Trở Về Thời Niên Thiếu Của Chồng Tôi

Chương 21: Nấu Mì Ăn Tối




“Người vừa rồi là ai vậy?” Tiền Thiên Thiên có chút bối rối, trong lòng mơ hồ có suy đoán, Tần Việt trừng mắt nhìn cô, “Cậu quan tâm cô ta là ai làm gì, chọn xong chưa!”

Từ biểu hiện của hắn, Tiền Thiên Thiên càng trở nên chắc chắn: “Cô ấy là Mễ Tuyết Nhi hoa khôi của trường chúng ta đúng không?.”

Tần Việt liếc cô một cái, không nói gì.

Tiền Thiên Thiên nhìn sườn mặt anh: “Nghe nói hoa khôi của lớp chúng ta cũng thích anh.”

“Cậu muốn nói cái gì?” Tần Việt cười như không cười mà nhìn cô.

Tiền Thiên Thiên phồng to miệng, giọng điệu bất giác có chút không vui: “Em muốn nói, có rất nhiều cô gái thích anh như vậy, anh không thích người nào sao?”

Sau khi gặp Tần Việt, cô chưa bao giờ thấy bên cạnh anh không có oanh oanh yến yến gì cả, đến nỗi Tống Sơ Nghiên còn lén nói với cô rằng: “Mặc dù chồng cậu chỉ là giáo viên, lương không cao nhưng anh ấy rất đẹp trai cũng có mị lực không phải sao, tại sao lại không có ai theo đuổi anh ấy, cậu không cảm thấy kỳ lạ sao? “

“Này có gì mà kỳ quái.” Thiên Thiên đắc ý “Điều này chứng tỏ rằng chồng tớ cực kỳ thành thật và không bao giờ trăng hoa”.

Chồng của Tống Sơ Nghiên, Tiêu Tư, từ nhỏ đến lớn xung quanh anh ấy luôn có hoa đào. Tống Sơ Nghiên luôn cãi vã với anh ấy vì điều này. Tiêu Tư đã nhiều lần đến gặp Tiền Thiên Thiên để kể khổ.”

Đối lập là, Tiền Thiên Thiên thậm chí còn yêu quý chồng mình hơn.



Tần Việt sắc mặt đột nhiên sa sầm xuống, Tiền Thiên Thiên Thiên Thiên nói: “”Anh nghĩ rằng em thích một trong số họ?”?”

“Đương nhiên không phải.” Tiền Thiên Thiên thành thật mà mở to hai mắt, “Không thể yêu sớm, yêu sớm thương thân.”

【Đinh! Độ hảo cảm của Tần đối với cô +20. 】

Tiền Thiên Thiên: “…”

“Nhìn cái gì mà nhìn!” Không thoải mái khi bị Tiền Thiên Thiên nhìn chằm chằm, Tần Việt bực bội gầm lên một tiếng, gầm xong liền cầm tập sách đi ra ngoài.

Tiền Thiên Thiên lại một lần nữa bị độ hảo cảm của Tần Việt làm cho bối rối, cũng không đoán ra được, đành phải làm theo.

*****

“Tuyết Nhi đừng khóc.” Lưu Kỳ thấy Mễ Tuyết Nhi ngồi xổm trên mặt đất khóc đến thương tam, an ủi cô, “Cậu xem Tần Việt đối với Tiền Thiên Thiên cũng hung dữ như vậy, bọn họ hẳn là không ở cùng nhau.”

Cô nói câu này với lương tâm cắn rứt, ai mà không biết Tần Việt sẽ không chạm vào con gái, nhưng mà vừa rồi anh còn nắm lấy tay của Tiền Thiên Thiên!

Nhưng phải nói: “Bọn họ ở đây cùng nhau nhất định phải có lý do, cậu nghĩ xem, Tiền Thiên Thiên mới chuyển mấy ngày, mới có mấy ngày, Tần Việt làm sao có thể thích cô ấy.”

Tiếng khóc của Mễ Tuyết Nhi dần yếu đi.

