Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 34: Quà tặng




Trong chớp mắt Cố Tiêu nói dẫn cậu đi ăn KFC, Trương Tư Nghị tức giận đến mức muốn giết người.

Đúng, là “dẫn” cậu đi ăn, không chắc chắn rằng Cố Tiêu “mời” cậu đi ăn!

Trương Tư Nghị cuộn chặt nắm tay, phồng má, kiên trì đã tiêu hao đến mức báo động, cậu phải chống đối! Cậu phải từ chối! Cậu phải nói ra ý nghĩ của bản thân! Nếu không cậu sắp bị dồn ép đến phát điên rồi!

Trương Tư Nghị chưa kịp bộc phát, cậu chợt nghe Cố Tiêu bật cười nói: “Được rồi, không đùa em nữa, muốn ăn gì thì tự em chọn đi.” Anh cười đến mức vai khẽ run rẩy, giống như gặp phải chuyện vô cùng thú vị, gương mặt khoan khoái, khóe miệng cong lên, cực kỳ vui vẻ.

Giơ tay không đánh người đang cười, hơn nữa Trương Tư Nghị vốn chỉ muốn oán giận vài câu, thấy nụ cười khoái trá phát ra từ đáy lòng của Cố Tiêu, cậu giống như một chiếc lốp xe chuẩn bị nổ tung đột ngột bị kéo lõi van, toàn thân co giật xì hơi, cuối cùng xẹp lép tê liệt trên mặt đất, hấp hối.

Rốt cuộc cậu triệt để cảm nhận được cảm giác đau trứng, tức giận nhưng không có chỗ xả. 

Cậu nféz Cố Tiêu, zfậz wự pô bùqn nféz.

Trương Tư Nghị thở phì phò lấy điện thoại di động ra, mở App Comments, tìm nhà hàng được nhiều sao bình chọn nhất, giá cả đắt đỏ nhất trong trung tâm thương mại, nói muốn đến đó.

Đó là một nhà hàng Trung Quốc kết hợp Tây Ban Nha, ở tầng cao nhất của trung tâm thương mại. Trương Tư Nghị lướt xem thực đơn đề cử, đánh giá đều rất tốt, hơn ba trăm nhân dân tệ bình quân đầu người, không quá xa xỉ, nhưng trong toàn bộ khu vực thì hơi đắt.

Mặc kệ, cho dù Cố Tiêu không mời cậu ăn, cậu cũng muốn ăn ngon một chút để xoa dịu tâm hồn mình, nếu không khó chịu muốn chết!

Cố Tiêu thật sự không hỏi gì, chờ cậu quyết định xong thì đi thẳng lên tầng.

Vào nhà hàng, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, hai người ngồi vào vị trí của ghế sofa dành cho cặp đôi ngay cửa sổ sát đất.

Trang trí trong cửa hàng không quá xa hoa, từ cửa sổ nhìn ra có thể thấy toàn bộ trung tâm quảng trường liên hợp. Môi trường và bầu không khí không tệ, nhưng đã qua giờ cao điểm, người lác đác nên có vẻ hơi quạnh quẽ.

Cố Tiêu gọi món bít tết nướng, Trương Tư Nghị chọn một suất cơm mực cậu yêu thích nhất.

Đồ ăn được phục vụ rất nhanh, Trương Tư Nghị bụng đói cồn cào, nhai ngấu nghiến, rất có khí thế biến đau thương thành hành động.

Khi Trương Tư Nghị ăn sạch cơm mực, món bít tết của Cố Tiêu chỉ mới hết một phần ba. Trương Tư Nghị sờ bụng, cảm giác vẫn chưa no, vì thế cậu gọi thêm một suất mực chiên giòn và cánh gà sốt chua cay.

Nhân viên hỏi họ có muốn chọn món tráng miệng ngọt và đồ uống sau bữa ăn không, Cố Tiêu gọi một cốc cà phê, Trương Tư Nghị không thích ăn ngọt nên bảo không cần.

Sau đó Cố Tiêu bảo muốn đi vệ sinh, Trương Tư Nghị không thèm để ý đến anh, bĩu môi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc này bên ngoài trời mưa tầm tã, cơn mưa đầu đông mang theo từng đợt ớn lạnh giống như muốn xuyên qua lớp kính thủy tinh tiến vào.

