Trò Chơi Sinh Tồn Vô Hạn

Chương 127: Tiền tệ thắt chặt (8)




Giảm lương, giảm biên chế, nhà xưởng đóng cửa, dẫn tới đám người thất nghiệp tăng nhiều, sức mua người dân giảm xuống rõ rệt. Sức mua liên tục giảm xuống, biên độ lợi nhuận của cửa hàng giảm xuống, cần thiết giảm lương, giảm biên chế mới có thể miễn cưỡng không lỗ vốn…… tuần hoàn ác tính, tình thế không ngừng chuyển biến xấu.

Trên đường kẻ lưu lạc càng ngày càng nhiều, mọi người dùng tấm ván gỗ, tấm tôn cũ, vải bạt thậm chí giấy gói hàng làm chỗ nương tựa đơn sơ. Có vài người thậm chí ăn ngủ đầu đường, trực tiếp đắp lên người tờ báo. Cướp bóc, ăn cắp có khi phát sinh, nhưng trên đường đều là người nghèo, mặc dù tốn nhiều sức lực cướp bóc, cũng không cướp được đồ tốt. Mà cửa hàng còn mở cửa kinh doanh thì có người canh gác nghiêm ngặt, một khi bắt lấy kẻ trộm chịu một trận no đòn.

Bánh ngọt ế còn thừa của tiệm bánh mì không bao giờ bị vứt đi. Bởi vì mặc dù là để qua đêm, chỉ cần bán rẻ sẽ có người dân xếp hàng mua sắm. Chỉ là người trong tay có tiền thực sự không nhiều.

Vì sống sót, mọi người bắt đầu ăn rễ cỏ dại, bồ công anh. Ăn hết thì về sau họ bắt đầu đào rau diếp hoang dại, cuối cùng thậm chí cỏ dại chỉ cung cấp cho gia súc họ cũng không buông tha. Ngẫu nhiên có cửa hàng tuyển người, có người suốt đêm canh giữ ở cửa, có người đi bộ xuyên qua toàn bộ trấn nhỏ, chạy tới địa điểm phỏng vấn. Một vị trí làm việc thường thường có trên trăm người cạnh tranh.

Cùng lúc đó, ông chủ của cửa hàng vì ổn định giá hàng, không thể không giảm bớt quy mô sản xuất, cũng tiêu hủy một lượng lớn sản phẩm “thừa thãi”.

Miễn phí đưa tặng là tuyệt đối không thể. Một khi mở tiền lệ này, mọi người dân đều chờ đồ miễn phí, không bao giờ móc tiền túi mua sắm.

Không bao lâu thây phơi đầy đường, xác chết đói đầy đất.

Chung Duệ chuyên môn thuê phòng ở tầng 3 chung cư dùng để ẩn thân. Thoáng nhìn tình trạng thê thảm trên đường phố, anh không khỏi nhẹ giọng cảm thán, “Mặc kệ là lạm phát ác tính hay tiền tệ thắt chặt quá độ, xui xẻo đều là dân chúng.”

“Kinh tế xuất hiện vấn đề, dễ dàng kéo theo phản ứng dây chuyền.” Tô Hàn than nhẹ.

Khi nói chuyện, âm thanh máy móc của hệ thống đúng lúc vang lên, “Ngày thứ 16 ở trò chơi, đói khát, bần cùng khiến người dân đánh mất lý trí, trật tự dần dần mất khống chế.”

Tô Hàn bĩu môi, hơi có chút bất mãn, “Trong thế giới hiện thực, mặc dù trong lúc khủng hoảng kinh tế đói chết rất nhiều người, nhưng ít nhất trị an vẫn khá tốt.”

Chung Duệ thật ra tỏ vẻ lý giải, “Dù sao cũng là trò chơi. Dựa vào tiền tài giải quyết tất cả vấn đề, mấy ngày cuối cùng không hề khó khăn, vậy còn gọi gì là trò chơi sinh tồn?”

Vào lúc ban đêm, toàn bộ thành trấn bùng nổ làn sóng cướp bóc! Siêu thị, quán ăn, tiệm thuốc, cửa hàng tiện lợi, tiệm bánh mì…… Phàm là cửa hàng còn mở cửa làm buôn bán hầu như đều bị cướp sạch.

Tô Hàn không khỏi nhớ tới phó bản lạm phát ác tính. Nếu cô nhớ không lầm, lúc ấy cũng xảy ra sự kiện tương tự.

