Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Chương 172




Cả phòng họp có chút bất ngờ, không kịp chuẩn bị gì.

Mạch Khê nhìn qua thấy sắc mặt Lôi Dận hơi khó coi, trong lòng nổi lên sự nghi hoặc mơ hồ. Không đợi những lãnh đạo cao cấp của công ty mở miệng, giọng nói lạnh lùng của Lôi Dận đã vang lên. Hắn đi đến vị trí ghế chủ tịch, thậm chí còn chưa ngồi xuống, ngón tay thon dài không kiên nhẫn mà gõ lên mặt bàn...

"Nếu nội dung hội nghị của các người hôm nay là thảo luận về vấn đề của giải thưởng âm nhạc, vậy thì tôi thật sự muốn nghe. Giải thưởng lớn nhất cho ca sĩ mới phải lấy được, người nhận thưởng cũng không được phép thay đổi!"

Jon nghe thấy vậy thì cả kinh, rồi lại thành xấu hổ, "Lôi tiên sinh, lời đồn hiện tại rất bất lợi cho Mạch Khê...."

"Các người phải làm gì?" Lôi Dận lạnh lùng nhìn về phía Jon, đôi mắt sắc bén ghê người hệt như thanh kiếm, "Các người phải giải quyết sự việc. Tôi không cần biết mọi người xử lý thế nào, tóm lại, tôi muốn được thấy kết quả!" Nói xong, không ai có cơ hội giải thích, hắn đã xoay người rời khỏi phòng họp.

Thời gian trước sau không quá năm phút mà trong phòng vẫn còn vương hơi lạnh như băng, lại đủ khiến những người có mặt trong phòng họp ngơ ngẩn.

Mạch Khê cụp mắt, cô không biết nên xử lý loại tình huống này như thế nào...

_____________

Lôi thị gặp phải mối nguy cơ chưa từng có. Giá cổ phiếu liên tục chao đảo, hạng mục đấu thầu cũng gặp đầy rẫy những mối họa ngầm. Bởi phải bổ sung tài chính nên tài sản thuộc công ty cũng không lưu động được như bình thường. Vốn chỉ là một chuyện trong giới giải trí nay đã dẫn đến một vấn đề về sự mất còn của một doanh nghiệp.

Thời gian Lôi Dận trở về tòa thành càng ngày càng thưa, càng ngày càng ít. Có đôi khi hắn về thì cũng lập tức vào thư phòng. Thứ Mạch Khê thấy được thường thường là bóng lưng vội vã của hắn. Cô biết hắn đang vội vì điều gì, lại bởi không thể giúp được gì, không chia sẻ được với hắn nên trong lòng càng áy náy.

Vẫn không thể liên lạc được với Đại Lỵ, Mạch Khê cũng không tin lời Fanny. Cô tin Đại Lỵ sẽ không bán đứng mình. Có điều, khi cô đến nơi đã sắp xếp cho Đại Lỵ ở thì đã phát hiện ra căn hộ trống rỗng, không một bóng người. Bạn bè, bạn học, thậm chí là cả người nhà của Đại Lỵ cũng không biết cô ấy đi đâu. Điều này càng khiến Mạch Khê lo lắng hơn.

______________

Tại cửa của bệnh viện tư nhân...

Mạch Khê lẳng lặng nhìn tờ giấy xét nghiệm. Ánh nắng của tiết trời vào đông có phần ấm áp, chiếu lên giấy kết quả chẩn đoán...

Dương tính!

Bàn tay cô khẽ áp lên bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn nổi lên vẻ kích động cùng hạnh phúc. Cô mang thai, không thể ngờ cô lại mang thai.

Hai ngày nay cô luôn cảm thấy đầu óc choáng váng, ăn gì cũng không thấy ngon. Điều quan trọng là, chu kỳ sinh lý của cô cũng không thấy đến. Vốn cũng chỉ nghĩ là do áp lực quá lớn, nhưng cô không thể ngờ bác sĩ lại thông báo một kết quả bất ngờ như vậy.

Kỳ thật cô cũng có đôi chút hoài nghi mình không mang thai nên cố ý đưa lọ thuốc tránh thai cho bác sĩ xem. Vị bác sĩ xem xong thì cười sang sảng, nói rằng thuốc này hoàn toàn không phải thuốc tránh thai, mà là vitamin B11. Dùng vitamin B11 chẳng những không có hại cho thân thể mà còn có thể khiến đứa nhỏ trong bụng càng thêm khỏe mạnh.

