Trở Thành Nữ Tỷ Phú

Chương 8




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đương nhiên Bạch Tuyết biết rõ trong lòng, cha con Ngụy Gia Minh nói như vậy chỉ là vì giữ mặt mũi cho cô trước mặt người ngoài, rốt cuộc thì thân phận hiện tại của cô cũng là con dâu Ngụy gia, cô chịu đựng cảm giác không khỏe trong lòng cười đáp lại: "Không có gì."
Đại khái là không nhìn thấy được hiệu quả mình muốn, hoặc là thấy cha con Ngụy Gia Minh cùng chung lập trường, Phùng Tư Nghiên và Tu Mẫn Nhi không tiếp tục tìm Bạch Tuyết gây phiền toái nữa.
Bạch Tuyết cũng rất tự mình hiểu lấy, không muốn ngốc ở đây nữa, ngại hai vị đại tiểu thư này, liền lôi kéo mẹ đi tìm đồ ăn.
Bữa ăn chính còn chưa bắt đầu, nhưng vẫn bày trước một ít điểm tâm, Bạch Tuyết cũng đang cảm thấy đói, muốn tìm chút đồ ăn lót bụng.
"Vừa nãy mẹ chưa kịp nói, sao mẹ thấy con càng gầy hơn so với lần trước vậy, con mau ăn nhiều chút, đây, ăn điểm tâm này, cái này ăn ngon."
Nhìn mẹ mình cho dù ở không gian nào cũng là dáng vẻ này, mỗi lần nhìn thấy cô đều cảm thấy cô gầy đi, tìm mọi cách để cô ăn no, Bạch Tuyết bất đắt dĩ cười, giữ chặt tay mẹ còn đang muốn thêm đồ ăn cho cô, nói với bà: "Được rồi mà, con ăn hết cái này rồi lại nói."
Sợ mẹ lại lấy thêm, cô vội vàng kéo cái bàn nhỏ bên cạnh rồi ngồi xuống. Tuy rằng chỉ chút điểm tâm ngọt, nhưng hương vị không tồi, đặc biệt là tempura (*), tôm tươi đã được bóc vỏ, ngoài giòn trong mềm, cắn một miếng hương thơm bốn phía, Bạch Tuyết ăn mấy cũng không đã ghiền.
(*) Tempura


Mẹ thấy cô thích ăn cái này, vội kêu phục vụ tới hỏi: "Tempura này có thể đóng hộp mang về không? Tôi muốn mua về."
Phục vụ cười nói: "Rất xin lỗi, không thể đâu ạ."
Liễu Như Vân vẫn không bỏ qua: "Tôi cho cậu tiền boa, cậu bán cho tôi được chưa?"
Cậu phục vụ cũng rất khó xử: "Xin lỗi, chuyện này tôi thực sự không có cách nào."
Bạch Tuyết thấy Liễu Như Vân còn muốn nói nữa thì vội vàng kéo tay bà, vừa lúc Bạch Khánh Đông cũng tới đây, ông cũng nghe thấy đối thoại của hai người, trước tiên xin lỗi người phục vụ, tiễn cậu ta đi xong liền quở trách: "Tôi nói bà sao lại thế chứ? Đồ ăn hiếm lạ gì mà đầu bếp trong nhà không làm ra được, tôi mời đầu bếp khách sạn này về làm cho bà được chưa, người ta cũng nói không bán rồi, bà còn dong dài, cũng không sợ mất mặt."
Liễu Như Vân bị quở trách cũng rất bất mãn, "Sao tôi lại mất mặt xấu hổ chứ? Bảo bối thích ăn cái này, tôi muốn mua về cho con thì làm sao? Tôi cũng không phải bảo người ta đưa miễn phí, đều là dùng tiền mua, tôi còn nói sẽ cho tiền boa."
Bạch Khánh Đông bị bà nói, sau một lúc cũng chưa tìm được lời nào phản bác, cuối cùng tức giận hừ lạnh một tiếng: "Thật là gỗ mục không thể đẽo, làm người ta chê cười."
Bạch Tuyết nhìn thoáng qua xung quanh, quả thật có mấy đôi mắt nhìn qua bên này, còn có người chỉ chỉ trỏ trỏ, có người không nhịn được che miệng cười.
