Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 358




CHƯƠNG 358: CHÀO HỎI BÀ CỤ TỀ.

Ngày hôm sau một mình Tề Hàm trở lại Nam Thành, ảnh chụp ra vào khoa phụ sản của bệnh viện tư nhân lại leo lên trang bìa cùng với tin tức lúc trước hai nhà họ Tuần và Tề hủy bỏ hôn ước, xáo trộn lẫn nhau, vấn đề về đứa nhỏ ở trong bụng lại càng trở nên khó hiểu hơn nữa.

Đa số mọi người đều bắt đầu suy nghĩ, mặc định cho rằng ba của đứa nhỏ chính là Triệu Mịch Thanh, mà Tề Hàm cũng chưa từng đến chính đường, như là đang ngầm thừa nhận đối với mấy lời bàn tán này.

Buổi tối hôm đó Triệu Mịch Thanh nhận được điện thoại của Tề Hàm.

Anh bước ra từ phòng, anh đến phòng khách nhìn thấy bầu trời đêm đen như mực từ kính cửa sổ trong suốt sát đất, nhấn nút nghe sau khi đã đứng vững.

Ở bên kia là giọng nói lười biếng của Tề Hàm mang theo vẻ quyến rũ vô tình, gió trên ban công thổi rất nhẹ nhàng, trong tay của cô ta mang theo một ly rượu vang đỏ, màu sắc của ly rượu cùng với màu sắc của móng tay của cô ta hợp thành một thể.

“Tôi cho là anh sẽ chủ động gọi điện thoại cho tôi.” Cô ta nói chuyện rất thẳng thắn, chậm rãi nhấp một ngụm rượu, cảm giác lạnh buốt xông thẳng vào trong cổ họng.

Triệu Mịch Thanh rũ mắt xuống, lệ khí quanh người mang theo khí tức kháng cự, người khác đến gần sát mặt xem thường, vô cùng chậm rãi câu môi: “Tề Hàm vốn dĩ cô không đáng để tôi phải hao tốn quá nhiều suy nghĩ ở trên người của cô.”

Động tác lắc lưu ly rượu của Tề Hàm vẫn chưa thể dừng lại, trong đáy mắt hiện lên một luồng hơi thở đau đớn: “Triệu Mịch Thanh, là bởi vì Lương Hạnh à?”

Lúc hỏi ra câu hỏi này, một làn sương mờ nhạt xuất hiện trong đôi mắt của cô ta, nhưng mà nó nhanh chóng tan biến đi và bị bao phủ bởi sự ngoan lệ, cô ta bỗng nhiên có chút hối hận, nghĩ đến hỏi dạng câu hỏi này có hơi hạ giá trị bản thân.

Trong lòng của cô ta xem thường Lương Hạnh, mấu chốt là cô ta giấu kín trong lòng bấy lâu nay, từ từ trở thành một hòn đá nặng không thể chạm đến là Triệu Mịch Thanh cũng theo hòn đá nặng này tiến hóa trở thành thẻ đánh bạc giữa cô ta và Lương Hạnh.

Gần như đã không còn chờ mong tình cảm của anh, chỉ một lần muốn chứng minh, cô ta không có được thì Lương Hạnh cũng không có cách nào có được.

Nghĩ đến đây, nhịn không được mà conh môi: “Triệu Mịch Thanh, nghe nói là gần đây anh đang gây quỹ để mở rộng cổ phiếu, vào thời kỳ mấu chốt mà lại gặp phải chuyện như thế này, đả kích đối với công ty của anh chắc là không nhỏ, nếu như hiện tại anh cầu xin tôi thì có lẽ tôi sẽ suy nghĩ giúp cho anh.”

“Giúp tôi?” Đầu dây bên kia là giọng điệu khinh miệt của người đàn ông: “Cô dự định giúp tôi như thế nào?”

Cố ý kiềm chế một chút, đè nén lại vẻ chờ mong không biết tên trong đáy lòng xuống, lạnh lùng nói: “Làm sáng tỏ giữa anh và Lương Hạnh không có bất cứ mối quan hệ nào rồi đồng ý lấy hình tượng vợ sắp cưới của anh để giúp anh xoay chuyển tình thế, chuyện này thật ra thì cũng giải quyết rất dễ dàng, chỉ cần có thể biên tập hoàn mỹ thì nhiều khi chuyện này là một chuyện tình yêu rất thảm thiết.”

