Trò Cá Cược Định Mệnh

Chương 19: Đem tương lai đánh cược vì muốn mãi mãi không có quan hệ nào cùng anh?




Lúc Phương Tử Quỳnh tỉnh dậy, ngẩng đầu nhìn ra phía cửa kính trước mặt, trời đã chập tối. Cô không thể nhớ mình đã ngủ bao lâu, nhưng cô nhớ, nơi mình ngủ gật lúc nãy không phải là căn phòng này. Căn phòng này là phòng là ở đâu, của ai? Ai đã đưa cô đến đây?

Vén chăn qua một bên, Phương Tử Quỳnh đặt chân xuống sàn, nghiêng người tìm kiếm phòng tắm. Sau khi vệ sinh xong, cô bước ra, đi từng bước về phía cửa phòng, ngó đầu ra ngoài.

Đập vào mắt Phương Tử Quỳnh là hình ảnh Đàm Vương Quang đang ngồi ở bàn làm việc nghe giám đốc bộ phận báo cáo. Phương Tử Quỳnh nhìn anh nhìn đến ngây ngốc, quên mất cả thời gian.

Đã lâu lắm rồi, cô không có nhìn anh trong những lúc anh chuyên tâm làm việc như thế này. Nhớ ngày trước khi thấy anh chuyên chú học kinh doanh mà quên mất sức khỏe bản thân, cô mới cố ý học kinh doanh với mong muốn sau này nếu sống chung chẳng phải có thể chia sẻ với anh rồi hay sao?

Anh khi làm việc đúng thật là rất đẹp. Trên người anh đang vận một chiếc sơ mi trắng cùng quần Âu và giày da tươm tất. Mái tóc được anh vuốt ra đằng sau, nhìn rất ra dáng. Khi anh tập trung cao độ, đôi mắt trở nên sắc sảo hơn nhiều. Sóng mũi cao nhìn ở góc nghiêng như thế này lại càng thêm đẹp.

Đàm Vương Quang dường như bị cô nhìn đến cảm thấy sắp bốc cháy cả rồi, anh đột nhiên quay về phía cửa phòng, nhìn thấy bóng dáng nhỏ của cô đang vội vàng khép cánh cửa lại thì không khỏi bật cười. Quay lại với một vài người đang họp cùng anh, chờ đến khi người cuối cùng hoàn thành báo cáo quý này, dặn dò thêm một vài câu rồi nhanh chóng cho họ rời đi.

Đàm Vương Quang đứng dậy, lắc lắc đầu, tiện tay nới lỏng carvat, bung nhẹ một cúc áo, bộ dạng hiện giờ chính là cà lơ phất phơ điển hình. Anh bước đến cửa phòng, định đẩy cửa vào thì lại cảm thấy cứng ngắc. Hơi ngẩn người ra một chút, anh cười nhẹ rồi gõ cửa.

"Quỳnh nhi."

Giọng nói của anh nhẹ nhàng truyền vào tai Phương Tử Quỳnh đang ép sát cánh cửa, cô vẫn không đáp lời anh.

"Quỳnh nhi. Em định chơi trò trốn tìm với anh sao?"

Đàm Vương Quang không bỏ cuộc, tiếp tục dùng cái giọng điệu khiến cho người ta sởn gai ốc lên ngay khi nghe thấy.

Phương Tử Quỳnh thực sự muốn thối lui rồi. Làm ơn đi, đừng có giết chết cô bằng cái thái độ này!

"Quỳnh nhi. Mau mở cửa." Đàm Vương Quang nhíu mày lại, cô định giở trò gì vậy?

"Em còn không mở cửa, đến khi anh xông vào thì đừng trách anh không có tình nghĩa!" Anh nâng giọng cao lên, giọng nói cũng khàn khàn trầm đục.

Phương Tử Quỳnh thực không biết có nên đáp lời hay không. Một lúc lâu sau mới mở miệng.

"Anh có gì thì nói đi."

"Em là đang sợ ở cùng một chỗ với anh đấy hả?" Nghe cô trả lời, giọng điệu Đàm Vương Quang trở nên vui vẻ, thong dong chơi cùng cô.

