Tro Tàn Của Yêu Thương

Chương 16




Trưa hôm sau, Minh Hân đi chạy xe cùng Đình Phúc trở về thì thấy Nguyên Hạo đang định lấy xe ra ngoài. Cô tùy tiện hỏi thăm, anh liền trả lời rằng anh đi đón Dì Ba. Vì sáng nay dì cùng một cô giúp việc ra trung tâm thương mại mua thực phẩm cho cả nhà dùng trong mấy ngày liền. Thông thường họ sẽ có dịch vụ giao hàng về tận nhà theo yêu cầu nhưng hôm nay thật không may do phía họ xảy ra trục trặc về phương tiện xe cộ, cho nên, dì đã gọi điện về nhà nhờ Nguyên Hạo giúp đỡ. Minh Hân nghe xong hớn hở đòi đi cùng, Nguyên Hạo cũng không phản đối.

Chiếc xe màu bạc sáng loáng chuyển bánh ra khỏi biệt thự.

Tại một trung tâm mua bán rộng rãi. Dì Ba cùng một cô giúp việc đang đứng bên vệ đường cùng một đống các loại thực phẩm. Bên kia đường, một cậu bé chừng 9, 10 tuổi đang đứng bán vé số, trông cậu bé nhếch nhác tội nghiệp. Cậu đứng một lát cho tới khi dưới đường đã thưa xe, cậu bé bước vội sang đường và nhanh chân chạy qua lại, chìa sấp vé số trước bất cứ ai cậu nhìn thấy.

- Anh ơi mua vé số giúp em đi anh!

Giọng cậu bé nài nỉ trước một thanh niên. Anh ta nhìn cậu bé vài giây không đáp, rồi gạt cậu qua một bên và nói:

- Thôi dẹp đi, phiền phức!

Anh ta không dùng sức nhưng cậu bé nhỏ tuổi lại yếu ớt có lẽ do thiếu ăn nên cậu bé té nhào ra đường, tên kia cũng không ngoảnh lại dù chỉ là một cái nghiêng đầu, cứ vậy mà bước đi. Cậu bé tấm tức khóc, rồi nhanh chóng gạt hết nước mắt, đứng dậy tiếp tục rong sấp vé số tới từng người. Dì Ba thấy cậu bé thật tội nghiệp, trái tim của một người phụ nữ đôn hậu lại đập những nhịp đập xót xa, bà vẫy cậu lại chỗ bà, cậu bé lộ rõ vẻ vui mừng, hớn hở chạy lại. Dì Ba cười, nụ cười ấm áp trước vẻ hồn nhiên ngây thơ của đứa trẻ.

- Bà ơi, bà mua vé số phải không bà? - Cậu bé ngây ngô hỏi.

Dì Ba nhìn cậu bé mà xót xa, bà nói:

- Chắc con ăn uống thiếu thốn lắm phải không? - Bà lấy trong túi ra ví tiền, rút vài tờ polime đưa cho cậu bé và bảo:

- Vé số của con, bà mua hết, con hãy mua cơm ăn thật no nhé! No bụng rồi mới có thể tiếp tục bán vé số không phải sao?

Cậu bé tròn mắt nhìn Dì Ba đầy thắc mắc nhưng rồi nó lại tươi cươi và nói:

- Thật sao hả bà? Con cảm ơn bà nhiều. Bà tốt quá! - Thằng bé khom người cảm ơn rối rít.

Dì Ba lại nở nụ cười hiền hậu. Thằng bé chớp chớp mắt, sướng rơn, hai tay cầm sấp vé số đưa lên trước mặt Dì Ba. Dì lắc đầu nói:

- Bà không cần, cái này bà tặng lại cho con, tặng sự may mắn cho con.

Cậu nhóc lại mở to đôi mắt nhìn dì, Dì Ba thấy được tất cả những gì hồn nhiên nhất, vô tư nhất của một đứa trẻ trong sáng trong đôi mắt ấy. Bà đẩy tay cậu lui về, gật đầu ý bảo cậu nhận lại đi.

Thằng bé tròn mắt nhìn bà, đôi mắt thơ ngây toát lên những gì trong sáng nhất của tâm hồn, Dì Ba gập những ngón tay nhỏ của cậu bé lại, bao lấy sấp vé số:

- Chúc con may mắn!