Khóe môi Mạch Khê hơi cong lên, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa lọ thuốc. Vừa rồi cô có gọi điện về tòa thành, rốt cục cũng biết được thì ra vụ đổi thuốc này là do Lôi Dận động tay, lại nhớ đến lời hắn từng nói, cuối cùng cô cũng tỉnh ngộ.

Người đàn ông này rất cô đơn cho nên mới hy vọng nhìn thấy hậu duệ của chính mình đến vậy. Nghĩ đến đây, lòng Mạch Khê thật đau đớn cũng có chút hối hận. Cho tới bây giờ cô mới hiểu được, người đàn ông Lôi Dận này đối với cô quan trọng đến nhường nào.

Lúc ban đầu vì sự nghiệp, cô không muốn có con nhanh đến vậy. Nhưng khi cô biết chính mình đã làm mẹ thì trong nháy mắt thật hạnh phúc vô cùng. Loại hạnh phúc này như thể chảy xuôi qua từng tế bào trong cơ thể vậy. Tuy nói đây không phải là thời điểm để có con nhưng cô vẫn muốn nó, bất kể như thế nào thì cũng bảo vệ nó thật tốt, không để nó bị tổn thương.

Bởi vì nó chảy xuôi trong mình dòng máu của Lôi Dận, là kết tinh tình yêu của cô và Lôi Dận!

Đáy mắt Mạch Khê tràn ý cười dịu dàng. Nếu hắn biết chuyện này, nhất định là sẽ rất vui. Vừa nghĩ tới bộ dáng đó của hắn, trong lòng Mạch Khê tràn đầy hạnh phúc.

Đang nghĩ ngợi, bỗng thấy chói lòa ánh sáng, một chiếc xe màu đen chậm rãi chạy về phía cô rồi dừng lại trước mặt cô. Cửa xe mở ra cũng là lúc gương mặt đàn ông đầy cương nghị xuất hiện dưới ánh mặt trời. (Jins: đang hỏi tại sao ban ngày lại bật đèn xe ^^)

"Phí Dạ!" Mạch Khê không ngờ hắn lại xuất hiện ở đây, nhìn thoáng qua tài xế đưa cô đến đây thì đã không thấy đâu nữa.

"Tiểu thư Mạch Khê, mời lên xe." Phí Dạ xuống xe, giọng nói vẫn điềm tĩnh, có thêm phần kiên định.

Mạch Khê gật đầu, không nghĩ ngợi nhiều liền lên xe.

_________________

Xe không trở về tòa thành, cũng không đi về hướng công ty. Phí Dạ lệnh cho tài xế tìm một hội quán yên tĩnh rồi tìm một phòng đưa Mạch Khê vào. Lúc này Mạch Khê mới thấy rõ đây là một phòng trà, trang trí rất thanh lịch. Hương trà thoang thoảng như hương thiên nhiên trong khe núi, cho dù có bao nhiêu áp lực cũng tan biến hết...

"Mời tiểu thư Mạch Khê ngồi." Phí Dạ duỗi tay ra, thản nhiên nói.

Mạch Khê ngồi xuống, lại nhìn Phí Dạ thành thạo dùng trà cụ, không khỏi nghi hoặc, "Phí Dạ, đây là nơi Dận sắp xếp?"

Phí Dạ không ngẩng đầu, cầm lấy bình trà xanh, vẫn nói lãnh đạm như trước: "Không, Lôi tiên sinh cũng không biết cô ở đây."

Mạch Khê sửng sốt, nhìn người đàn ông không thể quen thuộc hơn trước mặt, cũng không hiểu ý trong lời nói của hắn.

"Phí Dạ, anh..."

Rốt cục Phí Dạ cũng ngẩng đầu, không lập tức giải đáp mối nghi hoặc của cô, ngược lại là duỗi bàn tay to ra, thản nhiên nói, "Lấy ra đây cho tôi."

Mạch Khê sửng sốt, ‘nửa ngày’ mới hiểu được hắn muốn nói đến cái gì. Cô cắn môi, tuy rằng trong lòng có phần nghi hoặc nhưng vẫn lấy tờ giấy trong túi xách đưa cho Phí Dạ.

Phí Dạ cầm lấy, nhìn thoáng qua, bên môi gợn lên ý cười nhạt, "Tiểu thư Mạch Khê đã mang thai, chúc mừng."