Nếu đổi lại là "Bạch Tuyết" trước kia có lẽ sẽ giống như bố, trách mẹ nói chuyện không để ý trường hợp, có lẽ còn cảm thấy mất mặt, nhưng cô và mẹ ở không gian đó sống nương tựa lẫn nhau, cô có thể lý giải được tình yêu của mẹ nặng tựa đất trời. Kỳ thật người khác nói cũng không sai, nhà họ đích thực là nhà giàu mới nổi, rất nhiều thứ đã ăn sâu vào xương cốt, làm bộ làm tịch thế nào cũng không bằng được người khác xuất thân dòng dõi, từ khi sinh ra đã được giáo dưỡng cẩn thận, cho dù xâm nhập vào xã hội thượng lưu nhiều năm nhưng vẫn có rất nhiều quy tắc không rõ.
Cho nên, cô có thể hiểu được lời nói việc làm của mẹ. Hơn nữa, nhìn thấy cha mẹ cãi nhau ầm ĩ thế này, cô ngược lại có cảm giác thật hạnh phúc, thậm chí có một khoảnh khắc cảm thấy muốn khóc.
Ăn xong điểm tâm, Bạch Tuyết đến phòng vệ sinh trang điểm lại, vừa ra khỏi cửa phòng vệ sinh, liền trông thấy một cô bé con từ phía đối diện chạy tới ôm lấy đùi cô, ngọt ngào cười rộ lên: "Chị ơi, chị biết em là ai không?"
Bạch Tuyết vừa mới gặp qua cô bé trong bữa tiệc, lúc đó cô bé được chủ nhân bữa tiệc là chú Lâm Hán Quốc nắm tay, cô nhớ chú Lâm sinh được một cô con gái lúc đã lớn tuổi, chắc là cô bé này.
Không biết sao, nhìn thấy cô bé trước mắt, trong đầu Bạch Tuyết đột nhiên có một hình ảnh xuất hiện, cô lập tức cưỡng chế xua nó đi. Cô ngồi xổm xuống trước mặt cô bé: "Chị đoán, em là con gái của chú Lâm đúng không, em có phải tên là Lâm Nhân Nhân không?"
Cô bé cười càng xán lạn, lanh lợi búng tay một cái, đương nhiên là không vang, "Bingo, chị đáp đúng rồi."
Bạch Tuyết nhìn mặt cô bé, tự nhiên nghĩ đến bánh bao trắng nõn tròn vo tỏa ra nhiệt khí, cô không nhịn được xoa xoa khuôn mặt nhỏ, nắm lấy tay cô bé: "Đi thôi, chúng ta cùng nhau trở về."
Cô bé hình như rất thích cô, nắm tay cô nhảy nhót vui vẻ đi phía trước. Không ngờ lúc này cô nhìn thấy từ xa là Phùng Tư Nghiên và Tu Mẫn Nhi đang đi tới phía bên này.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp!
Bạch Tuyết nghĩ tới những chuyện trước đây với cô ta, hình như chưa từng có chuyện gì tốt, hơn nữa hầu như đều là "cô" chịu thiệt.
Bạch Tuyết nghĩ nghĩ, rồi gọi điện thoại cho mẹ, chính là Liễu Như Vân nữ sĩ, điện thoại nhanh chóng được tiếp, Bạch Tuyết vội vàng hỏi: "Mẹ, bây giờ mẹ đang ở cùng ba à? Xung quanh hai người có những ai?"
Liễu Như Vân liền trả lời, "Mẹ đang ở bên cạnh ba con, còn có ba chồng con, Lâm Hán Quốc, cậu của Gia Minh đều ở đây cả."
Bạch Tuyết nói: "Mẹ đừng nói gì hết, mở loa ngoài điện thoại đi."
Bạch Tuyết nói xong thì cầm điện thoại để xuôi xuống người, Liễu Như Vân bị Bạch Tuyết làm cho không hiểu gì, nhưng bà vẫn làm theo lời cô mở loa ngoài điện thoại lên.
Phùng Tư Nghiên và Tu Mẫn Nhi nhanh chóng đi tới gần, Phùng Tư Nghiên không để ý tới Bạch Tuyết, nhưng lại ngồi xổm xuống nói với Lâm Nhân Nhân: "Cô bạn nhỏ, ba em không dạy em là không được chơi với người xấu sao?"
Bạn nhỏ Lâm Nhân Nhân bĩu môi trừng mắt với cô ta một cái, ôm chặt đùi Bạch Tuyết: "Chị ấy mới không phải người xấu."
Phùng Tư Nghiên cảm thấy một con nhóc thôi cũng không có gì đáng ngại, cũng chẳng phản ứng lại với cô bé, cô ta đứng lên, khoanh tay trước ngực, nhướng mày cười với Bạch Tuyết: "Tôi nghe Mẫn Nhi nói, cô chơi cô ấy một vố à? Nhưng thật không nghĩ tới cô bị tập kích, không chỉ không chết, lại còn nhờ họa được phúc, đầu óc thông minh lên rồi."