Thằng nhóc lúc này đang xúc động lắm, cặp mắt nó ánh lên những tia nhìn sâu thẳm về phía Dì Ba. Đã rất lâu, rất lâu rồi, thế giới này, nhân gian này đều bạc bẽo với những đứa trẻ như nó, có mấy ai đem lại cho nó lòng cảm thương sâu sắc, sự ấm áp như người phụ nữ xa lạ trước mắt. Khóe mắt nó ướt đẫm, tưởng chừng chỉ khe khẽ chớp cũng có thể ép nước mắt ào ra.

Dì Ba đưa tay lau những vết lấm lem trên mặt cậu bé, khẽ nói:

- Trưa rồi, con đi mua đồ ăn đi kẻo đói. - Nói rồi, bà xoay người cậu, khẽ đẩy cậu đi. Thằng bé trước khi rời khỏi còn ngoái lại nhìn vài lần. Dì Ba dõi theo bóng cậu bé cho tới khi khuất hẳn.

Vừa đúng lúc Nguyên Hạo và Minh Hân đỗ xe trước hai người. Cô giúp việc khẽ chào họ, rồi liếc nhẹ về Dì Ba vẫn đang nhìn xa xăm theo hướng cậu bé bán vé số. Nghe tiếng gọi của Minh Hân, bà mới sực tỉnh, rồi cùng mọi người xếp đồ lên xe.

- Cướp…!!! Cướp…!!!

Nghe tiếng vọng lại từ phía xa, tất thảy mấy người họ nhất loạt quay lại. Vừa hay một người thanh niên cầm theo chiếc túi xách chạy vù tới, lách qua đám người bọn họ, Dì Ba bị đụng trúng nên té nhào. Sự việc diễn ra quá nhanh không có ai kịp phản ứng, nhưng chỉ trong tích tắc, Nguyên Hạo hiểu ra vấn đề, lập tức chạy theo tên cướp. Cuộc rượt đuổi không cân sức giữa hai nam thanh niên một cao lớn và một người khá nhỏ con vừa chạy thục mạng vừa ngoái lại phía sau, hai người lượn lách, chen lấn, xô đẩy giữa đường phố đông đúc. Tên cướp thô bạo rẽ đường còn Nguyên Hạo thì lịch sự xin lỗi những người anh va phải, tuy vậy vẻ mặt vẫn rất lãnh đạm. Khi khoảng cách giữa họ chỉ còn vài bước chân, Nguyên Hạo khẽ cười nhạt, anh tự tin nghĩ rằng mình sẽ tóm được tên cướp này. Bất ngờ, một chiếc moto hiệu Dream chở hai thanh niên khác lao tới, vòng cua phanh gấp trước tên cướp. Hắn nhận ra đồng bọn, nhanh chóng nhảy lên xe, chiếc xe rồ ga phóng đi, Nguyên Hạo bất ngờ có chút hụt hẫng và tức tối. Chỉ trong những giây kế tiếp, Minh Hân cũng phanh xe trước Nguyên Hạo, anh nhanh tay mở cửa xe chui vào. Hai người không nói, Minh Hân tập trung đẩy nhanh tốc độ chạy theo hướng ba tên kia.

Chiếc xe thể thao màu xám bạc của Nguyên Hạo đã được Minh Hân dùng kỹ thuật mình học được chứng tỏ khoảng cách xa vời về đẳng cấp của xe với moto thông thường. Minh Hân nhanh chóng áp sát xe của bọn chúng, cua xe chặn đầu xe của những tên cướp, tên ngồi ngoài trong số ba tên do không giữ được thăng bằng nên đã ngã nhào ra vệ đường. Nguyên Hạo nhìn Minh Hân bằng ánh mắt thán phục, cô mỉm cười vênh mặt và đảo mắt qua lại. Anh xuống xe, đi về phía sau, khoan thai dựa vào đuôi xe.

- Cái túi!?

Hai tên thấy anh thì toan quay đầu xe chạy. Nguyên Hạo vội lao tới chặn phía sau bọn chúng.

- Để cái túi lại hoặc cùng nhau lên công an!

Những người xung quanh đang bu lại đông dần lên, họ hồi hộp chờ xem cuộc đối đầu giữa Nguyên Hạo và hai tên cướp. Đâu đó có tiếng khen ngợi chàng thanh niên đẹp trai nghĩa hiệp và tiếng dè bỉu coi thường hai tên côn đồ. Hai tên này biết khó mà thoát được, chúng nhìn nhau, đành quyết định lao vào tấn công Nguyên Hạo.

