Trò Chơi Chết Chóc

Chương 40: Đề trắc nghiệm




Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas

Nhiệm vụ lần này mang tên [Đề trắc nghiệm].

Sau khi đồng hồ đếm ngược kết thúc, khung cảnh trước mắt Dư Tô ngay lập tức biến đổi.

Dư Tô thấy mình đang ngồi trong một căn phòng không có cửa sổ, cô còn chưa kịp nhìn kỹ xung quanh đã nghe thấy tiếng đánh chửi hòa cùng âm thanh khóc lóc vọng ra từ phòng bên cạnh.

Dư Tô đưa mắt nhìn, trong căn phòng bé nhỏ chưa tới hai mươi mét vuông có kê bốn chiếc giường đơn thấp tịt, lúc này trừ Dư Tô ra trong phòng còn có bảy người đang chia nhau ngồi ở bảy góc khác nhau.

Trong số họ có một nam một nữ đang lộ ra vẻ mặt căng thẳng, còn có một cô gái khác đang vô cùng hoảng sợ bất an.

Dư Tô thầm nghĩ, chắc hẳn bọn họ là người chơi mới được tiếp xúc với Ứng dụng chưa lâu.

Còn có một người nữa... Ánh mắt Dư Tô chuyển đến một người đàn ông đang ngồi trong xó phòng, chợt cảm thấy hơi ngỡ ngàng.

Cặp lông mày thưa, đôi mắt híp tịt, đầu mũi đầy đặn, gương mặt chữ điền, người này không phải là Trương Dịch đó sao?

Trùng hợp quá, lại gặp được anh ta ở đây.

Vì sự si mê của Lâm Tiểu An với người này mà Dư Tô bị cưỡng chế nghe tường thuật lại mọi hoạt động của Trương Dịch. Nghe nói gần đây Trương Dịch đang quay bộ phim mới ở tỉnh lân cận, có lẽ do anh ta đang có mặt ở ngay tỉnh kế bên nên mới được sắp xếp vào màn chơi này.

Dư Tô không nhìn thêm nữa, thò tay vào túi định mở điện thoại, xem thử lời nhắc nhở của nhiệm vụ, nhưng mò mẫm một hồi vẫn không thấy điện thoại đâu.

Lúc này, có một giọng nói vang lên trong đầu cô.

[Người chơi đã từng làm bài thi trắc nghiệm chưa? ABCD, đâu mới thật sự là đáp án chính xác?

Hãy nhớ đề thi trắc nghiệm lần này không liên quan đến thành tích, mà gắn liền với sinh tử.

Mỗi ngày các người chơi sẽ nhận được một cơ hội thực hiện đề trắc nghiệm, nếu chọn đúng, các người chơi có thể sống đến cuối màn, chọn sai người chơi sẽ chết, xin hãy lựa chọn thật thận trọng.

Yêu cầu nhiệm vụ: Sống sót trong vòng bảy ngày, hoặc thành công rời khỏi tiệm làm đầu.]

Hóa ra đây là một cửa tiệm làm đầu?

"Ô, nhiệm vụ lần này cũng có vẻ được đấy, có lẽ sẽ không khó lắm?" Một người đàn ông tóc húi cua nhuộm đỏ chót lên tiếng.

Anh ta vừa dứt lời, cô gái trẻ đang hốt hoảng sợ hãi nọ chợt mơ màng ngẩng đầu nhìn anh ta, ngờ vực hỏi: "Phi Phi, cô đang nói gì vậy?"

Dư Tô ngẩn ra, nhưng rồi cũng lập tức hiểu rõ mọi chuyện, cô gái này không phải là người chơi, mà là NPC.

Những người chơi khác cũng đều hiểu cả rồi, cũng không ai bàn tiếp chuyện liên quan đến nhiệm vụ nữa.

Dư Tô nhìn cô gái đang ngồi co ro ở góc tường đối diện giường đơn, hai tay cô ta ôm lấy đầu gối, tỏ ra vô cùng bứt rứt bất an.

Dư Tô nghĩ một hồi rồi thở dài, nói: "Tiếng động ngoài phòng kế bên nghe khó chịu quá."

