Triều Tư Mộ Noãn

Chương 20: 20: Điện Ảnh






Tô Tử Ngạn đến nhà Vệ Kiều trước một bước, Thập Nhất vừa mới từ bên ngoài trở về, đi tới cửa lớn liền thấy Tô Tử Ngạn xuống xe, trên tay mang theo bánh gatô cùng một cái túi, nàng hai ba bước đi tới gọi: "Bác sĩ Tô.

"
Tô Tử Ngạn quay đầu, cười: "Thập Nhất.

Ngươi làm sao lại ở bên ngoài?"
Thập Nhất cắn cắn môi: "Ra ngoài đi một chút.

"
Tô Tử Ngạn gật đầu: "Cũng tốt, đi nhiều một chút để rèn luyện thân thể, chỉ là sắp đến mùa đông, vẫn là không thể ở bên ngoài quá lâu.

"
Đặc biệt là thể chất của nàng còn kém, trúng gió lạnh nhất định sẽ cảm mạo.

Thập Nhất nghe vậy nhẹ nhàng ân một tiếng, sau đó nhìn thấy bánh gatô trên tay hắn liền hỏi: "Đây là cái gì?"
Lúc này Tô Tử Ngạn mới xách cao bánh gatô lên mỉm cười đáp lại nàng: "Hôm nay là sinh nhật của Tam tiểu thư, ta đến mừng sinh nhật nàng.

"
Thập Nhất sửng sốt vài giây, sinh nhật của Tam tiểu thư?
Hôm nay là sinh nhật của Tam tiểu thư?
Vậy nàng —— cần chuẩn bị lễ vật gì sao?
Tô Tử Ngạn đi hai bước về phía cửa lớn lại thấy Thập Nhất không có đi theo liền gọi: "Ngươi làm sao vậy?"
Thập Nhất hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn hắn, nghĩ nghĩ liền nói: "Bác sĩ Tô ngài đi vào trước đi, ta sẽ vào sau.

"
Tô Tử Ngạn không nghi ngờ gì thêm, trên mặt mang theo ý cười mà gật đầu: "Được.

"
Hắn nói xong liền xoay người tiến vào Vệ gia.


Thập Nhất cúi đầu đứng bên cạnh chiếc xe của hắn, suy nghĩ có nên mua lễ vật cho Tam tiểu thư hay không, hẳn là nên đi, Tam tiểu thư dẫn nàng ra khỏi chảo lửa, hậu đãi cuộc sống của nàng, chưa từng miễn cưỡng nàng làm bất cứ chuyện gì, thậm chí bởi vì nàng, ngày cả người giúp việc trong nhà cũng đổi qua một lần.

Tam tiểu thư đối với nàng tốt như vậy, nàng nên chuẩn bị một phần lễ vật cho Tam tiểu thư.

Nhưng chuẩn bị cái gì đây?
Thập Nhất nâng bước nặng nề tiến về phía siêu thị, lễ vật đắt tiền nàng mua không nổi, rẻ quá nàng lại thật xấu hổ không dám đưa, dù sao cũng xem qua ước chừng mười phút, nàng mới bước ra khỏi khu vực quà tặng, quay đầu liền nhìn thấy một con gấu bông đặt ở trên ngăn kệ.

Là hình dạng một chú chó, không chênh lệch nhiều so với một cái ôm gối, màu xám nhạt, Thập Nhất vừa nhìn thấy cái này liền nghĩ đến Thập Nhị, nàng lấy nó xuống khỏi ngăn kệ, cắn cắn môi.

Hơn sáu giờ Vệ Kiều về nhà, xuống xe liền nhìn thấy Tô Tử Ngạn đang cùng Thập Nhất nói chuyện, hai người không biết đang nói chuyện gì, mặt mày hớn hở, vẻ mặt sung sướng, nàng giẫm giày cao gót đi tới, nhàn nhạt mở miệng: "Tử Ngạn.

"
Tô Tử Ngạn quay đầu: "Về rồi.

"
Ngữ khí tự nhiên quen thuộc, Thập Nhất tiến về phía Vệ Kiều hai bước, cung kính nói: "Tam tiểu thư.