Tên thứ nhất cầm túi xông vào anh, anh khẽ nhíu mày khinh khỉnh rồi một chiêu hạ gục hắn. Tên còn lại liếc mắt nhìn hắn rồi lại nhìn Nguyên Hạo, sau hắn cũng lao vào tấn công anh. Nguyên Hạo khéo léo né tránh những cú tấn công của hắn. Xem chừng tên này cũng có chút võ nghệ. Nguyên Hạo sắc mặt nghiêm nghị hơn, nhanh chóng phản đòn để kết thúc cuộc chiến. Tên đó đang đứng đối diện anh qua chiếc Dream, Nguyên Hạo đạp mạnh vào chiếc xe, tên đó theo bản năng lùi sau vài bước né tránh, giữa lúc đó, anh bay người qua chiếc moto, tung một cú vào mặt hạ gục hắn hoàn toàn. Tên đó nằm đau đớn trên đất, Nguyên Hạo làm bộ phủi hai bàn tay rồi đi về chỗ của tên thứ nhất, hắn cũng đang đau nằm trên đất, vẫn cầm trong tay chiếc túi xách. Anh lại gần giằng lấy nó rồi ném cho hắn ánh nhìn đầy uy hiếp.

Cuộc chiến giữa anh và hai tên côn đồ diễn ra trước những ánh nhìn thán phục của người đi đường, nhưng không có ai còn chú ý tới tên đầu tiên ngã ra khỏi xe. Hắn không bỏ chạy mà núp bên vệ đường quan sát sự việc. Chợt mắt hắn sáng lên như vừa mới tìm ra một phát minh vĩ đại. Chiếc xe hơi sang trọng chắc chắn là một người giàu có, bên trong xe là một cô gái nhỏ nhắn đang ngoái lại theo dõi cuộc chiến nãy giờ. Theo bản chất của một kẻ côn đồ ham tiền của, hắn nghĩ có lẽ cô gái này không chỉ sẽ giúp hắn chế ngự Nguyên Hạo mà còn có thể kiếm được một khoản lớn. Cửa xe bên Nguyên Hạo vừa đi ra không đóng, hắn lần mò đi tới, chui vào xe. Minh Hân chui đầu ra khỏi cửa kính quan sát Nguyên Hạo, bất ngờ nghe tiếng động nhỏ phía sau, cô quay phắt lại, thấy tên đó đã leo vào gần, cô nhếch mép nói khẽ:

- Mày đúng là chán sống.

Dứt câu, cô lập tức giơ chân tung một cú đạp thật mạnh vào ngực hắn. Do Minh Hân có thói quen mang giày thể thao nên dù trong không gian chật hẹp của xe hơi, lực tung ra cũng vẫn rất mạnh và chắc, tên đó bất ngờ trúng đòn đau nên ngã nhào ra ngoài. Minh Hân mở cửa bước ra ngoài, đập cửa đánh rầm rồi lạnh lùng nhìn hắn mang đầy sát khí. Cô tiến lại chỗ Nguyên Hạo, nhìn hai tên cướp đang nằm đo đất bằng vẻ khinh khi. Bất ngờ, cặp mắt cô mở to, trợn tròn khi nhìn thấy khuôn mặt của một tên trong đó. Là hắn. Tại sao lại là hắn? Hắn thực ra là hạng người nào? Tại sao Khánh Ân lại quen biết hắn? Lòng cô đột nhiên lại dâng lên những suy nghĩ hỗn tạp. Về hắn, về người bạn, người chị Khánh Ân, về những giả dối thực hư trước mắt. Tên đó cũng đã thấy cô. Hắn nhớ chứ! Hắn đã thấy cô lúc đón Khánh Ân ở Ẩn Đêm, hắn nhớ cô gái nhỏ dễ thương mà vẫn thường nghe Khánh Ân nhắc đến. Hắn nhìn Minh Hân vô cảm, rồi lại tựa như có gì đó ngượng ngùng, hắn gồng mình đứng lên, qua đỡ hai tên còn lại, rồi dựng chiếc moto lên. Sức khỏe tên này có lẽ là tốt nhất. Những người xung quanh đề nghị dẫn bọn họ lên gặp công an nhưng Minh Hân khẽ bảo Nguyên Hạo tha cho họ. Vậy là bọn chúng lên xe, hắn cho xe vút đi.

Chủ nhân chiếc túi là một phụ nữ khá lớn tuổi làm buôn bán rau. Bà chạy theo tên cướp và hô lớn thì may mắn gặp được Dì Ba và cô giúp việc, họ bắt taxi và cũng nhanh chóng tới chỗ Nguyên Hạo.

- Cậu kia là người đã xô thằng bé bán vé số té ngã. - Dì Ba nhìn tên lái xe nói bâng quơ.