Mạch Khê nhẹ nhàng cười, bàn tay vuốt ve trên bụng, nâng mắt nhìn về phía Phí Dạ với ánh mắt hạnh phúc, "Phí Dạ, có đôi khi tôi cảm thấy sinh mệnh thật thần kỳ. Bây giờ tôi vẫn còn như đang nằm mơ vậy. Trong bụng tôi đang có một sinh mệnh, nó mang trong mình dòng máu của Dận. Không lâu nữa, sinh linh này sẽ chậm rãi lớn lên...Ngẫm lại, thật sự quá kỳ diệu."

"Lôi tiên sinh vẫn chưa biết chuyện này chứ?" Phí Dạ lẳng lặng chờ cô nói xong mới lên tiếng

Mạch Khê lắc đầu, cười cười, "Tôi cũng không nghĩ mình có thai, chỉ vừa biết kết quả thôi. Phí Dạ, anh nói xem, Dận biết mình đã làm ba thì có vui mừng hay không?"

"Có." Phí Dạ không hề do dự, khẳng định chắc nịch, "Tuy rằng tính cách Lôi tiên sinh rất lạnh lùng, nhưng tôi biết ngài ấy rất thích trẻ con, cô lại là người con gái ngài ấy yêu nhất, nếu ngài ấy biết cô mang thai sẽ rất vui."

Mạch Khê nở nụ cười hạnh phúc, nhẹ sờ lên bụng, như thể sợ làm đau đứa nhỏ vậy.

"Nhưng mà..." Phí Dạ thu hết nỗi hạnh phúc của cô vào đáy mắt, hờ hững nói, "Tôi cho rằng tiểu thư Mạch Khê mang thai không đúng lúc."

Nụ cười bên môi cô đột nhiên cứng lại..."Phí Dạ, anh...lời này là có ý gì?"

Phí Dạ tỉnh bơ, thay cô rót một chén trà. Làn khói trà lượn nhẹ, như hương xuân có thể phá tan tuyết đông, có thêm hương vị cỏ xanh đồng nội.

Mạch Khê đâu còn tâm tình thưởng trà chứ, cô bị lời nói của Phí Dạ làm cho chấn động.

"Tiểu thư Mạch Khê hẳn là hiểu rất rõ tình hình trước mắt." Phí Dạ thản nhiên nói, chủ động cầm lấy chén trà nhấp một ngụm, cách nói của hắn cũng thật xa cách, "Hiện tại Lôi tiên sinh đã bị chuyện trong công ty và tổ chức làm cho đau đầu, sau đó cô lại mang thai, chẳng phải là càng tiện cho giới truyền thông sao? Đến lúc đó, họ sẽ nói đứa nhỏ trong bụng cô là gì nào? Là kết quả của loạn luân?"

Mạch Khê nhíu mày, nâng tầm mắt...

"Phí Dạ, người khác nói như vậy là vì không biết rõ tình hình. Chuyện của tôi với Dận đến tột cùng là như thế nào, chẳng lẽ anh còn không rõ ràng sao?"

"Chính là bởi vì rõ ràng, tôi mới có thể khuyên tiểu thư Mạch Khê những điều này." Phí Dạ không hề tức giận, trên vầng trán vẫn hiện vẻ bình tĩnh như trước.

Đột nhiên Mạch Khê có phản ứng, đáy mắt gợn lên vẻ cảnh giác...

"Anh dẫn tôi tới đây là có mục đích. Vì sao anh biết hôm nay tôi tới bệnh viện?"

Phí Dạ nghe thấy vậy thì nhẹ nhàng cười, "Tôi là cận vệ của Lôi tiên sinh, lại là trợ lý đặc biệt trong công ty, là nghi trượng sắp xếp các thủ tục giao dịch trong tổ chức. Chuyện Lôi tiên sinh biết tôi đều biết, chuyện Lôi tiên sinh không biết tôi cũng biết. Muốn biết rõ ràng hành tung của tiểu thư Mạch Khê là chuyện dễ như trở bàn tay."

"Tôi không hiểu hành vi của anh." Mạch Khê cũng không hoài nghi phẩm chất của Phí Dạ, nhưng hành vi của hắn hôm nay có điểm khác thường. Cô còn nhớ rõ ba năm trước hắn thay cô xuất đầu lộ diện để đánh lộn, giờ khắc này, người đàn ông này với người đó như là hai người vậy.