"
Ánh mắt Vệ Kiều từ trên người nàng xẹt qua, nhẹ giọng nói: "Vào đi thôi.

"
Thập Nhất cúi đầu xuống âm thầm đi theo phía sau Vệ Kiều và Tô Tử Ngạn, nghe hai người nói chuyện phiếm.

"Ngươi sao lại đến đây?"
"Đến mừng sinh nhật ngươi a.

"
"Không cần.


"
"Cái gì không cần, cũng là ta nhớ tới sinh nhật của ngươi, ngươi a, hiện tại là qua một năm liền ít đi một năm, có thể qua một năm liền qua một năm, hảo hảo quý trọng đi.

"
Những lời tiếp theo Thập Nhất nghe không quá rõ ràng, trong đầu nàng đều là câu nói qua một năm liền ít đi một năm của Tô Tử Ngạn, nếu qua một năm liền ít đi một năm, lẽ nào Tam tiểu thư bệnh rất nghiêm trọng sao?
Mang theo ý nghĩ này nàng nghiêng đầu nhìn Vệ Kiều, dưới ánh trời chiều, vẻ mặt Vệ Kiều hờ hững, ngũ quan hài hòa đường nét tinh tế rõ ràng, trên mặt không còn thấy sự nghiêm túc của ngày thường, ngược lại có thêm chút ôn hòa, Tam tiểu thư như vậy, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ sinh bệnh, thế nhưng lần trước nàng tận mắt nhìn thấy Tam tiểu thư bị sốt, nhìn thấy Tam tiểu thư làm kiểm tra, còn có lời giao dịch kia cùng nàng.

Thập Nhất cúi đầu, Tam tiểu thư tựa hồ, thật sự là bệnh rất nghiêm trọng.

Tâm tình của nàng đột nhiên thì có chút không tốt.

Sau khi trở lại phòng khách Liễu thẩm vừa vặn đang chuẩn bị cơm tối, Vệ Kiều cùng Tô Tử Ngạn đi đến phòng khách, Thập Nhất không có đi cùng, Tô Tử Ngạn nói với nàng: "Muốn xem phim không? Lại đây.

"
Lúc này nàng mới nhìn Vệ Kiều, đi theo phía sau hai người.

Vệ gia có một gian phòng dành để chiếu phim, tuy rằng không lớn như rạp chiếu phim, nhưng những thiết bị cần thiết đều rất đầy đủ, trước đây Tô Tử Ngạn đến đây thường rất yêu thích tán gẫu cùng Vệ Kiều ở nơi này, bởi vì âm thanh của phim ảnh sẽ che lấp đi thanh âm hai người tán gẫu, hoàn toàn không cần lo lắng bị người khác nghe được.

Sau khi Thập Nhất tiến vào phòng liền nhìn thấy hai hàng sofa rất dài, nơi này xem ra so với phòng khách còn muốn lớn hơn, trên bàn trà còn đặt rất nhiều đồ uống cùng trái cây, Vệ Kiều nói với Tô Tử Ngạn: "Uống gì?"
Tô Tử Ngạn giơ tay: "Như cũ.

"
Vệ Kiều nâng mắt nhìn Thập Nhất, không lên tiếng xoay người đi đến bên cạnh, lúc này Thập Nhất mới nhìn thấy cách đó không xa có một quầy bar nhỏ, nàng là lần đầu tiên bước vào nơi này, trong ánh mắt không khỏi có hiếu kỳ, Tô Tử Ngạn vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Ngồi xuống đi.

"
Thập Nhất ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh hắn, một đôi mắt đẹp nhìn quanh bốn phía, cuối cùng cố định ở trên người Vệ Kiều.

Cách đó không xa có bóng dáng một người đang cúi đầu bận rộn, cổ tay người đó rất nhỏ, làn da trắng nhạt, đứng ở đó lại giống như là một vật phát sáng, khiến cho người ta khó lòng không đưa mắt đặt ở trên người bóng dáng đó, Thập Nhất nhìn có chút lâu, Tô Tử Ngạn vỗ bả vai nàng: "Nhìn cái gì?"

