Trở Về! Anh Yêu Em

Chương 28: Chương 28





Đây là nụ cười đầu tiên cũng là nụ cười hạnh phúc và thoả mãn nhất trong đời của Hà Văn, kể từ ngày y và anh chia cách hồi còn nhỏ.

Nụ cười rạng ngời, hạnh phúc, giống như một người đang ở trong một căn phòng ngột ngạt, được bước ra khỏi đó hưởng thụ lấy không gian rộng lớn, thoải mái, tươi mát và tràn đầy sức sống của thế giới bên ngoài vậy.
Nụ cười rạng rỡ này được hiện lên trên khuôn mặt thường biểu hiện đạm mạc, trầm lặng của Hà Văn phải nói là vô cùng đẹp mắt và rạng ngời.

Bạch Thiệu Huy nhìn mà có chút thất thần, phải nói là đã rất lâu rồi anh không được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ này.
Nụ cười xinh đẹp này của Hà Văn, Bạch Thiệu Huy chỉ muốn giữ riêng cho mình.

Nói là làm, anh nhéo nhéo hai má của Hà Văn, cưng chiều nhưng lại không cho phép từ chối:
" Em cười đẹp như vậy, lần sau chỉ được phép cười như vậy với anh, không được cười với người khác.

Nếu không anh sẽ giấu em ở nhà không cho ra đường luôn đó biết không!"
" Vâng.


Cũng không ai dám cướp người từ tay Bạch thiếu anh!" Hà Văn có chút phản ứng không kịp đối với hành động thân mật của anh, nhưng có sao đâu, anh chính là anh thôi.
" Nhớ đó!!! Được rồi, đi vệ sinh đi rồi xuống ăn một chút gì đó, cả một buổi tối hôm qua trong bụng em chỉ toàn là rượu." Bạch Thiệu Huy xoa đầu y, nói.
" Vậy được, chờ em một chút." Hà Văn tất nhiên là phải gật đầu, quay về phía phòng vệ sinh mà bước.

Phải nói là tối qua bản thân y không thể kiểm soát được tửu lượng của mình, uống đến mức say bí tỉ như thế.

Trong thân tâm Hà Văn tự hứa rằng sẽ không bao giờ uống rượu nữa.

Đêm qua nếu không có anh, không biết mình sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Sau khi để Hà Văn đi vệ sinh thì Bạch Thiệu Huy cũng đi về phía chiếc máy tính đang tự hoạt động kia.

Lúc đầu anh chỉ định tìm kiếm vài thông tin sau đó chuyển về mail của anh, vì định về trước khi Hà Văn tỉnh dậy nhưng mà bây giờ thì anh có thể nén lại lâu hơn cho nên anh định làm một số việc ở đây luôn.
Bạch Thiệu Huy ngồi xuống ghế, tay anh hoạt động liên tục không ngừng nghỉ để tiếp tục công việc của mình.

Chỉ nén lại vài tiếng đồng hồ nữa thôi mà lượng tài liệu mà anh cần lại cực kỳ nhiều.

Nếu có một hacker ở đây hay là một người gõ chữ chuyên nghiệp cũng phải trợn mắt hốc mồm với tốc độ làm việc của anh.
Còn Hà Văn ở trong nhà vệ sinh thì sắp nhịn không được mà hét lên rồi.

Y nhìn mình ở trước gương, nhìn bản thân ở trước gương khi mới tỉnh dậy cũng không có gì là lạ, nhưng những vết đỏ trên cổ của y lúc này mới chính là điều đáng để nói.
Cởi hết những hột nút áo ra, mặt Hà Văn lúc này nóng cháy, vì phía trước thân trên của y, khắp nơi đều là vết đỏ.


Cũng may vết hôn không sâu, chỉ đỏ thôi, một hai ngày liền sẽ bình thường trở lại.
Nhưng mà, vậy cái mà y cho là giấc mơ kia lại thật sự đã xảy ra! Ừm, mông không đau, xem ra...!Aaa! Mình đang nghĩ cái gì vậy chứ, thật ngượng chết đi mất!!
....
Vài phút sau, Hà Văn đi vệ sinh xong bước ra, thì thấy anh đang ngồi sử dụng máy tính làm việc của mình.

Hà Văn nhớ rất rõ là mình đã cài mật khẩu máy tính rồi, hơn nữa cũng không có nói ra cho bất kì ai.

Nhưng anh lại có thể mở nó lên và sử dụng nó một cách thành thạo như vậy.

Hà Văn tò mò cũng muốn biết anh đang làm gì cho nên tiến tới gần chỗ anh.
" Kỳ lạ thật, rõ ràng là em đã cài mật khẩu rồi mà ta! Hơn nữa cũng không nói cho ai biết, làm sao anh có thể mở được nó vậy chứ?!"
Hà Văn nói ngay suy nghĩ của mình với anh, và y cũng đang trợn mắt nhìn hai bàn tay hoạt động liên tục của anh.

Y nhớ rất rõ là hồi học cấp ba, anh cũng đâu có gõ nhanh như vậy a, chẳng lẽ là lúc đi du học dưỡng thành.
" Vệ sinh xong rồi à?! Còn về mật khẩu á, chưa thấy ai ngốc như em, lại đi lấy ngày sinh nhật của anh làm mật khẩu.


Sinh nhật của mình anh không thể nào không nhớ nha, với lại em cũng ghi nó ở trong nhật ký của em đó.

Mà cho dù không biết đi chăng nữa thì cái này cũng không làm khó được người đàn ông của em đâu." Bạch Thiệu Huy tay vẫn gõ vào bàn phím, mắt vẫn nhìn vào màn hình máy tính nhưng vẫn có thể trả lời câu hỏi của Hà Văn.

Hơn nữa câu trả lời này đã làm cho người đứng bên cạnh anh phải đỏ mặt.
Đúng vậy, mật khẩu máy tính y cài chính là ngày sinh nhật của anh.

Như vậy là đã đủ ngượng ngùng rồi nhưng mà lại thêm nó được viết trong cuốn nhật ký của y.

Anh đọc nó lúc nào vậy chứ? Tuy lúc này anh đã nói là anh yêu mình nhưng những chuyện ở trong cuốn nhật ký đó.

Haizz, chính là những chuyện đó bị anh biết thì thật là xấu hổ a~!!