Thấy Nguyên Hạo và Minh Hân nhìn nhau khó hiểu, cô giúp việc bèn kể lại câu chuyện về cậu bé bán vé số cho họ. Cả hai nghe xong đều khá xúc động, không ai bảo ai cùng nhìn Dì Ba. Cuộc đời Dì, chưa một lần làm mẹ, có lẽ vì vậy nên đặc biệt tận tâm tận tình với những đứa trẻ khác, khi còn nhỏ, Nguyên Hạo, Minh Hân và cả Huy Khang nữa, chắc chắn đều được Dì yêu thương nâng niu như những đứa con. Minh Hân chạy lại khoác cánh tay Dì đưa lên xe, Nguyên Hạo cầm chiếc túi đưa cho bà bán rau, khẽ bảo:

- Con gửi bà.

Bà cười cười gật đầu đáp:

- Cảm ơn, cảm ơn các cháu, tốt quá, may quá! Thanh niên giỏi quá!

Anh mỉm cười gật nhẹ rồi trở lại xe, anh lái xe đưa mọi người về nhà.


Chiều ngày cuối cùng trong ba ngày Minh Hân lãnh phạt đình chỉ, cô cùng Huy Khang tới văn phòng tiếp nhận hồ sơ tại địa bàn đang cư trú để xin xác nhận về đạo đức, mọi việc diễn ra êm xuôi thuận lợi. Ngày mai cô có thể trở lại trường, lại trở lại với những rắc rối vụn vặt mà lại khá đau đầu mỗi khi chạm trán cô em họ Ngọc Hà và Mai Vân. Ngồi trong xe, Minh Hân lãnh đạm nhìn ra cửa, triền miên trong những suy nghĩ vẩn vơ.

- Nghĩ gì thế? - Huy Khang khẽ hỏi.

Minh Hân im lặng giây lát, mắt vẫn nhìn ra ngoài, cô không đáp mà hỏi lại, giọng rất nhỏ:

- Trương Mai Vân thích chú?

Huy Khang thản nhiên nói:

- Vậy sao?

Thấy thái độ thờ ơ như không của Huy Khang, Minh Hân quay về phía cậu:

- Chú biết điều đó mà phải không?

- Chuyện đó thì đã sao? Đó là việc của cô ấy, không cần quan tâm.

Minh Hân nói tiếp:

- Cô ấy nói sẽ kết hôn với chú, cháu không thích, không thích cô ta…

- Ai nói là cô ấy sẽ thành vợ chú, không có chuyện đó đâu.

Minh Hân bất ngờ thấy mình nói hơi quá lên, cô dịu giọng xuống, khẽ nói:

- Thực ra cháu cũng chẳng có quyền gì, chú yêu ai lấy ai là do chú, cháu rồi cũng sẽ kết hôn, như thế…

Huy Khang nhìn Minh Hân, cậu mím chặt môi, xém chút tiếng cười lớn bật ra.

- Kết hôn, kinh thế ư? Phải xem có ai thèm rước không hay tôi lại nuôi báo cô cả đời?

Minh Hân nghe xong quắc mắt nhìn cậu. Huy Khang luôn vậy, cứ mỗi khi Minh Hân bắt đầu nói chuyện nghiêm túc thì cậu lại bông đùa, lần nào cũng khiến cô giận dữ, mặt mày tối sầm. Đối với Huy Khang, cậu lại mong muốn như vậy. Cậu biết Minh Hân là một cô gái đa tính cách. Cô có thể vui mừng vì chuyện gì đó nhỏ nhất, nhưng cũng có thể sầu não ưu tư cũng chỉ vì một lời nói. Cậu không muốn những chuyện đơn giản, nhỏ nhặt này làm cô rơi vào những suy nghĩ quanh co, vì vậy, cậu thường dùng cách này để chế ngự con người thứ hai trong cô. Dường như, cậu làm điều này khá tốt, như một bản năng, như một sắp xếp của số phận.

- Chú nói thế là sao? Ý chú là cháu không lấy được chồng ấy hả? Được, không lấy thì không lấy, ở nhà làm bà cô già, để xem khi chú rước bà Trương Mai Vân đó về, hai người có sống yên với cháu không?

Huy Khang sửng sốt nhìn cô, vài giây trước cô còn nghiêm túc nói tới hôn nhân, vậy mà giờ… Cậu một tay vẫn cầm lái, tay kia đặt phía sau gáy:

- Thôi thôi, tôi xin cô…

Minh Hân khẽ mím môi cười, Huy Khang cũng vậy.

