Trớ Chú Chi Tử

Chương 7




Ấp Thần an bài cho Bích Dương ở tiểu viện bên cạnh tẩm cung. Nơi này vốn là chỗ ở của quan nhân. Bích Dương vào ở không tới hai ngày, Khanh Khađã tìm nó vô số lần, nhưng lần nào cũng bị cự tuyệt ở ngoài cửa.

Lời đồn đãi từ hậu cung truyền ra, mọi người đều nói Ấp Thần coi trọng Bích Dương, muốn chiếm nó làm của riêng. Khanh Kha lại càng tin rằng Ấp Thần muốn chia rẽ bọn họ, trong lòng ngày càng phiền loạn, tâm trạng gần như không thể khống chế được.

Bích Dươngtrốn trong thế giới giản đơn của mình, không biết chút gì về lưu ngôn phỉ ngữ(lời đồn, chuyện bịa đặt)kia. Từ trước đến giờ, bản thân nó chưa từng khát cầu cái gì, mà cũng chẳng cần biết nam nhân nào đang bên mình; trừ mẫu thân nó ra, nó chưa từng lưu luyến những người đã chết vì nó.

Nhưng hôm nay, nó vô cùng ao ước mình có thể vĩnh viễn ở lại đây, ở chỗ thật gần với Ấp Thần như thế này.

****************************

Bầu trời mịt mờ u tối, bốn phía xung quanh lại rất ấm áp, như muốn báo hiệu mùa xuân đã tới. Thị nữ đổ đầy nước ấm vào đại mộc bàn(thùng gỗ lớn, thường dùng để rửa tay) đặt trên cỏ; Bích Dương đem tiểu cẩu ham chơi cả người bẩn thỉu bỏ vào trong nước.

Tiểu cẩu ở trong nước không ngừng giãy giụa, ẳng ẳng kêu lớn như muốn cầu cứu.

“Ngoan ngoãn nga…” Bích Dương một tay giữ chặt lấy thân thể tiểu cẩu, một tay nhẹ nhàng rửa sạch vết bẩn trên người nó. Tiểu cẩu được nó trấn an, dần bình tĩnh lại.

Trên mặt Bích Dương tràn đầy nét cười, tẩy sạch cho nó. Tiểu cẩu giương mắt nhìn nó, thè lưỡi ra thở.

Khi Ấp Thần bước vào tiểu viện liền bị cảnh tượng ấm áp này mê hoặc. Thị nữ phía sau Bích Dương phát hiện y tới, đang muốn hành lễ thì bị Ấp Thần khoát ta ngăn lại, ý bảo nàng mau lui ra. Sau khi thị nữ rời đi, Ấp Thần nhẹ chân bước đến chỗ Bích Dương, còn người kia thì đang chăm chú tắm cho tiểu cẩu, hoàn toàn không phát hiện có người đến gần mình.

Bích Dươngđặt tiểu cẩu đã khôi phục màu trắng như ban đầu lên tấm khăn sạch. Tiểu cẩu lắc mình rũ nước, bỗng phát hiện có người phía sau, lập tức xoay người chạy ra ngoài.

“A…” Bích Dương cầm lấy khăn lông đuổi theo; tiểu cẩunhanh như chớp chạy đến bên chân Ấp Thần. Bởi Ấp Thần đã cứu nó, tiểu đông tây thiện lương này đăc biệt nhiệt tình với người có ơn. Bích Dương lúc này mới phát hiện sự tồn tại của Ấp Thần. Ấp Thần ôm lấy tiểu cẩu, tiểu cẩu lập tức liếm mặt y, làm mặt y dính đầy nước miếng, thuận tiện đem bộ lông còn dính nước ướt nhẹp cọ luôn vào người y.

Bích Dương luống cuống, vội dùng khăn bao lấy tiểu cẩu lại, kéo nó ra khỏi người Ấp Thần. Ấp Thần vẩy vẩy bọt nước trên tay. Bích Dương vội vàng nhận tội thay sủng vật của mình. Nó đặt tiểu cẩu lên mặt đất, lấy khăn ra, lau cho Ấp Thần. Trước chỉ là lau vết nước dính trên tay áo, tiếp theo đó là cổ áo, cổ, cằm… Khi khăn đi tới đôi môi Ấp Thần, Bích Dương bỗng dừng lại. Trên mặt nó nóng lên, ngẩng đầu, thấy ánh mắt Ấp Thần cũng nóng rực như nó.

