Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 114: Đừng để tên đàn ông nào theo đuổi cô ấy




"Có cần tôi giúp gì không?"

Lương Hạnh thụ sủng nhược kinh, cười từ chối: "Không cần, không cần, chỗ tôi có mấy người bạn, họ đã giúp tôi rồi, không cần làm phiền anh."

"Thật sự không cần? Cô Lương, nếu sau này cần giúp gì thì cứ nói với tôi, cô đừng khách sáo, lại nói, người khác giúp cô là chuyện của họ còn tôi giúp cô lại là chuyện khác, dù sao tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn." Người đàn ông cười nhạt một tiếng.

"..."

Lương Hạnh thay đổi sắc mặt, may mà anh không ở đây, cô không cần che giấu cảm xúc, đối với kiểu nhiệt tình này, cô đỡ không nổi.

Cô nhẹ nhàng cười, khách sáo nói: "Thật sự không cần đâu, Thượng tổng, đây chỉ là chút chuyện nhỏ, không cần phiền ngài, bên phía Quý tổng tôi cũng không dễ giải thích."

Tâm tư của Thượng Điền này thật sự khó đoán.

Thấy thái độ kiên quyết của cô, người đàn ông không tiếp tục nữa, mất hứng nói: "Được rồi, tôi sẽ không cử người qua. Lúc nào cô đi làm, tôi sẽ cho người liên lạc lại với cô. Tôi tạm thời vẫn ở Nam Thành, nếu cần giúp đỡ, cô có thể gọi điện trực tiếp đến số này. "

Trái tim Lương Hạnh thả lỏng, vội vàng nói: "Cảm ơn Thượng tổng, tôi nhớ rồi."

"Được, cô nghỉ ngơi cho thật tốt, nhanh chóng khoẻ lại."

Đầu dây bên kia yên lặng nghe Thượng Điền nói xong, anh ta chậm rãi ngắt cuộc gọi, ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một tia châm biếm, sau đó hỏi thư ký đứng đối diện: "Triệu Mịch Thanh còn đang ở bệnh viện sao?"

"Hôm qua thì vẫn còn, bây giờ thì không rõ." Thư kí cũng kính trả lời.

Phía sau bàn làm việc, người đàn ông siết chặt cổ tay áo vest, vẻ mặt lãnh đạm bình tĩnh lại có chút lười biếng thoải mái, "Anh ta sẵn sàng vì một người phụ nữ mà bỏ mặc một đám người ở công ty không quan tâm."

Thư kí mỉm cười: "Vậy chúng ta cứ theo kế hoạch mà hành động hay sao ạ?"

“Không vội.” Thượng Điền lắc đầu, đôi mắt đen sâu thẳm khó lường, giọng nói nhàn nhạt và chậm rãi: “Người phụ nữ này… Không đơn giản chút nào, không phải là không có não như suy đoán ban đầu. Cô ta đã nhận ra điều gì đó, hoặc là đã có ai đó nói gì với cô ta."

Có thể lựa chọn ly hôn khi đang tuyệt vọng, dũng cảm nhưng không có mưu mô, còn tầm mắt hạn hẹp, muốn lấy được cô ta còn cần thêm thời gian.

“Có lẽ… Anh đã quá nhiệt tình khiến cho cô ta nghi ngờ?” Thư ký nhìn anh với vẻ mặt kỳ quái.

Thượng Điền sửng sốt, ngón tay mảnh khảnh xoa cằm, liếc mắt một cái: "Quá nhiệt tình? Thì đã sao, bây giờ cô ấy đã ly hôn, là người độc thân rồi, hoàn cảnh khó khăn như vậy, chắc sẽ không cấm đàn ông theo đuổi."

Thư ký: "..."

Nhưng nếu người phụ nữ đã đã không thích rồi mà người đàn ông vẫn cố gắng theo đuổi sẽ chỉ khiến cô ấy chán ghét.

Tất nhiên, điều này thư kí không dám nói ra, người giống như Thượng tổng, cô chưa từng thấy người phụ nữ nào dám cự tuyệt.

Cô cụp mắt suy nghĩ rồi nói: "Có lẽ... Cô Lương ở nhà nhiều việc quá, tâm trạng gần đây không tốt, nếu nóng vội quá thì chỉ phản tác dụng thôi."

"..."

Ánh mắt Thượng Điền nhìn cô không nhúc nhích, không biết là đang nhìn cô thật hay là đang suy nghĩ lời nói của cô, hồi lâu sau mới trầm ngâm nói: "Cho nên, cô ấy cũng thích chơi mấy trò lạt mềm buộc chặt đó?"

Thư ký sửng sốt, sau đó cười khan: "Triệu tổng vẫn ở bên cạnh cô ấy, nếu cô Lương thật sự có ý nghĩ này, thì cô ấy làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật?"

Hai người này khá tương xứng, nếu cô Lương đó thực sự ham hư vinh thì lúc đó cô ấy đã không lựa chọn ly hôn, chúng ta đều biết, Triệu tổng vốn kín tiếng trong ngành, không có tin tức đào hoa, cũng không có mấy tin đồn người thứ ba.

Vẻ mặt của người đàn ông nhàn nhạt, anh ta không nói gì nữa, sau đó đổi chủ đề: "Tạm thời không quan tâm đến cô ấy nữa, anh ta không có ở đây, bên phía Long Đằng có chuyện gì mới không?"

