Trò Chơi Của Gã Hề

Chương 42: Trò chơi Đen Trắng (2)




Cũng không biết là số đỏ hay vì quá đen, người đầu tiên được chọn lại chính là “Bà chị cơ bắp”.

Trên màn hình hiển thị của chị ta xuất hiện trang thông tin như sau:

- --------------

[Vòng 1 bắt đầu:(Màn 1)

Trong vòng 5 phút, hãy chọn ra màu sắc của bạn.

“Đen”

“Trắng”

Nếu chưa chọn kịp đáp án, sẽ bị xem như rút khỏi cuộc chơi.Bắt đầu tính thời gian: 05:00]


- --------------

Tiếp đó, ô thời gian bên dưới bắt đầu đếm ngược…

[04:5904:58]

Mà lúc này, ngoại trừ “Bà chị cơ bắp” nọ, trên điện thoại của tất cả những người còn lại cũng xuất hiện một trang thông tin. Ảnh chụp chính diện của “Bà chị cơ bắp” kia nằm ở phía trên cùng của màn hình, bên dưới viết:

- --------------

[Vòng 1 bắt đầu:(Màn 1)

Màu của người chơi phía trên là: Đen!

Vui lòng lựa chọn màu sắc mà bạn muốn cho đối phương biết:

“Đen”

“Trắng”

Nếu chưa chọn kịp đáp án, sẽ bị xem như rút khỏi cuộc chơi.Bắt đầu tính thời gian: 04:00]


- --------------

Trần Tiếu ngẩng đầu nhìn mấy người xung quanh một vòng, thấy bọn họ không ai động đậy gì cả. Hai gã “Cột điện” và “Vương Billy” còn đang trầm tư, “Ông chú lôi thôi” đang hậm hực ngó “Chị cơ bắp”, mà vẻ mặt của “Cậu mắt kính” thì vẫn vô cảm như ban đầu.

Mọi người đều rất thận trọng.

100 điểm tích lũy này nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không phải ít. Nếu xôi hỏng bỏng không thì ai cũng sẽ đau lòng. Hơn nữa, phần quà thuộc Khu cấp C… quả thực rất có sức hấp dẫn con người ta nha.

Lúc này, “Bà chị cơ bắp” thốt lên:

“Tôi có một đề nghị.”

“Nói nghe xem!”- Vương Billy mỉm cười tiếp lời. Dựa theo thứ tự chỗ ngồi hiện tại lần lượt sẽ là “Bà chị cơ bắp”, “Cây cột điện”, tới “Ông chú lôi thôi”, “Cậu kính cận”, rồi mới tới “Trần Tiếu” và cuối cùng là “Vương Billy”. Điều này có nghĩa là vị trí của “Vương Billy” mãi phía cuối cho nên hiển nhiên gã ta tạm thời rất thoải mái.

“Chị cơ bắp” tùy ý dựa vào ghế rồi nói: “Thật ra, chúng ta đều chỉ có một mục đích là bỏ ra 100 điểm tích lũy để rút thăm được một món đồ trang bị hay dược phẩm gì đó thuộc cấp C, chứ ai mà chẳng không muốn mạo hiểm, đúng chứ?”

Nói đến đây, chị ta quét mắt nhìn những người còn lại một vòng.

“Cho nên, tôi thấy giải quyết trò chơi này một cách hòa bình mới là biện pháp tốt nhất, thế là chẳng cần phải lừa gạt ai. Sau 1 tiếng đồng hồ, mỗi người đều được nhận phần thưởng mà chẳng cần mạo hiểm gì hết.”

Thần thái lúc nói chuyện của chị ta rất thoải mái, rất tự tin. Hơn nữa, đề nghị này nghe có quả thực không tệ, gã “Cột điện” cũng không rõ là thật tâm hay giả bộ mà chỉ mỉm cười rồi khẽ gục gặc đầu.

Ông chú lôi thôi thì ngoáy ngoáy mũi, sau đó “viu” một cái, búng rỉ mũi bắn đến tận đâu cũng chẳng rõ, rồi mới thờ ơ nói: “Ôi chao ôi chao, để cho tất cả mọi người đều nhận được phần thưởng cơ đấy! Nói nghe rõ hay, cơ mà chẳng qua chỉ vì cô em ở vị trí đầu tiên nên sợ bị out sớm chứ gì. Ngó vẻ mặt cô em lúc nói mấy lời này mới thoải mái tự tin làm sao! Kỳ thực trong thâm tâm lại đang phát hoảng lên ấy chứ! Em đang nghĩ chỉ cần không bị loại ở vòng đầu tiên thì sau đó không cần phải quan tâm sống chết của những người khác nữa, có thể lừa gạt được ai thì lừa gạt, tới các vòng sau thì số người còn trụ lại càng ít càng tốt nhỉ? Có phải không?”

Mấy lời này của “Ông chú lôi thôi” đã trực tiếp biến đề nghị của “Bà chị cơ bắp” thành một âm mưu. Mà gã “Cây cột điện” cũng âm thầm nhíu mày.

Hiển nhiên, do biết rõ sẽ có người nói mấy lời này, bà ta không hề tỏ ra lúng túng hay tức giận gì cả, tiếp tục duy trì thái độ tùy tiện, tự tin kia.

“Tôi chỉ đang nêu đề xuất thôi, còn các vị tại đây muốn nghĩ thế nào thì tôi đâu có can thiệp được.”- Bà ta dửng dưng nói: “Tuy nhiên, nếu mọi người cảm thấy đề nghị của tôi có lý, thiết nghĩ, ắt hẳn mọi người cũng không thích kẻ có nội tâm đen tối tồn tại bên trong chúng ta, phải không?”