Bích Dương lúc này mới phát hiện thái độ mình đã thân thiết quá đà. Nó bối rối thu tay lại, không ngờ lại bị đối phương bắt lại. Hai người dựa gần nhau như thế, con ngươi của người này có thể soi rõ hình ảnh của người kia.

Ấp Thần vô ý thức cúi đầu, ngậm khẽ đôi môi nó.

Tiếp xúc rất nhẹ, rất rất nhẹ, rất mềm, không chút ý chiếm đoạt, tựa như cánh hoa. Bích Dương chưa bao giờ được hôn như vậy. Trước khi nó kịp đáp lại, sự mềm mại ấm áp trên môi đã dời đi.

Nó kinh ngạc nhìn đối phương, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc và không hiểu. Ấp Thần không dám đối mặt với ánh mắt của nó. Y cố ý nhìn chằm chằm mặt đất, nói, “Ngươi đã quyết định tha thứ cho Khanh Khachưa?”

“Ách?”

“Ngươi muốn cùngKhanh Kha trở về chưa?” Ấp Thần lại hỏi một lần.

Bích Dương bối rối, luống cuống nhìn y. Ấp Thần thấy nó không trả lời được, thở dài một hơi, thành thật nói, “Nếu ngươi đã không còn tức giận nữa thì nên cùng hắn trở về đi, dù sao ngươi cũng là thê tử của hắn…”

“Ân…” Bích Dương nghe cũng hiểu lời y nói. Ấp Thần muốn mình rời đi, trở về bên cạnh Khanh Kha, phải không? Y nhất định cảm thấy mình rất vướng víu! Chính mình căn bản không có tư cách ở bên y…

Thấy nó cúi đầu, Ấp Thần không khỏi len lén nhìn nó. Bích Dương vặn vặn tay, hạ mắt xuống, biểu tình đau thương. Ấp Thần đau lòng, khẽ vuốt tóc nó, khàn giọng nói, “Xin lỗi, ta không có cách nào để ngươi hạnh phúc…”

Bích Dương ngạc nhiên ngẩng đầu. Vẻ mặt Ấp Thần phức tạp, ngưng mắt nhìn nó, cuối cùng hôn một cái lên trán nó, xoay người rời đi. Bích Dương cô độc đứng trong đình viện nở đầy hoa; làm bạn với nó, chỉ còn mỗi tiểu cẩu nhi đang đứng ngơ ngác ngây ngốc ở đó.

Trên đại thụ bên ngoài đình viện, một đôi mắt xám khóa chặt vào bóng lưng nó, đáy mắt toát ra lửa giận hừng hực…

*************************

Ấp Thầnrời đi như chạy trốn khỏi đình viện của Bích Dương, trên đường trở về thư phòng lại đụng phải Tiêu Hạm chờ đã lâu, bên cạnh nàng là một tiểu nha hoàn có ánh mắt thâm trầm. Vẻ mặt của đối phương bày ra vẻ như đã tìm ra, y không muốn dây dưa với nàng, trực tiếp nói, “Có chuyện gì thì nói đi.”

Đối phương cũng hiểu rõ, lúc này Tiêu Hạm cũng không phải khách sáo gì nữa, thẳng thắn hỏi, “Đại vương, ngài muốn thú nó sao?”

Ấp Thầnnhíu mày, trả lời một câu, “Ta không muốn trả lời.” rồi lướt qua nàng rời đi.

Ấp Thần cho tới bây giờ chưa bao giờ trốn tránh sự chất vấn của người khác. Tuy y chỉ trả lời nước đôi như vậy nhưng nghe vào tai Tiêu Hạm thì câu trả lời đó chẳng khác nào y trực tiếp trả lời ‘Đúng vậy’. Lửa giận bộc phát, nàng giận đến cả người phát run.

