Trò Chơi Sắc Dục

Chương 16: Nhạc Nhạc




Từ con hẻm nhỏ, Phong Thiên Lam chạy đi hướng đường lớn. Thế nhưng, vừa rẽ sang, cô lập tức va phải một chiếc xe thể thao đang lao đến. Quá quắt là thấy cô bị té, tài xế chỉ nhấn ga chạy đi...

"Ôi chao!" Suýt xoa một tiếng, Phong Thiên Lam nhìn đầu gối đang trầy xước của mình mà nhanh chóng đứng dậy dựng lại xe rời đi.

Bên trong chiếc xe thể thao đắc tiền kia, ngồi ở ghế lái là một chàng trai nhuộm tóc hai màu nửa trắng nửa đỏ, gương mặt đẹp trai ánh lên sự bất cần đời, chiếc áo thun đen lộ ra cơ bắp rắn chắc phối hợp với chiếc quần jean rách gối, cách ăn mặc của một badboy đúng chuẩn.

"Hào a... Mày bị sao vậy?" Ánh mắt Lâm Cẩn khẽ rơi vào kính chiếu hậu, ánh lên bóng người mặc vest đen đang ôm ngực phía sau. Nhanh chóng đạp phanh gấp, để lại trên đường một vết hằn dài do ma sát.

"Không...Không sao...tim...tim tao bỗng dưng đau..." Tay của người kia khẽ nâng, dường như là lau mồ hôi lạnh, giọng nói khàn khàn run rẩy...

"Có sao không a... Bệnh cũ lại tái phát sao?" Lâm Cẩn kinh hoảng hô, giật phắt tai nghe ném sang ghế lái phụ.

Cậu em họ này của hắn trong suốt mấy năm nay vẫn hay bị như vậy, nghe nói là di chứng sau tai nạn gì đó...

"Không sao, đỡ nhiều rồi! Lái xe đi đi..." Giọng nói kia lại lần nữa vang lên, bóng người kia dần tựa vào thành xe, đôi mắt dõi theo cảnh vật không ngừng lướt qua.

Cảm giác khi nãy dường như bản thân bị thương rất nặng, như một mũi kim hung hăng đâm mạnh vào tim... Kỳ lạ...

______________________

Khi Phong Thiên Lam đến trường cũng là giờ tan học. Bước đi bên hàng xuyến chi xanh ươm, cô liền bắt gặp cô giáo chủ nhiệm của Lâm Nhạc đang đợi ở cửa văn phòng.

"Chào chị Lâm. Thời gian của chị quả thật rất qúy báo nhỉ?" Cô giáo cười chế giễu một tiếng, tức giận mà tiến vào lớp, ý bảo Phong Thiên Lam tiến vào.

Vừa vào trong, một loạt tiếng khóc đã rơi vào thính giác của Phong Thiên Lam. Cô khẽ khiêu mi đưa mắt qua một loạt bé trai đang nháo trong lòng mẹ mà rơi vào một thân ảnh nho nhỏ giữa lớp.

Cậu bé kia chỉ khoảng năm sáu tuổi, gương mặt đẹp trai một cách không khuyết điểm, dễ dàng đoán ra khi lớn lên chính là một cái yêu tinh câu hồn thiếu nữ. Thế nhưng, điều đặc biệt là, cậu ấy có gương mặt giống Phong Chính đến chín phần, cả người toát ra sự chững chạc không nên có ở một đứa trẻ.

"Chị Lâm, tôi quả thật không muốn phí thời gian của chị làm gì nhưng mà tôi cũng không có tài đức gì mà dạy dỗ con trai tốt của chị nữa..." Cô giáo tức giận chỉ vào Lâm Nhạc, lời nói cũng đã quá rõ ràng, cô ta muốn đuổi học Nhạc Nhạc a...

"Cô giáo, mong cô bình tĩnh một chút, Tiểu Nhạc còn nhỏ, nếu cô đuổi học nó thì..." Phong Thiên Lam đau đầu nài nỉ, nhưng chưa đợi cô nói hết, cô giáo đã cắt lời...

"Còn nhỏ? Con trai chị đánh cùng lúc bốn bạn học bị thương, tôi nghĩ em ấy nên ra đường làm xã hội đen thì tốt hơn. Phiền chị rời đi..."