Tâm trạng của Trương Tư Nghị cũng bị thời tiết ảm đạm này ảnh hưởng. Trời mưa to như vậy, chắc chẳng ai muốn ra ngoài đâu? Cho dù cậu đúng lúc trở về, có lẽ tất cả mọi người cũng không tụ họp nổi.

Bị Cố Tiêu ngược đãi cả ngày, buổi tối còn không gặp được những người bạn đáng yêu, Trương Tư Nghị cảm thấy đây có lẽ là lần sinh nhật tồi tệ nhất trong hai mươi hai năm cuộc đời của cậu!

Chắc là tên đáng ghét Cố Tiêu căn bản không biết hôm nay là ngày sinh nhật cậu? Hơn nữa, đây là nhà hàng cậu chọn, không có bất kì ngạc nhiên bất ngờ nào, vì thế sẽ không có cơ hội để cậu tha thứ cho Cố Tiêu.

Trương Tư Nghị càng nghĩ càng tủi thân, cũng không biết trong lòng mình đang chờ mong điều gì.

Aiz, nếu biết trước ngày hôm nay sẽ trải qua như vậy, cậu đã mượn cớ bị ốm mà ở nhà ngủ từ sáng đến trưa cho khỏe!

Một lát sau, Cố Tiêu trở về, anh cầm cốc cà phê nóng hổi người phục vụ vừa mới mang cho mình, nhấp một ngụm, nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Trương Tư Nghị, chậm rãi mở miệng: “Em không vui?”

Trương Tư Nghị quay đầu, nghĩ một đàng nói một nẻo mà phủ nhận: “Không có.”

Cậu đương nhiên không vui! Nhưng cậu không thể nói ra lý do cậu không vui, lẽ nào nói với Cố Tiêu ‘Hôm nay là sinh nhật em, em ở cùng một chỗ với anh, em rất không vui’ sao? Quá kiêu căng rồi!

Cố Tiêu nghiêng đầu, khuôn mặt tỏ vẻ trầm ngâm.

Trương Tư Nghị xiên một con mực cho vào miệng, liếc mắt thấy miếng bít tết Cố Tiêu còn chưa ăn hết, hỏi: “Anh không ăn nữa sao?”

Cố Tiêu nói: “Anh no rồi.”

Trương Tư Nghị nghĩ, có phải Cố Tiêu không thích ăn cơm Tây? Rất nhiều người Trung Quốc đều không quen ăn, ban đầu cậu ở nước Anh cũng không thích ăn, sau đó ăn nhiều mới dần dần thích hương vị của thịt bò tươi.

Chính mình tùy hứng mà đưa Cố Tiêu đến đây, cũng chưa hỏi anh có ăn được thể loại đồ ăn này hay không… Quên đi, dù sao Cố Tiêu cũng không thông cảm hỏi cậu xem cậu muốn làm cái gì.

Cố Tiêu chợt hỏi: “Lát nữa định làm gì, muốn quay về sao?”

Trương Tư Nghị lười biếng, tỏ vẻ mệt mỏi: “Dạ, chờ mưa nhỏ đi, anh thì sao?”

Cố Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói: “Vậy anh ngồi cùng em một lát.”

Trương Tư Nghị: “…”

Mẹ nó, tại sao giống như ông đây cầu xin anh ở lại cùng ông đây? Lẽ nào trời mưa to như thế anh lại muốn ra ngoài ư? Cho dù có thể bắt taxi, đi ra khỏi cửa cũng quá sức!

Trương Tư Nghị tròn mắt nhăn nhó định nói một câu “Anh muốn đi thì đi trước cũng được”, đột nhiên cậu thấy nhân viên phục vụ mang ra một chiếc bánh pho mát nhỏ.

Trương Tư Nghị giật mình, nói: “Chúng tôi không gọi bánh ngọt.”

Người phục vụ đặt bánh sinh nhật ở giữa bàn ăn, đó là một chiếc bánh ga-tô phổ biến nhất trong nhà hàng. Cô cười chỉ vào Cố Tiêu: “Là anh này gọi ạ.”

Trương Tư Nghị: “…”

Cố Tiêu gật đầu với cô phục vụ, bày tỏ cảm ơn.

Trương Tư Nghị: “???”

Người phục vụ đưa một cây nến và một bao diêm đặt ở bên cạnh, sau đó nói “Sinh nhật vui vẻ, xin chậm rãi tận hưởng”, rồi rời khỏi.