Nha hoàn kia thấy Ấp Thần đi xa, đến gần bên tai Tiêu Hạm thì thầm, “Công chúa, tình cảm của Đại vương đối với yêu nam kiakhông đồng nhất a…” Tiểu nha đầu này gọi Lệ Hoa, là thiếp thân nha hoàn bồi giá theoTiêu Hạm. Đừng xem tuổi nàng còn nhỏ, lớn lên nhu thuận thanh tú; nha đầu này tâm nhãn đặc biệt nhiều, thái độ làm người khôn khéo, rất biết làm đẹp lòng Tiêu Hạm. Tiêu Hạm đối với nàng ta có thể nói là nói gì nghe nấy.

“Ta phải làm sao?” Tiêu Hạm không cam lòng hỏi ngược lại.

“Nếu để cho nó lưu lại, nhất định sẽ ảnh hưởng đến địa vị của công chúa.”

“Chỉ bằng nó?” Tiêu Hạmngạo mạn nói, “Ta đường đường là công chúa của Hắc hồ tộc, sao có thể không đấu lại tiện nhân kia?”

“Công chúa, ngài đã quên sao? Hôi hồ vương phi kia đã gả đi gả lại đến bốn lần, mỗi vị vương thú nó đều bị nó mê hoặc đến thần hồn điên đảo; người người đều nói nó là họa quốc tai tinh(người mang đến vận xấu cho quốc gia)…”

“Đúng rồi.” Tiêu Hạm linh cơ vừa động,“Ta phải đi nói với Đại vương, Bích Dươngkia đúng là bất tường chi tử(người không may mắn aka mầm họa), Đại vương vì giang sơn, nhất định sẽ đem nó đuổi đi!”

“Công chúa, Đại vương không phải hôn quân chỉ nghe những lời đồn nhảm.” Lệ Hoachỉ ra,“Người ngạn vạn lần đừng nói, nếukhông sẽ gánh lấy tội danh khích bác ly gián.”

“Vậy ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ?!” Tiêu Hạm giậm mạnh chân.

Lệ Hoađảo mắt, hiến kế “Công chúa, nô tỳ nghe nói tộc trưởng Hôi hồ tộc hao hết tâm tư muốn mang thê tử đi, nếu đại vương chia rẽ phu thê họ, sao chúng ta không làm chuyện tốt, giúp họ được đoàn viên?”

Phương pháp kia lập tức được Tiêu Hạm tán thưởng, “Không sai! Chúng ta phải nghĩ cách giúp vương Hôi hồ tộc mang tiện nhân kia về. Đó vốn là vương phi của hắn, Đại vương cũng không có quyền truy cứu…”

“Ân, vừa có thể tống cái tên chướng mắt kia đi, lại không sợ rước họa vào thân, đây chính là biện pháp vẹn cả đôi đường.” Lệ Hoa phụ họa.

Tiêu Hạm cao hứng ôm nàng ta.“Lệ Hoa! Ngươi quả nhiên là phúc tinh của ta! Có ngươi ở đây, vấn đề gì cũng có thể giải quyết!”

“Công chúa, ngài quá khách khí rồi, vì ngài phân ưu là chức trách của nô tỳ.” Lệ Hoa cũng cười, ôm Tiêu Hạm.

*************************

Vào đêm, sương lạnh đầu xuân rơi xuống cửa sổ, ánh trăng thuần khiết như ẩn như hiện trong mây.

Xối một vốc nước ấm lên cánh tay trơn bóng, Bích Dương dựa người vào dục dũng, ngẩng đầu nhìn bóng cây ngoài cửa sổ, ngơ ngẩn đến thất thần.

Phía ngoài dục thất, tiểu thị nữ thu dọn y phục thay cho nó; tiểu cẩu sủa vang ngoài cửa gỗ dục thất.

“Tiểu cẩu nhi, Vương phi đang tắm, đợi lát nữa ngài sẽ ra chơi với ngươi.” Thị nữ vừa gấp y phục vừa dụ dỗ. Tiểu cẩu như nghe hiểu lời thị nữ nói, liền rời khỏi cửa, chạy đến bên chân thị nữ, chạy quanh chân nàng.

“Ta đang làm việc, ngươi đừng đi theo ta a…” Thị nữ cẩn thận nhấc chân, chỉ sợ sẽ giẫm phải nó.

Tiểu cẩuxoay quanh, đôi tai nhỏ động động, tựa hồ nghe được âm thanh không bình thường, chợt sủa loạn về phía cửa.

