Trở Về Năm 1981

Chương 48




Trước khi dùng bữa, Minh Viễn còn đi lên lầu trên một lát, khi xuống thì đã thay xong quần áo. Một chiếc sơ mi trắng tinh, một bộ đồ tây sẫm màu được cắt rất hợp dáng, ngay đến đầu tóc cũng được chải chuốt bóng mượt, dường như chỉ sau khoảnh khắc, nó đã trưởng thành hơn rất nhiều, từ một thiếu niên non nớt biến thành một quý ông đầy phong độ.

Nó chậm rãi bước qua phía tôi, kéo ghế giúp tôi, rồi mời tôi ngồi một cách rất lịch sự.

Trong phòng có mở nhạc, một ca sĩ không tên đang cất giọng hát nhẹ nhàng, bản nhạc du dương lan đi từng ngóc ngách của ngôi nhà như một làn suối nhỏ. Lò sưởi lặng lẽ tỏa từng làn hơi ấm áp, dưới ánh đèn dịu dịu, đĩa bò bít tết trên bàn ăn ánh lên những tia sáng mê người. Minh Viễn cầm từng ngọn nến đã được chuẩn bị sẵn tới, châm từng ngọn nến một, cẩn thận bày lên bàn ăn.

Sau khi tắt đèn, căn phòng chợt tối hẳn đi, những ngọn nến tỏa ra ánh sáng mịt mờ mà ấm áp. Trong ánh nến lung linh, khuôn mặt Minh Viễn lúc mờ lúc tỏ nhưng ánh mắt lại rực rỡ vô cùng. Trong một đêm đẹp như vậy, có tiếng nhạc dịu dàng bên tai, rượu vang sóng sánh trong ly, có thức ăn ngon bên miệng, còn có một người con trai tuấn tú đa tình đang chăm chú nhìn mình, tôi nghĩ, chỉ cần là phụ nữ, chẳng ai có thể không đắm mình say sưa…

Không biết Minh Viễn đã học được kỹ thuật nấu nướng ở đâu, món bò bít tết được làm ngon tuyệt, kết hợp với rượu vang đỏ đậm đà, mỗi một miếng đều khiến người ta ngập chìm say đắm. Chúng tôi rất ít nói chuyện, thời gian chủ yếu là dành để nhìn nhau, nhìn qua, nhìn lại, rồi cùng khẽ mỉm cười.

Hai đĩa bò bít tết mà Minh Viễn l

àm có thể nói là đủ cả về chất và lượng, nên sau khi ăn xong hai chúng tôi đều no căng, bát đũa thu dọn xong xuôi mà bụng vẫn còn anh ách.

“Hay là, chúng ta vận động một chút nhé…” Minh Viễn thử hỏi dò, sau đó, liền chậm rãi đưa bàn tay về phía tôi.

Tôi hơi ngẩn ra, còn chưa kịp hiểu là có chuyện gì, thì bàn tay đã bị bàn tay ấm áp của nó nắm trọn lấy.

“You held my hand and then you slipped away. And I may never see your face again…”

Trong chiếc loa vang lên những âm thanh buồn thương mà diễm lệ, hai chúng tôi cứ thế ôm nhau nhảy múa giữa đêm tĩnh mịch. Bàn tay Minh Viễn vòng qua eo tôi, những hơi thở ấm áp phảng ất bên vai tôi, bờ má mềm mại thỉnh thoảng lại cọ vào khuôn mặt tôi, chỉ trong khoảnh khắc rồi lại tách ra nhanh chóng, tựa như vô ý, tựa như thăm dò…

Khúc nhạc đã kết thúc, căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng.

Tôi nhìn vào đôi mắt nó, nó cũng nhìn lại tôi, ánh mắt trong vắt mà chứa chan tình cảm, có những chuyện vốn không cần nói cũng rõ, như lúc này đây, sự im lặng còn hơn cả muôn ngàn lời nói.

Nó chậm rãi ghé đến gần, từng làn hơi thở nóng bỏng phả xuống như muốn thiêu cháy khuôn mặt tôi. Rồi trên bờ má trái của tôi, một nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước được nhẹ nhàng trao xuống, dịu dàng đến nỗi khiến tôi muốn khóc…

“Chúc ngủ ngon!” Nó nói.

Tôi nhìn nó, rồi rất lâu sau, cũng nói: “Chúc ngủ ngon!”

Đêm đó tôi ngủ trong căn phòng cũ của mình. Mọi đồ đạc trong phòng vẫn hệt như xưa, trên bệ cửa sổ là chậu vạn niên thanh mà tôi yêu thích, lâu không trở lại, giờ đây nó đã bò lan ra khắp cửa sổ rồi. Chiếc gương đặt trên giá sách kia vẫn là chiếc gương mà năm đó Lưu Giang đi Hồng Kông mang về tặng. Ngay cả đến ga trải giường cùng với chăn đệm cũng giống hệt trước kia, bên trên là những bông hoa có màu sắc rực rỡ như cầu vồng… Tôi luôn thích những thứ vừa tươi vui, vừa ấm áp như thế.