Phí Dạ nhẹ nhàng nhếch môi, "Tiểu thư Mạch Khê không cần hiểu hành vi của tôi, cô chỉ cần hiểu tình cảnh hiện nay của Lôi tiên sinh là được rồi."

"Anh ấy làm sao vậy?" Tim Mạch Khê ‘thình thịch’ một tiếng theo lời hắn nói, sắc mặt cũng có chút tái.

Phí Dạ nhìn cô, "Vụ tai tiếng tình ái dẫn đến liên tiếp các vấn đề, đầu tiên là cổ phiếu của Lôi thị rớt giá, chuyện này hẳn là cô biết. Chuyện Lôi tiên sinh sát thương phóng viên cũng bị phóng đại lên, làm cho danh dự của Lôi thị giảm sút. Hạng mục cạnh tranh cũng xuất hiện vô vàn nguy cơ. Còn nữa, Lôi tiên sinh cứ khăng khăng muốn can dự truyền thông cùng chuyện giải thưởng âm nhạc càng khiến người ta xôn xao. Đương nhiên, nếu chỉ là vấn đề của công ty thôi thì không nói, nhưng giờ tổ chức cũng bắt đầu xuất hiện nhiều mối nguy cơ."

"Tổ chức cũng xuất hiện nguy cơ?" Tim Mạch Khê thiếu chút nữa thì ngừng đập. Cô chỉ biết là Lôi thị có vấn đề, không ngờ thì ra tổ chức cũng xảy ra chuyện. Lôi Dận cũng không đề cập với cô bất cứ chuyện gì.

Phí Dạ đặt chén trà xuống, nhìn về phía Mạch Khê, gằn từng tiếng nói: "Ngay tại tối hôm qua, tổ chức Ảnh ở Đông Nam Á đã làm mất cơ hội giao dịch vũ khí, không chỉ có thế, bộ phận ở Nam Âu cũng đột ngột bị tập kích, tổn thất tài sản không nói, còn chết hơn một nghìn người. Đó đều là những người anh em thề sống chết trung thành với Lôi tiên sinh."

Ngón tay Mạch Khê run lên, lại thấy cả người lạnh toát...

"Sự tình không hề khả quan như cô tưởng tượng đâu. Ít nhất lần này tôi không có quá nhiều sự lạc quan, bởi vì Lôi tiên sinh đã như mất lý trí rồi." Phí Dạ liếc nhìn bàn tay run run của cô, dừng ánh mắt trên khuôn mặt tái nhợt của cô, "Sở dĩ xảy ra cục diện như hôm qua đều là do hành động của Lôi tiên sinh."

"Vì cái gì mà lại như vậy?" Mạch Khê ngập ngừng hỏi.

"Tất cả đều là bởi vì cô!" Phí Dạ nhanh chóng nói cho cô đáp án, giọng nói kiên quyết, rõ ràng.

Ngón tay Mạch Khê run lên, "Cạch!" một tiếng, chén trà đổ ra, nước trà nóng bỏng rót lên mu bàn tay cô khiến cô phải cúi đầu rên nhẹ.

Đôi mắt Phí Dạ co rụt lại, thoáng hiện vẻ đau lòng nhưng hắn cũng chỉ thản nhiên hỏi, "Tiểu thư Mạch Khê không sao chứ?"

Mạch Khê đã chẳng còn quan tâm đến chuyện đó, đôi mắt lo lắng nhìn về phía Phí Dạ...

"Dận...rốt cục anh ấy làm sao vậy?"

"Hai hôm trước, trong giới xã hội đen có một tên trùm buôn thuốc phiện nói đùa trước mặt Lôi tiên sinh rằng hắn ta muốn cô, kết quả là thiếu chút nữa bị Lôi tiên sinh đánh chết. Tối hôm đó, khách sạn tên trùm đó ở xảy ra một vụ nổ, tin tức rơi vào tay đối phương, đương nhiên chúng sẽ nghĩ là do Lôi tiên sinh gây nên. Hai phe nổi lên xung đột. Đây mới chỉ là một chuyện thôi. Trước đó, vì muốn nhanh chóng về tòa thành với cô nên Lôi tiên sinh đã hủy bỏ một bữa tiệc quan trọng với quan chức chính phủ. Tuy nói bữa tiệc này chỉ là để xã giao nhưng tối đó cũng là thỏa thuận để giao dịch vũ khí. Phía chính phủ rất bất mãn với hành vi của Lôi tiên sinh nên giao dịch thất bại. Mà đối thủ với tổ chức Ảnh là X-Ảnh cũng nhân cơ hội này phá căn cứ của chúng ta, gây nên tổn hại khó có thể bù lại được." Giọng điệu của Phí Dạ thật thản nhiên, hắn cứ dùng kiểu nói ‘vân đạm phong khinh’ để kể về những tin tức trong giới xã hội đen đầy rẫy nguy hiểm, hắc ám.