Cố Tiêu trực tiếp cắm ngọn nến vào chính giữa chiếc bánh, ngón tay thon dài dần dần rút ra một que diêm, ‘xoạt’ một tiếng, ánh lửa tỏa ra, đốt nến lên.

“Ước nguyện đi.” Anh làm xong những việc này mới nhìn Trương Tư Nghị, sự dịu dàng hiếm thấy hiện ra trên khuôn mặt lơ đãng.

Trương Tư Nghị choáng váng, Cố Tiêu biết hôm nay là sinh nhật cậu? Anh thật sự tổ chức sinh nhật cho cậu?

Có thể do bị Cố Tiêu ngược đãi tàn bạo, gặp phải đột biến như thế, Trương Tư Nghị không vui mừng, ngược lại cậu cảm thấy mình bị ảo giác.

Ước gì đây? Đây cũng xem như sinh nhật? Vậy ông đây tùy tiện ước một điều ước là được rồi, em muốn nhận quà sinh nhật, có phải anh đã chuẩn bị quà tặng cho em rồi không?

Mời đi ăn không tính đâu nhé.

Mặc dù trong lòng có chút cảm động nho nhỏ vì sự chúc mừng muộn màng này, nhưng Trương Tư Nghị căn bản không tài nào xúc động đến rơi nước mắt đối với hành động của Cố Tiêu.

Đúng thế, những hành vi ngày hôm nay của Cố Tiêu khiến cậu nghĩ, sinh nhật không phải trọng điểm, ‘khóa học phụ đạo’ đáng sợ mới quan trọng, còn sinh nhật chỉ là thêm vào, tiện thể thôi, một phần có thể có mà có thể không, không tất yếu.

Trương Tư Nghị nhanh chóng thổi tắt ngọn nến, đúng lúc này, Cố Tiêu rút hộp thước cuộn nho nhỏ sử dụng ở bãi đỗ xe lúc trước từ trong túi ra, đặt trước mặt Trương Tư Nghị, cười nói: “Không đặc biệt chuẩn bị gì, tặng em cái này, xem như quà sinh nhật.”

Trương Tư Nghị: “…” Mẹ anh đây là quà tặng chó má gì vậy! Tại sao anh không cầm giấy ăn viết một câu sinh nhật vui vẻ làm thiệp chúc mừng luôn đi?

Nhưng quà tặng của thủ trưởng, làm sao cậu có thể từ chối?

Nếu quà quá đắt đỏ Trương Tư Nghị còn có thể tìm cớ không nhận nổi, nhưng Cố Tiêu chỉ tặng cậu một hộp thước cuộn, hơn mười đồng có thể mua được loại này ở bất kì cửa hàng tạp hóa thông thường nào, còn rất cũ, cậu tìm lý do nào để từ chối đây? Ghét bỏ? … Không thể nào!

Trương Tư Nghị đau trứng mà nhận lấy, mất tự nhiên nói “Cảm ơn”, sau đó ăn một miếng bánh ga-tô làm tượng trưng.

Trong lúc này Cố Tiêu không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu, dường như đang quan sát tâm trạng cậu, khiến Trương Tư Nghị nổi hết da gà. Nhưng cậu thật sự không thể giả vờ vô cùng cảm động được nữa, cậu không còn là tên ngốc bị mua chuộc bởi một bát mì sa tế nữa rồi.

Sau khi ăn xong Cố Tiêu chủ động trả tiền, Trương Tư Nghị cũng không tranh giành.

Xuống tầng rồi mưa nhỏ hơn một chút, Trương Tư Nghị mệt mỏi đến mức trực tiếp gọi taxi về nhà, còn Cố Tiêu sau khi nhìn cậu rời đi mới lên tàu điện ngầm.

Về đến nhà, cả người Trương Tư Nghị uể oải. Cậu thấy Phó Tín Huy ngồi trên sofa ở phòng khách xem TV, đi lướt qua bên người cậu ta, nói: “Không được rồi, đêm nay đừng tụ tập nữa, tớ không lăn nổi đâu.”

Phó Tín Huy dường như đã dự đoán từ trước: “Thời tiết không đẹp, hôm qua tớ mua thức ăn ở trong siêu thị rồi, chúng ta chịu khó vậy.”

Trương Tư Nghị ỉu xìu nói: “Được, đều nghe lời cậu.”