“Sao vậy?” Thị nữ nhìn, chợt thấy một bóng người đứng ở ngoài cửa, trong lòng nàng cả kinh, khẽ gọi, “Ai a…”

Hai cánh cửa bị một lực mạnh đá văng ra, hàn quang bên ngoài chớp nhoáng, bổ vào gáy người thị nữ kia…

“A –!!”



Bích Dương mới vừa lau khô thân thể, liền nghe được tiếng thét chói tai từ bên ngoài; tiểu cẩu cũng bắt đầu sủa vang. Nó vội phủ thêm y bào, đẩy cửa dục thất ra; trong tích tắc, tiếng sủa của tiểu cẩu đã dừng lại.

Đập vào mắt nó chỉ có một màu đỏ thẫm… Trên tấm thảm, thi thể thị nữ đang nằm trên đó. BíchDương che miệng, ngã ngồi xuống cạnh cửa.

Một bóng đen chặn lại, trên người bóng đen kia tỏa ra quang mang. Bích Dương run rẩy ngẩng đầu, thấy trên tay đối phương là thân thể nát bét của tiểu cẩu… Tiểu cẩu mới rồi còn hoạt bát náo loạn, giờ đã biến thành đống thịt vụn…

“Ô…” Nó khóc nấc.

Người hành hung thở hào hển, trên mặt dính vài giọt máu tươi, không biết là do máu người nào lưu lại. Vẻ mặt hung ác như vậy, khi hắn ném tiểu cẩu ra ngoài cửa sổ, Bích Dương đã thấy qua, và đó cũng là vẻ mặt hung tàn khi hắn giết phụ thân của mình.

Khanh Khaném thi thể tiểu cẩu xuống, một tay nắm chặt lấy cằm Bích Dương, hung hăng cắn môi nó. Bích Dương đau đến phải kêu lên. Bị hắn cắn phá môi dưới, nó đã nếm được vị máu tươi trong miệng; chán ghét đẩy hắn ra, nhưng chút lực cũng không có. Khanh Kha nhanh chóng hất nó ra. Bích Dương vội túm vạt áo trước của mình mà chạy ra ngoài. Khanh Kha thô bạo nắm tóc nó kéo lại.

Hắn điên cuồng đích xé rách y phục Bích Dương, mắng, “Ngươi đã cùng y làm rồi? Đúng không?! Ngươi là đồ tiện nhân! Ta đối với ngươi tốt như vậy, tại sao lại muốn phản bội ta!”

Bích Dương liều mạng giãy giụa, bị hắn tát một cái. Miệng Khanh Khakhông ngừng mắng chửi nó là tiện nhân, cúi đầu cắn lên cần cổ mềm mại nó; hàm răng bén nhọn không chút thương tiếc mà cắn xé cả mảng thịt lớn. Bích Dương đau đến thét chói tai.

Cơn đau đã kích thích bản năng sống của nó, yêu lực trong cơ thể nó tập trung xuống hai tay. Bích Dương cảm giác mõng tay mình dài ra, trở nên cô cùng sắc bén. Nó nhắm mắt lại, hai tay dùng sức bấm vào lưng Khanh Kha.

“A –” Khanh Kha tru lên một tiếng, buông nó ra. Hắn căn bản không ngờ nó sẽ phản kích.

Bích Dương bò dậy vọt ra ngoài. Sau lưng,Khanh Kha đã đứng lên, một chưởng đánh về phía nó.

Rắc! một tiếng, Bích Dương cảm giác bả vai mình đã vỡ vụn. Nó mở lớn miệng, hai mắt thất thần, như tượng gỗ bị đánh bay ra ngoài. Đầu nó đập mạnh xuông mặt sàn cứng rắn, cơ hồ đã bất tỉnh.

Trước mắt mơ hồ, nó thấy vẻ mặt vặn vẹo của Khanh Kha đi đến phía sau mình, lát sau lại cảm giác tóc mình bị kéo lên, Khanh Kha một chưởng xuyên qua ***g ngực nó.

Nó không phát ra được âm thanh nào, cơn đau cực lớn bao vây lấy nó, làm nó hoàn toàn hôn mê. Trước khi mất đi ý thức, nó như nghe được âm thanh hỗn loạn vang lên bốn phía…

“Đại vương! Chính là bên kia! Ta thấy hắn tiến vào…”

“A…”

“Bích Dương!”