Gần như mỗi lần gặp mặt với Phùng Tư Nghiên, cô ta đều liên hợp với Tu Mẫn Nhi chọc giận "cô", "Bạch Tuyết" không trải qua nhiều mưa gió, có phần thẳng tính, lại được bố mẹ cưng chiều, bị người ta chọc giận thì không nhịn được vung tay đánh nhau, như vậy vừa lúc hợp ý hai người kia. Dần dà, người khác mỗi lần nhắc tới "Bạch Tuyết" đều là hình tượng một kẻ nhà giàu mới nổi thô tục vô lễ không hề có giáo dưỡng.
Nhưng Bạch Tuyết thì thành thục quá sớm, tuổi còn trẻ đã nếm đủ trăm đắng ngàn cay của thế gian, mấy lời này của Tu Mẫn Nhi và Phùng Tư Nghiên căn bản chẳng có bất luận tác dụng gì.
Cô bóp bóp cái điện thoại trong tay, uhm, Phùng tiểu thư cô cứ tiếp tục nói.
Phùng Tư Nghiên quả nhiên vẫn tiếp tục: "Cô có thông minh thì dùng ở chỗ anh họ nhiều chút, kết hôn gần một năm rồi mà sao tôi chẳng thấy anh ấy liếc mắt nhìn cô một cái. Lúc trước thì mặt dày mày dạn nhất định phải gả cho anh họ tôi, bây giờ thì ngay cả góc áo anh họ cũng không chạm vào được, cô nói có mất mặt hay không cơ chứ?"
Phùng Tư Nghiên nói xong, đến lượt Tu Mẫn Nhi: "Bạch Tuyết, Tư Nghiên tính tình thẳng thắn, cô đừng chấp nhặt nhé."
Nhìn qua thì đang giảng hòa, nhưng chính từ thẳng thắn kia, không phải là ám chỉ Phùng Tư Nghiên có chuyện gì thì sẽ nói thẳng sao, Tu Mẫn Nhi "tiểu thư khuê các" cũng thật biết châm ngòi thổi gió.
Phùng Tư Nghiên lại tiếp tục nói: "Chuyện anh họ tôi đấy, tôi khuyên cô vẫn là tự mình hiểu lấy mà sớm từ bỏ đi. Mẫn Nhi và anh họ mới là một đôi chân chính..."
Tu Mẫn Nhi đại khái là vẫn còn cố kỵ có Lâm Nhân Nhân ở đây, vội kéo cô ta lại: "Được rồi, đừng nói mấy lời này."
Phùng Tư Nghiên lại không chịu bỏ qua: "Em nói sai gì chứ, em chỉ là không quen nhìn kẻ chặn ngang một chân phá hủy nhân duyên của chị và anh họ, em cùng lớn lên với hai người, tình cảm của hai người em tất nhiên biết rõ."
Bạch Tuyết lúc này mới lắc đầu thở dài: "Nếu cô Tu Mẫn Nhi và Ngụy Gia Minh thật sự yêu nhau, làm sao còn chỗ cho tôi chen vào? Lúc tôi gả cho Ngụy Gia Minh anh ấy đã 31, mà cô Tu Mẫn Nhi khi đó cũng 28 rồi nhỉ, nếu anh ấy có ý với cô, sao lại để cô chờ lâu như thế? Một khi đã vậy, lời này nghe thế nào cũng cảm thấy là tự mình đa tình, tôi nghe được đã như vậy, nếu là người khác nghe được sẽ bị chê cười."
"Bạch Tuyết" ăn nói vụng về lại xúc động dễ giận, đây là khuyết điểm lớn nhất của "cô ấy", Phùng Tư Nghiên và Tu Mẫn Nhi đều biết rõ điểm này, các cô cũng có rất nhiều biện pháp chọc giận "cô". Cho nên mỗi lần gặp mặt cùng "Bạch Tuyết", nói mấy câu là có thể dễ dàng làm "cô" phát điên. Nhưng Phùng Tư Nghiên không nghĩ tới hôm nay cô ta đã nói nhiều như vậy rồi mà Bạch Tuyết còn không có phản ứng gì, lại còn phản bác lại mấy câu, nhìn dáng vẻ này thì Mẫn Nhi nói không sai, con bé này thực sự trong họa được phúc, đầu óc thông minh hơn trước đây rồi.
