Triền Miên Không Ngớt

Chương 1: Biến cố




Hôm nay, Đồng Vũ Lăng đang đi làm, đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ nói ba cô lại thua cổ phiếu. Hơn nữa, lần này hậu quả thật vô cùng nghiêm trọng. Vì vậy, cô xin phép nghỉ nửa ngày, hỏa tốc chạy về nhà. Quả nhiên thấy ba cô đầu hai thứ tóc ủ rũ ngồi một chỗ trên sô pha.

Đóng cửa, Đồng Vũ Lăng chậm rãi tới trước chỗ ba, cô trầm ngâm nhìn chăm chú ba cô. Cuối cùng. nhịn không được, cô oán hận nói:

“Cha, con đã nói với ba bao nhiêu lần rồi, mười lần ba chơi thì chín lần thua, ba vì sao không nghe con!!!”

“Tiểu Lăng, ba … xin lỗi!” Đồng Khải Kiếm ngẩng đầu, vẻ mặt đau buồn uể oải, pha chút xấu hổ khó nén.

“Hiện tại ba xin lỗi thì có ích lợi gì? Mỗi lần ba đều nói lần sau sẽ không làm như vậy nữa, nhưng sự thực chứng minh … Ai! ! Mẹ đã khổ cả nửa đời người, hiện tại kinh tế có khá hơn một chút, nhưng cha lại ham mê cổ phiếu, không nghĩ cho gia đình, chẳng lẽ cha không thể vì mẹ, cho mẹ được hưởng hạnh phúc? Nhất quyết phải khiến cho mẹ mỗi ngày dùng lệ rửa mặt, lẽ nào đây là tình yêu ba dành cho mẹ?” - Đồng Vũ Lăng vốn không nghĩ cô sẽ giống như người gây sự trách cứ ba, nhưng tai họa kiểu này lặp đi lặp lại thực sự khiến cô mất đi kiên trì cùng lòng tin. Đột nhiên, cô cảm thấy rất đau xót, không phải đau xót cho bản thân mà là thương mẫu thân! Yêu là cái gì, thân tình là cái gì? Có lẽ trong mắt ba cũng không quan trọng bằng đánh bạc?!

“Để giảm bớt gánh nặng cho ông, Tiểu Lăng phải bỏ đi cơ hội thăng chức, dứt khoát đi ra ngoài làm việc. Cũng vì ông, một tháng tiền lương của con cũng không đủ cho ông vài ngày nông nổi chơi cổ phiếu!!!” -Đồng mẫu hai mắt đều đỏ, nhưng lại không đành lòng nhìn lão công bị con gái chỉ trích, vì vậy chuyển hướng câu chuyện sang hướng giải quyết:

” Ông thành thật cho chúng tôi biết, rốt cục ông tham ô của công ty hết bao nhiêu?”

Đồng Khải Kiếm do dự một chút, vươn hai ngón tay:

“Hai mươi vạn. Công ty có một khách hàng luôn luôn không thích ghi sổ. Trước đó, tôi có tới kiểm tra tài khoản của họ. Không ngờ thuận lợi lấy được tiền của họ. Trên đường quay về công ty, vừa lúc đụng tới A Bình, hắn nói có một cổ phiếu kiếm được. Tôi đã nghĩ không bằng trước tiên mượn tạm chút tiền này, sau khi kiếm được tiền rồi lập tức hoàn lại cho công ty. Ai biết không được hai ngày, cổ phiếu bắt đầu mất giá!”

Đồng Vũ Lăng nghe xong, quả thực phát điên:

“A Bình thúc nói mà ba cũng tin? Kiếm được kiếm được, nếu như hắn lợi hại như vậy, vợ của hắn còn có thể cùng nam nhân khác chạy trốn sao?”

“A Kiếm, tôi đã sớm cùng ông nói, phòng ở chúng ta có, bằng tiền lương của ông cùng tiểu Lăng, hơn nữa tôi thỉnh thoảng giúp người khác lấy chút tiền công, chúng ta mỗi ngày tiết kiệm, sau này sẽ khá giả hơn, căn bản không cần ông mạo hiểm chơi cổ phiếu a!” -Đồng mẫu tiếp tục than thở, mí mắt đầy nếp nhăn càng thêm lờ mờ không ánh sáng. Vốn bà còn tưởng rằng đã khổ tận cam lai, không ngờ rằng còn gặp một “tai họa bất ngờ” như thế, lẽ nào bà nhất định phải khổ cả đời?!

Nhìn bộ dáng đau thương của vợ, Đồng Khải Kiếm vô cùng đau đớn, vội vã kéo tay bà, hối hận giải thích: “Tôi là nghĩ kiếm được tiền mới làm vậy, tôi muốn trả hết tiền nợ phòng ở, giúp tiểu Lăng chút tiền, tương lai mua đồ cưới. Mà bà cũng không cần phải đi nhìn sắc mặt người khác mà sống nữa.”

Mẹ Đồng vừa nghe xong càng thêm khó xử, mắng cũng không được, mà không mắng cũng không xong, chỉ có thể tiếp tục thở dài bi thương.

Đồng Vũ Lăng nhìn, đồng thời cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần. Người trước mắt đây, dù thế nào đi chăng nữa, thủy chung cũng là ba cô, huống hồ bản thân ông ban đầu cũng là vì gia đình này. Tâm tình kích động lúc trước bắt đầu dần dần hồi phục, cô bắt đầu giải quyết vấn đề: “Ba, vậy hai mươi vạn bây giờ còn thừa nhiều hay ít? Mặt khác, muộn nhất thì bao lâu phải đem sổ sách nộp lên trên công ty?”