Nó bị bóng tối cắn nuốt, cuối cùng không nghe, không thấy được gì nữa…



Thất thải hà quang (ánh sáng bảy sắc) tựa như sa quần(cái váy của tiên nữ hay thấy trên phim ý)của thiên nữ, từng ngôi sao như bảo thạch trang trí thêm cho bầu trời đêm, ngọn lửa không bao giờ tắt nhảy múa trên hoàng kim hỏa bảo (bó đuốc bằng vàng), con đường quanh co uốn khúc lót thảm trải đỏ rực, kéo dài đến tế đàn bạch ngọc.

Đây là đâu? Sao lại vừa xa lạ, vừa như vô cùng quen thuộc thế này?

Nó cảm giác như mình bước lên thảm, đi tới tế đàn. Bốn phía tựa hồ đứng đầy người, cổ nhạc mạnh mẽ từ trong đám mây mơ hồ truyền tới.

Nó đi đến tế đàn, một nam tử khổng lồ đứng trước vạc đồng, nghênh đón nó. Nó không thấy rõ mặt đối phương, nhưng lại có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của người kia, dường như có thể xuyên qua bộ y phục kia mà nhìn thấy rõ thân thể nó.

Trong lòng dâng lên sự lo âu và chán ghét mãnh liệt. Hai tay nócầm thần trượng, chậm rãi quỳ xuống trước nam nhân trước mặt. Đối phương nhận lấy thần trượng, nó như ngẩng đầu lên, trong nháy mắt khi tiếp xúc với ánh mắt kia của nam nhân, nó cảm thấy như mình bị cuốn vào giữa xoáy nước sâu hun hút.

Tựa như mộng mà không phải mộng. Linh hồn như đã thoát khỏi thân thể, cái gì cũng không cảm giác được nữa…



“Bích Dương…Bích Dương…” Một giọng nói kêu tên nó; trước mắt chỉ toàn một màu đen, tiếp theo lại có vài tia sáng, những màu sắc hỗn loạn giao nhau, tạo thành cảnh tượng hoàn chỉnh.

Nó khôi phục lại chút cảm giác, thấy mông lung mờ mịt, trên mặt cũng cảm nhận được sự ấm áp. Trên môi thấy mềm mềm, nó cảm giác được hơi thở mang theo sinh mệnh truyền vào người qua đôi môi.

Bích Dương thấy mặt Ấp Thần nhưng dường như cách một tầng sa mỏng. Cặp mắt kim sắc xinh đẹp của Ấp Thần tựa như đã đổi sắc, biến thành một màu đen như hắc bảo thạch.

“Bích Dương, ngươi mau hút đi a…” Trong miệng Ấp Thần đang ngậm một viên ngọc thạch kim sắc, nói năng không rõ.

Bích Dương vô ý thức giương môi, Ấp Thần đem tinh khí của chính mình xuyên qua bảo thạch đưa vào cơ thể nó. Một tay y nâng đầu Bích Dương lên, một tay ấn xuống phần ngực đã được băng bó kĩ càng kia của nó, truyền yêu lực vào.

Thử một lúc lâu, hiệu quả cũng khôngđược bao nhiêu, Bích Dương vẫn hấp hối như cũ, cơ hồ lại muốn hôn mê. Thương thế của nó quá nặng, chút tinh khí này cũng mang lại hiệu quả nào. Ấp Thần không còn cách nào, chỉ đành đem ngọc thạch trong miệng nuốt xuống, mắt y lập tức lại biến lại thành kim hoàng sắc.

“Bích Dương, ngươi mau vận khí, đem tinh khí tập trung vào vết thương, nhanh lên một chút a…” Ấp Thần gấp đến độ đầu đầy mồ hôi; cho tới bây giờ Bích Dươngcũng chưa từng nhìn thấy bộ dáng lo lắng cuống cuồng như thế của y. Nó mấp máy môi, Ấp Thần lập tức ngậm lấy môi nó, Bích Dương cố gắng nhúc nhich đôi môi mà hấp thụ tinh khí của y.

