Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Hotboy

Chương 79: Chương 79:





Đêm đó, Lục Yên bị ép tỉnh lại nhiều lần.
 
Cô rốt cuộc hiểu rõ, vì sao Thẩm Quát muốn chọn thời điểm này.
 
Trong lòng anh trữ lại cảm xúc sung mãn dồi dào, những cảm xúc này không có cách nào dùng ngôn từ để biểu đạt.

 
Nhưng Lục Yên cảm nhận được, từ khi chìm đắm vào lúc thì anh hành sự dịu dàng lúc thì lại điên cuồng như mãnh thú, từ ánh mắt si mê của anh, từ mỗi một tấc da thịt của anh, cô đều có thể cảm nhận được.
 
Thẩm Quát yêu cô đến cực hạn rồi.
 
Cái đó của anh đối với cô mà nói cũng không phù hợp, mấy lần trước Lục Yên đều nhanh ngất đi.
 
Nhưng mà sự ưu tú của Thẩm Quát cũng không quyết định ở công việc và học tập, sự ưu tú của anh thấm vào mọi phương diện của cuộc sống, ví dụ như những việc này, mỗi một lần, anh đều có thử nghiệm và đột phá mới. Thời gian dần trôi qua, cuộc sống ngược lại rất hài hòa.
 
Đương nhiên lúc Lục Yên không còn cảm nhận được sự đau đớn, loại cảm giác lâng lâng như trên mây ấy thật sự không thể để cho bất kỳ ai biết được.
 
Cô lại bắt đầu nhận thức Thẩm Quát lại từ đầu, nhận thức anh là một sinh vật giống đực manly nhất quả đất.
 
Thời đại đó phổ biến một châm ngôn là đàn ông chinh phục thế giới, phụ nữ chinh phục đàn ông.
 

Nhưng Lục Yên cảm thấy lời này không đúng, cô chính là một người ngây thơ*, nào có bản lĩnh lớn như vậy đi chinh phục Thẩm Quát, mỗi lần người khóc gào đều là cô. (*: Gốc là từ 小白: Tiểu Bạch: Ý chỉ kiểu người ngây thơ không màng đến chuyện gì, cả IQ và EQ đều ở mức thấp, không quá nhạy cảm.)
 
Thẩm Quát hoàn toàn chinh phục cô, hoàn toàn không để lại đường sống… khiến cô chịu thua.
 
Cho nên khoảng thời gian đó, không biết có phải là sự ảnh hưởng vô hình của việc này hay không, thái độ của Lục Yên đối với Thẩm Quát cực kỳ dịu dàng ngoan ngoãn.
 
Ngay cả Lục Trăn cũng thường xuyên xoa cái đầu nhỏ của Lục Yên, nói cô gần đây hình như có chút thay đổi.
 
Cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của Lục Yên theo bản năng rúc vào bên cạnh Thẩm Quát cao lớn rắn rỏi, kéo kéo anh, cọ cọ anh, trong mắt tình cảm dịu dàng như nước.
 
Đàn ông và phụ nữ trời sinh phù hợp như thế, bọn họ càng hơn.
 
Thẩm Quát càng ngày càng yêu thương cô, yêu thương đến mức thấu xương vào tủy.
 
Khoảng thời gian đó, trong không khí luôn tản ra bong bóng màu hồng vô cùng ngọt ngào.
 
Cuộc sống và sự nghiệp luôn luôn hỗ trợ lẫn nhau, sau khi trải qua nguy cơ lần này, sự nghiệp của Thẩm Quát rốt cuộc bắt đầu hiện ra xu hướng biểu đồ đường đi lên.
 
Ngay cả Lục Giản bảo thủ vốn liếng lớn cũng không thể đánh bại anh, từ nay về sau, không còn ai có thể đánh bại anh nữa.
 
*
 
Sau đó Thẩm Quát đưa Lục Yên đến du lịch ở bờ biển một lần, hai người giống như vợ chồng mới cưới, như keo như sơn, làm cho người ta ao ước ghen tỵ.
 
Nhưng thời gian nhàn hạ gió yên sóng lặng cũng không tiếp tục quá lâu, chuyện cái chết của Giản Dao giống như mây đen đọng lại trong lòng Lục Yên.
 
Nhất là sau khi bọn họ du lịch trở về, Lục Yên và Giản Dao tiếp xúc mấy lần, cô có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc của Giản Dao không tốt lắm, dễ giận, tính tình cũng xấu đi rất nhiều.
 
