Trở Lại Những Năm 80

Chương 17




Quan Viễn vào phòng, nằm bẹp trên giường gạch, cảm giác mình bị bệnh, chỉ một lát không thấy Triệu Thanh Cốc, cả người như bị hút hết sinh khí, bức thiết muốn gặp anh.

Tiếng khóc của Quan Dư càng lúc càng lớn, ngay sau đó là là tiếng kinh hô của Dương Phi Phương, tiếp theo là tiếng bước chân lộn xộn, hô hào đi trạm y tế. 

Quan Viễn thở dài một hơi, rốt cuộc cũng được yên tĩnh trong chốc lát. Ngay vừa rồi, trong lòng Quan Viễn như có một ngọn lửa điên cuồng không cách nào ép xuống được, hận không thể xông ra giết hết tất cả bọn họ. Từ khi sống lại tới nay, Quan Viễn luôn ở bên Triệu Thanh Cốc, chưa bao giờ chia xa dù chỉ trong chốc lát, lúc này tách ra một lúc đã khiến cậu hiểu rõ, thì ra chỉ khi có Triệu Thanh Cốc bên cạnh, cậu mới có thể dễ dàng tha thứ cho cả thế giới.

Mãi đến xế chiều, Triệu Thanh Cốc mới về. 

Quan Viễn nằm trong phòng, nghe thấy tiếng bước chân của Triệu Thanh Cốc, lập tức chạy ào ra. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Triệu Thanh Cốc, Quan Viễn lại cảm thấy cả thế giới lập tức trở nên vui tươi sống động hẳn.

Quan Viễn vọt vào lòng Triệu Thanh Cốc tựa như một viên pháo, dùng cả hai tay hai chân quấn lên người anh, giọng nghẹn ngào, “Anh…”

Triệu Thanh Cốc nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Quan Viễn, “Ừ. Tiểu Viễn lớn rồi, đừng khóc nhè ha!”

“Dạ.” Quan Viễn hít hít mũi nói, nhưng cả vẫn quấn trên người Triệu Thanh Cốc không chịu xuống.

Triệu Thanh Cốc cũng mặc kệ Quan Viễn, ẵm cậu về phòng.

Quan Viễn bình tĩnh lại mới phát hiện trên mặt Triệu Thanh Cốc có một vết xước, “Anh, anh bị thương!” Quan Viễn sợ hãi kêu lên.

Triệu Thanh Cốc sờ vết xước trên mặt nói, “Không sao đâu, sơ ý bị móng tay cào thôi.”

“Móng tay cào?! Đánh nhau ạ?”

Triệu Thanh Cốc mỉm cười hỏi, “Vừa rồi em không thấy à, mặt cha em trông rất vui!”

Quan Viễn chột dạ sờ mũi một cái, có mặt Triệu Thanh Cốc, cậu chẳng còn dư hơi đi chú ý người khác nữa, “Không ạ.”

“Cũng không hẳn là đánh nhau, chỉ là mẹ chồng của cô nhỏ la lối om sòm rồi cào cha em, anh đứng ra can, sơ ý nên bị cào trúng.”

Quan Viễn không cho rằng vết thương này là chuyện nhỏ bởi vì cậu quan tâm Triệu Thanh Cốc còn hơn cả bản thân mình, nhưng không tiện lấy thuốc từ trong không gian ra để bôi cho anh, bèn ghé miệng lại thổi nhẹ lên miệng vết xước, “Thổi thổi một chút sẽ hết đau ngay!”

Triệu Thanh Cốc cảm thấy lòng cũng bị thổi mềm nhũn, nhìn hai má Quan Viễn phồng lên tựa như con chuột đang tập trung khoét kho thóc, vô thức nở nụ cười tràn đầy sự cưng chiều mà chính bản thân anh cũng không nhận thấy.

“Vết xước nhỏ xíu như vậy không đau đâu!”

Quan Viễn trợn mắt trừng Triệu Thanh Cốc, “Hễ bị thương là chắc chắn phải đau thôi! Sau này không cho phép anh bị thương nữa! Nếu không… nếu không Tiểu Viễn sẽ không thèm để ý tới anh luôn!” nói xong Quan Viễn còn né người qua một bên, để biểu đạt quyết tâm của mình.

“Tiểu Viễn thật sự không thèm quan tâm anh nữa sao?” Triệu Thanh Cốc nói xong, dùng tay thọt lét Quan Viễn. Quan Viễn nhột không chịu nổi, lập tức vui vẻ cười ha ha.

Trái ngược với khung cảnh ấm áp bên này, phòng chính đang lâm vào không khí vô cùng ảm đạm. 

Quan Hà kéo người tới nhà họ Vương, tưởng rằng có thể vòi được ít tiền, nào ngờ mất cả chì lẫn chài.