Một người chơi nữ tiếp lời: "Đúng vậy, không biết còn định đánh đến bao giờ nữa."

Cô gái nọ bèn cất tiếng: "Đừng nói nữa, chị Vương mà nghe thấy thì đến mấy cô cũng bị đánh đấy. Nguyệt Nguyệt, hôm qua cô vừa bị đánh xong, chưa chi đã quên rồi à?"

Lúc gọi cái tên "Nguyệt Nguyệt", cô gái đưa mắt nhìn người chơi nữ mới cất lời, vậy là nhân vật người chơi này sắm vai có tên Nguyệt Nguyệt.

Cuối cùng sau khi người nọ một lời người kia tiếp một lời thăm dò NPC, đám người chơi cũng đã hiểu đại khái tình hình trước mắt.

Cửa tiệm này trên danh nghĩa thì là tiệm làm đầu, nhưng thật ra là chốn lấy tiền đổi tình, mà vai diễn của những người chơi lại là các cô gái làm việc trong tiệm, bị ép phải bán thân, ngay cả những người chơi nam cũng buộc phải lấy thân phận nữ giới.

Ví dụ như người đàn ông tóc húi cua đỏ rực, trong màn chơi này anh ta có tên Phi Phi, hơn nữa còn là một cô bé vị thành niên mới mười sáu tuổi đầu.

Cô NPC nọ tên Vi Vi, những cô gái ở đây đều mang một cái tên láy, tên Dư Tô là Kiều Kiều.

Nghe Vi Vi bảo, người bị đánh phía phòng bên là một cô gái chạy trốn thất bại, bị bắt trở lại tên Yến Yến.

Kẻ đánh Yến Yến là người trông coi quản lý cả đám bọn họ, bà chủ tiệm làm đầu Vương Thu Mai, tất cả mọi người ở đây đều buộc phải nịnh nọt gọi bà ta là chị Vương.

Sau khi hiểu được đại khái tình hình, tiếng chửi bới đánh đập phòng kế bên chợt dừng lại, ngay sau đó có tiếng bước chân vang lên, một người đàn bà vóc người khỏe mạnh thô to mở cửa, quăng mạnh Yến Yến vào phòng.

Cô gái bị đẩy ngã thẳng xuống đất, trên người không mảnh vải che thân, những vết thương chằng chịt của cô khiến người ta nhìn mà đau lòng, dù những người chơi nam đều sắm vai diễn nữ nhưng thấy cảnh này cũng lập tức quay đầu nhìn đi chỗ khác.

Người đàn bàn dáng vóc thô to chắc nịch kia là Vương Thu Mai, bà ta mặc một bộ váy dài có vẻ rất đắt đỏ, đám phấn dày cộp phủ trên mặt lau đi không nửa cân cũng được tám lạng, khuôn miệng rộng ngoác được tô son đỏ chót, bóng loáng lên, trông hệt như vừa mới ăn một bữa thịt người xong.

Bà ta chỉ thẳng Yến Yến đang nằm trên mặt đất, mắt lại lườm đám người trong phòng, lạnh lùng cất tiếng: "Chúng mày nhìn kỹ cho bà, đây là kết cục của những đứa muốn chạy trốn đấy! Vì nó mới phạm lỗi lần đầu nên bà chỉ đánh một trận rồi bỏ qua, nếu còn có lần sau bà sẽ đánh gãy chân nó, để bà xem xem mất luôn cái chân rồi nó còn dám chạy không!

Chúng mày cũng đừng có mà im im như thế nữa, nghe cho rõ lời tao đây, nơi này đâu đâu cũng có người của tao, quán cafe đối diện cũng là do bà mày mở, muốn trốn à? Tốt nhất là bỏ cái suy nghĩ đấy đi, cả đời này chúng mày không thoát nổi tay tao đâu!"

Nói xong, bà ta lại chỉ mặt người đàn ông tóc đỏ, mắng: "Mày xem mày ngồi cái kiểu gì kia! Những gì bà dạy mày mày vứt đi cho chó ăn à? Khép khép cái chân lại, để tay lên đầu gối, ưỡn ngực ra, vểnh cao cái mông vào!"

