Trở Lại Trước Khi Chia Tay

Chương 30




Cảm giác quen thuộc đập vào mặt, tôi lại hít một hơi.

Người ở trước mắt mặc toàn thân tây trang màu đen, ăn mặc giống như nghỉ ngơi nhàn nhã, trên mắt đeo kính râm, ngăn trở đôi mắt sắc bén vốn nghiêm túc của anh.

Không tệ, tôi biết người ở trước mắt này, chẳng những biết, hơn nữa quen thuộc đến làm cho người ta muốn quên cũng quên không nổi! Bạn trai năm đó cùng đi học với tôi mười mấy năm, mặc kệ gió mưa vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh tôi, hôm nay đã trưởng thành, tướng mạo đã thay đổi không ít, nhưng dù thế nào thì tôi vẫn nhận ngay ra anh ấy rồi!

"Trịnh Duệ, tại sao là anh?" Tôi kinh ngạc đến thiếu chút nữa cằm rơi xuống đất.

Kể từ mười năm trước, cả nhà bọn họ dời về phía năm rồi chưa từng gặp lại anh ấy, hôm nay gặp lại không thể không khiến tôi giật mình.

Trịnh Duệ gỡ mắt kính xuống, đôi mắt biết nói chuyện chớp chớp với tôi, trong mắt vẫn còn vẻ nghịch ngợm như năm đó, cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt của tôi, nam sinh nhỏ cơ trí lại trở về rồi, hôm nay còn nhiều thêm một phần trưởng thành.

"Đồng Diệp, mọi người quen nhau?" Tiểu Trương lầm bầm hỏi.

"Chúng tôi đâu chỉ biết, còn là thanh mai trúc mã đấy." Trịnh Duệ nói xong thì mắt kính móc vào cổ áo tây trang, sau đó ngồi vào ghế sa lon bằng da thật, vỗ tay phát ra tiếng, nói: "Đại ký giả Đồng, bây giờ bắt đầu thôi."

Lời của cậu ấy chẳng những giải đáp nghi vấn của Tiểu Trương, đồng thời còn trên tạo thêm mập mờ. Bỗng nhiên thấy vẻ mặt Tiểu Trương tỉnh ngộ, tôi biết nhất định cậu ấy hiểu lầm.

"Tôi với Trịnh tiên sinh từng là bạn học cấp hai." Tôi giải thích.

"Đồng Diệp, chúng ya không chỉ là bạn học trung học đó chứ? Chúng ta là hàng xóm lúc nhỏ, cùng lúc lên tiểu học,trung học, thậm chí là một năm phổ thông, chúng ta không phải thanh mai trúc mã, vậy là gì?"

"Đừng có ba hoa, doanh nhân Trịnh, chúng ta bắt đầu phỏng vấn thôi." Tôi kịp thời cắt đứt câu nói của Trịnh Duệ, không kịp ngăn cản chỉ sợ cậu ấy sẽ thao thao bất tuyệt, chuyện lúc hai người đi học cũng sẽ nói ra, chỉ sợ đến lúc đó cả tòa soạn báo cũng sẽ biết chuyện tôi và anh ấy.

Đối với phỏng vấn Trịnh Duệ rất thuận lợi đã kết thúc, một giờ phỏng vấn, moi ra không ít tình hình các mối quan hệ hiện tại của Trịnh Duệ.

Die nda nlequ ydo n <3 Mừng sinh nhật diễn đàn lần thứ 13

Sau khi Trịnh Duệ tốt nghiệp đại học, tự gây dựng sự nghiệp, đã từng có kinh nghiệm thất bại nhưng may mắn sau đó lại thành công, từ một người chỉ có xí nghiệp nhỏ với mười mấy người phát triển đến bây giờ thành nhiều một công ty lớn có nhiều chi nhánh, ở các tỉnh đều có công ty con của anh ấy. Hỏi anh ấy tại sao tới thành phố N đầu tư, anh ấy nói có hai nguyên nhân, một là thành phố N là của quê của anh ấy, về quê đầu tư mở xưởng vẫn luôn là ý nghĩ trong lòng anh ấy, còn một nguyên nhân, anh ấy nói là không dễ dàng tiết lộ, sau này khi đến lúc tự nhiên sẽ sáng tỏ. Lúc nói lời này thì ánh mắt của anh ấy cười híp lại nhìn tôi. Lại hỏi anh ấy về kế hoạch đầu tư cụ thể ở thành phố N, anh ấy nói rất nhiều, ý chính là xây dựng quê hương mới quan trọng nhất, mặc kệ tha phương bên ngoài nhiều cảnh náo nhiệt, cuối cùng vẫn phải trở về quê hương, đây cũng là khát vọng lớn nhất trong lòng cha anh ấy. Đối với hoạch định đầu tư, phương án cụ thể không tiện tiết lộ ở chỗ này, nhưng nghe ý của anh sẽ dời tổng công ty về thành phố N.