"Sợ gì chứ!" Phương Tử Quỳnh đúng thật là chẳng có kiên nhẫn. Tính cách của cô, anh không hiểu sao? Anh thậm chí dám cá, chẳng cần đến ba câu, anh đã làm cô tức chết mà tự mình bước ra rồi.

Nhìn Phương Tử Quỳnh bừng bừng khí thế đứng trước mặt mình, Đàm Vương Quang giơ tay xoa đầu cô.

"Em xem, chẳng khác một con nhím nhỏ xù lông."

Phương Tử Quỳnh hơi bất ngờ nhìn anh, nhưng nhanh chóng lách ra khỏi phạm vi 0,6 mét hiện tại - phạm vi được cho là thân mật gần gũi.

"Làm gì vậy?" Hất tay của anh ra, cô nhíu mày nhìn anh.

"Nhím nhỏ. Em hôm nay đến đây chắc không phải để xem thử phòng nghỉ của anh có thoải mái hay không chứ?" Đàm Vương Quang cười cười bước vào phòng nghỉ, tiện tay đem cả thân ngưới bé nhỏ của cô ôm đi vào cùng.

"Này, bỏ ra mau!" Phương Tử Quỳnh giãy nãy thoát khỏi vòng tay của anh, nhưng mà, đáng tiếc là có dùng bao nhiêu sức lực cũng không mạnh bằng anh. Vốn dĩ ông trời rất bất công giữa nam và nữ mà!

"Nhím nhỏ, im lặng một chút!" Đàm Vương Quang cúi mặt xuống gần cô, hơi thở của anh phả vào tai cô, khiến cô cảm giác rất ngột ngạt.

Đàm Vương Quang ngồi xuống ghế sofa trong phòng nghỉ, đương nhiên, Phương Tử Quỳnh cũng theo đà mà ngã nhào vào lòng anh. Vừa ngã xuống đã nhanh chóng ngồi dậy, lật người sang một bên.

Đàm Vương Quang im lặng nhìn cô, không nói gì nhưng cũng không thể che giấu được ý cười nơi đáy mắt.

"Cười cái gì?" Phương Tử Quỳnh khó chịu nhìn anh. Còn cười? Có tin là cô sẽ phá hủy dung nhan của anh không? Thử xem còn dám chọc cô?

"Em đúng là không thể dịu dàng nổi mà." Đàm Vương Quang lắc đầu cười khổ.

"Ừ đấy. Mà tôi cũng chẳng cần dịu dàng với anh làm gì!"

"Được rồi, được rồi. Là anh sai, anh không nên cười em!" Kinh nghiệm cho biết, những khi Phương Tử Quỳnh bắt đầu nổi giận thì tốt nhất là nên xin lỗi trước, nếu không, liệu có thể toàn mạng rút lui?

"Nói xem, hôm nay sao tự dưng lại hạ giá thăm anh?"

"Thăm cái đầu anh. Tôi là muốn nói chuyện nghiêm túc."

Đàm Vương Quang nheo mắt nhìn cô. Từ bao giờ, Phương Tử Quỳnh lại có bộ dạng dễ thương như thế này?

"Bé con, nói xem em muốn gì?"

"Cái đó...anh nói là thật sao?" Phương Tử Quỳnh nhướng mắt nhìn anh.

"Cái đó?" Đàm Vương Quang ra vẻ thắc mắc nhìn cô, thực ra, anh đã hiểu rõ cô muốn đề cập đến bản hợp đồng đó rồi.

"Anh hiểu!" Nghiến răng nhìn anh, Phương Tử Quỳnh đè giọng. "Bản hợp đồng đó có thật không?"

"Thật. Đương nhiên thật!" Đàm Vương Quang nhanh chóng cưới trả lời cô. "Chỉ cần em làm vợ hợp pháp của anh một năm, ở cạnh anh một năm. Nếu em thật sự không thể mở lòng với anh, anh tuyệt đối sẽ không làm phiền em."

Phương Tử Quỳnh nhìn đăm đăm vào đôi mắt anh, giơ tay chạm vào cổ anh một hồi lâu trong ánh mắt sững sờ của anh. Một lát sau, cô buông tay, cũng thôi không nhìn anh nữa.

"Chỉ là vợ trên danh nghĩa?"

"Ý em là sao?" Đàm Vương Quang nhìn cô, ý cô, anh không được chạm vào cô?