Tối hôm đó mấy anh em cùng nhau ăn cơm liên hoan, trên bàn cơm, bởi vì Giản Dao không thích ăn mướp đắng mà Lục Trăn lại gắp mướp đắng vào chén cô, Giản Dao trực tiếp đổ đồ ăn trong chén ra bàn, hoàn toàn không để ý tới mặt mũi của Lục Trăn, nổi giận với anh ----
 
“Em nói không ăn là không ăn, anh nghe không hiểu tiếng người sao!”
 
Sắc mặt Lục Trăn xấu hổ mắt trần có thể thấy được, anh kéo kéo tay Giản Dao, thấp giọng nói: “Được, chúng ta không ăn mướp đắng, đừng ăn, phục vụ, cầm một bộ bát đũa nữa tới.”
 

Trong lòng Giản Dao đè nặng một ngọn lửa không tên, không có chỗ phát tiết, cho lên cầm túi lên, rời khỏi bàn ăn: “Không ăn nữa, đi đây.”
 
Trên đời này vẫn không có ai dám cau mặt như vậy với Lục Trăn, ngoại trừ Lục Yên ra, tất cả mọi người có chút giật mình.
 
Lương Đình lập tức làm dịu không khí, cười nói với Lục Trăn: “Cưng chiều cô vợ trẻ ra tính khí rồi, vẫn là cậu được đấy, Lục Trăn.”
 
Lục Trăn cười khổ một cái: “Áp lực công việc của cô ấy lớn.”
 
Lục Yên và Thẩm Quát liếc nhìn nhau một cái, sắc mặt đều có chút vi diệu.
 
Diệp Già Kỳ việc không liên quan tới mình tránh thật xa, hững hờ bình luận: “Cũng chỉ có cậu thích kiểu này, hoàn toàn không có dáng vẻ mà con gái nên có.”
 
“Liên quan gì đến cậu.”
 
“Chuyện không liên quan đến tớ, dù sao thì cũng không phải là bạn gái của tớ, ai khổ người đó biết.”
 
Bữa cơm này tan rã trong không vui, lúc đầu Lục Yên muốn gọi Lục Trăn lại, tâm sự chuyện Giản Dao, nhưng mà trên đường Giản Dao gọi cho Lục Trăn ba cuộc điện thoại, thúc giục anh mau về nhà, cho nên Lục Yên còn chưa nói ra miệng, Lục Trăn đã không ngừng không nghỉ vội vã chạy về nhà.
 
Lục Trăn không phải là không có tính khí, nhưng xưa nay anh sẽ không ở trước mặt người ngoài thậm chí là Lục Yên, phát cáu với Giản Dao.
 
Nhưng ở trong nhà, hai người cũng không tránh được đập đập đánh đánh ồn ào ầm ĩ.
 
Lục Trăn đã chuẩn bị xong một bộ lời thoại nổi giận, hít sâu, giả vờ dáng vẻ như mình rất hung dữ, dùng chìa khóa vặn mở cửa, gọi lớn một tiếng: “Giản Dao, em cút ra ngay cho anh!”
 
Căn phòng, trống rỗng, không mở đèn, xung quanh một màu đen kịt.
 
Trong phòng bếp dường như có ánh sáng yếu ớt tràn ra, Lục Trăn thay giày, đi đến phòng bếp đẩy cửa ra ----
 
Giản Dao đưa lưng về phía anh, hình như đang nấu ăn, vừa nấu vừa ăn.
 
Chưa ăn cơm tối, có lẽ là đói chết rồi.
 
Lục Trăn xoa xoa mũi, quát lên với cô: “Vừa rồi em khiến anh rất mất mặt, biết không.”
 
Giản Dao không để ý tới anh, cầm đũa tiếp tục ăn.
 
“Mau xin lỗi đi, nếu không đêm nay không để cho em yên đâu!” Lục Trăn tức giận nói: “Em còn ăn, ăn cái rắm…”
 
Lục Trăn còn chưa dứt lời, chợt thấy trên cái thớt bên cạnh bày một nửa mướp đăng, anh bỗng nhiên mở to mắt, ngây ngẩn cả người.
 
“Em đang ăn cái gì vậy?” Lục Trăn đi qua, nhìn thấy Giản Dao đang nhai một trái mướp đắng nửa chín, trong nồi nóng hôi hổi đang nấu một trái khác.
 