Trịnh Duệ vẫn như trước kia, kết quả phỏng vấn là tôi không nghĩ tới. Phỏng vấn kết thúc, Trịnh Duệ nói muốn mời tôi ăn cơm, tôi lại nói cho anh ấy biết tôi còn chưa tan việc, trở về còn phải sửa sang lại bản thảo phỏng vấn lần này. Từ khách sạn ra ngoài, tôi nói tạm biệt với Trịnh Duệ, ngồi lên xe tòa soạn thì lại thấy Trịnh Duệ còn đang đứng ngốc đằng kia, không biết đang nghĩ gì.

Vừa về tới tòa soạn, tôi bắt đầu sửa sang lại nội dung phỏng vấn hôm nay, bởi vì là nội dung sưu tầm, ngày mai sẽ xuất hiện ở trang đầu, sẽ có một trang báo riêng, cho nên yêu cầu trình độ nghiêm khắc có thể hiểu. Thời gian đang vùi đầu viết nhanh chóng trôi đi, lập tức tới giờ tan làm. Có đồng nghiệp tới gọi tôi cùng tan việc, tôi nhìn bản thảo một chút liền nói với cô ấy: "Tôi chưa viết xong bản thảo, cô đi trước đi, tôi bận một lát."

Đồng nghiệp lục tục đi được, lúc này Đầu tới nói: "Đồng Diệp, tan việc thôi."

"Còn chưa hoàn thành." Tôi cười với anh ấy.

Đầu nói: "Đi thôi, bản thảo về nhà chỉnh sửa, em cũng mệt mỏi cả ngày."

Đầu bất thình lình quan tâm làm tôi thụ sủng nhược kinh.

Bỏ tài liệu vào ba lô, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ về cuộc phỏng vấn hôm nay thì nhìn thấy Trịnh Duệ vui mừng, lúc đi ra cửa, tôi bị kêu gào một tiếng dừng bước: "Đồng Diệp!"

Tiếng gào làm cho tôi ngẩng đầu, lại nhìn thấy bóng dáng thon dài, còn có chiếc xe Ferrari màu trắng.

"Trịnh Duệ? Sao anh lại tới đây?" Đối với việc anh xuất hiện, tôi rất ngoài ý muốn.

"Muốn mời em ăn một bữa cơm." Trong mắt của anh có nụ cười.

Tôi sững sờ, sau đó cười nói: "Không cần, về nhà tôi còn phải sửa sang lại nội dung phỏng vấn hôm nay."

"Chúng ta không gặp mặt vài chục năm rồi, đã sớm muốn mời em ăn một bữa cơm rồi, không thể không nể mặt người bạn này đó chứ?"

Đối với anh ấy nhiệt tình mời, tôi không từ chối được, giống như anh nói, vài chục năm chúng tôi không gặp mặt rồi, nếu như không nể mặt thì quả thật không nói nổi nên đồng ý.

"Mời lên xe, người đẹp." Anh mở cửa xe, làm một kiểu mời của quý ông ga lăng.

Trịnh Duệ không có thay đổi, mặc dù trở nên trưởng thành nhưng mà trước mặt vẫn hay nói, giống nhau đã từng là thiếu niên cơ trí. Nói chuyện năm đó đi học, chúng tôi lại có chuyện nói không hết rồi.

"Em vẫn như năm đi học, hướng nội, ít nói, cũng không có bởi vì làm ký giả mà trở nên hướng ngoại vui vẻ." Trịnh Duệ không giấu được nụ cười khóe miệng.

"Nghê ký giả nhất định có thể thay đổi tính tình một người sao?" Tôi nhàn nhạt hỏi.