Việc này Mạch Khê hoàn toàn không tưởng tượng nổi, lại không thể nghĩ đến! Cho tới bây giờ cô mới hiểu được vì sao mỗi lần đều đến đêm khuya Lôi Dận mới trở về, thì ra không chỉ đơn giản phải xử lý chuyện công ty mà còn cả chuyện của tổ chức...

Một lúc lâu sau, cô mới từ trong nỗi khiếp sợ mà trấn an lại, đôi mắt rõ ràng có phiếm hồng...

"Cho nên hôm nay anh đến tìm tôi là vì muốn tôi rời khỏi Dận?" Nếu hết thảy đều là bởi vì cô mà xảy ra những chuyện đó, như vậy rời đi dường như là lựa chọn tốt nhất.

Không có cô, Lôi Dận cũng không mất lý trí mà xử lý công việc. Nếu là trước kia cô tuyệt đối không tin lời Phí Dạ nói, Lôi Dận khi ấy là một người bình tĩnh vô cùng. Nhưng hiện giờ, cô còn tận mắt thấy Lôi Dận làm phóng viên bị thương, cũng vì cô mà ngang nhiên đến công ty yêu cầu giải thưởng, lại thêm việc đánh gần chết trùm buôn ma túy, thậm chí hắn cũng không đến tham dự tiệc với quan chức chính phủ.

Phí Dạ lắc đầu, "Không, Lôi tiên sinh sẽ không cho phép cô rời đi. Bây giờ cô mà bỏ đi, Lôi tiên sinh sẽ biết ngay là cô làm mọi chuyện chỉ vì ngài ấy. Ngài ấy quá yêu cô, sao có thể để cho cô rời đi chứ?"

"Vậy anh..."

"Con của cô!" Phí Dạ trực tiếp nói, "Một khi bị truyền thông biết chuyện cô mang thai, như thế thì càng nhiều lời đồn nhảm hơn. Đến lúc đó Lôi tiên sinh sẽ vì bảo vệ cho cô và đứa nhỏ, không biết còn có thể làm ra hành vi gì nữa. Đứa bé là mầm tai họa, ít nhất...thời điểm này không thích hợp để nó xuất hiện."

Tóc gáy Mạch Khê gần như dựng đứng lên, đáy mắt phiếm vẻ cảnh giác, "Phí Dạ, anh muốn làm gì?"

So với vẻ nóng vội của Mạch Khê, Phí Dạ lại tỏ ra trầm ổn hơn rất nhiều. Hắn cầm lấy chén trà uống một ngụm, sau khi đặt chén xuống hắn mới thản nhiên nói, "Tiểu thư Mạch Khê không phải nóng vội, tôi cũng không thể làm gì với cô cả. Tôi chỉ muốn cho cô hiểu được tình cảnh trước mắt của Lôi tiên sinh. Tôi đi theo Lôi tiên sinh nhiều năm, sóng to gió lớn gì cũng đã từng trải qua, nhưng lần này, tôi rất lo cho tình hình của Lôi tiên sinh, nếu cứ tiếp tục như vậy, sự tình sẽ biến đổi càng nghiêm trọng."

"Anh muốn tôi tự ra quyết định?" Tâm tình Mạch Khê hoàn toàn rơi xuống một nơi không tên, "Để cho tôi chủ động bỏ đứa nhỏ này?"

Ngón tay Phí Dạ ven theo miệng chén cũng có chút run rẩy khó phát hiện nổi, hắn ngẩng đầu, "Tôi có thể hiểu được tâm tình của cô, cũng hiểu được Lôi tiên sinh có bao nhiêu mong chờ đứa nhỏ này. Tất cả là quyết định của tiểu thư Mạch Khê, đương nhiên, bỏ đứa trẻ đi là cách trực tiếp nhất. Có điều, nếu tiểu thư Mạch Khê không đồng ý, chúng ta còn có một cách khác. Tóm lại, tôi không muốn nhìn thấy cơ nghiệp Lôi gia chỉ vì mấy lời đồn này mà bị hủy hoại."