Người chơi nữ tên Nguyệt Nguyệt không kiềm nổi mà bật cười.

Vương Thu Mai lại nguýt cô ta: "Cười cười con khỉ, mày thì hơn nó đấy à? Mày cũng ngu như lợn, nếu không phải trông mặt mũi mày tàm tạm thì có các thêm tiền bà cũng không lấy."

Mắng xong, bà ta quay đầu nhìn một người chơi nữ: "Nhụy Nhụy, mày xuống tầng chào hỏi khách đi!"

Lúc nói chuyện với người chơi này, thái độ của bà ta có vẻ cũng dịu dịu đi đôi chút.

Mà người chơi tên Nhụy Nhụy kia chính là cô gái tỏ ra khá căng thẳng vào đầu màn, có vẻ số nhiệm vụ cô ta tham gia còn chưa nhiều.

Bị Vương Thu Mai điểm tên, cô gái này lại càng căng thẳng hơn, cô ta cuống quýt đứng dậy tiến về phía cửa phòng.

Cô ta là người chơi đầu tiên được nhìn thấy khung cảnh ngoài phòng, hiện giờ các người chơi đang ngồi trong phòng tầng hai, bên cạnh là cầu thang xuống tầng, cầu thang không được quây chắn nên chỉ cần đứng trên tầng hai là đã có thể nhìn thấy toàn cảnh tầng một.

Tầng một có cách bố trí tương đồng với các cửa tiệm làm đầu bình thường ngoài đường, tổng cộng có bốn ghế cắt tóc, cũng có đầy đủ tất cả dụng cụ làm đầu.

Cửa ra vào tiệm làm đầu được làm bằng thủy tinh, bên trên có dán dòng chữ: Mát xa tẩm quất, làm mặt làm tóc.

Lúc này dưới tầng chỉ có một cô gái ăn mặc vô cùng khêu gợi, cô ta ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế xoay kê thẳng cửa ra vào, tư thế ngồi của cô ta khiến chiếc quần sooc ngắn tới nỗi không che nổi mông chẳng phát huy được chút tác dụng nào.

Nhụy Nhụy vừa xuống tầng vừa nhìn chằm chằm cô gái kia, cô gái nọ cảm giác được ánh mắt của Nhụy Nhụy, chỉ liếc cô ta một cái, khe khẽ cười rồi lại tiếp tục cúi đầu dũa móng tay.

Sau khi xuống tầng, Nhụy Nhụy cũng không biết mình nên làm gì cho phải, do dự một hồi mới đến gần chiếc ghế trống kê sát cửa ra vào.

Lúc này, cảnh vật xung quanh đột nhiên dừng hẳn lại, có một tiếng nói vang lên trong đầu cô ta.

Câu trắc nghiệm số một: Có vẻ cô gái bên cạnh không hề để ý đến bạn, cửa ra vào của tiệm làm đầu đang ở ngay trước mắt, trời vẫn đang còn sáng, bên ngoài có rất nhiều người đi đường, nhân cơ hội này mà lao ra ngoài cầu cứu, khả năng cao sẽ có người giúp bạn. Bây giờ, bạn muốn ______

A. Lao ra ngoài tiệm làm đầu, vừa chạy thật nhanh vừa lớn tiếng kêu cứu.

B. Không làm gì cả, ngoan ngoãn ngồi trong cửa hàng.

Thời gian suy nghĩ 10 giây, 10, 9, 8...

Nhụy Nhụy sững người, liếc cô gái nọ rồi chọn đáp án B ngay trước khi thời gian mười giây ngắn ngủi kết thúc.

Đây mới là nhiệm vụ thứ hai của cô ta, bản thân Nhụy Nhụy cũng không biết nên làm sao, chỉ có thể chọn một phương án tương đối an toàn.

Phương án B dù rằng không giúp cô ta hoàn thành nhiệm vụ ngay lập tức được, nhưng có thể khiến cô ta sống lâu hơn được đôi chút.

Quả thật sau khi lựa chọn xong, không có chuyện gì xảy ra.

Trong phòng ngủ tầng hai, cô gái tên Vi Vi bị Vương Thu Mai sai đi xử lý vết thương cho Yến Yến, cuối cùng căn phòng chỉ còn lại mấy người chơi.