Hầu như là không hề có một chút do dự nào trong câu trả lời của người ở bên kia: “Tề Hàm, trước đó tôi cảm thấy cô rất thông minh, bây giờ tôi nghĩ là mình đã sai rồi.”

Biểu cảm của Triệu Mịch Thanh rất lạnh nhạt, ngôn ngữ cũng lạnh nhạt, mấy ngày nay tin tức bị lên men, anh cũng không bị loạn bước chân giống như trong tưởng tượng của Tề Hàm, cũng không vì để bảo vệ cho Lương Hạnh mà đến tìm cô ta, thậm chí cũng không công khai làm sáng tỏ cái gì ở trước mặt của truyền thông.

Bây giờ cô ta lại chủ động tìm anh, lại bị dội một chậu nước lạnh vào đầu mà không hề lưu tình một chút nào.

Anh dừng lại một chút, nói đến đây anh đã không có dự định muốn tiếp tục chủ đề này, rũ mắt thấp giọng nói: “Tôi hẹn chiều ngày mai đến gặp bà cụ Tề, nếu như cô có cái gì muốn nói thì có thể trở về nhà họ Tề?”

Nói xong không đợi bên kia có bất cứ câu trả lời nào, anh liền cúp điện thoại.

Dường như là anh căn bản cũng không chờ đợi câu trả lời.

Nụ cười bên khóe môi của Tề Hàm cong lên rất đúng mực, lời nói muốn nói đến yết hầu nhưng mà lại bị âm thanh “tút tút” đột ngột ở bên kia truyền đến, lập tức cô ta không có cách nào kiềm chế được cảm giác mất mát chạy lên trên não.

Cô ta cắn răng, ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, lúc mùi vị tràn đầy khoan mũi, trong lòng lại đắng chát đến cực điểm, cả nửa ngày sau mới nở một nụ cười tự giễu, sương mù mờ mịt che kín cả hốc mắt.

“Triệu Mịch Thanh…” Cơ thể nhẹ nhàng lắc lư, đôi môi còn đỏ nhẹ nhàng kêu ra cái tên đó.

Triệu Mịch Thanh ở đầu dây bên kia sau khi cúp điện thoại thì quay đầu nhìn thấy Lương Hạnh mặc một chiếc áo choàng màu vàng nhạt dựa vào cửa phòng ăn nhìn anh từ phía xa xa.

Nhìn không ra trên mặt có biểu cảm gì, chỉ là trông vô cùng mỏi mệt, đáy mắt cũng hiện đầy tơ máu đỏ tươi.

“Anh muốn đến nhà họ Tề?” Cô lạnh nhạt mở miệng, giọng nói lại không có sức, làm cho người ta phải đau lòng.

Ngày hôm qua sau khi trở về từ bệnh viện thì cô đã bị cảm, sốt cao cả một đêm, là bởi vì lo lắng ảnh hưởng chất lượng sữa mẹ cho nên cô vẫn không chịu uống thuốc mà chống cự đến lúc này, mặc dù cơn sốt đã lui nhưng mà người cũng bất lực.

Triệu Mịch Thanh nghe tiếng thì bước lên nắm chặt lấy ngón tay lạnh buốt của cô, cúi đầu “ừm” một tiếng, lại nói: “Để anh dìu em về phòng nghỉ ngơi.”

Anh vô thức muốn kéo bả vai của cô qua, nhưng mà bất ngờ lại bị một tay đẩy ra, Lương Hạnh né tránh ánh mắt của Triệu Mịch Thanh, bước chân trở lại phòng ăn ngồi xuống: “Một lát nữa em đến bệnh viện thăm mẹ, em không yên lòng về điều dưỡng ở đó.”

Đôi mắt người đàn ông đau đớn, lại nói không ra lời ngăn cản, suy nghĩ rồi lại đồng ý: “Anh đi với em.”

Dì chạy ra từ trong phòng bếp rót một ly nước ấm cho Lương Hạnh, cô dỗi hai tay ra nắm chặt lấy cái ly, sắc mặt buông lỏng mấy phần, giọng điệu vẫn trông có vẻ lạnh nhạt: “Thôi bỏ đi, Mịch Thanh, hiện tại mẹ em không muốn nhìn thấy anh.”