Cô không nhịn được buồn phiền, “Vì sao lại thiết kế phó bản cùng loại, mức độ khó khăn còn hơi hạ thấp?”

Chung Duệ suy đoán, “Chưa biết chừng Tập đoàn Cẩm Giang tính toán tổ chức giải thi đấu sinh tồn lần thứ hai.”

Tô Hàn tự dưng cảm thấy có đạo lý.

Kế tiếp xảy ra tình cảnh tương tự với phó bản lạm phát ác tính. Người dân đến bước đường cùng tụ tập cùng nhau, lục soát chung cư, vào nhà cướp bóc. Mà người chơi trong trò chơi, yêu cầu sống sót 5 ngày giữa cảnh tượng hỗn loạn đó.

Nhân viên chơi thử thân kinh bách chiến, phía trước lại trải qua phó bản cùng loại, bởi vậy không chút hoang mang, vững vàng bình tĩnh giải quyết.

Kết thúc ngày thứ 20, mọi người thuận lợi thông quan, may mắn thành công còn tồn tại đến cuối cùng.

Khoang trò chơi chậm rãi mở ra, Lý Nhạc gật gật đầu với mọi người, “Vất vả, tôi thu thập được tư liệu rất thú vị.”

“Tính tổ chức giải thi đấu sinh tồn lần thứ hai à?” Chung Duệ xác nhận với anh.

Lý Nhạc sảng khoái thừa nhận, “Không sai, là có quyết định này.”

“Phí báo danh mỗi người 100. Mức độ khó khăn của mấy phó bản ban đầu bị hạ thấp, để mọi người có thể sống lâu một chút, cảm thụ niềm vui khi giãy giụa cầu sinh. Giai đoạn hậu kỳ của phó bản có độ khó cực cao, tuyển chọn ra nhân tài ưu tú.”

“Mặt khác ba thứ hạng đầu tiên của trò chơi đạt được giải thưởng tiền mặt lớn, top 10 có cơ hội nhận lời mời của tập đoàn, trở thành nhân viên chơi thử trò chơi.”

Lúc này Chung Duệ mới phát hiện, hóa ra tất cả đã được sắp xếp sẵn.

“Cáo già, đủ gian trá, hết vòng này đến vòng khác.” Anh ngầm nói nhỏ.

Tô Hàn một nghèo hai trắng, bởi vậy chủ động nộp lên tấm card nhân vật, thuận tiện hỏi, “Lần sau chơi thử là khi nào?”

Lý Nhạc hơi mỉm cười, “Tốc độ nghiên cứu phó bản sinh tồn hơi chậm, nhưng không lâu sau, có trò chơi khác yêu cầu mọi người chơi thử.”

“Không thành vấn đề.” Tô Hàn dứt khoát đồng ý.

**

Đãi ngộ của Tập đoàn Cẩm Giang vô cùng nhân tính hóa, sau khi kết thúc chơi thử cho nhân viên kỳ nghỉ dài sung túc để thư giãn.

Tô Hàn nhàn rỗi nhàm chán, bèn lên mạng, xem phim, ngẫu nhiên lật xem video trang web. Sau đó cô ngạc nhiên phát hiện, không biết từ khi nào cô đã ‘hồng’.

‘Hồng’ =  nổi tiếng.

Hệ liệt video sinh tồn có số lần xem nhẹ nhàng vượt qua trăm triệu, hơn nữa theo tập đoàn trọng điểm mở rộng, số liệu không ngừng bay lên.

Phía dưới vô số lời khen ——

“Siêu thích video sinh tồn! Đã lật xem năm lần!”

“A a a a, quá chọc điểm ‘manh’ của tôi! Thích nhất dự trữ vật tư giống như hamster, xem trăm lần không ngán!”

“Còn sống thì còn tích trữ hàng. Chỉ riêng về tinh thần siêng năng dự trữ hàng hóa này, tôi dùng nick thật để ủng hộ.”

“Hô hào bạn bè cùng nhau xem, thuận tiện hỏi kỳ thi đấu vô tận sinh tồn tiếp theo bắt đầu khi nào? Có thể giảm bớt mức độ khó không?”

“Ngồi chờ kỳ thi đấu vô tận sinh tồn thứ hai +1! Tiền đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ video của các đại lão!”