Thấy cách an ủi có hiệu quả, Lưu Kỳ vắt óc, tiếp tục nói: “Hơn nữa, không phải mọi người đều truyền nhau Tiền Thiên Thiên thích Khúc Thiên Nguyên sao? Nghe nói Tiền Thiên Thiên chuyển đến đây vì Khúc Thiên Nguyên đấy. Tần Việt và Khúc Thiên Nguyên là bạn tốt, có lẽ hôm nay Khúc Thiên Nguyên không đến được nên đã nhờ Tần Việt giúp đỡ. “

Càng nói càng cảm thấy là: “Tần Việt đồng ý cho Tiền Thiên Thiên ngồi trước mặt anh ấy là ví dụ tốt nhất. Anh ấy chính là nể mặt Khúc Thiên Nguyên.”

Tiếng khóc của Mễ Tuyết Nhi ngừng lại, cô ấy khôi phục lại bình tĩnh, giọng nói có chút ngẹn: “Thật sao?”

“Thật đấy.” Lưu Kỳ suýt chút nữa đã giơ tay thề: “Đừng khóc, nếu khóc nữa sẽ không xinh đâu.

Những lời này như dao đâm vào Mễ Tuyết Nhi, cô tái mặt: “Cậu nói xem, tớ và Tiền Thiên Thiên, ai đẹp hơn?”

Lưu Kỳ: “…”

Thành thật mà nói, theo quan điểm cá nhân của mình, cô nghĩ Tiền Thiên Thiên trông đẹp hơn, nhưng cô không thể nói điều đó một cách tự nhiên được.

“Đương nhiên là cậu rồi.” Lưu Kỳ nói, “Tiền Thiên Thiên làm sao có thể so với cậu? Tớ nghe nói nhà cô ta rất nghèo, cặp sách còn có miếng vá đấy.”

Nhưng mà bộ đồ mà Tiền Thiên Thiên mặc vừa rồi cùng với bao lô đeo trên lưng có vẻ không hề rẻ.

Mễ Tuyết Nhi cảm thấy tốt hơn rất nhiều, cô hít sâu một hơi: “Vừa rồi tớ quá bốc đồng, Tần Việt nhất định sẽ hiểu lầm tớ, tớ phải đi tìm anh ấy.”

Kết quả là tìm kiếm xung quanh, không thấy thân ảnh của Tần Việt và Tiền Thiên Thiên, vẫn là Lưu Kỳ ánh mắt sắc bén: “Bọn họ ở lầu một, trả tiền xong liền rời đi.”

Muốn đuổi cũng không kịp, Mễ Tuyết Nhi nghiến răng lấy điện thoại ra chụp ảnh hai người cạnh nhau.

Khi Lưu Kỳ nhìn thấy điều này, cô khó hiểu mà hỏi: “Tuyết Nhi, cậu chụp ảnh làm gì thế?”

Mễ Tuyết Nhi: “Không làm gì cả.”

*****

Buổi trưa, Tiền Thiên Thiên và Tần Việt cùng nhau ăn cơm, cô vốn định tìm cách để tăng độ hảo cảm của Tần Việt, nhân tiện, cân nhắc xem trong hoàn cảnh nào thì Tần Việt sẽ tăng độ hảo cảm với cô.

Kết quả là dù có thử thế nào thì hệ thống cũng không có đinh nên đành bó tay.

Ăn xong cô chủ động tính tiền,ai biết được hệ thống đột nhiên ngoi lên đinh một tiếng, độ hảo cảm của Tần Việt đối với cô -5.

Tiền Thiên Thiên: “…”

Cô không thể đưa ví ra, Tần Việt híp mắt nhìn cô, hai người đứng ở quầy thu ngân, thu ngân nhìn họ với dấu chấm hỏi.

Tiền Thiên Thiên cất ví lại, dưới ánh mắt của Tần Việt và nhân viên thu ngân, cô bình tĩnh nói: “Em lấy nhầm rồi.”

Sau đó, cô ấy lấy ra một gói giấy nhỏ trong túi.

Nụ cười trên mặt nhân viên thu ngân có chút cứng ngắc: “Hai người, hai người thanh toán cùng một hoá đơn, hay là?”

Tiền Thiên Thiên vô tội nhìn Tần Việt. Tần Việt lấy ra một tờ 100 tệ trong túi của mình. Nhân viên thu ngân tiếp nhận và tìm tiền lẻ. Hai người bước ra khỏi nhà hàng. Sau một hồi chờ đợi, Tiền Thiên Thiên nghe thấy âm thanh của hệ thống: 【Đinh! Độ hảo cảm của Tần Việt đối với cô +10. 】

Tiền Thiên Thiên rơi lệ đầy mặt, cuối cùng đã quay trở lại, còn thêm 5 điểm nữa!