Đồng Khải Kiếm suy nghĩ một chút, trả lời: “Hiện tại chỉ có thể cầm lại 8 vạn. Bình thường, nếu khách hàng không có sổ sách ghi lại, thì có thể trì hoãn tầm … tầm nửa tháng rồi báo cáo với công ty cũng được, thế nhưng họa vô đơn chí, mấy ngày nữa, hắn dĩ nhiên chuẩn bị lôi kéo bằng hữu đến ngân hàng vay tiền, hệ thống của ngân hàng lúc ấy còn chưa có đăng kí hắn đã trả tiền, đến lúc đó khẳng định sẽ thủ tiêu quyền lợi đảm bảo cho người khác của hắn, vì vậy ta phải trước đó lặng lẽ đem tiền trả lại, bằng không khẳng định sẽ bị lộ.”

“Sổ tiết kiệm của con còn có hai nghìn, vài ngày nữa phát tiền lương, khấu trừ các khoản y tế xã hội, tổng cộng chắc khoảng năm nghìn …” Đồng Vũ Lăng bắt đầu tính toán.

“Khấu trừ các khoản gia dùng tháng sau, năm nghìn của con cũng còn lại không có bao nhiêu, làm sao bù được mười hai vạn! Lần trước đi vay người quen gần chín vạn, giờ lại là mười hai, bọn họ nhất định hỏi nguyên nhân, việc xấu trong nhà không thể truyền ra bên ngoài, lẽ nào chúng ta nói với họ chúng ta vay tiền để đền tiền thiếu hụt công quỹ cho cha con sao!” Mẹ Đồng mắt nhìn, nhưng hai tay chăm chú túm trụ hai tay trượng phu.

“Cha, không bằng… Việc này trực tiếp đến công ty báo cáo, gặp người quản lý cầu tình, nói với họ hàng tháng sẽ chịu khấu trừ tiền lương. Con bên này cũng sẽ nghĩ biện pháp, có một người đồng sự hôm nay vừa lúc giới thiệu cho con thêm một công việc, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau giúp ba trả nợ, nếu cần thiết con có thể tìm thêm các công việc khác nữa.” Càng nghĩ, Đồng Vũ Lăng bất đắc dĩ nói ra biện pháp cuối cùng.

Vẫn đang trầm mặc, em trai Đồng Vũ Triết lần đầu tiên lên tiếng, cũng xung phong nhận việc nói: “Con cũng có thể lợi dụng thời gian nghỉ cuối tuần đi làm thêm được.”

“Ngày hôm trước ở tầng 8, Lý thái thái hỏi tôi có muốn ra giúp cô ấy nấu cơm, bảo tôi ngày mai trả lời, tôi đây bây giờ cân nhắc xem thương lượng tiền công thế nào.” Mẹ Đồng cũng phụ họa nói.

Nhìn thê nhi đồng tâm hiệp lực, Đồng Khải kiếm cảm động rơi nước mắt, nhưng lại nhịn không được nói ra trở ngại: “Nếu như là trước đây, chuyện này có thể cầu tình. Nhưng hiện tại, sợ rằng không được, từ sau khi Long Triệt – con trai của đại lão bản tiếp nhận ngân hàng, toàn bộ cơ cấu ngân hàng tiến hành một cuộc cải cách lớn, không chỉ bản thân hắn lãnh khốc vô tình, đến ngay cả các quản lý cũng là mặt sắt vô tình.”

“Ba gặp quản lý nói rõ tình hình thực tế, nhờ quản lý giúp đỡ an bài Ba trực tiếp gặp Long Triệt. Trước đây Ba từng nói qua đại lão bản là người tốt, vốn là một người lương thiện, vậy con trai hẳn là cũng không kém quá xa chứ!”

“Ba trực tiếp nói chuyện với Long Triệt? Ba… ” -Sắc mặt Đồng Khải Kiếm nhất thời biến đổi, trong óc dần hiện ra bóng dáng một người không rõ nhưng cả người tản ra khí chất băng lạnh.

Đồng Vũ Lăng thấy thế, chưa phát giác ra hỏi, “Ba, sao cha lại có loại phản ứng thế này, lẽ nào hắn sẽ ăn thịt ngươi? Ai, để con đây đi gặp hắn nói đi!”

“Con đi?” -Đồng Khải Kiếm vừa một trận kinh ngạc.

“Ba còn chưa đi đã sợ thành như vậy, đến lúc đó vạn nhất thực sự nhìn thấy hắn lại ngất xỉu tại chỗ thì làm sao bây giờ?” Đồng Vũ Lăng nhịn không được cười lạnh nói, sau đó cầm tay mẫu thân, thoải mái nói: “Mẹ, đừng lo lắng, chắc không có việc gì đâu! Cả nhà cũng không cần lo lắng nữa, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng. Chỉ cần chúng ta người một nhà đồng tâm hiệp lực, không có cửa ải khó khăn nào mà chúng ta không thể vượt qua!”

Mẹ Đồng vẫn đang mây đen đầy mặt, ai, nói không lo lắng là giả thôi.

Cuối cùng, sau khi Đồng Vũ Lăng khuyên giải, an ủi, mọi người tạm thời thu hồi ưu sầu, đều tự mình ly khai