Thân thể nàng cứng đờ, hoàn hồn nói: "Không có, không có gì.

"
Thập Nhất ngồi thẳng thân thể sau đó quay đầu nhìn Tô Tử Ngạn, nghĩ nghĩ liền hỏi hắn: "Bác sĩ Tô, bệnh của Tam tiểu thư, rất nghiêm trọng sao?"
Ánh mắt nàng trong suốt, vẻ mặt lo lắng rất rõ ràng, Tô Tử Ngạn nghe được câu hỏi liền tựa người trên sofa, mỉm cười hỏi ngược lại: "Làm sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này?"
Đôi mắt trong trẻo của Thập Nhất nhìn Tô Tử Ngạn, thẳng thắn nói: "Vừa rồi ta nghe các ngươi nói chuyện.

"
Tô Tử Ngạn mỉm cười, dù sao Thập Nhất cũng đã biết chuyện Vệ Kiều sinh bệnh, vì vậy những lời vừa rồi hắn cũng không có cố kỵ Thập Nhất, những năm qua hắn thử nghiệm dùng các loại biện pháp muốn chữa bệnh cho Vệ Kiều, thế nhưng rất khó, bệnh tình của nàng hiện nay chỉ có thể ổn định, không có cách nào tiến triển thêm một bước, thời gian càng kéo dài, nhất định sẽ càng nghiêm trọng, hiện tại ngoại trừ cấy ghép mới có khả năng chữa trị, nhưng vấn đề chính là ở đây, nhóm máu của Vệ Kiều, là khá hiếm, hắn nghĩ tới đây trong phút chốc liền nhớ đến, lần trước khi làm kiểm tra cho Thập Nhất, nhóm máu của nàng, tựa hồ cũng là hiếm thấy?
"Bác sĩ Tô?" Thập Nhất thấy Tô Tử Ngạn một lúc lâu không lên tiếng liền gọi hắn: "Ngài làm sao vậy?"
Tô Tử Ngạn lắc đầu: "Không có gì, bệnh của nàng a, là có chút phiền toái.

"
Thập Nhất cắn môi, thấy Vệ Kiều vẫn chưa lại đây, liền ủy khuất hỏi ra vấn đề trong lòng vẫn luôn muốn làm rõ: "Bệnh của nàng, có liên quan đến chuyện ta sinh con sao?"
"Ân?" Tô Tử Ngạn sững sờ, sau đó mới lấy lại phản ứng, Vệ Kiều đưa đứa nhỏ này về, thật sự là bởi vì chuyện này, hắn đoán một điểm cũng không sai, tiểu Thập Nhất trước mặt mang ánh mắt trong veo, gương mặt vẫn còn có thể thấy rõ sự non nớt, một đứa nhỏ vừa mới thành niên như vậy, Vệ Kiều cũng thật sự hạ thủ được.

Nhưng mà nàng cũng là không còn cách nào khác đi.

Tô Tử Ngạn biết, đối với chuyện này bản thân cũng là cái đồng lõa, nếu như hắn thật sự vì tốt cho Thập Nhất, lúc trước khi làm kiểm tra hắn liền tùy tiện tìm một lý do lừa dối cho qua, Vệ Kiều sẽ không phát hiện, nhưng mà lòng người lúc nào cũng là rõ ràng, hắn vẫn là hướng về phía Vệ Kiều.

Nghĩ tới đây ánh mắt Tô Tử Ngạn nhìn về phía Thập Nhất lại mang thêm chút áy náy, hắn nói: "Đương nhiên không có, nàng muốn hài tử, chỉ là muốn lưu lại hậu nhân.

"
Thập Nhất chống lại đôi mắt của Tô Tử Ngạn, mơ hồ vài giây: "Vậy nàng! "
Tô Tử Ngạn mở miệng: "Thập Nhất a, người sống một đời, sống chết có số, miễn cưỡng không được.

"
Nhiều năm như vậy hắn biết Vệ Kiều đã sớm nhìn rõ chuyện sinh tử, thế nhưng hắn nhìn không rõ, vì vậy hắn vẫn tích cực tìm các loại biện pháp, thậm chí liên hệ với bác sĩ Bạch.