Bị người ta chê cười, có thể bị ai chê cười chứ, cô ta có ngốc đâu mà nói những lời này trước mặt người khác, lại nhìn thoáng qua cô bé đang đứng cạnh Bạch Tuyết, trong lòng khinh thường, chỉ là một con nhóc thôi, nghe được thì thế nào, cho nên căn bản cô ta không thèm để bụng, lại nói: "Tự mình đa tình? Mẫn Nhi cũng là có tư cách tự mình đa tình, vậy còn cô? Cô xem cô đi, cô có cái gì để xứng đôi với anh họ chứ? Ngụy gia là một gia tộc lớn trăm năm, nhiều thế hệ ưu tú, còn cô, một kẻ nhà giàu mới nổi không biết xấu hổ." Cô ta lại tiếp tục cười nhạo: "Còn cái đức hạnh đó của mẹ cô, mới nhìn cũng biết là chẳng giáo dục ra được thứ gì tốt."
Sắc mặt Bạch Tuyết vẫn không thay đổi, chớp chớp mắt với cô ta: "Phùng gia có thể dạy bảo được một đứa con gái ngoan chạy tới đây so đo với một kẻ nhà giàu mới nổi thô tục vô lễ như tôi, gia giáo thế này cũng thật tốt."
"Cô..." Hai lần bị Bạch Tuyết phản bác, tâm lý Phùng Tư Nghiên cũng có chút không cân bằng, cô ta cảm thấy bị Bạch Tuyết chiếm thế thượng phong là một việc vô cùng mất mặt, không được, bất kể dùng cách gì cũng phải khiến Bạch Tuyết mất mặt.
Phùng Tư Nghiên nuốt lửa giận lại tiếp tục nói: "Đừng quá xem trọng mình, Bạch Tuyết. Cô thực sự cho rằng gả cho Ngụy gia làm dâu rồi thì có thể tô vàng nạm ngọc lên đồ nhà giàu mới nổi như cô sao? Tôi nói thật cho cô biết, Ngụy gia chẳng xem Bạch gia cô là người một nhà, làm không tốt ấy à, chẳng biết ngày nào Ngụy gia nuốt mất Bạch gia, còn không biết cô phải chạy tới nơi nào khóc đây!"
Nhìn cô nàng này cũng biết năng lực tới đâu rồi, chỉ mới tức giận một chút liền trở nên không lựa lời, mấy lời này mà cũng dám nói. Tu Mẫn Nhi cũng biết Phùng Tư Nghiên nói quá rồi, lập tức kéo tay cô ta.
Bạch Tuyết lạnh lùng cười: "Cô Phùng, ở đây cũng không phải vườn hoa nhà cô, tôi khuyên cô vẫn nên thận trọng từ lời nói đến việc làm cho thỏa đáng."
Phùng Tư Nghiên vốn dĩ đang nổi nóng, bây giờ nhìn thấy Bạch Tuyết đứng trên cao nhìn xuống chỉ trích cô ta thì càng giận, đang muốn nói tiếp hai câu, lại thấy từ chỗ ngoặc hành lang có một đám người đi tới, đi ở đằng trước là bố mẹ của Bạch Tuyết, trên tay mẹ cô còn nắm di động, khuôn mặt bà đen lại, tựa một con gà mẹ muốn bảo vệ gà con nổi giận đùng đùng đi tới đây: "Tôi cũng muốn nhìn thử xem, là ai dám bắt nạt con gái tôi!"
Bạch Tuyết nhìn người tới, cười nói một câu, "ba, mẹ, sao mọi người đều tới đây?"
Thời điểm cô nói câu này, điện thoại trên tay Liễu Như Vân cũng lặp lại một câu, Tu Mẫn Nhi phục hồi lại tinh thần mới biết hỏng rồi, cô ta vội vàng nhớ lại đoạn tranh chấp vừa rồi, còn may còn may, cũng không phải điều gì khác người, lại tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Phùng Tư Nghiên cũng không ngốc, trong nháy mắt đã hiểu ra, cô ta quay đầu nhìn Bạch Tuyết, thấy Bạch Tuyết giống như là bây giờ mới phản ứng lại: "Vừa nãy tôi đang gọi điện thoại, không nghĩ tới thế mà quên ngắt." Nói xong lại chớp chớp mắt: "Tai mẹ tôi không tốt, nhận điện thoại luôn thích mở loa ngoài."
Phùng Tư Nghiên nhìn lại những người vừa tới, nói cách khác những lời vừa rồi của các cô toàn bộ đều bị các trưởng bối nghe được? Khuôn mặt cô ta lúc này phải nói là đa sắc màu, lúc hồng lúc xanh, cô ta tức giận vô cùng, nhưng nhìn thấy bố mẹ Bạch Tuyết và các vị trưởng bối thì vừa sợ hãi vừa xấu hổ.
Phùng Tư Nghiên vô cùng hoảng loạn, không biết phải làm sao.
Tác giả có lời muốn nói:
Nữ chính mới sẽ không bị hại đâu!