Người khác nói hoàn cảnh có thể thay đổi tính tình một người, nhưng tham gia làm truyền thông lâu như vậy, tôi phát hiện mình cũng không có thay đổi bao nhiêu. Lúc phỏng vấn, tôi có thể cười nói gió mây, nhưng sau khi tan việc tôi thích là một người im lặng suy tư. Trước sau đi làm, tôi khác biệt rất lớn, nhưng tôi cũng không thừa nhận mâu thuẫn này.

"Đúng vậy, tính tình em an tĩnh, mặc dù có người không thích, nhưng quả thật em thật hấp dẫn." Ánh mắt của Trịnh Duệ rất sáng, bên trong lóe một mũi nhọn.

"Nhưng khi còn bé, mọi người thích ức hiếp tôi, khi đó anh đều sẽ lặng lẽ ở bên cạnh trông, giúp tôi ngăn cản bọn họ, không để cho mọi người ức hiếp." Nghĩ tới thời gian đã từng, cảm thấy tất cả đều không trở lại, chỉ có thể nhớ lại.

Hình như Trịnh Duệ cũng đắm chìm trong trong ký ức, nói: "Đúng vậy, lúc ấy tất cả mọi người nói em là bạn gái nhỏ của anh."

Vừa nghe thì mặt của tôi vẫn hơi đỏ một chút, tằng hắng một cái: "Lời mấy đứa trẻ không thể coi là thật."

"Nhưng mà anh lại có thể biến lời này thành thật." Lúc nói lời này, ánh mắt của Trịnh Duệ tỏa sáng lấp lánh.

Tôi ho nhẹ một tiếng, sau đó đổi đề tài: "Năm đó sao anh không nói một tiếng đã đi?"

"Là đột nhiên cha anh bị điều đến tỉnh thành, lúc ấy đi vội vàng cho nên không có kịp tới nói với em."

Suy nghĩ một chút cũng đúng, chú Trịnh vốn chính là công an công an phân cục ở tỉnh thành, sau đó điều đến cơ sở, nghe nói là chú Trịnh tự yêu cầu, lúc ấy cho là không mấy năm mà có thể trở về đơn vị cũ, không ngờ làm việc gần vài chục năm. Sau đó lại bởi vì công việc đột xuất của chú Trịnh, sự nghiếp không tệ, lúc ấy nghe mẹ nói chú Trịnh có thể bị điều về tỉnh thành, không ngờ thật sự bị điều đi.

Năm đó sau khi Trịnh Duệ đi liền mất đi liên lạc, sau đó chúng tôi cũng từ nông thôn dời đến trong thành phố thì càng mất đi tin tức của bọn họ, mãi cho đến lần này Trịnh Duệ về quê cũ, nhưng tất cả đều thay đổi quá lớn, người và vật đã sớm không còn rồi.

Chúng tôi vẫn trò chuyện như lúc tuổi thơ, nhiều lần Trịnh Duệ muốn nói điều gì nhưng đều bị tôi chuyển đi đề tài khác, giữa bạn bè gặp nhau, có một số việc không cần làm rõ cũng đừng làm rõ, tránh lúng túng với nhau, những tình cảm năm đó như có như không, coi như hạt cát, theo gió phiêu tán.

Chúng tôi ăn cơm xong ra ngoài đã là hơn tám giờ, Trịnh Duệ tự mình đưa tôi trở về nhà, lúc xuống xe, đột nhiên Trịnh Duệ gọi lại tôi: "Đồng Diệp!"

Tôi kéo cửa xe dừng một chút, quay đầu lại nhìn anh ấy: "Có chuyện gì sao? Trịnh Duệ?"

"Không có, không có gì, hôm nào sẽ nói cho em biết. Ngày mai anh đón em đi làm."

"Không cần, ngày mai tôi biết tự đi làm." Tôi cũng không cần nghĩ ngợi liền từ chối.

Nhưng Trịnh Duệ cũng rất kiên trì: "Ngày mai cho phép anh đến đón em." Trong lời nói có kiên định không cho từ chối.

"Tôi cũng nói rồi, ngày mai tôi sẽ tự mình đón xe đi làm." Anh ấy có kiên định của anh ấy, tôi cũng có kiên trì của tôi.

Trịnh Duệ gần như đang than thở, thật lâu mới nói: "Rất lâu rồi không gặp mẹ Đồng, không mời anh lên ngồi một chút sao?"

"Không cần, bây giờ quá muộn, ngày khác đi." Tôi từ chối anh ấy lại thấy ánh mắt của anh ấy ảm đạm hơn.