Thập Nhất nghe vậy liền có chút ủ rũ, thanh âm áp xuống thấp hai phần: "Vậy, ta có thể biết, làm sao sinh con không? Ta cùng Tam tiểu thư đều là! "
Tô Tử Ngạn gật đầu: "Chuyện này hiện nay trong nước là không có cách nào, nếu như ngươi đồng ý, chỉ có thể ra ngoại quốc làm phẫu thuật.

"
Hắn nói xong lại giải thích chuyện kết hợp hai trứng để sinh con, Thập Nhất dùng đôi mắt bình tĩnh mà nhìn hắn, Tô Tử Ngạn có loại cảm giác bản thân đang làm chuyện xấu, cuối cùng hắn nói: "Ngươi yên tâm, nàng sẽ không làm chuyện khác người, càng sẽ không cưỡng bức ngươi, liền sẽ xem ý kiến của ngươi.


"
Điều hắn nói Thập Nhất đương nhiên đã biết, Tam tiểu thư có bao nhiêu tốt, nàng là tự mình cảm nhận được, Tam tiểu thư sẽ không cưỡng bức nàng đi làm phẫu thuật, sẽ không cưỡng bức nàng nhất định phải sinh con, nhưng Tam tiểu thư càng đối với mình hữu lễ như thế, áy náy trong lòng Thập Nhất liền càng ngày càng sâu, buổi chiều nhìn thấy Tô Tử Ngạn nàng liền nghĩ, nếu như nàng sinh con có thể giúp Tam tiểu thư chữa bệnh, vậy thì thật tốt.

Vậy nàng sẽ đồng ý sao?
Nàng sẽ đồng ý, nàng có thể thoát khỏi lao tù tất cả đều là nhờ vào Tam tiểu thư, cái mạng này cũng là Tam tiểu thư cứu, nếu như nàng sinh con thật có thể giúp Tam tiểu thư, vậy nàng sẽ nguyện ý, nhưng hiện tại, chính là nàng không giúp được gì cả.

Đầu óc Thập Nhất rối loạn, nàng cúi đầu: "Cảm ơn ngài, bác sĩ Tô.

"
Cảm giác làm chuyện xấu lừa gạt hài tử dưới đáy lòng Tô Tử Ngạn vẫn chưa tiêu tan, nghe nàng nói cảm ơn cả người liền không dễ chịu, vừa định nói tiếp, Vệ Kiều đã bưng khay đi tới, nàng đưa cho Tô Tử Ngạn một ly cà phê, trên tay mình cầm một ly, cuối cùng nhìn về phía Thập Nhất, đưa cho Thập Nhất một ly sữa.

Sữa bò vẫn là ấm áp, Thập Nhất nắm ở trong lòng bàn tay, chỉ cảm thấy trong lồng ngực cũng giống như trong lòng bàn tay, ấm áp, trải qua cuộc tán gẫu vừa rồi cùng Tô Tử Ngạn, ánh mắt nàng khi nhìn về phía Vệ Kiều ít đi vài phần kính nể, tựa hồ cũng không có sợ người kia như vậy.

Thập Nhất cúi đầu xuống nhấp một ngụm sữa bò, cảm giác ngọt ngào lan tràn trong miệng.

Chờ Vệ Kiều đi đến, bộ phim vừa mới bắt đầu, lần gần nhất Thập Nhất xem phim chính là khi bà bà vẫn còn sống, nàng đi cùng bạn học, rất nhiều năm, nàng đã sắp nhớ không rõ rạp chiếu bóng lúc trước từng xem tên là gì nữa, trong phút chốc màn ảnh trước mặt đen kịt, đèn trong phòng không biết lúc nào cũng đã được tắt hết, bầu không khí xem phim rất vừa đủ, Thập Nhất nghĩ, nếu như không phải là phim kinh dị thì tốt rồi.