Thì ra từ khi Quan Mãn Nguyệt qua đó, nhà họ Vương biết con trai mình có bệnh, cũng muốn đối xử tốt với Quan Mãn Nguyệt để bù đắp. Nào ngờ, Quan Mãn Nguyệt cứ ôm suy nghĩ kiểu như ‘cả thế giới chỉ có một mình mình là khổ nhất’ không chịu làm bất cứ việc gì trong nhà không nói, ngay cả lúc Vương Quốc Huy bình thường cũng trợn mắt liếc xéo châm chọc người ta này nọ. dinkễn.đàn/lên;q/quts.nlkđôn Quan trọng là, lúc Vương Quốc Huy lên cơn, nhà họ Vương trói cậu ta trên giường, Quan Mãn Nguyệt thừa cơ định đánh Vương Quốc Huy cho đến chết. May mắn Mã Tú Anh đi làm về sớm phát hiện mới không chết người. Mã Tú Anh nổi giận lập tức nhốt Quan Mãn Nguyệt lại. Sau khi Vương Quốc Huy tỉnh lại bởi vì vẫn nhớ chuyện lúc phát bệnh bị Quan Mãn Nguyệt đối xử tàn tệ, nên mới đánh Quan Mãn Nguyệt thành cả người đều là vết xanh tím thế kia.

Lúc Quan Hà dẫn người tới vòi tiền, bị người nhà họ Vương đổ ngược lại, nói Quan Mãn Nguyệt cố ý hành hạ người bệnh, bắt Quan Hà phải bồi thường.

Quan Mãn Thương lập tức phản bác Quan Mãn Nguyệt đã gả qua nhà họ Vương, không còn là người nhà họ Quan nữa, nhất quyết không chịu bồi thường. Sau đó hai nhà bắt đầu cãi nhau, Mã Tú Anh tức giận xông lên cào cấu Quan Mãn Thương. Hai nhà cãi thật lâu, rốt cuộc đến khi trời tối cũng chẳng giải quyết được gì, bọn người nhà họ Quan đành ôm cục tức quay về.

Quan Hà vừa vào phòng đã mắng xối xả vào mặt Quan Mãn Nguyệt, “Con nhỏ chết tiệt này, mày chán sống rồi hả, dám có ý đánh chồng mình cho tới chết?! Làm hại tao tự nhiên bị mất mặt vô cớ!”

Quan Mãn Nguyệt hét to, “Chồng cái gì mà chồng! Thằng điên thì có! Nếu không do mấy người ép tôi thì tôi phải chịu khổ thế này sao? Tôi không tìm mấy người còn tìm ai nữa?!”

Quan Hà hung hăng đập cái tẩu thuốc trong tay lên lưng Quan Mãn Nguyệt mấy cái liền mới hả giận, nói, “Dám nói với cha mày bằng cái giọng đó hả! Chính mày hô hào muốn lấy chồng thị trấn để được ăn sung mặc sướng, giờ trách ai?!”

Quan Mãn Thương hùa theo, “Đúng vậy! Tự mình ham giàu, giờ gây ra chuyện lại trách cả nhà. Tao nói cho mà biết, mày cứ như vậy bị người ta bỏ cái nhà này cũng sẽ không chứa chấp mày đâu!”

Quan Mãn Nguyệt hung hăng nhìn Quan Mãn Thương, “Không cần anh chứa chấp! Giờ là thời đại mới, muốn ly hôn cũng phải có sự đồng ý của tôi chứ thằng điên đó làm sao đề nghị ly hôn được!”

“Thôi, tùy mày, tao cãi không lại!”

Đúng lúc này, Dương Phi Phương dẫn Quan Dư từ trạm y tế về. Trên người Quan Dư đầy những cục hồng hồng to như cái đít chai, có chỗ bị cào nát bấy, thoạt nhìn vô cùng dọa người. điẽnlkn/fndafnnlklêq/quýd,dnôn Dương Phi Phương phải luôn nắm tay Quan Dư để ngăn không cho Quan Dư tiếp tục cào mấy cục sẩn nữa. Mẹ con Dương Phi Phương đã khóc khàn cả tiếng.

Quan Mãn Thương giật mình hỏi, “Sao vậy? Tôi mới đi ra ngoài một lát Tiểu Dư đã biến thành thế này rồi?”

Dương Phi Phương vừa khóc vừa nói, “Em cũng không biết, sáng nay Tiểu Dư đang chơi trong sân, đột nhiên khóc ầm lên, em chạy ra xem thì đã thấy thế này. Con trai đáng thương của mẹ…”

Quan Mãn Thương vừa nghe Dương Phi Phương gào khóc đã thấy nhức đầu, vội hỏi tiếp, “Bác sĩ nói sao?”

“Bác sĩ cũng không biết nguyên nhân, chỉ cho bôi chút thuốc điều trị triệu chứng thôi.”

Dương Tú Thúy bận an ủi Quan Mãn Nguyệt nãy giờ, đột nhiên nói xen vào, “Đúng rồi, lúc đó thằng nhóc Quan Viễn cũng ở trong sân, không phải là nó làm chứ?”

Quan Hà liếc Dương Tú Thúy một cái, “Bà thấy mấy vết sẩn này người làm ra được à?” 