Nhìn cảnh anh ấy lái xe rời đi, tôi thấy buồn cười, đi về phía cửa chung cư nhưng không biết sau lưng có một bóng dáng đang đứng xa xa dưới tàng cây đối diện, kinh ngạc nhìn ngẩn người.

Mở cửa vào nhà, lại thấy mẹ nằm trên ghế sa lon xem ti vi, trên bàn vẫn để thức ăn, không có dấu vết động tới, tôi ngẩn người.

"Mẹ, sao mẹ không ăn cơm trước?" Tôi kinh ngạc vì trễ như vậy mẹ lại vẫn không ăn, chờ tôi trở về.

"Thói quen đợi con về ăn." Mẹ đứng lên, bởi vì ngồi lâu nên thân thể của bà có chút cứng ngắc.

"Con đã. . ." Tôi nuốt lời nói trở vào, sau đó nói: "Mẹ, mẹ ngồi một lát, con đi hâm thức ăn."

Tôi không dám nói mình đã ăn, mẹ đợi tôi hai giờ, tôi lại quên gọi điện thoại về nhà, cảm giác mình thật là một đứa con gái không hiếu thảo, vẫn ngồi xuống ăn cơm cùng mẹ, dù bây giờ bụng đã rất no.

"Diệp, sáng nay gặp bác Trịnh nói Trịnh Duệ trở về." Mẹ làm như lơ đãng nói một câu.

Bác Trịnh là đồng nghiệp của mẹ, cũng là cha của Trịnh Duệ, Trịnh Duệ trở về dĩ nhiên ông ấy biết, nhưng có thể mẹ không biết tôi đã cùng Trịnh Duệ gặp mặt, còn cùng anh ấy ăn cơm.

"Con còn nhớ Trịnh Duệ không? Chính là con trai nhà lão Trịnh, vốn là hàng xóm của chúng ta, năm đó đi học chung với con, đứa trẻ rất khéo léo." Mẹ lại bắt đầu càm ràm.

"Vâng, con còn nhớ, làm sao có thể quên." Vài chục năm tình bạn không phải nói quên là có thể quên.

"Đúng vậy, Trịnh Duệ lớn hơn con một tuổi, đúng không? Đứa nhỏ này, từ nhỏ mẹ đã thấy thích, bác Trịnh lại là chiến hữu cũ của cha năm đó. . ." Nói chuyện tới Trịnh Duệ, hình như mẹ tới đề tài.

Tôi biết rõ mẹ thích Trịnh Duệ, hồi nhỏ đã thích, không chỉ là bởi vì bác Trịnh là chiến hữu của cha mà cũng bởi vì từ nhỏ miệng Trịnh Duệ đã ngọt. Đứa trẻ miệng ngọt ngào làm người khác thích, không giống tôi từ nhỏ đã là một hũ nút, gặp người khác cũng không thích nói chuyện, mặc dù mọi người vẫn rất thích tôi.

"Bác Trịnh nói hôm nào liên lạc với Trịnh Duệ, để cho các con. . ."

Tôi đột nhiên cắt đứt lời của mẹ: "Mẹ, con ăn no rồi, còn có một bản thảo chưa sửa lại, con vào phòng."

Tôi biết rõ mẹ muốn nói gì tiếp theo, lúc mẹ còn chưa có càu nhàu ra câu nói kia thì tôi chạy trối chết rời khỏi phòng khách, về phòng của mình.

Lúc này, tôi không muốn bàn về bất kỳ chuyện gì có liên quan đến tình cảm, mặc dù tôi đã gặp mặt Trịnh Duệ nhưng tôi cũng không muốn để mẹ biết, bằng không với sự quý mến của mẹ đối với Trịnh Duệ nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp tác hợp tôi và Trịnh Duệ, tôi không muốn sinh thêm chuyện.

Vào phòng, đột nhiên một tin nhắn vang lên, cắt đứt tôi trầm tư suy nghĩ, làm tôi giật cả mình.

Lấy điện thoại di động ra, là Từ Lỗi gởi tới, trên màn hình điện thoại in một câu: em không đến trạm xe đón anh, anh đợi em một chút, đợi em rất lâu.

Lúc này mới nhớ tới ngày hôm qua tôi đồng ý với Từ Lỗi khi phỏng vấn xong sẽ đến trạm xe đón anh, nhưng Trịnh Duệ mời khách ăn cơm, tôi quên mất chuyện này.