“Giản Dao!” Sắc mặt Lục Trăn thoáng thay đổi: “Em không phải… không thích ăn cái này sao?”
 
Giản Dao nuốt xuống miếng lớn, nước mắt lăn ra theo: “Em xin lỗi.”
 
Mi tâm Lục Trăn nhíu chặt, cướp lấy mướp đắng trong tay cô, ném vào thùng rác: “Không thích ăn thì đừng ăn, chuyện bao lớn chứ.”
 
“Em xin lỗi! Em xin lỗi em xin lỗi em xin lỗi…” Cô liên tiếp nói mười lần “Em xin lỗi”, vừa nói vừa khóc.
 
“Em không nên phát cáu với anh, không nên ngay trước mặt nhiều người như vậy làm anh mất mặt, em xin lỗi.”
 
Lời nói mà trước đó Lục Trăn chuẩn bị muốn nổi trận lôi đình… tất cả đều bị ném lên tận chín tầng mây, anh vội vàng ôm lấy Giản Dao, nhẹ nhàng vuốt sau gáy cô, nhẹ nhàng nói: “Suỵt, được rồi, không sao rồi, anh không tức giận nữa, hoàn toàn không tức giận nữa.”
 
Cảm xúc của Giản Dao dường như không đúng lắm, rất suy sụp, trên đường trở về cô liền hối hận, gần như là một đường khóc chạy về nhà.

 
“Em mua mướp đắng rồi.” Giản Dao chỉ vào bàn, khóc nói với Lục Trăn: “Em ăn hết chúng rồi, ăn hết rồi xin lỗi anh.”
 
Lục Trăn cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều bị xoắn vào nhau, bàn tay anh đặt trên vai Giản Dao, dùng sức lay: “Giản Dao, em rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Em đừng dọa anh.”
 
Giản Dao dùng sức lắc đầu, nhón chân hôn Lục Trăn, vừa hôn vừa khóc, nước mắt rơi vào giữa môi, chứa vị mặn chát.
 
“Lục Trăn, để em đền bù cho anh đi.”
 
Lục Trăn còn chưa kịp phản ứng, Giản Dao đã ngồi xuống, đưa tay đến gần nơi đó của Lục Trăn…
 
Lục Trăn cảm thấy da đầu phút chốc nổ tung.
 

 
Trước kia không phải chưa từng có, Giản Dao có chướng ngại tâm lý, không muốn để Lục Trăn nhìn thấy chân của mình, cho nên bọn họ học được dùng phương thức khác để giải quyết vấn đề.
 
Nhưng mỗi lần làm như vậy, Lục Trăn đều có cảm giác tội lỗi mãnh liệt, cảm thấy vô cùng có lỗi với cô, nhưng anh vốn không có cách nào từ chối, làm sao có thể từ chối được, trừ phi anh không phải là đàn ông.
 
Lục Trăn vốn không có cách nào để suy nghĩ, nắm lấy tóc cô…
 
Nửa tiếng sau, Giản Dao đi vệ sinh, tắm rửa súc miệng, cô đã không khóc nữa, cảm xúc cũng bình phục rất nhiều rồi.
 
Thoa một lớp lại một lớp mỹ phẩm dưỡng da, khuôn mặt hiện ra ửng hồng nhẹ nhàng.
 
Lục Trăn nằm trên giường, nhìn trần nhà kinh ngạc ngẩn người, thời gian sau cực khoái* vẫn chưa kết thúc. (*: Chỗ này tiếng Trung là 贤者时间 có nghĩa là Kenja time (tiếng Nhật) chỉ khoảng thời gian sau khi đàn ông xxoo xong.)
 
Giản Dao đi qua, nằm ở bên cạnh anh y như con chim nhỏ nép vào người, vùi đầu vào trong khuỷu tay anh, Lục Trăn thuận tay ôm cô, nói: “Sau này đừng như vậy.”
 
Giản Dao bĩu mỗi: “Cơ thể hình như rất thành thật.”
 
“Chuyện này… chuyện này anh lại không thể khống chế được.” Gương mặt Lục Trăn mang theo đỏ hồng, đưa tay sờ đến vành tai mềm mại của Giản Dao, nhẹ nhàng vuốt vuốt.
 
“Hơn nữa, phương thức xin lỗi thế này của em rất thiệt thòi, anh vốn dĩ… không trách em.”
 
Giản Dao ôm lấy eo anh, nhắm mắt lại: “Em càng ngày càng không tốt rồi, Lục Trăn, còn tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn cũng có một ngày anh sẽ chán ghét em.”
 