Gió mùa đông thổi vù vù ngoài cửa xe, khí hậu hanh khô không làm mờ đi những màu sắc tươi trẻ của cuộc sống, thế giới xung quanh ta, vẫn nhộn nhịp. Tuổi trẻ - tuổi của sức sống và tình yêu.


Không khí sáng sớm ở trường khá yên tĩnh và trang nghiêm theo những gì vốn có. Nắng mùa đông hiếm hoi rơi trên hành lang dài vắng lặng, phủ một màu vàng mờ trên những ô gạch.

Cô giáo chủ nhiệm vừa bước vào lớp liền ném ánh mắt giận dữ về phía cuối lớp - chỗ Minh Hân. Cô cất giọng lạnh lùng:

- Cả lớp ngồi, Hoàng Minh Hân đứng.

Minh Hân khẽ nhíu hai hàng mi, mím môi nghiến răng nhẫn nhịn, trong lòng thầm nghĩ vài câu chẳng hay ho gì. Cô đứng ngay ngắn, đối mặt với cô chủ nhiệm. Được một lát, cô giáo ngồi xuống ghế, hít một hơi dài, nhìn Minh Hân nói:

- Sự việc xảy ra đã được nhà trường can thiệp xử lý coi như xong, tôi cũng không muốn nhắc đi nhắc lại. Tuy nhiên, đó là về bên phía hội đồng nhà trường, còn lớp ta, em đã làm ảnh hưởng lớn tới thi đua của lớp cũng như của tôi, vì vậy, em cũng nên chịu kỷ luật trước lớp.

Cô giáo vừa dứt lời, không chỉ một mình Minh Hân, cả lớp sửng sốt ngạc nhiên mở to mắt nhìn cô. Minh Hân theo phản xạ nói to:

- Sao ạ? Kỷ luật nữa sao cô?

Lớp trưởng cũng đứng dậy:

- Thưa cô, em nghĩ…

Nhưng Giang còn chưa kịp trình bày ý kiến thì cô giáo đã ra hiệu cho cô ngồi xuống và chặn lời:

- Không có gì. Minh Hân, tan học em ở lại trực nhật lớp và quét sân thể dục, 1 ngày hôm nay thôi. Không ai ý kiến gì cả. Em ngồi đi.

Lời nói của cô giáo có uy lực hơn thường, cả lớp im lặng không ai dám lên tiếng, hoặc trong số đó có những người chẳng hề quan tâm chuyện này. Minh Hân cũng chỉ còn cách chấp nhận, lặng lẽ ngồi xuống mà lòng không khuất phục.

Tan học.

Đám học sinh toàn trường chen lấn nhau ra khỏi cánh cổng chật ních. Dường như ai nấy cũng đều đang vội vã về nhà sau một ngày học tập hoạt động mệt mỏi và căng thẳng. Nắng chiều yếu ớt, trước khi lui về nhường chỗ cho màn đêm, còn vương vấn níu lấy những dải tường cao, nhuốm một màu cam nhạt.

Minh Hân mượn dụng cụ ở phòng bảo vệ xong thì nhanh chân chạy lên phòng học của lớp làm vệ sinh. Có lẽ tối nay sẽ bị lỡ xe nên cô nhắn tin cho Huy Khang kêu cậu tới đón. Vào giờ đó, chắc sẽ chẳng còn ai nữa nên cô không lo lắng người ta nghi ngờ khi Huy Khang tới.

Cô vào phòng, đặt ba lô lên mặt bàn, chiếc di động vừa liên lạc với Huy Khang cũng đặt ngay cạnh. Cô bắt tay vào việc. Lúc này, trời đã sẩm tối, gió khô khốc tạt qua những tán cây, âm thanh nghe xào xạc. Quét dọn lớp học xong, cô xách xô xuống khu vệ sinh lấy nước lau cửa và bàn. Tiếp đó, cô chạy vù xuống phòng thể dục, mang theo cái chổi dài, vẻ năng động khỏe khoắn, không uổng công cô học võ rèn luyện thể lực. trời đã tối không thấy mặt người. Phòng thể dục này tuy không lớn như những trung tâm thể dục thể thao nhưng nếu một người quét cả phòng xem ra cũng là một vấn đề nan giải. Minh Hân hít sâu rồi bắt đầu làm việc, cô chỉ mở một bóng đèn ở chính giữa, mấy cánh cửa sổ trên cao hút gió, ùa vào cả khu nhà trống trải, gió mơn man trên làn tóc, miết nhẹ qua đôi gò má Minh Hân làm nó tê tê.