Đến tận đây, trò chơi vô tận sinh tồn bị vô số người biết được, hoàn toàn phát hỏa một hồi.

Thật kỳ lạ ý nghĩ đầu tiên dâng lên trong đầu Tô Hàn là, không biết tháng sau tài khoản lại sẽ thu được bao nhiêu tiền……

Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, cắt ngang suy nghĩ của cô.

Tô Hàn cầm lấy di động ấn nghe, thuận miệng hỏi, “Xin chào, cho hỏi ai đấy?”

Lúc người ở đầu dây bên kia nói chuyện tràn đầy trách móc, “Có phải anh không đi tìm em thì em không định đi tìm anh đúng không?”

Người này chính là Chung Duệ.

Trời mới biết số di động của cô là do anh hỏi Lý Nhạc. Rời khỏi trò chơi, người nào đó giống như mất tích.

Tô Hàn chớp chớp mắt, vô tội tỏ vẻ, “Vừa kết thúc chơi thử, để cho anh mấy ngày nghỉ ngơi thật tốt chứ sao.”

“Không cần!” Chung Duệ bực bội đáp lại.

Anh cảm thấy cùng bạn gái ra ngoài đi dạo phố xem phim, thuận tiện hẹn hò gì đó, càng khiến người ta tinh thần gấp trăm lần, sức sống 100%.

Lúc chơi trò chơi cùng nhau thì thái độ thân mật, ra phó bản thì trở mặt không biết người. A, đàn bà!

Oán niệm của Chung Duệ gần như sắp hóa thành thực chất.

Tô Hàn “Phụt” một cái cười thành tiếng. Húng hắng giọng nói, cô nghiêm túc dò hỏi, “Buổi tối cùng nhau ăn cơm không? Bớt thời gian hẹn hò? Anh có muốn ta thử quen nhau không?”

Chung Duệ im lặng hồi lâu, rụt rè bày tỏ, “Anh cảm thấy đề nghị của em khá tốt.”

“Vậy…… anh có muốn đồng ý tất cả không?” Mặt Tô Hàn mang ý cười.

“Ừm.” Chung Duệ nhẹ nhàng đáp, khóe miệng cong lên.

“Bên cạnh công ty có một nhà hàng không tệ. Hôm nay 7 giờ tối, gặp ở cửa công ty.” Tô Hàn vui vẻ đưa ra lời mời.

Chung Duệ vui sướng đồng ý.

Lại hàn huyên trong chốc lát, trò chuyện kết thúc, điện thoại cắt đứt.

Chung Duệ nhìn chằm chằm di động hồi lâu, mới phản ứng lại mình bị mang theo tiết tấu. Anh phát hiện bạn gái mới của mình đúng là ma quỷ, tùy tùy tiện tiện đã làm con người ta tim đập thình thịch, đầy cõi lòng chờ mong.

**

Kỳ nghỉ kết thúc, bước chân Chung Duệ nhẹ nhàng đi làm, mỗi một bước đều như đạp trên đám mây. Đồng thời mặt anh cười xán lạn, không thể kiềm chế nổi khóe miệng nhếch lên.

Lý Nhạc nhìn thấy lập tức hoảng sợ, biểu cảm quái dị, quan tâm dò hỏi, “Cậu trúng giải thưởng lớn à?” Tại sao thoạt nhìn không quá bình thường?

Nhưng ngẫm lại không đúng lắm, thằng nhóc này coi tiền tài như cặn bã, nếu không phải vì Tô Hàn đã không đi làm ở đây, sao có thể tùy tùy tiện tiện khom lưng vì tiền bạc.

“Em có bạn gái.” Chung Duệ kiêu ngạo tuyên bố.

Lý Nhạc sửng sốt, “Anh biết, không phải Tô Hàn à.” Dừng một chút, anh lộ ra biểu cảm vỡ lẽ, “Sao thế? Cuối cùng hai đứa quyết định công khai kết giao à?”

Chung Duệ, “……”

Anh có tâm chia sẻ một chút tâm tình vui sướng với thế nhân. Nhưng mà ở trong mắt mọi người, anh và Tô Hàn đã quen nhau từ lâu.

Trong lúc nhất thời, tâm tình Chung Duệ rất hỗn loạn.