Vẻ mặt của thư ký cũng nghiêm túc trở lại, sau khi suy nghĩ xong liền bắt đầu báo cáo: "Anh ta đã về Nam Thành gần một tuần rồi, nghe nói có rất nhiều chuyện phiền phức, hình như anh ta còn vắng mặt trong cuộc họp khiến nhiều đối tác không hài lòng, lại không có ai liên lạc được với anh ta, mọi người đều yêu cầu lời giải thích."

"Chi nhánh ở Tấn Thành, đã liên hệ chưa?"

Thư ký gật đầu: "Tôi đã liên hệ vào sáng sớm hôm nay, bọn họ đã bắt đầu hành động, sẽ sớm có kết quả."

Đôi mắt thâm thúy của Thượng Điền nhíu lại, nhìn chằm chằm cô, giọng điệu lãnh đạm không khỏi nghi ngờ, "Tôi muốn bọn họ làm trong thời gian ngắn nhất, mất mấy ngày trời cũng không bằng cuộc điện thoại của Triệu Mịch Thanh, tôi giữ họ lại để làm gì?"

Thư ký thay đổi sắc mặt, vội vàng gật đầu, rụt rè nói: "Đã hiểu, tôi đi thúc giục bọn họ ngay."

...

Trong bệnh viện, cuộc phẫu thuật vẫn đang diễn ra, ngay trên hành lang của tòa nhà đối diện với phòng mổ nơi Lương Hạnh đang đứng, cách đó khoảng trăm mét, Triệu Mịch Thanh đứng nhìn thẳng vào đó.

Bọn họ đang chờ, anh cũng đang chờ.

Nhưng Hướng Hoành Thừa vẫn ở đó, lúc này không muốn cô khó chịu nên chỉ nhìn từ xa, mặc một bộ âu phục màu trắng xám càng khiến anh đẹp trai và quyến rũ hơn, vẻ mặt lạnh lùng khiến cho các cô gái đi ngang qua sợ hãi.

Hai tay đút túi quần, mắt anh bình tĩnh nhìn về phía đối diện, nhìn từ xa nó giống như một bức tranh tĩnh vật, trông lạc điệu với cảnh vật xung quanh.

Điện thoại trong túi anh đột ngột rung lên, cũng đã mấy lần rồi, anh mặc kệ.

Đổ chuông hơn mười giây, anh vẫn giữ nguyên tư thế, không có ý định nhấc máy, phía sau có một cặp mẹ con đi tới, bé gái không biết nên giật giật góc quần áo của anh, vột vàng nói: “Anh ơi, điện thoại của anh đang đổ chuông..."

Mẹ của cô bé sợ hãi, kéo đứa trẻ lại và nhanh chóng xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi... Đứa trẻ không hiểu chuyện."

“Không sao.” Triệu Mịch Thanh cúi đầu nhìn cô bé, nhẹ cong môi, sau đó lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn tên hiển thị, lông mày dần nhíu lại.

"Alo."

“Triệu tổng, cuối cùng anh cũng nghe điện thoại, công ty xảy ra chuyện rồi.” Giọng nói lo lắng của Lưu Nam từ đầu dây bên kia truyền đến.

Vẻ mặt của người đàn ông vẫn bình tĩnh, nhưng lông mày nhíu chặt hơn, trầm giọng nói: "Đừng nói với tôi, tôi không có ở đó, cậu không giải quyết được việc gì sao, đã xảy ra chuyện gì?"

Lưu Nam thở phào nhẹ nhõm nói: "Mấy ngày nay anh vắng mặt quá nhiều cuộc họp, khách hàng rất bất mãn. Họ nói nếu không gặp anh nữa, họ sẽ chấm dứt hợp tác."

Dừng một lát, anh ta run rẩy báo cáo: "Đã có ba công ty hủy hợp đồng và ký với Vân Đằng."

Gương mặt không chút biểu cảm của Triệu Mịch Thanh cuối cùng cũng có chút thay đổi, như được bao phủ bởi một lớp băng giá, lạnh lùng đến kinh ngạc, "Cậu có chắc là Vân Đằng không?"

Công ty dưới tay tập đoàn Phong Thụy đều ở Tấn Thành, cùng thuộc một nhóm, mặc dù được coi là mối quan hệ cạnh tranh, nhưng cả hai luôn nước sông không phạm nước giếng.

"Chắc chắn, hành động của họ hơi bất thường. Khi chúng ta gọi điện xác nhận, ba công ty đó đã ký xong hợp đồng với họ, thậm chí không chừa cho chúng ta bất cứ cơ hội nào."

Người đàn ông đột nhiên nheo mắt lại, hơi thở dồn dập.

Vân Đằng hiển nhiên đã nhận ra điều gì đó và có chuẩn bị trước, đợi nửa đường mới làm đứt gánh của Long Đằng, rõ ràng đang đào góc tường nhà người khác.

Chuyện này khiến anh đột nhiên nghĩ tới một người.

Ánh mắt anh lóe lên một hồi, giọng điệu vẫn không dao động quá nhiều, anh thì thào nói: "Phía ba công ty kia đừng lo lắng quá, mười phút sau sắp xếp một cuộc họp qua video."

Lưu Nam còn chưa kịp phản ứng, anh đã cúp điện thoại, nhìn về phía đối diện, sau đó xoay người sải bước rời đi.