Trở Về Để Yêu Anh

Chương 7




Cô cười híp mắt, thoải mái hưởng thụ ánh nắng mặt trời ấm áp. Chợt, cô nhìn mình trong gương của cửa hàng bên cạnh. Cô gái năng động có dung nhan khuynh thành đẹp đẽ. Cô khẽ chạm mặt mình, không tin được. Kiếp trước cô cũng không nhận ra mình đẹp như vậy, sờ mái tóc đã mượt mà của mình, cô nhìn tiệm làm tóc. Đẩy cửa bước vào.

_" Chào mừng quý khách đã đến với cửa hàng của chúng tôi."

Cô khẽ gật đầu mỉm cười, thầm nghĩ ở đây có thái độ cũng không tệ. Các nhân viên khẽ ngẩn người nhìn cô rồi nhanh chóng tỉnh lại, yêu nghiệt ah... Các cô là con gái mà mặt đỏ tim đập khi thấy cô nữa mà.. Không trách bọn con trai lại có phản ứng đối với cô gái trước mắt này..

Cô ngồi xuống ghế, nhân viên nhanh tay nhanh chân lại gần tháo mái tóc và tai nghe cô ra, cười thân thiện:

_" Quý khách, không biết cô muốn làm gì. Cắt ngắn hay là nhuộm tóc đây?"

_" Nhuộm màu bạch kim và làm xoăn cho tôi."

_" Vâng!! Xin quý khách chờ ạ.. "

_______ Ta là đường phân cách thời gian trôi >.<_______

Cạch...

Tiếng mở cửa vang lên, một cô gái có mái tóc bạch kim dài đến lưng, tai đeo tai phone, mặt mũi dễ thương đẹp đến khuynh thành, manh đến chết người bỗng bước ra. Tất cả mọi người bị đình chỉ hết hoạt động, chỉ thấy mắt cô linh động xoay tròn, đôi môi đỏ mọng cười rộ lên.. Tốt, cô muốn là chính cái hiệu quả này. Nếu mọi người đều thích cô như vậy thì có phải Kiên ca cũng thích có phải hay không?

Côkéotúixáchnhanhchânđiđếnthưviện. Từkhitrọngsinhtrởlạicônhất định thayđổimình, cố gắnghọchành thật tốt. Thế mớithấysáchvởthậtsựlàđẹpđẽvàvuihơnbọn khốn kia nhiều. Chọnmộtnơitĩnhlặng, côđắmchìmvàonhữngquyểnsách.. Bỗng:

_" Xinlỗi, tôicóthểngồiđâykhông?"

Giọngnóiấmápnhưánhmặttrời, khuônmặt ôn nhuđôimắt xẹt quatialuyếntiếclẫn sủng nịnh. Côtrợn tròn mắt, tim đậpmạnh, từngdòngkíứctuôntràomãnhliệttrong đầu cô. Nướcmắt lại nhanh chóng rơixuống.. Miệngmấpmáyhaichứ... Nhưngnhanhchóng đưa taylênchelại. Nhanh chóng cúigầmmặtgậtđầu. Thấybêncạnhngườihơilún xuống.. Timcôđậpthình thịch, đầu trốngrỗngkhôngđọcđượcgìtrongsách. Cố gắng lấylại tinh thần, cô suy nghĩ:

_" Kiên.. Ca.. KiênCa.. Thìralàanhấy.. Nhưng tạisaolạigặpnhau nhanh nhưvậychứ??? Cóphảilàtạimình trọng sinhrồi lại thayđổisởthíchnênmớigặpanhấysớmhơnphải không? Nhưng... Nhưngmàmìnhvẫnchưasẵnsàngmà... Làmsaođây.."

Lenlénnhìngócmặt tuyệt mĩ bêncạnh của LăngVăn Kiệt. Côngốcngốccười, anh ấy vẫnvậy, vẫnluôn luôn ônnhunhưthế... Và.. Anhấycònsống.. Côvôthức, đưatayra chạm vàomặtanh. Nhận thấytrên mặt mình lại nhiềuthêmmột thứ, anh khó hiểuđưađôi mắttrong suốt nhìncô.

Đốimặtvớiánhmắt trong suốt khó hiểucủaanh, côhoảnghốtđứngbậtdậy, nhanhchânchạyrakhỏithư viện. Ômmặttựavàotường.. Nước mắtrơinhanh...

Tạisao? Tạisaovậy? Tạisaokiếptrướccôlạingungốcđếnvậy.. Để một ngườinhưanhlại... Côphảilàmsaođây..

Trongthưviện____

LăngVăn Kiệt khóhiểunhìnbóng dáng nhỏ béchạynhư bay kia, đènén trái tim đang đậpthình thịch, anh mặttốisầm. Cuộc đờianhkhôngtin vào thứ gọi là nhấtkiến chung tình, nhưng từ khigặp cô lầnđầu tiên anhsẽphảitinvàonó thôi.. Liếcmắtnhìnchiếcvímàuđenbêncạnh, anhđáymắt xẹt quatiavuimừng. Cầmchiếcvílên ngắm nghía, anh khẽđưathẻhọc sinh củacôranhìn... Lẩmbẩm.:

_" MặcThiênThiên... Chúngtasẽcòngặplại..."

_____ lười quá man.._____

____ mấy hôm nay ra ít quá.. Thỉnh không cần ném đá tác giả______