"Anh hy vọng tôi làm như thế nào?" Giọng nói Mạch Khê yếu ớt, vô lực, chính xác, cô đã không còn khí lực, như một người đang mỏi mòn chờ thời gian trôi qua vậy.

"Trong tình hình trước mắt của Lôi tiên sinh, có lẽ cô cho rằng mình là người bị hại, nhưng trong mắt tôi, Lôi tiên sinh là người bị hại nhiều nhất." Lời nói của Phí Dạ không có một chút khách khí nào, vẻ mặt thì hờ hững.

Lòng Mạch Khê thắt lại đau đớn, bàn tay cũng nắm lại rất nhanh, lại càng chặt hơn...

Lôi thị vẫn nguy nga, sừng sững như ngày nào, nhưng chỉ có người trong nội bộ mới biết hiện tại Lôi thị loạn đến cỡ nào. Dọc theo hành lang, trong thang máy, văn phòng Tổng giám đốc cũng im lặng, chẳng nghe thấy có chút nháo nhác nào. Thư ký Tổng giám đốc không biết đang vội gì nhưng khi Mạch Khê tới văn phòng thì cũng chẳng thấy bóng dáng thư ký đâu.

Đang muốn nâng tay gõ cửa, cô lại phát hiện ra cửa văn phòng không đóng hẳn, cẩn thận nghe thì có thể rõ ràng được nội dung cuộc nói chuyện bên trong.

"Lôi, cậu phải biết rõ ràng tình hình hiện tại. Cậu có biết làm như vậy, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng không?"

Ngoài cửa, Mạch Khê hơi sửng sốt, nếu không nghe nhầm thì đó là giọng của Hoắc Thiên Kình. Sao hắn lại từ xa xôi chạy đến Lôi thị?

"Thiên Kình, cậu không cần khuyên mình nhiều, mình đã quyết định rồi." Là giọng nói của Lôi Dận, giọng nói nghe ra vẫn thấy vẻ trầm thấp mọi khi, nhưng có chút không vui.

"Cậu điên rồi phải không? Nếu cậu còn coi mình là bạn thì phải nghe lời mình." Giọng Hoắc Thiên Kình nghe ra cũng rất không vui, nghiễm nhiên là có vẻ tức giận.

"Không thể."

"Cậu..." Hoắc Thiên Kình có vẻ chán nản, lại nghe thấy tiếng đập bàn...

"Lôi, cậu đừng hồ đồ như vậy có được không? Mình biết cậu yêu cô gái kia, nhưng cần phải chú ý một chút đến cách thức. Cậu xem tình hình thực tế của Lôi thị đấy, nhìn lại tình hình của tổ chức Ảnh đi. Cậu với loại người vì mỹ nhân mà buông thả tất cả có phải là ngưu tầm ngưu mã tầm mã không?"

"Thiên Kình, cậu không cần nói nữa. Mình đã quyết phải cưới Mạch Khê rồi, hơn nữa, còn muốn lấy thân phận hiện nay nữa! Trong lễ trao giải, mình đã dành cho cô ấy một màn cầu hôn, mình muốn cho người khắp thiên hạ này biết, người phụ nữ Lôi Dận này muốn cưới chính là cô ấy, bất kỳ kẻ nào cũng không thể ngăn cản!"

Lời nói của Lôi Dận vừa dứt, Mạch Khê đột nhiên kinh sợ, bàn tay run rẩy vịn vào cửa phòng.

"Ai?" Là tiếng của Hoắc Thiên Kình, rõ ràng đang không vui.

Mạch Khê cắn cắn môi, đẩy cửa phòng đi vào. Khi vừa nhìn vào đôi mắt xanh lục đầy kiên định của Lôi Dận, tình cảm trong lòng liền tràn mãnh liệt. Thì ra hắn đã sớm có dự định cầu hôn cô trong buổi lễ trao giải, bằng không sao lại kiên quyết muốn cô lấy được giải thưởng lớn đến vậy.

Nghĩ đến đây, trong lòng cô nổi lên cảm giác ấm áp, cũng là loại tình cảm muốn vỡ òa ra nhưng lại chỉ có thể dừng lại trong đáy lòng.