Bích Dương bắt đầu nặng nề thở dốc, vết thương dần dần nóng lên, lại bắt đầu nhẹ nhàng giãy dụa trong ngực Ấp Thần, hai tay vô lực, run rẩy khoác lên cổ y. Ấp Thần cảm giác thân thể nó có phản ứng, để miệng mình lên môi nó, thấp giọng hỏi, “Bích Dương… Ngươi muốn cái gì…?”

Bích Dương hừ nhẹ một tiếng, chịu đựng đau đớn, nửa người dưới dùng sức cọ cọ vào y. Ấp Thần đưa tay bao phủ hạ thân nó, thấy nó đã cứng rắn rồi…

Yêu hồ bị trọng thương phải kịp thời lấy tinh khí mới có thể phục hồi như cũ, đạo huyền yêu hồ có thể hút lấy tinh lực từ thực vật, mà Bích Động yêu hồ chỉ có thể thông qua giao hoan mới có thể hút được; mặc dù trong quá trình đó sẽ làm đối phương rất đau đớn.

Ấp Thần cởi trường bào trên ngườiBích Dương ra, đưa tay thăm dò giữa hai chân nó. Hai mắt Bích Dương nhắm nghiền, ý loạn tình xoay xoay vòng eo nhỏ bé.

“Bích Dương… Có thể sẽ rất đau …” Ấp Thần đau lòng hôn trán nó, thử cho một ngón tay vào.

“Ân…” Bích Dươngđau đớn.Ấp Thần lập tức dừng lại.

Cơn đau củaBích Dươngvốn là từ vết thương trước ngực và sau lưng. Có lẽ vì muốn nhanh chóng phục hồi như cũ, mà cũng có thể xuất phát từ mong muốn có được thân thể của Ấp Thần, nó chịu đựng cơn đau, kéo tay y, để y xuyên vào càng sâu hơn.

Ấp Thầntheo nó, đâm vào ngón tay thứ hai. Y vừa động vừa hỏi, “Còn đau không? Cảm thấy đau nhất định phải nói cho ta biết…”

Cho tới bây giờ chưa có ai từng ôn nhu như thế với nó; những người khác đều không nói đến lời thứ hai đã vội vã chiếm đoạt nó, căn bản không thèm để ý đến chuyện nó có đau hay không. Cho tới giờ khắc này, Bích Dương mới cảm nhận được sự khác nhau giữa Ấp Thần và những người khác. Trong lòng nó vừa chua xót vừa ấm áp, lệ không kìm được mà chảy xuống.

“Rất đau sao?” Ấp Thần cho là mình lại làm đau nó, vội vàng dừng tay.Bích Dương lắc lắc đầu, ôm chặt lấy y.

Cả người Bích Dương nóng rực, thở hào hển, tay nắm chặt lấy sàng đan, thân thể đung đưa theo động tác phía sau. Bàn tay rắn chắc bao quanh eo nó, cái mông nhỏ nhắn trắng nõn mượt mà nhận từng cơn từng cơn sóng đánh vào, tính khí thô to không ngừng ra vào trong tiểu huyệt sít chặt, vang lên những tiếng dính dấp.

Bích Dương vùi đầu vào trong chăn, hạ thân cong về trước.Ấp Thần quỳ gối phía sau nó, thắt lưng mạnh mẽ luật động. Nội bích Bích Dương bắt đầu co rút, dùng sức thít chặt ngoại vật. Ấp Thần chỉ cảm thấy một trận tê dại từ hạ phúc truyền đến, bao phủ lấy toàn thân. Y bất chấp Bích Dương sẽ phải chịu đau đớn, bóp chặt lấy eo nhỏ của nó, cố sức trừu tống. Y càng động càng nhanh, đồng thời cũng xuyên càng lúc càng sâu.

“A…” Bích Dương nhắm mắt lại, phát ra tiếng rên rỉmất hồn. Nó chỉ cảm thấy bên trong cơ thể nóng đến muốn tan chảy, tính khí thô to của đối phương bắn ra mầm mống nóng rực. Bích Dương cố gắng co rút cái miệng nhỏ phía dưới, hấp thu tinh lộ của đối phương.

Nam căn của Ấp Thầnvẫn còn trong cơ thể nó, còn y không còn chút sức nào nằm thở trên lưng Bích Dương. Bích Dương rên rỉ trong ***g ngực y, thân thể nó bỗng tỏa bạch quang; xem ra là đã phục hồi như cũ.