Cô rất sợ, rất sợ, chỉ có thể dùng phương thức như vậy để anh vui vẻ.
 
Tay Lục Trăn dừng lại một chút, sau đó ngồi dậy, tay rơi trên vai cô: “Vĩnh viễn sẽ không có ngày đó, anh thề.”
 
Mắt Giản Dao ướt sũng, nén nước mắt nhìn anh, như đứa trẻ bất lực: “Thật sao?”
 
Lục Trăn đưa tay, lòng bàn tay xoa xoa mắt cô: “Em ở bên cạnh anh, nói chuyện với anh, thậm chí cãi nhau với anh, những chuyện này chính là chuyện làm cho anh vui vẻ nhất.”
 
Cô chớp chớp mắt: “Vậy anh không muốn thứ gì khác sao.”
 
Lục Trăn dừng lại một chút, xoa xoa gáy: “Đương nhiên, nếu như tâm tình em tốt, muốn cho anh cái gì khác, anh… anh cũng sẽ không từ chối.”
 
*
 
Khoảng thời gian đó, Lục Trăn luôn có thể trông thấy bóng dáng của cùng một người đàn ông ở dưới tầng.

 
Hắn cao cao gầy gầy, làn da vô cùng trắng, tướng mạo có chút ít anh tuấn, có mấy lần Lục Trăn đối diện hắn mà đi qua, bên trong tròng mắt trắng của hắn mang theo một chút nước đọng màu vàng, nhìn trạng thái cả người cũng có hơi mất tinh thần.
 
Ngay từ đầu Lục Trăn cũng không hề để ý, mãi đến ngày nào đó tan làm về nhà, nhìn thấy Giản Dao và người đàn ông đó đứng ở trong góc nói chuyện, Giản Dao có vẻ như cảm xúc rất kích động, mặt đều đỏ thấu rồi.
 
Cô gần đây vô cùng dễ phát hỏa, thần kinh rất nhạy cảm. Lục Trăn tưởng rằng fan hâm mộ ác ý quấy nhiễu, đang muốn tiến lên ngăn cản, chợt nhìn thấy Giản Dao lấy tiền ra từ trong túi nện lên người của người kia.
 
Lục Trăn lập tức dừng bước chân lại, núp sau cây, quan sát hai người.
 
Giản Dao giẫm lên giày cao gót, nổi giận đùng đùng rời đi, người kia nhặt tiền rải rác trên mặt đất lên, khóe miệng treo ý cười.
 
Những năm này tính tình của Lục Trăn trầm ổn rất nhiều, không kích động lỗ mãng giống như trước kia nữa, bởi vậy, anh không trực tiếp tiến lên hỏi thăm.
 
Buổi tối, Giản Dao đang tắm, Lục Trăn đi đến một bên cửa phòng tắm, do dự một lúc, rốt cuộc mở miệng hỏi: “Dao Dao, gần đây em xảy ra chuyện gì vậy?”
 
Trong phòng tắm, tiếng nước chảy bỗng nhiên ngắt quãng, Giản Dao im lặng nửa phút, nói: “Cái gì xảy ra chuyện gì?”
 
“Em rất không bình thường.” Anh trầm giọng nói: “Vừa rồi dưới tầng, anh nhìn thấy em cho người đàn ông kia…”
 
Anh còn chưa dứt lời, Giản Dao bỗng nhiên kéo cửa phòng tắm ra, dọa cho Lục Trăn nhảy lên một cái, theo bản năng lui về sau hai bước.
 
Giản Dao mặc một bộ đồ ngủ màu đen tay áo dài quần dài, dùng khăn tắm lau tóc, nói: “Anh thấy cái gì?”
 
“Chính là…”
 
Bị đôi con ngươi đen như mực kia của cô nhìn chằm chằm, Lục Trăn lại không khỏi có chút chột dạ, giống như mình làm chuyện gì không thể thấy vậy: “Nhìn thấy em cho anh ta tiền.”
 
Sắc mặt Giản Dao bình tĩnh nói: “A, đồng nghiệp công ty, trước đó cho em mượn tiền, trả lại cho anh ta.”
 
“Vậy sao?”
 
“Nếu không thì sao.” Giản Dao quay lưng đi, cầm lấy lược và máy sấy bắt đầu sấy tóc, không nhìn anh nữa, hoặc là nói, không dám nhìn anh.
 