“Đi đâu?” Tần Việt chán nản mà đá đá, có người liên tục gửi tin nhắn trên QQ cho anh rủ anh chơi game online, anh bực mình móc điện thoại ra, nhưng chút bực bội này khi thấy anh thấy vẻ ngoan ngoãn đi theo của Thiên Thiên, lại bất ngờ tiêu tán.

Trong cặp của Tiền Thiên Thiên mang không ít sách, trong đó bao gồm cả sách bài tập mà cô mua cho Tần Việt, đó là một chiếc cặp hình con thỏ màu hồng, khiến vai của Tiền Thiên Thiên có chút sụp xuống.

Tần Việt liếc nhìn hai lần, đột nhiên duỗi tay cầm cặp sách của cô lên.

Tiền Thiên Thiên: “?”

Cô nói: “Về nhà anh được không? Em đang viết bản thảo tiếng Anh cho cuộc thi hùng biện. Nếu anh làm bài tập về nhà, có chỗ nào không hiểu, anh có thể hỏi em”.

Tần Việt cũng phục cô: “Dang 2 tay ra.”

Tiền Thiên Thiên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo, Tần Việt thành công kéo chiếc cặp ra khỏi người cô, rồi treo nó lên vai với vẻ mặt ghét bỏ.

Tiền Thiên Thiên sửng sốt, xì cười thành tiếng, không kìm lại được.

Cô muốn chịu đựng nó.

Tần Việt: “…”

Chết tiệt, cánh bắt đầu cứng rồi phải không!

Cuối cùng trở về nhà Tần Việt vào buổi chiều, Tiền Thiên Thiên viết bản thảo cuộc thi, dưới sự giám sát của Tiền Thiên Thiên, Tần Việt viết một trang bài tập cho mỗi môn.

Tiền Thiên Thiên muốn kiểm tra, Tần Việt đè bài tập xuống, bắt chéo chân: “Không phải nói muốn tôi nghe cậu diễn thuyết sao, đánh giá khẩu ngữ linh tinh sao, đọc đi tôi nghe.”

“Được.”

Tiền Thiên Thiên đưa cho anh bản thảo, Tần Việt cúi đầu, trên bài tập của cô có hàng chữ tiếng Anh rất đẹp, ngay cả một tên học tra như hắn cũng biết rằng nét chữ rất đẹp.

“Em bắt đầu đây.” Tiền Thiên Thiên hắng giọng.

Tần Việt lặng lẽ bật chức năng ghi âm của điện thoại.

Cách phát âm chuẩn và lưu loát của cô vang vọng trong phòng..

Khi Tiền Thiên Thiên diễn thuyết xong, Tần Việt muốn hỏi toàn bộ bài diễn thuyết đó có nghĩa là gì, nhưng lòng tự trọng không cho phép nói, nên nhẹ giọng bình luận, “Được đấy.”

“Bây giờ để em xem bài tập của anh.” Tiền Thiên Thiên cũng không quan tâm đến thái độ của anh.

Tần Việt nói: “Cậu nên đi ngay.”

Tiền Thiên Thiên: “???”

Tần Việt mặt không chút thay đổi nói: “Đã gần bảy giờ, chẳng lẽ cậu muốn ở lại nhà của tôi ngủ à?”

Tiền Thiên Thiên nghĩ, cũng không phải chưa từng ngủ đâu.

“Tối nay ăn gì?” Sau khi do dự, Tiền Thiên Thiên hỏi, cô thấy cả nhà chỉ có một mình Tần Việt.

“Tùy tiện.”

Tiền Thiên Thiên ngập ngừng hỏi: “Bà của anh đâu? Bà ấy không về à?”

“Bà ấy không thể sống ở đây.” Anh trở nên mất kiên nhẫn.

“Vậy thì… anh sống một mình?” Tiền Thiên Thiên liếc nhìn căn nhà, lúc trước cô có thể thuyết phục bản thân rằng căn nhà là do gia đình Tần Việt thuê, hiện tại lý do này không thể dùng được.

E rằng căn nhà này là của Tần Việt.

Vẻ mặt Tần Việt lại tái nhợt, anh đi tới xách cặp của cô: “Đi mau.”