Trên màn ảnh to lớn vừa vặn xuất hiện cảnh tượng nữ thi từ trong mộ phần bò ra ngoài, quần áo màu đỏ, trang dung rất nặng, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ của một con người, móng tay đỏ tươi thật dài tựa hồ như muốn đâm thủng màn hình và vươn ra, ban đầu Thập Nhất là quy củ chính chính kinh kinh mà ngồi ở trên sofa, sau đó càng bất giác di chuyển hướng về phía bên cạnh Vệ Kiều, trên mặt nàng giả bộ bình thường nhưng sự hoảng sợ trong đáy mắt là che giấu không được, đặc biệt là khi ma nữ xuất hiện trên nên âm nhạc rùng rợn làm cho nàng muốn thét lớn!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vo thành một nắm, dư quang liếc nhìn màn hình, nghiêng người sang bên, Vệ Kiều nghiêng đầu liền nhìn thấy dáng vẻ nàng vừa sợ lại vừa muốn xem, gương mặt Thập Nhất dưới ánh sáng trên màn ảnh, so với ngày thường càng thêm sinh động hơn rất nhiều.

Màn hình vừa tối xuống, Thập Nhất căng thẳng nắm chặt nắm tay, nàng hơi nheo mắt lại, nhìn thấy màn hình một lần nữa sáng lên mới thở ra một hơi, Vệ Kiều tựa trên sofa, tay chống đầu nhìn về phía Thập Nhất, không đến mấy ngày, sắc mặt nàng rõ ràng đã tươi đẹp lên rất nhiều, gương mặt to bằng lòng bàn tay đã không còn tái nhợt, mơ hồ có thể thấy được hồng hào sáng mịn, da trắng môi đỏ, không có bất kỳ trang điểm gì, nhưng lớn lên đã xinh đẹp như thế, điều này cũng đủ để thể hiện rõ ràng tố chất của đứa nhỏ này, đặc biệt là đôi mắt kia, trong veo, nhìn vào liền khiến người ta thoải mái.

Nàng đánh giá Thập Nhất xong trên màn hình đã chiếu qua cảnh mới, nhìn thấy bộ phim đã tiến vào giai đoạn cao trào, nữ quỷ đang tùy ý giết người, thủ đoạn rất tàn nhẫn, hình ảnh máu tanh, nàng có chút không thích, vừa mới chuẩn bị nói Tô Tử Ngạn đổi bộ phim khác liền phát hiện bên cạnh có một đoàn hơi ấm dựa đến gần, Vệ Kiều quay đầu, nhìn thấy Thập Nhất vừa vặn đang cẩn thận từng li từng tí mà di chuyển đến bên cạnh nàng, vẻ mặt vừa sốt sắng vừa sợ còn có vài phần lúng túng, Thập Nhất khẳng định là không dám xem, nhưng lại không dám nói nàng đổi phim, lại không dám đi ra ngoài, cho nên dưới tình huống như vậy, mới không còn cách nào khác mà lui lại gần đây.

Rốt cuộc vẫn là còn nhỏ, xem những bộ phim giả tạo này vẫn là bị dọa sợ, Vệ Kiều thấy Thập Nhất hành động cẩn thận từng li từng tí một, chỉ lo bị người khác phát hiện hành động của mình, lúc này nàng mới giống một đứa nhỏ, sẽ không che giấu ý nghĩ của bản thân, dựa vào bản năng trong lòng mà tiến đến gần đây.

Nhìn thấy nàng như vậy, Vệ Kiều đột nhiên nghĩ đến vấn đề tối hôm qua đã hỏi nàng, dáng vẻ nàng hơi nghiêng đầu, vẻ mặt kinh ngạc lại hồ đồ, còn lộ ra vài phần đáng yêu.

Thân thể Vệ Kiều bất động, vẫn tựa ở trên sofa, Thập Nhất càng dựa vào càng gần, y phục của hai người chạm vào nhau, chóp mũi Thập Nhất ngửi được mùi nước hoa đặc biệt trên người Vệ Kiều trong nháy mắt liền an tâm, nàng thở phào một hơi, Vệ Kiều nhìn thấy trong bóng tối lờ mờ khóe môi nàng thoáng cong lên.

Lời nói vừa mới chuẩn bị thoát ra khỏi miệng, lại yên lặng nuốt xuống.