Tính tình Giản Dao ngay thẳng, cũng không biết nói dối, lời nói dối của cô cho dù là người vụng về như Lục Trăn cũng có thể liếc mắt liền nhìn thấu.
 
Nhưng anh cũng không vạch trần cô, đi đến phía sau cô, cúi đầu hôn lên sau gáy trơn bóng của cô: “Bất cứ chuyện gì em cũng có thể nói với anh, biết không.”
 
Cơ thể Giản Dao rõ ràng cứng đờ, nhưng cô vẫn không nói gì.
 

 
Lục Yên cố ý đi xin ý kiến của bác sĩ, những tình trạng này của Giản Dao rất khớp với dấu hiệu của bệnh trầm cảm giai đoạn đầu.
 
Bác sĩ nói, bệnh trầm cảm cũng giống như bệnh tim, không chỉ đơn thuần là chướng ngại tâm lý, thậm chí còn có thể sẽ có phản ứng sinh lý, ví dụ như mất ngủ, giảm khẩu vị, tư duy bị tê liệt, thân thể đau đớn.
 
Lục Yên không có cách nào lừa gạt Lục Trăn nữa, cô cố ý gọi Lục Trăn ra, đem chuyện này, cùng với suy đoán của cô, từ đầu tới cuối nói với anh một lần.
 
“Con nói chuyện cười gì vậy?”
 
Lục Trăn hiển nhiên chưa từng nghe nói đến “Bệnh trầm cảm”, cho nên rất không hiểu, căng thẳng hỏi: “Có phải gần đây cô ấy gặp chuyện gì không vui không? Hay là gặp phải khó khăn gì?”
 
Lục Yên lắc đầu, lấy tài liệu bệnh trầm cảm mà bác sĩ cho cô đưa cho Lục Trăn xem, giải thích với anh: “Mặc dù không có chứng cứ ý học rõ ràng cho thấy bệnh trầm cảm sẽ di truyền, nhưng bác sĩ nói, phần lớn bệnh trầm cảm đều hiện ra tính đặc trưng của gia đình, mẹ của Giản Dao đã từng mắc bệnh trầm cảm, đồng thời… tự sát.”
 
Tay cầm tư liệu của Lục Trăn bắt đầu run rẩy, không đợi anh lấy lại tinh thần, Lục Yên tiếp tục nói ra: “Có chuyện, con vẫn chưa nói cho bố biết.”
 
Lục Trăn ngẩng đầu, trong mắt mang theo một chút tơ máu: “Cái gì?”
 
Cô uống một ngụm cà phê, thử để cho cảm xúc của mình bình tĩnh trở lại, nhưng dây thanh quản vẫn rất khó ổn định: “Giản Dao của tương lai, sau khi sinh đứa bé thứ nhất cũng chính là con không đến ba tháng thì… tự sát.”
 
“Xoảng” một tiếng, ly cà phê trong tay Lục Trăn rơi xuống đất, vỡ nát.
 
“Tự sát…”
 
Anh kinh ngạc lắc đầu, khó mà tiếp nhận được: “Con đang nói linh tinh gì vậy.”

 
“Con không có nói linh tinh.” Lục Yên bỗng nhiên cầm tay của anh: “Bố, chúng ta không thể để cho bi kịch một lần nữa xảy ra, tuyệt đối không thể!”
 
Tay của Lục Trăn đã sớm lạnh lẽo như sắt, anh khó mà tin được, nắm chặt phần tư liệu bệnh trầm cảm kia: “Sao lại thế như thế…”
 
Lục Yên hiểu rõ, Lục Trăn bỗng nhiên biết được chuyện này chắc chắn không có cách nào chấp nhận được.
 
Cô cho anh thời gian, chờ anh từ từ bình tĩnh lại.
 
“Bố hẳn là cũng chú ý tới, cảm xúc của Giản Dao rất không bình thường, đã có triệu chứng của bệnh trầm cảm giai đoạn đầu.”
 
“Đúng, gần đây cô ấy hơi… không bình thường, nhưng… chỉ là áp lực công việc quá lớn mà thôi, buổi tối hôm ấy cô ấy còn khóc xin lỗi bố, bố… bố cũng không suy nghĩ nhiều, bố thật sự là một thằng khốn nạn!”
 
Lục Trăn xoa xoa tay, lúc này đã lòng rối như tơ vò.
 