Một đêm qua đi trong mộng đẹp.

Ngày hôm sau khi quay trở lại ký túc, tôi tất nhiên không tránh khỏi bị mấy cô bạn cùng phòng tra khảo một trận. Nhưng mấy con nhóc miệng còn hôi sữa ấy đâu phải đối thủ của tôi, bị mấy câu lấp liếm của tôi làm cho cứng họng, đều tức đến phát điên lên, nhưng họ cũng không có lá gan đi hỏi Minh Viễn.

Ngay sau tết Dương lịch là tới thi cuối kỳ, mọi người đều thu lòng ham chơi lại, ngoan ngoãn đi ôn tập chuẩn bị thi cử.

Mỗi buổi tối tôi đều ôm cuốn sách toán tập trung nghiền ngẫm, sau mấy ngày phấn đấu miệt mài, rốt cuộc kỳ thi cuối kỳ đã được giải quyết êm xuôi.

Vì đã gần đến năm mới, ai cũng sợ có chuyện không hay xảy ra, nên hệ thống công an từ trên xuống dưới đều rất bận rộn. Từ chú Lưu cho tới những sinh viên thực tập như Minh Viễn và Vương Du Lâm, có khi suốt mấy ngày chẳng thể thấy mặt một lần. Nhưng cũng chính vì vậy, nên Minh Viễn không hề hay biết chuyện tôi tới sở Công an thực tập, tôi cũng cố hết sức để giấu chuyện này.

Nhưng nào ngờ, mới đến ngày thứ hai sau khi đi làm, tôi đã gặp nó.

Tôi không nói cho ai biết chuyện mình tới phòng Hồ sơ thực tập, tuy lúc trước có nói với Vương Du Lâm một lần, nhưng cậu ta chắc chắn là không tin, nếu không đã không đến nỗi lâu như vậy rồi mà không hỏi han tôi tiếng nào.

Ngày đầu tiên tôi đi làm, cô Liêu còn kích động hơn tôi, trời còn chưa sáng đã dậy rồi, bận rộn suốt một buổi sáng làm một bàn đầy ắp thức ăn, khiến chú Lưu cau mày liên hồi. Trước khi đi, cô còn kéo tay tôi mà dặn dò không ngớt, bảo tôi khi nào mệt thì hãy đến phòng làm việc của chú Lưu nghỉ ngơi, khi nào buồn ngủ thì cứ chợp mắt một chút.

Tới lúc chú Lưu gắt lên, cô Liêu mới chịu buông tay ra để tôi lên xe.

Khi đến sở Công an, chú Lưu còn đích thân đưa tôi tới phòng Hồ sơ. Vừa đi đến cửa đã có một người phụ nữ trung niên đeo kính nhiệt tình ra đón, mặt mày niềm nở dắt tay tôi vào trong, khách sáo cười nói: “Đây chắc là thiên kim của Giám đốc Lưu rồi nhỉ, thật đúng là con nhà nòi có khác.”

Tôi đương nhiên biết cô ta chỉ khách sáo như vậy, nên cũng cười hì hì hai tiếng, rồi khách sáo đáp: “Sau này làm phiền đến cô rồi ạ.”

Tôi nghe Vương Du Lâm nói, lúc trước khi Tăng Ngọc Đình thực tập ở sở Công an vẫn luôn để ý điều tra vụ án này, một ngày trước khi án mạng xảy ra còn từng kể là đã tìm được một chút manh mối, nhưng không ngờ hung thủ lại phát hiện ra cô ấy nhanh như vậy, hơn nữa còn trực tiếp giết người. Theo như lời kể của cậu ta, kẻ kia hoặc là đám người kia nhất định có tai mắt trong sở Công an, nếu không tin tức sao có thể nhạy bén như vậy được.

Phòng Hồ sơ tuy không có gì nổi bật, nhưng lại là nơi tối mật, nói không chừng đối phương còn phái người theo dõi nơi này, nếu tôi mà để lộ chút sơ hở gì, e là thật sự sẽ có nguy hiểm.

Vậy nên, chú Lưu vừa mới đi, tôi đã lập tức oán than với cô Trưởng phòng họ Đổng kia, rằng mình rõ ràng là muốn tới đội trinh sát thực tập, thế mà lại bị nhét vào cái phòng Hồ sơ này, nên hết sức ấm ức khó chịu. Sau một hồi than vãn, cuối cùng tôi còn được Trưởng phòng Đổng an ủi với vẻ hết sức thông cảm.