Xong xuôi công việc, cô vươn người thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa đôi tay đang lạnh cóng, lại nhanh chân chạy quay về phòng học lấy đồ. Lúc này, trời đã tối hẳn, cô tắt đèn trong phòng, đeo ba lô rồi bước ra ngoài. Bước ra hành lang, Minh Hân sững lại, trước mắt cô, màn đêm bao phủ, thanh tĩnh, quyến rũ, cuốn lấy tâm hồn cô. Bóng tối đẹp và huyền bí, hấp dẫn con người Minh Hân. Cô nhìn xuống dưới, chỉ còn ánh đèn le lói trong phòng ngủ của bảo vệ trực đêm, Minh Hân mang ba lô và di động để lại trên bàn, khoan thai đi tới tựa người vào lan can cao tới ngang bụng. Cô chìm trong bóng tối, không gian trường học thoáng đãng, bóng đêm cũng bớt đi phần đáng sợ, trong cô chỉ còn lại những xúc cảm mãnh liệt dâng lên khi màu đen phủ lấy cơ thể.

Tòa nhà đối diện là hệ thống văn phòng, phòng họp, phòng làm việc của các thầy cô và cán bộ. Tối mịt.

Được một lúc lâu, Minh Hân như sực tỉnh định quay vào phòng lấy đồ ra về thì bất ngờ thấy một vệt sáng trắng vụt qua ở phía khu nhà đó. Là ánh sáng của đèn pin cỡ nhỏ. Phải, là đèn pin. Minh Hân nuốt khan. Theo bản năng của một kẻ tò mò thích khám phá, cô khẽ bước về phía khu nhà. Xung quanh là một màu đen bí ẩn, từ chỗ cô đứng, chỉ cần men dọc theo dãy hành lang dài nối liền hai tòa nhà là có thể sang tới đó. Càng tới gần, bước chân của cô ngày một chậm lại, cảnh giác cao độ.

Minh Hân chạy ra cầu thang bộ, leo lên tầng trên. Ban nãy có ánh sáng phát ra từ dó, nhưng giờ đã không còn chút dấu hiệu nào. Cô bắt đầu hoang mang, sự sợ hãi đã bắt đầu nhen nhóm. Phòng của bảo vệ cách nơi này tương đối xa, dù cô có kêu lên có trộm họ cũng không nhanh tới mức tới ngay được, ngược lại bản thân cô sẽ bị nguy hiểm. Nghĩ rồi, cô lấy thêm can đảm bước tiếp. Tiến về phía cuối hành lang, bước chân của cô chậm dần, sau chỉ còn là từng dịch chuyển nhỏ nhất. Cuối dãy là phòng của thầy hiệu trưởng, cô thoáng nghĩ, không biết có gì có thể ăn trộm được? Minh Hân nín thở, nuốt khan vài cái rồi quyết tâm nhìn qua tấm kính cửa sổ. Cô lập tức đưa tay bịt chặt miệng, ngăn tiếng kêu hoảng hốt, ngăn cả tiếng thở, ngăn mọi âm thanh có thể bật ra.

Một bóng đen cao lớn đang ngồi trước máy vi tính của thầy hiệu trưởng, lại là chiếc mũ đen sụp xuống khuôn mặt, lại là chiếc áo khoác đen nhẵn bóng. Người đầu tiên cô nghĩ đến là anh chàng tên Minh Hoàng, cao lớn như vậy, bí ẩn hệt như vậy, nếu phải anh ta, thì anh ta làm gì ở đây? Minh Hân đột nhiên lắc đầu xua tan những nghi vấn và suy đoán lung tung, vội vàng quay người chạy. Đúng, cô phải gọi bảo vệ lên trong khi anh ta vẫn còn ở đây. Bước chân cô quay lại lối cũ, sự hoáng hốt và run sợ trong lòng làm cô quýnh cả lên, bước chân cũng không được nhẹ nhàng như trước.

Người trong phòng nghe có tiếng bước nhẹ vọng lại từ bên ngoài, anh ta cũng có chút lo sợ, làm thêm vài động tác click chuột, anh rút chiếc USB ra khỏi ổ cắm, tắt máy rồi ra khỏi phòng, cảnh giác nhìn các phía xung quanh, khóa cửa lại như cũ, đeo khẩu trang lên mặt rồi lặng lẽ rời đi.

Minh Hân trở về lớp học, bóng tối lúc này lại khiến cô sợ hãi. Cô cuống quýt vơ vội chiếc ba lô ở ngay chiếc bàn đầu tiên rồi chạy biến đi. Và … chiếc di động bị bỏ lại.