Uống hết một phân nửa nước ở trong ly rồi đứng dậy bước ra ngoài, không khỏi cọ vai với anh, cô ngước mắt lên miễn cưỡng nặn ra một nụ cười mờ nhạt: “Nếu như anh không yên lòng thì có thể để Nghiêm Minh đưa em đi.”

Buổi chiều ngày hôm sau, Triệu Mịch Thanh lái xe đến nhà họ Tề, bà cụ Tề nhiệt tình chào đón anh, mẹ Tề nhìn thấy người tới, sau khi chào hỏi liền chui vào trong phòng ngủ gọi cho Tề Hàm một cuộc điện thoại hối thúc cô ta về nhà.

Lúc trở ra thì phát hiện người đã không có ở trong phòng tiếp khách, trong lúc vội vàng bà ta bắt lấy cánh tay của bảo mẫu đang chuẩn bị trà nước: “Bà cụ đâu rồi?”

Bảo mẫu bưng hai tách trà hoa nhài nghe vậy thì hất hất cằm nhìn về phía thư phòng: “Bà cụ đã dẫn anh Triệu vào thư phòng rồi, anh Triệu nói là có chuyện quan trọng cần nói.”

Nói xong bước chân lại đi về phía thư phòng, mẹ Tề nhanh chóng phản ứng lại, bước hai ba bước đuổi theo nhận lấy khay từ trong tay của bảo mẫu, lại nháy mắt ra hiệu với đối phương: “Ở đây cứ giao cho tôi, cô đi làm chuyện khác đi.”

Bảo mẫu do dự một chút, thấy sắc mặt của mẹ Tề càng ngày càng khó coi nên đành phải thấp giọng đáp một tiếng, sau đó đi ra ngoài.

Bà ta gõ cửa thư phòng, tiếng nói chuyện râm ran ở trong phòng lập tức dừng lại, bà ta lại gõ cửa một cái rồi mở cửa bước vào.

Bà cụ Tề và Triệu Mịch Thanh đang ngồi đối diện ở trên ghế sofa, mặt bà cụ nhìn ra cửa, lúc nhìn thấy người bước vào thì sắc mặt thoáng cái liền chìm xuống: “Cô vào đây làm gì?”

Nụ cười của mẹ Tề rất dịu dàng, dường như cũng không nhận ra biểu cảm không vui trong đôi mắt của bà cụ, sau khi bước vào cửa liền để trà hoa nhài lên cái bàn trà ở trước mặt của hai người, lúc này mới nói: “Mịch Thanh khó khăn lắm mới đến đây một chuyến, con tự tay pha trà cho thằng bé cũng là chuyện nên làm mà.”

Triệu Mịch Thanh nghe vậy thì hơi thu hồi tầm mắt, vẫn duy trì phép lịch sự cơ bản mà cúi đầu nói một câu: “Cảm ơn bác gái.”

Nhưng mà cái này rõ ràng chỉ là lời khách sáo đơn giản, biểu cảm của người đàn ông nói xong lời nói này thì trở nên lạnh lùng, cũng không có ý muốn uống một hớp để bày tỏ sự tôn trọng.

Mẹ Tề đứng ở bên cạnh lúng túng cười cười, một giây sau lại đặt cái khay qua một bên tự nhiên ngồi xuống: “Đã lâu lắm rồi mẹ cháu không đến đây chơi, lúc nào trở về Nam Thành thì kêu bà ấy nói với bác một tiếng, bác tự mình tiếp đón…”

Lời vẫn còn chưa nói xong thì chỉ nghe thấy bà cụ Tề bất mãn kêu lên một tiếng, cây gậy gõ lên sàn nhà “cạch cạch”: “Không thấy tôi có chuyện muốn nói với thằng bé à? Cô ở đây làm cái gì, cũng không nhanh chóng đi ra ngoài đi.”

Bà cụ nói chuyện nặng nề có lực, cho dù sắc mặt của mẹ Tề có khó nhìn thì cũng không dám nói thêm nhiều lời, hậm hực đứng dậy đi ra ngoài.

Đợi sau khi cánh cửa sau lưng đóng lại một lần nữa, sắc mặt của bà cụ lại âm trầm hơn mấy phần, nhìn Triệu Mịch Thanh rồi nói: “Cháu nói tiếp đi.”