Bên cạnh, Lý Nhạc còn đang lẩm bẩm, “Video thông quan của hai đứa vốn được đẩy ra với danh nghĩa cặp tình nhân người chơi. Từ trên xuống dưới công ty cộng thêm tất cả người từng xem video đều biết việc hai đứa quen nhau.”

“Không phải do anh nói, biểu hiện của hai đứa quá rõ ràng.”

“Quyết định công khai cũng tốt, vừa lúc có thể thoải mái hào phóng kết giao. Yên tâm, công ty chúng ta không cấm tình yêu văn phòng, đặc biệt hai người đảm nhiệm vẫn là chức vụ nhân viên chơi thử.”

Chung Duệ liếc nhìn người nào đó, không lời nào để nói, nhanh chóng đi thẳng.

Thẹn thùng?” Lý Nhạc chẳng hề biết mình bị ghét bỏ, còn tưởng rằng Chung Duệ cũng ngượng ngùng.

**

Trong văn phòng, các nhân viên chơi thử tụ tập. Lý Nhạc giải thích tình huống với mọi người, “Công ty tính toán phát hành một game online thực tế ảo loại hình trốn chạy giết người.”

“Khi tiến vào trò chơi, nghề nghiệp của mọi người ngẫu nhiên, trên người hai bàn tay trắng. Cần tìm tòi khắp nơi để lấy vũ khí, lương thực và nước.”

“Khái niệm độ sạch sẽ bị loại bỏ, nhân vật trò chơi chỉ có hai loại thuộc tính độ chắc bụng và giá trị thể lực. Độ chắc bụng quá thấp, vẫn kích hoạt trạng thái xấu.”

“Sử dụng vũ khí khác biệt công kích mục tiêu, sẽ tạo thành mức độ tổn thương khác biệt. Nếu công kích bộ phận yếu điểm, sẽ sinh ra bạo kích. Có lẽ tạo thành thương tổn gấp đôi, có lẽ gấp ba, hoặc nhiều hơn.”

“Tổng cộng 100 người, chia làm hai trận doanh đen trắng. Cùng trận doanh đều là đồng đội, nhưng không miễn thương tổn lẫn nhau. Nói cách khác, nếu bắn không chuẩn, rất có thể ngộ sát quân đồng minh. Một trận doanh bị tiêu diệt hết, người sống sót đạt được thắng lợi.”

“Trước mắt tổng cộng nhân viên chơi thử có 20 người, cho nên tiến hành đối chiến 10vs10, bản đồ cũng chọn loại nhỏ.”

Nhóm nhân viên chơi thử sôi nổi gật đầu, cho thấy mình nghe hiểu.

Lý Nhạc vốn định giống như lần trước, rút thẻ trò chơi ngẫu nhiên. Nhưng mà anh thoáng nhìn Chung Duệ, động tác không tự giác tạm dừng —— vạn nhất người nào đó ở khác phe với bạn gái cậu ta, trực tiếp làm phản thì sao?

Vì thế anh sửa lại chủ ý, do anh phân chia 20 người thành hai đội.

Sau khi phân chia xong, người chơi cùng trận doanh tùy ý cầm thẻ trò chơi, sau đó nằm vào khoang trò chơi, lẳng lặng chờ đợi trò chơi bắt đầu.

**

Khi mở mắt ra, Tô Hàn phát hiện mình đang đứng trên đường phố của một trấn nhỏ bị bỏ quên.

Lá cây khô vàng phiêu tán khắp nơi, bức tường lâu chưa được sửa chữa để lộ ra cảm giác lịch sử thê lương, ngay cả sắc trời thoạt nhìn cũng rất âm trầm.

Tô Hàn định đọc thuộc tính. Rất nhanh, trước mặt cô xuất hiện một giao diện trong suốt, mặt trên viết ——

Họ tên: Tô Hàn

Trận doanh: Đen (trước mắt trận doanh của ta có 10 người, trận doanh quân địch 10 người.)

Độ chắc bụng: 100/100

Giá trị thể lực: 100/100

Nghề nghiệp: Lính quân y.

Ghi chú: Do lính quân y sử dụng dược phẩm trị liệu người bệnh, hiệu quả sẽ càng tốt.

Tô Hàn thầm nghĩ, nói cách khác do cô sử dụng dược phẩm, sẽ có công dụng tăng thêm?

Để đề phòng bị đánh lén, cô bất chấp nghĩ thật kĩ, trước tiên trốn vào căn nhà gần nhất.