Phòng Hồ sơ có thể nói là chốn nghèo nàn trong sở Công an, tổng cộng cũng chỉ có vài người, hơn nữa đa phần là phụ nữ, không hề có năng lực tác chiến. Hồi này cho dù là trên sở cũng chưa được trang bị hệ thống máy tính, cả phòng Hồ sơ mà cũng chỉ có ba chiếc máy tính, chủ yếu được dùng để đảm nhiệm việc quét và kiểm tra giấy tờ của các nhân viên ra vào. Nhưng lúc này toàn tỉnh đang hô hào phổ biến máy tính, nên phía bên sở cũng không rảnh rỗi chút nào, đặc biệt là phòng Hồ sơ, có cả đống tài liệu cần nhập vào máy tính, nên mấy người trong phòng đều bận rộn vô cùng.

Tôi vào đây là nhờ quan hệ, nên mọi người hết sức khách sáo với tôi, về cơ bản họ chẳng bảo tôi đi làm gì hết, nói trắng ra là để tôi ngồi chơi. Nhưng tôi cũng không để bụng, dù sao mục đích chủ yếu của tôi khi đến đây lần này là để tìm tài liệu, nếu cả ngày bị người ta sai đi làm cái này cái kia, tôi còn thời gian đâu mà đi điều tra vụ án kia chứ.

Trong phòng Hồ sơ ngoài tôi là thực tập sinh ra, còn có hai sinh viên đại học khác cũng vừa mới vào, cả ngày phải ngồi trước máy tính nhập tài liệu, bận tối tăm mặt mũi. Thấy tôi chỉ thong dong ngồi đó ngắm nhìn, bọn họ đều lấy làm ngưỡng mộ. Tôi liền nhân dịp đó nóiTrưởng phòng Đổng một tiếng, rằng mình muốn tới giúp đỡ bọn họ một tay.

Trưởng phòng Đổng chắc cũng chưa nghĩ ra nên sắp xếp tôi thế nào, lúc này thấy tôi chủ động đề nghị muốn giúp đỡ thì lập tức đồng ý, sau đó vừa dặn dò hai cô cậu sinh viên Đại học kia chỉ dẫn tôi cho tốt, vừa bảo tôi phải chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng làm việc vất vả quá.

Cứ như vậy, tôi đã thuận lợi trà trộn được vào trong đội ngũ của phòng Hồ sơ.

Để đề phòng tình huống không hay, tôi không lập tức đi điều tra vụ án đó, mà chủ động nhận tất cả hồ sơ của năm 94 từ tay câu sinh viên Tiểu Vu mới tới đây thực tập. Tiểu Vu không nghi ngờ gì, vừa nghe nói tôi bằng lòng giúp đỡ, lập thức nhét hết mọi thứ cho tôi, chẳng bao lâu sau tôi đã được tiễn đi với một đống tài liệu chình ình trong tay.

Tôi ngồi trong một căn phòng làm việc nhỏ, cẩn thận lật xem tất cả hồ sơ của năm 94. Ngày Bảy tháng Sáu năm 1994, tôi vĩnh viễn nhớ kỹ ngày hôm đó.

Ngày Bảy tháng Sáu năm 1994.

Tôi rất nhanh đã tìm được túi hồ sơ mà mình muốn tìm, khi bàn tay chạm vào chiếc túi đó, trái tim tôi bỗng đập nhanh hẳn lên. Hai tay tôi hơi run rẩy, khi mở miệng túi có mấy lần đã suýt xé rách nó ra.

Ngày Bảy tháng Sáu... Tai nạn giao thông…

Hồi đó Minh Viễn cũng từng báo án, nhưng cuối cùng cảnh sát vẫn kết luận đây là một vụ tai nạn giao thông. Tôi tỉ mỉ đọc kỹ tất cả tài liệu trong túi hồ sơ, thực ra cũng không có gì nhiều, ngoài một tờ biên bản khám nghiệm tử thi ra, chỉ có khẩu cung của mấy người làm chứng và một số thông tin về người gây tai nạn.

Tôi đọc kỹ một lượt, lời khai của mấy người làm chứng hầu như đều giống nhau, miêu tả lại tình hình khi tôi bị xe đâm, căn bản chẳng giúp được gì cho tôi cả. Còn gã tài xế gây tai nạn kia là một người đàn ông trung niên đầu trọc, tên là Từ Tiến Trung, trình độ văn hóa tiểu học, trước khi gây tai nạn đã từng uống rượu. Cuối cùng cảnh sát đưa ra kết luận, là vụ tai nạn giao thông do tài xế lái xe sau khi uống rượu gây ra, gã tài xế bị phạt bốn năm tù.

Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì chuyện này hình như không có gì đáng nghi ngờ, nhưng tôi lại biết rõ đây chỉ là lớp vỏ giả dối bên ngoài mà thôi… Bởi chỗ tài liệu tôi ôm theo khi xảy ra tai nạn đã sớm biến mất chẳng còn tung tích. Minh Viễn cũng chính vì vậy nên mới sinh lòng hoài nghi… Hôm đó khi ra ngoài con ngõ kia tôi có gặp đôi vợ chồng giáo sư già ở nhà bên cạnh, chắc bọn họ cũng đã nhìn thấy chiếc hộp lớn mà tôi ôm theo.

Sau đó tôi lại tìm hồ sơ về cái chết của Cổ Diễm Hồng, cũng sạch sẽ giống hệt hồ sơ của tôi, cứ như cô nàng thật sự không cẩn thận bị rơi xuống sông chết đuối.

Cổ Diễm Hồng rốt cuộc đã làm gì mà dẫn đến họa sát thân như thế? Tôi suy đi nghĩ lại, rốt cuộc cũng chỉ có thể nghĩ ra hai khả năng. Thứ nhất, vụ án mà cô nàng điều tra có thể đã dính líu đến bị mật gì đó; thứ hai là bởi người tình bí ẩn kia của cô nàng.

Tôi gần như có thể khẳng định rằng Cổ Diễm Hồng có một người tình bí mật, về phương diện này trực giác của phụ nữ luôn chính xác vô cùng. Chỉ có điều, người đàn ông đó hình như không được tốt như Cổ Diễm Hồng nghĩ. Nếu hắn ta thật sự yêu Cố Diễm Hồng, tại sao lại phải lén lút như vậy? Cuộc sống của Cố Diễm Hồng rất đơn giản, vốn không quen biết nhiều người, nếu căn nguyên sự việc không phải là vì vụ án mà cô nàng đang điều tra, tôi nghĩ, phiền phức duy nhất mà cô nàng có thể mắc vào chính là người tình bí ẩn kia.

Hồ sơ của Cổ Diễm Hồng không hề khó tìm kiếm, chẳng mất bao công sức tôi đã lấy được từ phòng Hồ sơ mà thần không hay quỷ không biết, cũng chẳng có ai nghi ngờ.

Khi đó cô nàng đang điều tra về một vụ án cướp giật, không hề phức tạp chút nào, chỉ mất một thời gian ngắn đã phá án xong, tội phạm cũng sớm bị đưa vào tù. Dù sao tôi cũng không phát hiện có gì khác thường trong vụ án đó, nhưng có lẽ Vương Du Lâm có thể tìm ra được điều gì cũng chưa biết chừng.

Suy nghĩ một chút, tôi liền lén phô tô lại hồ sơ của Cổ Diễm Hồng mang ra ngoài.

Buổi tối hôm đó, tôi đã bỏ ra mấy tiếng đồng hồ để vẽ lại bức tranh mà năm xưa Cổ Diễm Hồng đã từng nhờ tôi vẽ trước khi xảy ra vụ án, chuẩn bị đợi đến cuối tuần sẽ đi tìm Vương Du Lâm.

Nhưng đến ngày hôm sau tôi đã bị Minh Viễn bắt gặp.

Buổi sáng hôm đó, Tiểu Vu vốn trực ban ở phòng Hồ sơ lại bị đau bụng, mới có mười phút đã phải chạy vào nhà vệ sinh ba lần, khi quay lại thì chân đã mềm nhũn. Thấy bộ dạng đó của cậu ta, tôi nhất thời mềm lòng, liền bảo cậu ta về nhà nghỉ ngơi, để mình trực ban giúp một hôm. Tiểu Vu cảm động đến rơi nước mắt, chỉ còn thiếu nước quỳ xuống vái lạy tôi để bày tỏ tấm lòng, sau đó tôi liền thay cậu ta đến ngồi bên cạnh cửa phòng Hồ sơ.

Trong tình huống bình thường, người tới đây đều là các cán bộ chính thức của sở, hay nói cách khác, những thực tập sinh như Minh Viễn căn bản không có tư cách tới đây tìm tài liệu một mình, nên tôi cũng chẳng lo lắng gì cả. Nhưng mới ngồi được gần nửa tiếng, tôi đã nghe thấy có một giọng nói hết sức quen thuộc vang lên trước mặt mình: “Chào chị, Đội trưởng Phan bảo tôi đến đây tìm một số tài liệu.” Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp ngay đôi mắt đen nhánh của Minh Viễn, hai người chúng tôi đồng thời kêu toáng lên.

“Lưu Hiểu Hiểu!” Sắc mặt Minh Viễn thoáng trở nên trắng bệch, bàn tay chống xuống bàn, không ngờ lại nhảy qua chiếc bàn cao hơn một mét, rồi nắm bàn tay tôi, giận dữ nói: “Lưu Hiểu Hiểu, ai bảo em đến đây hả? Sao em lại chóng quên thế chứ, chẳng lẽ còn muốn chết một lần nữa hay sao?”