Sau khi tia sáng biến mất, Ấp Thần đang muốn kiểm tra miệng vết thương của nó, ai ngờ bỗng Bích Dương đứng dậy.

“Bích Dương?” Ấp Thần tựa vào bên tai nó.Bích Dương nghiêng đầu hôn y, khát khao hút lấy mạt dịch trong miệng y. Ấp Thần nắm cằm nó, cùng nó môi lưỡi giao triền. Lưng Bích dương dán vào ngực y, tính khí Ấp Thần mềm đi, rớt ra ngoài; Bích Dươnglại cầm lấy nó mà bộ lộng.

“Nga…” Ấp Thần khó nhịn thở gấp. Phân thân vừa phát tiết trong bàn tay phấn nộn của Bích Dương lại ngẩng đầu lần nữa. Bích Dươngđỡ lấy nó, nhét vào nhục huyệt tham lam của mình. Ấp Thần cũng phối hợp với nó, dùng sức đâm lên.

Phốc! một tiếng, ngạnh bổng tím đen xâm nhập vào cơ thể nó. Ấp Thần nằm ngửa xuống, Bích Dương đưa lưng khóa ngồi trên đùi y, mở bắp đùi tuyết trắng ra, dùng sức lay động.

“Hảo… Hảo chặt…” Ấp Thần thoải mái đến không khống chế nổi mà la lên. Bích Dương thuần thục lắc lắc mông, tiểu huyệt mở mở khép khép, lúc chặt lúc lỏng, trăm cách *** loạn, khiến Ấp Thần khôngđược bao lâu lại tiết một lần.

Kinh nghiệm của Bích Dươngvề chuyện này đúng là rất phong phú, là cao thủ chốn phòng the, mà Ấp Thần vốn tính tình lạnh lùng, không chịu được người khác đến gần mình, Bích Dương là người đầu tiên khai trai cho y. Ôm thân thể mềm nhũn của Bích Dương, y mới biết được trên thế gian này hóa ra còn có chuyện mất hồn thế này. Phân thân mình dính liền với người mình thích nhất, tiến thật sâu vào cơ thể người đó, là loại cảm giác tuyệt vời mà không ngôn ngữ nào có thể diễn tả được.

Mà Bích Dương cũng đã cấm dục nhiều ngày nay, một hai lần hoan ái không cách nào thỏa mãn nó. Bích Dương xoay người, đối mặt với y, bắp đùi kẹp chặt hông y. Ấp Thần vặn vẹo, bắt đầu giao hoan lần thứ ba.

Tiếng kêu yêu kiều và âm thanh va chạm vang lên cả đêm, cho đến khi trời sáng lên, Ấp Thần mới kiệt sức ôm Bích Dương trầm trầm ngủ. Bích Dương dựa vào ngực y, lòng tràn đầy ngọt ngào. Nó vươn tay, cách lớp vải đè lên vết thương của mình. Cơn đau đã biến mất, da thịt dưới lớp băng vải đã phục hồi như cũ, phần xương vỡ vụn trên vai cũng đã khỏi hẳn.

Cơn bạo ngược của Khanh Kha khi trước chẳng khác nào một cơn ác mộng. Chẳng qua là… Bích Dương nhớ tới thi thể của người thị nữ kia, và cả thân xác đã nát vụn của tiểu cẩu… chán ghét và đau thương hỗn loạn xông vào đầu nó.

Đây không phải là mộng, đó là thực tế, bọn họ cũng sẽ không sống lại.

Mẫu thân, Thước Lanvương hậu, Thu Khi, Kim Lân, Tiêu Kỳ, Mẫn Hiền, dưỡng mẫu… Còn vô số người không biết tên, tất cả đều vì nó mà mất đi tính mạng.

Nó chịu đủ rồi! Nó không muốn nhìn thấy xác chết nữa! Nó cũng không cần người khác chết vì nó nữa! Nhưng, nó có cách gì có thể ngăn cản sao? Nó không có khả năng đó!

Bích Dươngvẫn rúc trong ngực Ấp Thần, ngẩng đầu, đôi môi không phát ra tiếng động nói, “Ngươi không được chết… Ngươi ngàn vạn không đượcchết…”