Trong màn chơi này tên của các người chơi rất dễ bị nhớ nhầm, Dư Tô vẫn chưa vội cố nhớ tên họ làm gì mà chỉ để ý đến đặc thù từng người.

Ngoài cô ra, màn chơi lần này có sáu người.

Người đàn ông tóc đỏ tên Phi Phi, cô gái tên Nhụy Nhụy vừa mới xuống tầng, người đàn ông vẻ mặt căng thẳng lún phún râu, người đàn ông mắt híp tên Tinh Tinh, cô gái tóc đen dài hàng thật giá thật tên Nguyệt Nguyệt, còn cả nam thần mới nổi Trương Dịch.

Người đàn ông mắt híp cất giọng đầu tiên: "Này, mấy người có thấy trông cậu này hơi quen quen không?"

Người anh ta nhắc đến chính là Trương Dịch.

Trương Dịch chỉ cười mà không lên tiếng.

Người đàn ông tóc đỏ nói: "Ô, đây không phải là nam thần đang siêu nổi tiếng dạo gần đây sao, hôm nào bạn gái tôi cũng đứng ngay trước mặt tôi gọi cậu là chồng đấy."

Trương Dịch gãi đầu, hơi ngại ngùng đáp: "Tôi cũng chỉ muốn gương mặt trông được ưa nhìn một chút thôi, ai ngờ lại trở thành ngôi sao. Anh đừng nói nữa, tôi cũng ngại lắm."

"Cũng đâu có sao," cô gái tóc đen dài tên Nguyệt Nguyệt nói: "Ai chẳng muốn mình đẹp lên, tôi cũng cộng thêm năm điểm vào vẻ bề ngoài."

Người đàn ông lún phút râu nói: "Nếu lấy được nhiều điểm thuộc tính thì tôi cũng muốn cộng thêm một chút vào vẻ bề ngoài."

Nói được mấy câu, mấy người chơi cũng đã đỡ xa lạ hơn, đến lúc này bọn họ mới bắt đầu bàn luận về nhiệm vụ.

Người đàn ông mắt híp nói: "Giờ chúng ta còn chưa rõ Đề thi trắc nghiệm là như thế nào, tôi nghĩ chuyện sẽ không dễ dàng đến vậy, có lẽ chúng sẽ chơi chữ hoặc có cách khác gây khó dễ, phải sống sót tròn bảy ngày mới hoàn thành được nhiệm vụ, nhưng có lẽ sẽ không dễ đâu. Nếu được thì tôi nghĩ chúng ta nên tìm cách trốn khỏi đây thì hơn."

Nguyệt Nguyệt vén mái tóc dài đen nhánh, gật đầu nói: "Ai cũng đều muốn hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất có thể, lần này nhiệm vụ của các người chơi đều giống nhau, không phải giành giật đấu đá lẫn nhau, tôi mong chúng ta có thể hợp tác, không ai được giấu diếm bất cứ chuyện gì."

Người đàn ông để râu nói: "Tôi nghe mọi người cả."

Trương Dịch cũng tán đồng: "Được, nếu hợp tác được thì đương nhiên là hay nhất rồi."

Người đàn ông tóc đỏ dựa sát lại gần tường, nói: "Được."

Chỉ còn lại mình Dư Tô không bày tỏ rõ thái độ, những người khác đều nhìn cô chằm chằm. Dư Tô gật đầu, nói: "Được, chỉ là giờ chúng ta có một vấn đề khác quan trọng hơn, chúng ta sẽ không phải... tiếp khách chứ?"

Những người khác đều đồng loạt sửng sốt, sau mấy giây im ắng ngắn ngủi, người đàn ông tóc đỏ ha ha cười hai tiếng, nói: "Sao có chuyện đó được, Ứng dụng sao có thể tàn nhẫn với chúng ta như vậy?"

Hai phút sau, Vương Thu Mai dẫn một người đàn ông thô tục tiến vào, liếc nhìn đám người xung quanh một hồi rồi vươn ngón tay trỏ người đàn ông để râu: "Con bé này đi."