Anh chàng mặc đồ đen xuống tới tầng dưới, bất ngờ bắt gặp một dáng người nhỏ nhắn đang chạy phía xa, bóng tối làm mờ đi mọi màu sắc, cô gái cũng chỉ còn là một bóng đen di động. Anh khẽ nhíu mày rồi tăng tốc bước chân, đuổi theo hướng cô gái.

Huy Khang chờ Minh Hân đã lâu ngoài cổng, ánh đèn bên trong đã tắt mà không thấy cô ra, cậu bắt đầu lo lắng, liền bấm di động gọi cho Minh Hân. Chàng trai trong bộ đồ đen chạy ngang qua phòng học Minh Hân, đúng lúc chiếc di động sáng lên vì Huy Khang gọi tới, anh dừng bước, vào bên trong. Màn hình di động của Minh Hân là chữ “Chú”, anh ta nhìn con gấu trúc bằng bông, khẽ cười:

- Lại là em sao?

Anh không do dự liền ngắt cuộc gọi, tắt nguồn và bỏ nó vào túi. Huy Khang thấy Minh Hân tắt máy, càng thêm lo lắng, cậu ngó vào trong vẫn chưa thấy Minh Hân ra, cánh cổng khóa trái.

Minh Hân cuối cùng cũng đã chạy xuống tới tầng một, những bậc thang cuối cùng đang dần lùi lại phía sau cô. Đây rồi, rẽ trái một đoạn là phòng bảo vệ, Minh Hân vui mừng chạy nhanh lên. Đang háo hức vì sắp được tương trợ, miệng cô bất ngờ bị một bàn tay to lớn chụp lấy, bàn tay kia vòng qua cố định cả người cô. Bóng đen cao lớn kéo cô lại phía gầm cầu thang. Minh Hân ra sức giãy giụa, bàn tay người kia càng siết chặt hơn, Minh Hân chỉ có thể ưm lên vài tiếng cực nhỏ. Bàn tay nhỏ của cô đưa lên, ra sức gỡ những ngón tay vững chãi trên miệng mình. Như một phép thuật vô hình, bàn tay kia dần nới lỏng, đôi mắt chàng trai áo đen khẽ mở rộng ra.

Chớp lấy cơ hội, Minh Hân nhẹ nhàng xoay người, một chiêu bẻ quặt tay anh ta. Anh ta không ngờ được là Minh Hân biết võ, do đó không hề phòng bị và bất ngờ bị cô tấn công. Minh Hân biết mình hoàn toàn không phải đối thủ của anh ta nên cô chủ động rút chạy. Cô nhấc chân giẵm mạnh vào chân anh ta rồi chạy thật nhanh về phòng bảo vệ. Vừa chạy, cô vừa la lớn:

- Có trộm. Bác bảo vệ ơi cứu cháu với!

Huy Khang nghe tiếng Minh Hân la lớn liền sốt sắng lên, cậu bước tới lắc mạnh cánh cổng một cách bất lực, miệng gọi lớn vào trong:

- Minh Hân, có chuyện gì thế? Mau chạy ra ngoài này nhanh lên, Minh Hân, Minh Hân…

Hai bảo vệ nghe tiếng kêu cứu cũng nhanh chóng chạy vù ra, Huy Khang thấy họ liền gấp gáp gọi:

- Này bác, mở cửa ra đi… Cô ấy đang cần giúp.

Hai người kia nhìn nhau ra hiệu, một người chạy theo hướng Minh Hân vừa la lên, một người lại gần chỗ Huy Khang bảo:

- Chúng tôi sẽ tự giải quyết, cậu không nên vào thì hơn…

Nói rồi, ông ta cũng chạy vội theo người lúc nãy, bỏ lại Huy Khang với những tâm trạng bất an, cậu cố gọi:

- Này bác, này, này…

Cậu nhìn ông ta chạy đi mà lòng chợt dâng lên nỗi lo lắng khôn tả. Cứ nghĩ tới việc Minh Hân đang ở trong đó, mà bảo vệ lại ngoan cố không mở cổng cho cậu vào, hai tay cậu bỗng run run, hai hàm răng nghiến lại, chờ đợi, lo lắng, sốt ruột. Cậu tức giận đập mạnh bàn tay vào cánh cổng, chăm chú nhìn vào bên trong. Nhìn lên cánh cống cao chừng 3m, mắt cậu bỗng trùng xuống, và…

Minh Hoàng chạy vội ra khu vườn sau của trường, anh nhảy qua lần lượt hai bức tường chắn, chạy tới khu vườn trống gần đó, vào xe, tháo mũ và khẩu trang ném sang ghế bên cạnh, gương mặt Tuấn Lâm hiện ra lãnh đạm và lạnh lùng. Cậu vặn khóa và lái xe rời đi. Suốt cả quá trình, cậu không hề nao núng, không những thế, khóe môi lại khẽ cười khi nhớ lại cô gái nhỏ Minh Hân.