"Khê nhi, sao em lại đến đây?" Quả nhiên, Lôi Dận không ngờ được Mạch Khê sẽ đến. Hắn tiến nhanh lên, đóng cửa phòng lại rồi lo lắng nhìn cô, "Sắc mặt em xanh quá, làm sao vậy, trong người có chỗ không thoải mái sao?"

Mạch Khê nhẹ lắc đầu, nhìn thoáng về Hoắc Thiên Kình đứng cách đó không xa, lại nhìn Lôi Dận rồi quan tâm hỏi: "Các anh làm sao vậy? Sao lại cãi nhau?"

Nhất định là có chuyện xảy ra, nếu không hai người bọn họ sẽ không kích động như vậy. Tuy rằng Hoắc Thiên Kình so với Lôi Dận có phần phóng khoáng hơn, nhưng hắn cũng giống Lôi Dận ở điểm trầm ổn, sẽ không vì một chuyện nhỏ mà bị dao động cảm xúc.

"Không có gì, chỉ là chuyện công việc thôi." Lôi Dận nhẹ nhàng cười, sửa lại giọng điệu không vui lúc nãy, "Không cần lo lắng như vậy."

Hoắc Thiên Kình nghe thế thì không vui mà nhíu mày lại, ngay sau đó bước nhanh đến kéo lấy cánh tay Mạch Khê, nhanh đến nỗi cô còn chưa kịp thét lên.

"Hoắc Thiên Kình, cậu làm gì vậy?" Lôi Dận thật sự nổi giận, quát chói tai.

"Làm gì à?" Hoắc Thiên Kình cười lạnh, "Lôi Dận, cậu bảo vệ cô ấy quá cẩn thận. Cô ấy không còn là trẻ con nữa, có quyền nói ý kiến của chính mình."

"Chuyện này không cần cô ấy phải biết." Lôi Dận tiến lên, từng chữ một gằn qua khóe miệng, ánh mắt hắn cũng trở nên rét lạnh kinh người, như loài diều hâu bay lượn trên không trung khiến người ta sợ hãi.

Mạch Khê thấy thế thì khẽ run, lập tức lên tiếng, "Dận, anh Hoắc nói đúng, có điều gì mà em không thể biết chứ! Nếu anh thật sự muốn tốt cho em thì sẽ không phải lừa gạt em chuyện gì cả."

Cô không có thói quen gọi tên Hoắc Thiên Kình, bởi vậy vẫn gọi hắn là anh Hoắc.

"Khê nhi..."

"Anh Hoắc, xin anh nói cho tôi biết, rốt cục là sao vậy?" Mạch Khê nhìn về phía Hoắc Thiên Kình, không để ý đến Lôi Dận.

Hoắc Thiên Kình không vui nhìn thoáng qua Lôi Dận, lại dừng ánh mắt trên mặt Mạch Khê, ánh mắt ít nhiều dịu dàng đi, "Mạch Khê, đầu tiên cô phải biết rõ, tôi làm chuyện này đều là vì muốn tốt cho cả hai người."

Mạch Khê gật đầu, ý bảo hắn tiếp tục nói.

"Là như thế này, Lôi muốn cưới cô, chẳng những muốn cưới cô mà còn muốn cầu hôn cô trước mặt mọi người!" Hoắc Thiên Kình nói.

Mạch Khê có chút hoảng hốt, theo bản năng nhìn về phía Lôi Dận. Cô tin rằng người đàn ông này có thể làm như vậy, chỉ cần hắn muốn...

Hoắc Thiên Kình tiện đà thở dài, "Nhưng mà Mạch Khê, cô hẳn rất rõ tình hình trước mắt, nếu Lôi làm như vậy sẽ càng khiến mọi chuyện thêm nghiêm trọng. Cho dù hai người yêu nhau nhưng quan hệ cha và con gái nuôi thì mãi không thể sửa được. Tôi không phản đối chuyện này, thậm chí còn hy vọng Lôi có thể cùng người con gái mình yêu tay trong tay. Cho nên, tôi đã nghĩ ra một biện pháp."

Mạch Khê nghi hoặc, "Biện pháp gì?"

Hoắc Thiên Kình dừng một chút, không lập tức trả lời mà chỉ mất vui nói, "Biện pháp này thật sự đối với hai người chỉ có lợi không có hại, nhưng mà Lôi kịch liệt phản đối, tôi thật sự không rõ cái này có cái gì mà phải phản đối chứ!"