"Anh không được chạm vào tôi."

"Bé con, hình như em quên như thế nào là vợ chồng hợp pháp?"

"Nhưng anh cũng đã nói, thời gian là một năm. Nếu tôi thật sự không thể tiếp nhận anh, anh làm như vậy, chẳng khác nào anh không một chút tôn trọng tôi. À, nếu anh cưỡng ép tôi, hợp đồng có thể chấm dứt sớm hơn dự định. Luật hôn nhân gia đình cũng chính là có điều khoản cưỡng ép tình dục. Dù là vợ chồng, anh cũng không thể cưỡng bức tôi, không thể đối xử với vợ hợp pháp bằng hành vi cầm thú!" Đối với luật pháp, chẳng khác nào đã khai thác sở trường của cô?

Đàm Vương Quang nhìn cô, quả thật cô đúng là con nhím nhỏ. Cô rất giống, bình thường không ai chạm vào thì rất ngoan hiền, ngay khi chạm vào thì liền xù lông về phía đối phương. Luật pháp? Hình như anh lại chọc phải cô rồi.

"Vậy em nói xem, trong luật hôn nhân gia đình, có ngăn cấm vợ chồng tiếp xúc thân mật không?"

"Anh...." Phương Tử Quỳnh cứng họng. "Được rồi. Luật pháp đúng là không cấm. Nhưng khi không có sự đồng ý của một trong hai, đối phương không được phép có bất cứ hành động xúc phạm nào."

"Okay Okay. Anh đồng ý." Đàm Vương Quang cười tà mị nhìn cô, đưa gương mặt phóng to dần trước mặt cô.


"Anh hứa tuyệt đối sẽ không xâm phạm em. Nhưng mà, những thứ như này..." Lời vừa dứt, Đàm Vương Quang lập tức hôn trộm một cái lên môi Phương Tử Quỳnh. Mặc dù, nụ hôn này có thể so sánh là chuồn chuồn lướt nước, nhưng mà không thể tránh khỏi làm cho Phương Tử Quỳnh tim đập loạn xạ. Trước đây, cùng lắm cũng chỉ là ôm anh, ở gần anh, dù là hôn nhẹ lên má anh cũng chưa từng....

"Thì tuyệt đối em không được cấm anh đâu!" Đàm Vương Quang ngồi thẳng người dậy, cười ma mị nhìn cô, ánh mắt thâm sâu khó lường.

"Anh..."

"Anh làm sao? Hôn vợ hợp pháp một cái, chắc thẩm phán không nỡ xử anh mấy tháng tù giam chứ?"

"Được, được! Coi như anh giỏi!" Phương Tử Quỳnh tức đến xanh mặt, ngay lập tức lại bị Đàm Vương Quang kéo vào lòng.

"Bé con, anh nhất định làm em yêu anh." Nhận thấy thân thể cô đang cố gắng cựa quậy, anh chống cằm lên đỉnh đầu, cố định cô chặt trong ngực. "Một chút...anh muốn ôm em một chút!"

"Đàm Vương Quang. Anh thật sự sẽ rời xa tôi mãi mãi nếu tôi không yêu anh?"

"Anh tuyệt đối không nuốt lời. Nhưng anh chắc chắn, nó sẽ không xảy ra" Giơ tay xoa nhẹ đầu cô, mũi hít thật sâu hương thơm nhàn nhạt mà riêng cô mới có.

"Bản hợp đồng, tôi sẽ chuẩn bị và gửi cho anh!" Phương Tử Quỳnh đẩy mạnh anh ra xa. Tự cao tự đại, tư tin với bản thân mình vậy sao? Cô nhanh chóng đứng lên, xoay người rời khỏi phòng nghỉ. Rất nhanh sau đó, Đàm Vương Quang bước nhanh ra ngoài kêu cô.

"Bà xã nhỏ. Tuy là hợp đồng, nhưng cũng có những thứ không thể thiếu đâu!"

Phương Tử Quỳnh hơi khựng lại một chút nhưng lập tức khôi phục lại trạng thái cũ. Quay đầu nhìn anh, im lặng chờ anh nói tiếp.

"Một hôn lễ, một bản đăng kí kết hôn."

"Không cần hôn lễ, một bản đăng kí là quá đủ!"