Phó Tín Huy liếc mắt nhìn cậu, hỏi: “Tại sao mỗi lần cậu ra ngoài cùng thủ trưởng của cậu, nếu không phải say khướt thì cũng là bị hút khô, anh ta là bạch cốt tinh sao?”

Trương Tư Nghị cũng muốn mỗi ngày tràn đầy sức sống nhưng mỗi lần ra ngoài cùng Cố Tiêu, cậu phải xốc lại toàn bộ tinh thần để đối phó, thường xuyên bị chọc tức đến tổn hại, chờ bình tĩnh lại thì có cảm giác toàn thân kiệt quệ.

Trương Tư Nghị thở dài ngao ngán, ai oán nói: “Anh ấy không phải bạch cốt tinh mà là đại ma vương…”

Phó Tín Huy bật cười: “Tớ thấy cậu quá nghiêm trọng hóa anh ta rồi. Hôm nay anh ta gọi cậu ra ngoài làm gì, có phải khảo sát kiến trúc không?”

“Gần như thế, nhưng chắc chắn không phải kiểu cưỡi ngựa xem hoa giống chúng ta trước đây, cậu biết anh ấy đưa tớ đi xem gì không?” Trương Tư Nghị nhớ đến mà vô cùng bực bội: “Bãi đỗ xe! Bọn tớ thăm quan bãi đỗ xe tận năm tiếng đồng hồ! Khom lưng cúi đầu đo đạc rất nhiều kích thước, bây giờ chân tớ mỏi đến mức bất động, có lẽ lòng bàn chân cũng bị rộp rồi!”

“Tại sao cậu không nói với anh ta hôm nay là sinh nhật cậu, để anh ta đối xử nhẹ nhàng với cậu một chút?” Phó Tín Huy bỡn cợt nói.

“Anh ấy biết!!” Nhắc đến điều này Trương Tư Nghị càng bực mình, “Hai giờ chiều bọn tớ mới đi ăn, ở trong nhà hàng anh ấy gọi một chiếc bánh ga-tô pho mát cho tớ, loại rẻ tiền nhất!”

“Ha ha ha ha ha ha!” Phó Tín Huy cười điên cuồng.

Trương Tư Nghị đạp cậu ta một cái, buồn bực nói: “Cười cái rắm!”

Phó Tín Huy: “Tốt xấu gì cũng xem như là tổ chức sinh nhật cho cậu, cậu phải biết bằng lòng chứ!”

Trương Tư Nghị lấy thước cuộn từ trong túi ra, tung lên tung xuống vài lần, tự giễu: “Đúng thế đúng thế, anh ấy còn tặng tớ thước cuộn nhưng anh ấy chưa từng nói chúc mừng sinh nhật với tớ, không thèm để ý chút nào hết!”

Phó Tín Huy liếc mắt nhìn, nói: “Tớ cũng mua quà cho cậu, đặt trong phòng cậu, cậu đi xem xem có thích hay không.”

Trương Tư Nghị hưng phấn nhảy dựng lên, Phó Tín Huy giàu có phóng khoáng chi tiền tặng quà tuyệt đối sẽ không rẻ!

Cậu chạy ào vào phòng, quả nhiên chỉ một lát sau, một tiếng thét chói tai truyền ra: “A a a a a! Cậu vậy mà lại mua cho tớ một chiếc ống kính Zeiss tiêu cự 50mm, a a a a a!!!”

Phó Tín Huy mỉm cười, đứng dậy vào bếp nướng bánh pizza đông lạnh, mặc Trương Tư Nghị mất trí co giật ở đó.

Trương Tư Nghị vội vàng mở hộp đựng ống kính ra, thuận tiện lấy điện thoại di động chụp ảnh ống kính rồi đăng lên Wechat: “Quà sinh nhật bạn thân tặng! Ha ha ha!”

Đăng ảnh xong cậu mới lướt đọc tin tức, Trương Tư Nghị đột ngột dừng lại, thấy nửa giờ trước Cố Tiêu gửi lên một status mới…

“Thước cuộn mua trước lớp thiết kế đầu tiên, năm 2005-2014, mười năm chưa từng rời khỏi người. Hôm nay tặng cho một người bạn nhỏ, chúc cậu ấy sinh nhật vui vẻ, sự nghiệp thành công. — Kỷ niệm 23.11.2014.”

Bức ảnh ở dưới dòng chữ chính là chiếc thước cuộn màu da cam mà Cố Tiêu tặng Trương Tư Nghị một giờ trước.