Hai bảo vệ chạy tới là lúc Tuấn Lâm đã thoát khỏi khu vực trường. Tuy vậy họ vẫn chia nhau đi kiểm tra qua loa một lượt.

Huy Khang nhảy vượt qua cánh cổng cao, vào bên trong. Cậu vội vã chạy tới khu nhà đã được thắp đèn sáng trưng. Minh Hân đang đứng đó dáo dác nhìn xung quanh, nhìn cả theo bóng hai bảo vệ qua lại trên các dãy nhà. Thấy Huy Khang chạy tới, cô mỉm cười nhìn cậu, nhưng đáp lại là cái nhìn giận dữ của Huy Khang, cậu lao tới lắc mạnh hai bả vai Minh Hân:

- Bảo chạy ra ngoài không nghe thấy sao? Sao cứ đứng mãi ở đây làm gì? Tại sao không nghe lời? Sao cứ bướng thế hả?

Huy Khang biến tất cả những lo lắng quan tâm thành giận dữ trách móc. Minh Hân nào biết, cậu sốt sắng hoang mang cỡ nào khi nghe tiếng la của cô, khi gào lên mà không thấy cô chạy ra. Rối bời - bởi những bất an không thể diễn tả, bởi cảm giác sợ hãi nghẹn đắng khi biết Minh Hân có thể đang gặp nguy hiểm.

Trước biểu cảm này của Huy Khang, Minh Hân không những không thấy sợ, cô biết Huy Khang lo cho mình, bằng những quan tâm chân thành nhất. Cô cười tủm nhìn Huy Khang chọc:

- Trông kìa, chú lo lắng tới thất thần - Minh Hân chậm dãi vỗ vỗ vai cậu - Mất hết phong độ rồi! Cháu có võ cơ mà!

Hành động của Minh Hân khiến sự giận dữ trong cậu bỗng vụt tan biến hết. Cô nhóc tinh quái làm cậu không thể giận được, cậu quay đi khẽ cười, Minh Hân thấy vậy thì bật cười thật tươi.

Hai bảo vệ trở lại thấy Huy Khang thì hỏi:

- Sao cậu vào đây?

Huy Khang không trả lời, Minh Hân nói:

- Đây là anh cháu, cháu gọi anh ấy tới đón vì bị lỡ xe.

Họ nhìn Huy Khang không nghi ngờ, quay sang Minh Hân, một người nói:

- Cháu có làm sao không? Vi phạm gì mà để cô chủ nhiệm phạt thế này!? Cô giáo cũng không nói học sinh ở lại làm vệ sinh là con gái, nếu không hai bác sẽ…

Người còn lại tiếp:

- Cho hai bác xin lỗi. Cứ nghĩ cháu về lâu rồi, sơ suất quá!

Minh Hân bỗng cảm thấy ngượng ngùng, cô khẽ đáp:

- Cháu có lỗi thật ạ nên mới phải chịu phạt. Hai bác đừng nói thế.

Rồi như nhớ ra điều gì, Minh Hân hỏi:

- Nhưng…tên ăn trộm đâu bác?

- Không thấy ai, chắc trốn rồi, trường không bị mất gì cả.

Minh Hân gật gật đầu. Cô và Huy Khang chào họ rồi ra ngoài và trở về nhà. Vào lúc Minh Hân lên xe cùng Huy Khang, phía xa, Tuấn Lâm đậu xe sát hàng cây cổ thụ dõi theo, chiếc xe màu đen bị bóng đêm nuốt trọn. Lần thứ hai cậu thấy Huy Khang - chàng thanh niên anh tú đó đi cùng với Minh Hân, với chiếc mui trần đó, trong lòng ít nhiều cũng có nghi vấn.

“- Dù không có anh thì anh hai tôi cũng sẽ nhanh chóng tìm ra tôi thôi.

- Anh hai?

- Đúng…”

Họ là anh em sao?

Nghĩ tới đây, Tuấn Lâm chợt lấy chiếc di động của Minh Hân trong túi ra, nhìn con gấu trúc bông lắc lư, cậu lại khẽ mỉm cười. Nhìn Huy Khang và Minh Hân rời khỏi, cậu cũng vặn khóa, quay xe và đi hẳn.