Lục Yên cầm tay Lục Trăn: “Bố, trước tiên bố đừng căng thẳng, bệnh trầm cảm không phải là không có liệu pháp trị dứt điểm, chỉ cần cố gắng điều dưỡng thì sẽ tốt lên thôi.”
 
“Thế nhưng con vừa mới nói cô ấy… nói cô ấy…” Dây thanh quản của anh phát run, thậm chí không dám nói ra hai chữ đó.
 
“Rất nhiều chuyện đều đã thay đổi rồi không phải sao, bố và Thẩm Quát, trước kia như nước với lửa như thế, không phải cũng đều đã bắt tay làm hòa rồi sao.”
 
Lục Yên thử an ủi anh: “Có con ở đây, nhất định không có việc gì, nhưng điều kiện tiên quyết là, chúng ta trước tiên đừng tự loạn trận tuyến.”
 
Lục Trăn nhìn về phía Lục Yên: “Con nói, ở kiếp trước cô ấy xảy ra chuyện vào lúc nào.”
 
“Sau khi con ra đời ba tháng.” Lục Yên trầm giọng nói: “Nếu như bệnh tình của mẹ thật sự nặng thêm sau khi sinh con, vậy thì bố mẹ không thể suy nghĩ đến việc có con. Ít nhất, trước khi bệnh tình của mẹ ổn định, bố mẹ không thể…”
 
Cô còn chưa dứt lời, Lục Trăn bỗng nhiên giống như nghĩ tới điều gì đó, chợt đứng dậy, lảo đảo chạy ra cửa.
 

 
Trên màn hình máy tính trong phòng làm việc đang phát video chương trình tạp kỹ của Giản Dao.
 
Cô gái trong video lạc quan vui tươi, nói năng linh hoạt lại khôi hài, thậm chí ngay cả MC có đôi khi phản ứng tư duy cũng không kịp, cô chân thành lại thẳng thắn, hoàn toàn không có cảm giác làm bộ làm tịch cùng những nữ minh tinh khác.
 
Trong mắt Lục Trăn, cô là tốt nhất, bất kể là Giản Dao trước kia lấy xe gắn máy chở anh đi hóng gió hay là Giản Dao bây giờ nhạy cảm yếu ớt, liều mạng che giấu sự thiếu sót của mình….
 
Trong mắt Lục Trăn đều là Giản Dao tốt nhất.
 
Đúng lúc này Lương Đình đẩy cửa vào, đưa tập văn kiện tới trước bàn, nói: “Tra được rồi.”
 
Lục Trăn nhấn nút Enter, video tạm dừng lại, hình ảnh dừng ngay lúc Giản Dao mỉm cười.
 
“Nói.”
 
Lương Đình mở văn kiện ra, đưa tư liệu tới trong tay Lục Trăn: “Người đàn ông này tên là Trần Loan, người Bắc Thành, bạn trai cũ của Giản Dao, lúc cấp 2 hai người từng yêu nhau.”
 
Lương Đình và Lục Trăn là bạn tốt tri kỷ nhiều năm, cho nên nói chuyện cũng là hoàn toàn không hề e dè---
 
“Cân nhắc đến, chị dâu của chúng ta trước kia theo lời cậu nói là ‘thiếu nữ như gió’, cho nên bạn trai cũ của cô ấy cũng là thiếu niên như gió, nói đúng ra thì chính là tên côn đồ, chưa học xong cấp 3 đã nghỉ học, không có công việc đàng hoàng, vẫn luôn lăn lộn đến bây giờ… nghe nói rất thích đánh bạc.”
 
Tay cầm tư liệu của Lục Trăn bỗng nhiên siết chặt.
 
“Có chính xác không?”
 
Lương Đình đi tới, vỗ vỗ vai anh: “Tớ làm anh em của cậu có lúc nào đưa tin tức giả cho cậu.”
 
Quả thật, từ nhỏ đến lớn, Lục Trăn rất lệ thuộc vào Lương Đình, anh ta giống như luôn có thể mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, giúp Lục Trăn giải quyết không ít vấn đề.
 
“Lương Đình, người đàn ông này… tớ muốn gặp hắn, nghĩ cách liên lạc, trói cũng phải trói lại đưa đến trước mặt tớ.”
 
Khóe miệng Lương Đình giương lên: “Người tớ đã mang đến cho cậu rồi, ở ngay ngoài cửa. Không cần trói, ông chủ Tinh Thần của chúng ta muốn gặp hắn, một cuộc điện thoại đã vội vã chạy tới.