đội của Vân Tranh giúp duy trì trật tự địa phương.

- Mọi người không biết, chỗ đó tụ tập tới không dưới ba vạn người, ngày ngày làm việc không cần lăng sứ thúc dục, chỉ cần trời vừa sáng là tất cả tự động gọi nhau thức dậy, vui vẻ làm việc cho tới tận mặt trời lặn. Sau đó thậm chí có một vị huân quý phủ Đại Danh đốt lửa làm đêm, đất Thục chúng ta làm sao có thể thua kém được, đốt nến mỡ trâu đấu với chúng...

Hôm nay trời trong xanh nắng ấm áp, Ngũ Câu trải một tấm thảm ở hậu viện Bạch Vân thiền tự, bày một đống rượu thịt, cùng Vân Tranh nằm trên thảm sưởi nắng, ngồi nghe Thôi Đạt nói văng nước bọt.

Tên này không biết là có phải do đi xây lăng vất vả hay không mà xem ra cũng giảm được độ chục cân rồi, nhưng vẫn to gấp đôi Vân Tranh, ngồi cùng Ngũ Câu một chỗ, trông như đôi huynh đệ.

- Nói tới làm việc, phải tự giác tự nguyện mới được, ta giám sát công trình không ít, nhưng lần đầu tiên thấy đám đông làm việc hăng say như thế, ai nấy đua nhau mà làm, đúng là thịnh điển chưa từng có trên đời..

Vân Tranh vắt chân chữ ngũ, nắng ấm giữa ngày trời giá lạnh có một tác dụng là làm người ta buồn ngủ, chưa nói bên tai lại có một tên lảm nhảm toàn lời vô nghĩa, hắn tới đây chắc chắn không phải vì những lời thế này, nói càng nhiều càng chứng tỏ hắn đang chột dạ thôi: - Tiên đế các đời Đại Tống đều xây dựng lăng mộ sau khi ngự long đăng thiên, tiên đế không nhìn thấy, cũng chẳng mang lại được cho họ cái gì, chỉ bệ hạ là người đầu tiên xây dựng lăng mộ khi còn sống, các ngươi không dốc sức mới là lạ, nói đi, ngươi kiếm được cái gì rồi.

Thôi Đạt trừng mắt phẫn nộ: - Lão Thôi xây dựng lăng tẩm cho bệ hạ do thành tâm kính hiếu quân phụ, sao hầu gia ngài lại tính toán như con buôn thế chứ?

Ngũ Câu tay cầm cái chân gà chưa nhả ra đã gật gù: - Vậy là kiếm chác được không ít.

Thôi Đạt nhìn Vân Tranh than thở: - Ài, thì có được một tấm biển gỗ, chẳng được tiền, cũng chẳng được chức, chỉ được tấm biển, chẳng có gì nhiều nhặn.

Vân Tranh bốc đậu cho vào mồm nhai rôm rốp: - Nếu không hỏi chắc ngươi chết nghẹn mất, để ngươi đắc ý một hồi, nói đi, trên biển viết gì?

Thôi Đạt đợi câu này đã lâu, xoa xoa tay, làm ra vẻ hớn hở nói: - Là bốn chữ "trung hiếu nhân gia", do đích thân thái tử viết, chậc chậc, thái tử tuy còn nhỏ, nhưng chữ đã có khí thế long hổ, nhìn chữ luận người, điện hạ tương lai ắt là một bậc hùng chủ.

Ngũ Câu nhìn Vân Tranh một cái, y trừng mắt nhìn lại bảo ông ta ngậm mồm, Triệu Trinh quả nhiên là không tiếc thủ đoạn mở đường cho con mình, thái tử giờ cuối cùng cũng bắt đầu bước vào tầm nhìn của bách tính rồi, kiếm được chỗ đột phá rất tốt, không ai nói gì được.

E rằng không chỉ có thế.

- Thôi gia thời gian trước sống trong nơm nớp lo âu, giờ có tấm biển do đích thân thái từ chấp bút, xem ai dám làm gì được Thôi gia.

Ngũ Câu chắp tay: - Thái tử dù sao vẫn còn nhỏ, Thôi thí chủ nói câu này e sớm mười năm.

- Đương nhiên ta biết thế, nhưng Thôi Đạt Thôi Minh Triết này chẳng lẽ không qua nổi mười năm sao.

Vân Tranh thở dài, y hiểu rồi, Thôi Đạt đã hoàn toàn đứng về phía thái tử, lần này hoàn toàn khác lần Lam Lam lung lạc thương hành đất Thục, khác rất lớn, vì lần này hoàng đế cho phép, hoặc nói cách khác do hoàng đế tác thành, hỏi: - Ai cấp biển cho ngươi?

- Trâu công công.