Dương Tú Thúy ngẫm lại quả thật không thể, nên im miệng. Dương Phi Phương lại không nghĩ như vậy, dù không phải Quan Viễn làm, bắt Quan Viễn cho hả giận cũng được, bèn nhét Quan Dư vào lòng Quan Mãn Thương, rồi chạy tới phòng Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn.

Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đang nói chuyện, cửa phòng đột nhiên bị đá văng ra. Quan Viễn thầm giận mình quên khóa cửa.

Dương Phi Phương xông vào giống như quỷ Dạ Xoa đòi mạng, “Thằng quỷ xui xẻo đáng chết, mày dám hại con tao thành như vậy, coi tao có xé xác mày không!”

Triệu Thanh Cốc nhanh chóng đứng lên kéo Quan Viễn ra sau lưng, rồi đá một cái về phía Dương Phi Phương. “Phịch” một tiếng, Dương Phi Phương nằm trên đất ôm bụng rên hừ hừ.

Triệu Thanh Cốc tới gần Dương Phi Phương, nhìn từ trên cao xuống, “Tôi đã nói thím không được đụng tới Tiểu Viễn, thím quên rồi à? Tiểu Viễn chẳng có liên quan gì hết!”

Lúc này Quan Mãn Thương đã ôm Quan Dư chạy tới, thấy Dương Phi Phương nằm trên đất ôm bụng, lập tức kinh hô, “Triệu Thanh Cốc! Thằng mất dạy, mày dám đánh cả thím mày luôn hả?!”

Triệu Thanh Cốc hỏi, “Quan Dư bị sao?”

“Nổi sẩn ngứa khắp người.”

Triệu Thanh Cốc tới gần Quan Dư nhìn một cái, nhíu mày, “Chú cũng nghĩ là do Tiểu Viễn làm?”

Dù Quan Mãn Thương không thích Quan Viễn cũng không thể nói ra mấy lời quá vô lý kiểu như mớ sẩn này là do Quan Viễn gây ra được, nên im lặng không đáp.

“Chú Mãn Thương, lần trước con đã nói, không chỉ Quan Dư, Tiểu Viễn cũng là con của chú. Chẳng lẽ chú không chỉ trơ mắt nhìn Tiểu Viễn bị oan ức mà còn muốn hùa theo ‘dạy dỗ’ Tiểu Viễn?”

Quan Mãn Thương vội khoát tay, “Không không, tao chỉ tới thăm Tiểu Viên thôi!”

Triệu Thanh Cốc cười châm chọc, “Hiếm lắm mới thấy chú tới thăm Tiểu Viễn đó! Tiểu Viễn, còn không mau ra cám ơn cha em kìa!”

“Cha, cha thật sự tới thăm Tiểu Viễn ạ? Tiểu Viễn còn tưởng cha chỉ thích em trai chứ!” kèm theo đôi mắt rơm rớm nước.

Quan Mãn Thương ngượng ngùng, vội kéo Dương Phi Phương đi.

Triệu Thanh Cốc thấy Quan Viễn rơm rớm nước mắt, tưởng Quan Viễn buồn thật, vội ôm Quan Viễn vào lòng dỗ, “Tiểu Viễn đừng buồn! Chẳng phải Tiểu Viễn đã nói chỉ cần có anh là đủ rồi sao!”

Quan Viễn lập tức cười hì hì nói, “Anh, Tiểu Viễn lừa ông ta thôi! Ông ta không xem Tiểu Viễn là con, mắc gì Tiểu Viễn phải coi ông ta là cha chứ!”

Triệu Thanh Cốc dở khóc dở cười, búng mũi Quan Viễn, “Nhóc nghịch ngợm.”

Quan Viễn le lưỡi, ôm cổ Triệu Thanh Cốc cười hì hì.

Đêm nay Quan Mãn Thương khó mà ngủ yên được, bởi vì một bên là tiếng khóc khàn khàn của Quan Dư, một bên là tiếng rên ư ử của Dương Phi Phương, còn phải lo trông Quan Dư không cho Quan Dư cào mấy cái nốt sẩn trên mặt. 

Nửa đêm, Quan Mãn Thương chịu hết nổi, quát Dương Phi Phương, “Bà thôi ngay đi! Nó chỉ là thằng nhóc mười hai tuổi, đá được bao nhiêu sức đâu mà rên hoài!”

Quan Mãn Thương nào biết, Triệu Thanh Cốc ngày ngày uống nước suối thiêng, sức lực tất nhiên hơn hẳn người thường, cho nên lần này Dương Phi Phương đúng là đau thật. 

Quan Mãn Thương thấy Dương Phi Phương vẫn không chịu im, tức giận kéo chăn lên trùm kín đầu, ngủ. Đến khi Dương Phi Phương nhìn lại, phát hiện Quan Dư đã cào nát đám sẩn trên người, mới hoảng sợ kêu Quan Mãn Thương dậy.

Triệu Thanh Cốc nghe ồn ào, cau mày dùng hai tay che lỗ tai Quan Viễn lại, sợ Quan Viễn bị đánh thức. Quan Viễn cũng vui vẻ giả bộ ngủ.