"Em sợ cái gì? Anh kết hôn, ít ra cũng để người khác biết ai là Đàm tổng phu nhân chứ? Nếu không, em sẽ thiệt thòi lắm."

"Ồ!" Phương Tử Quỳnh nhìn anh cười thật tươi. "Đem cái danh cao quý đó cho người anh yêu nhất thì sẽ có ý nghĩa hơn. Tôi không cần! Không cần anh lo nghĩ quá nhiều cho tôi."

"Vậy thì cần cái gì? Phu nhân tổng giám đốc Ngũ Hạo?"

"A, như vậy thì sao?" Phương Tử Quỳnh cười càng lúc càng tươi. "Tôi không yêu anh, nên không cần phô bày ra cho thiên hạ xem Đàm tổng chỉ cưới về một cái xác."

"Không không. Anh chỉ muốn cho một người xem thôi, chỉ một mình Ngũ Hạo là đủ rồi." Đàm Vương Quang cũng không nhịn cô lời nào, ngược lại, một lời nói ra đánh thẳng trọng điểm, nhấn mạnh vấn đề.

"Được. Nhưng tôi đã nói, tôi không chấp nhận hôn lễ đó. Nếu anh muốn, cứ mời một ngưới nào đó làm cô dâu trong ngày cưới. Tôi chỉ kí một chữ lên bản đăng kí kết hôn. Ngoài ra, không xuất hiện cùng anh ở bất cứ đâu. Mà tôi nghĩ, tốt nhất anh nên chuẩn bị một lời giải thích thật tốt cho cô ấy, nếu không muốn cô ấy hiểu lầm. Cô ấy yêu anh, đừng làm tổn thương cô ấy như những gì anh đã làm với tôi." Phương Tử Quỳnh dứt lời thì bóng dáng mảnh mai cũng nhanh chóng biến mất khỏi văn phòng của Đàm Vương Quang.

Đàm Vương Quang ngã người lên ghế ngay bàn làm việc, mắt khép hờ.

Phương Tử Quỳnh ơi Phương Tử Quỳnh. Em nghĩ bản thân mình thật sự chắc lòng chắc dạ như vậy? Em không nghĩ bản thân sẽ yêu anh? Vì nghĩ như vậy, em mới nhanh chóng đồng ý bản hợp đồng này? Vì em không muốn dính líu đến anh, nên mới liều mạng đem tương lai ra đánh cược?

Cô nói không hận anh, nhưng từng lời cô nói ra đều mang ý hờn trách anh, từng lời cô nói ra như đâm thẳng vào tim anh. Cô đúng là đã trưởng thành rất nhiều sau bốn năm, không còn là Phương Tử Quỳnh ngây thơ như trước. Cô bây giờ kiên cường, thông minh và dạn ý hơn nhiều.

Anh muốn một hôn lễ, anh nhất định sẽ làm. Cô không đồng ý? Không sao, dù có trói cô anh cũng sẽ bắt cô đến. Anh sẽ không để cô được thuận lợi làm thiếu phu nhân Ngũ gia. Anh tuyệt đối không để cô cho người đàn ông nào khác, bất kể là thù...hay là bạn.

.
..
...

Ba ngày sau, một bản hợp đồng thỏa thuận hôn nhân được gửi đến cho Đàm Vương Quang. Anh không nghĩ đến cô lại còn cho điều kiện đó vào hợp đồng.

'Không được xâm phạm vào thân thể, quyền riêng tư, cá nhân của đối phương.'
Ý gì đây? Không xâm phạm thân thể, anh chấp nhận. Nhưng mà quyền cá nhân? Chẳng lẽ cô đi gặp người đàn ông khác anh cũng không có quyền can thiệp?

"Tít...tít"

Đàm Vương Quang nhíu mày nhấc máy.

"Nói."

"Tổng giám đốc, Phương tổng muốn nối máy."

"Được." Không gọi trực tiếp vào máy anh? Phương Tử Đăng đúng thật không muốn liên quan gì đến anh. Gọi một cuộc cũng chấp nhất như vậy. Đúng lí, anh cũng rất thắc mắc vì sao Phương Tử Đăng không can thiệp vào chuyện này, nhưng xem ra, khuất mắc sẽ được lí giải ngay thôi.