Vậy là không còn nghi ngờ gì nữa, hiện giờ Vân Nhị tới Liêu Đông, hoàng gia nhất định theo dõi chặt chẽ động tĩnh trên biển, bọn họ tất nhiên không muốn Vân gia mang cả lực lượng thương hành đất Thục đi.

Thà nhường ngoại địch, không cấp gia nô, đó là tâm tư của hoàng gia, bọn họ có thể nhẫn nhịn nhân nhượng ngoại địch trăm điều, nhưng đối với đồng tông đồng bào thì đả kích nghiêm khắc nhất.

Tiền tài với Vân Tranh mà nói không phải khó dứt bỏ đến thế, nhưng Thôi Đạt đủ tự tin tới đây nói chuyện này với mình, ắt phải thông qua sự đồng ý của các nhà khác, trong đó bao gồm Lương gia, Lục gia, vậy mà hai nhà đó lại không hề cảnh báo trước với mình một câu.

Mình bị cô lập rồi, ngay tại đây, ngay ở nơi mình coi như quê nhà, nơi mình bỏ bao nhiêu tâm huyết gây dựng. Nghĩ tới chuyện này Vân Tranh cảm giác bị phản bội, mất hứng thú nói chuyện, mắt nhìn mây trắng như bông trên trời tới thất thần.

- Thương hành đất Thục và Kinh Tây quân đã là một thể thống nhất, không bên nào có thể thiếu bên nào, Kinh Tây quân là lá chắn giúp thương hành cản ngoại địch, thương hành là vùng đất an toàn cho Kinh Tây quân liếm láp vết thương.

- Chúng ta định sắn là một thể, ủng hộ thái tử giúp chúng ta danh chính ngôn thuận đứng dưới một lá cờ, từ nay hầu gia xuất chiến thoải mái dùng lực lượng thương hành mà không cần cố kỵ bị ngự sự ngôn quan công kích như trước. Thôi Đạt thấy Vân Tranh trầm mặc, ra sức kiếm lý do thuyết phục y, cũng là tự thuyết phục bản thân: - Hầu gia không đồng ý?

Vân Tranh lắc đầu: - Thân cận thái tử là chính xác, huống hồ còn được hoàng đế cho phép, ta không bất mãn. Thương hành đất Thục quả thực đã lớn tới mức khiến tất cả dè chừng, tài phú chúng ta mỗi năm thu được còn nhiều hơn phú thế cả năm của phủ Đại Danh, ngươi mà không đồng ý điều kiện của hoàng đế, kết cục sẽ rất thảm.

Cũng không buồn nhắc tới chuyện tự tách thương hành đất Thục ra làm ba nữa, lòng người không còn níu kéo vô ích.

Thôi Đạt thở phào: - Ta thực sự lo hầu gia trách ta tự ý chủ trương.

Vân Tranh tất nhiên không vui vẻ gì nhưng thói đời là vậy, còn có cách nào khác.

Thôi Đạt thấy không khí gượng gạo, qua loa vài câu rồi kiếm cớ có việc đi trước.

- Nếu như ngươi có thể mang kim sí đại bàng trên đỉnh tháp Sùng Thánh Đại Lý mang về, nhất định phải cho hòa thượng xem đấy. Ngũ Câu ăn hết con gà rán, chùi tay qua loa, chẳng rào trước đón sau gì nói xổ toẹt ra luôn, chẳng thèm quan tâm tâm trạng Vân Tranh tốt hay không:

Vân Tranh thất kinh ngồi bật dậy, không ngờ tin tức của đám hòa thượng lại truyền đi nhanh như thế, trong quân của mình có hải đông thanh, tin tức nhanh hơn người khác là bình thường, từ Nhị Hải tới Đậu Sa Quan thì chiến mã nhanh nhất cũng mất mười lăm ngày, mà chiến sĩ mới nổ ra chừng tám ngày thôi.

Ngũ Câu ngồi khoanh chân trên thảm, âm trầm nói: - Già lam cấp tấn, tốc độ không bằng diêu ưng của ngươi, nhưng tin tức truyền đi cũng rất khả quan. Phía Nhị Hải sa môn đổ máu, Phật tổ phủ bụi, sáu trăm tăng nhân chết bởi lôi hỏa, Vân đại tướng quân nói sao đây?

Vân Tranh cười gượng, lúc này thấy sao mồm miệng mình lóng ngóng như vậy: - Mỗi khi chiến hỏa nổ ra, nơi nào chẳng có tin Phật môn gặp họa, ý đồ nâng tầm sự kiện, chuyện này thực sự không phải bản ý của ta, ông cũng biết ta không kính quỷ thần, cũng không chọc ghẹo vào họ.

- Quân của ngươi, sai lầm của ngươi, cho nên tội nghiệt là của ngươi, tăng nhân bỏ mạng là kiếp số của họ, chỉ cần sau này ngươi tiếp nhận hồng liên nghiệp hỏa thiêu đốt chớ hối hận là được.