Nói xong, bà bèn khinh thường liếc xéo “Ông chú lôi thôi” kia.

Trần Tiếu mím chặt môi lại, miễn cưỡng nuốt ngược tiếng cười vào bụng: “Ha ha ha ha ha… Thật ghê gớm! Chỉ một câu nói đã có thể xoay chuyển được thế bất lợi rồi, người phụ nữ này quả không quê mùa như vẻ về ngoài vốn có mà.”

Tuy vẻ mặt của ông chú lôi thôi kia không có gì thay đổi, nhưng thâm tâm lại hơi rầu rĩ. Vốn dĩ muốn mượn cơ hội này để chèn ép “Bà chị cơ bắp” một chút, ai dè bị đối phương quật ngược lại một vố.

Lúc này, thời gian đã trôi qua 4 phút, mọi người đều nhanh chóng bấm chọn màu sắc mà mình muốn nói cho “Chị cơ bắp” biết.

Rất nhanh sau đó, kết quả lập tức được hiển thị trên màn hình điện thoại của mọi người. Bà chị cơ bắp cũng liếc nhìn di động.

- ----------------

[Kết quả lựa chọn:Đen: 4 người

Trắng: 1 người

Vui lòng lựa chọn màu sắc của bạn: “Đen” - “Trắng”Thời gian hạn định: 01:00]


- ----------------

Thế rồi, khóe miệng của bà ta nhếch lên một nụ cười tự tin.

Đúng vào lúc này!!!

“Hi hi hi hi”

Một tràng tiếng cười rộ lên.

Ầy… Tiếng cười này không phải do Trần Tiếu phát ra đâu nhé! (Tại sao vừa thấy mấy chữ “hi hi” “ha ha” kiểu đây là nghĩ ngay đến Trần Tiếu cơ chứ???)

Chính xác thì, giọng cười ấy phát ra từ ông chú lôi thôi. Sau khi ông ta nhìn thấy kết quả lựa chọn, bèn bắt đầu cười phá lên một cách kỳ lạ.

“Này! Ông lại muốn làm gì đấy?”- Vương Billy la lên.

Ông chú lôi thôi huơ huơ tay, tỏ ý “không có gì, không có gì”... rồi mới ngừng cười.

“Bà chị cơ bắp” hơi nhếch miệng, không thèm để ý tới ông chú nọ nữa mà trực tiếp bấm vào chữ “Đen”!

Hệ thống lập tức hiện lên dòng thông báo “Chúc mừng bạn, lựa chọn chính xác!”

Bà chị cơ bắp khẽ thở phào nhẹ nhõm, tựa như đã thoải mái hơn rất nhiều, đồng thời xòe tay ra nói: “Mọi người xem, chỉ cần chúng ta thống nhất cách xử lý thì dù có một kẻ làm bậy cũng chẳng sao cả! Cả nhóm chúng ta sẽ rất dễ dàng giành được toàn thắng thôi, không phải sao?”

Nói rồi, bà ta còn liếc về phía “ông chú lôi thôi” kia với vẻ đầy khiêu khích.

Mà Trần Tiếu lại để ý được, giờ phút này dáng vẻ của ông chú lôi thôi kia rất kỳ lạ, thậm chí có cảm giác như đang vui sướng khi người gặp họa vậy: “E hèm… Hình như có chỗ nào không hợp lý thì phải?”

………….

………….

“Vậy thì, tiếp theo sẽ tới phiên của tôi phải không?”- “Cây cột điện” ngồi kề ngay chỗ của bà chị cơ bắp; cho nên, gã ta xoa xoa bàn tay xác nhận lại.

Quả nhiên, lời gã vừa dứt thì màn hình hiển thị trên điện thoại của mọi người đều xuất hiện ảnh chân dung của “Cây cột điện”.

Mà màu sắc của gã là “trắng”.

Gã ta cười cười nói với mọi người: “Lần này tới tôi rồi, hy vọng mọi người cũng có thể giúp đỡ nhiều chút. Cảm ơn nhé!”- Nói rồi, gã hơi chìa tay ra, có vẻ như đang ra dấu gì đó. Thế nhưng tựa như bỗng nhiên cảm thấy hành động này sẽ tỏ rõ bản thân đang rất căng thẳng, nên gã ta lại ngại ngùng buông tay xuống.

“Còn chú nữa, chú cũng đừng lạc quẻ mãi thế, cứ dựa theo đề nghị kia mà làm không tốt hay sao?”- Gã dựa vào ghế, liếc mắt sang ông chú nọ.

Có điều, ông chú kia đâu thèm quan tâm gã, khóe môi vẫn treo nụ cười như có như không. “Gã cột điện” bất đắc dĩ nhún vai, quay về phía “chị cơ bắp” gửi ánh mắt biết ơn.

Trần Tiếu nhìn gã, lông mày giật giật, lòng thầm nghĩ: “Ái chà chà, trước tiên tỏ vẻ bản thân cực kỳ căng thẳng, như thể tao đây vô hại, lại lấy "ông chú lôi thôi" làm bàn đạp, tạo cảm giác mình và những người khác là người cùng một phe, tâm ý tương thông. Hơn nữa, thằng này còn cô lập luôn ‘ông chú’ nọ, tiện thể tỏ ra bản thân tán đồng và cảm tạ lời đề nghị của ‘chị cơ bắp’. Động tác của gã khi vô ý hay cố tình mô phỏng lại hành động tùy tiện của bà chị kia tạo nên loại cảm giác một khối thống nhất, tựa như hai người rất hợp ý nhau vậy. Không những thế, giọng điệu của tên này cũng rất lịch sự, khiến cho người ta cảm nhận được bầu không khí rất an tâm.”