Tiền Thiên Thiên biết bây giờ chưa phải lúc để giải đáp thắc mắc, dịu dàng nhìn anh: “Em sẽ nấu ăn cho, em đói quá, nấu xong có thể rời đi.”

Điều mà Tần Việt không thể chịu được nhất chính là ánh mắt của Tiền Thiên Thiên, khiến lời từ chối trên môi không thể nói ra, bị toàn bộ cơ thể ngăn lại.

Khi Tiền Thiên Thiên được sự đồng ý của anh, cô chạy vào bếp, mở tủ lạnh ra thì thấy không có gì ngoài trứng, mì và cà chua.

Nếu cô ấy đề nghị đi siêu thị mua đồ vào lúc này, cô ấy cảm thấy Tần Việt có lẽ sẽ đưa cô ấy lên taxi.

“Ăn mì trứng cà chua nhé.” Tiền Thiên Thiên nhìn lại Tần Việt ở cửa phòng bếp, “Trứng và cà chua mua lúc nào vậy?

Tần Việt có chút không rõ nói: “Mới mấy ngày…”

Tiền Thiên Thiên nhẹ nhõm.

Tài nấu nướng của cô quả thực không tốt lắm, nhưng món mì trứng cà chua cũng rất đơn giản, nhưng mà lúc đập trứng, vẫn là vô tình làm rơi vỏ trứng vào.

Tiền Thiên Thiên vội vàng vớt, không cẩn thận bị bỏng dầu.

“Ai da.” Cô phản xạ có điều kiện mà rút tay về.

Con ngươi của Tần Việt co rút lại, vội vàng chạy tới, kéo tay cô, ngón tay có chút đỏ lên, Tiền Thiên Thiên vội vàng đẩy anh ra: “Trứng sắp bị đánh nát rồi!”

Nhìn bóng dáng của cô, ánh mắt Tần Việt chuyển xoay chuyển, khóe miệng mím chặt, bàn tay vừa rồi đang nắm lấy ngón tay của Tiền Thiên Thiên vô thức siết chặt.

Anh đối với cô không tốt như vậy, tại sao cô vẫn muốn đến gần như vậy?

“Tần Việt, muối ở đâu?”

Tần Việt đi tới không nói một lời đưa muối cho cô.

“Sắp xong rồi!” Tiền Thiên Thiên đi tới kéo anh, “Mùi thơm không? Em rất ít khi làm mì trứng cà chua, đều là anh…”

“Làm cho em ăn” mấy chữ này bị cô nuốt trở về.

Tần Việt không để ý đến lời mà cô chưa kịp nói, “Ừm” một tiếng. Bình thường chỉ có một mình anh ở nhà, đói thì ăn vặt, hoặc là xuống lầu ăn cơm, có cô ở đây, ở đây giống như cũng có chút hơi người.

Tiền Thiên Thiên bưng hai cái bát lớn muốn mang tới bàn ăn, nhưng Tần Việt lại quát: “Ngồi xuống đi.”

Anh đen hai tô mì đặt lên bàn.

Sau khi ăn xong, điện thoại của Cha Tiền liên tục gọi đến, Tiền Thiên Thiên không thể ở lại được nữa, Tần Việt xách cặp đi xuống lầu, khi đi đến phía dưới, cô chợt nhớ ra: “Em chưa lấy bản thảo bài diễn thuyết.”

Tần Việt: “Thứ hai tôi mang cho cậu.”

“Ừm.”

Hai người đi đến bên ngoài khu nhà, Tần Việt cản một chiếc taxi, tài xế là một chú, Tần Việt giơ điện thoại lên chụp ảnh chú ấy, sau đó lại chụp biển số xe.

Tiền Thiên Thiên: “?”

Chú tài xế: “???”

“Đi lên.”

Tiền Thiên Thiên ngồi vào, Tần Việt lại chụp một bức ảnh khác, sau đó dựa vào cửa sổ của ở chỗ tài xế, kéo cổ áo xuống, đôi mắt rũ xuống, nói với tài xế: “Đưa cô ấy về nhà an toàn.”

Chú tài xế: “…”

Khi lái xe đi, chú tài xế nhìn Tiền Thiên Thiên từ gương chiếu hậu, vẻ mặt dở khóc dở cười: “Cô gái, tiểu tử kia là bạn trai của cháu à?”

Tiền Thiên Thiên mắt cong mắt, lắc đầu: “Anh ấy là chồng cháu.”

“…” Chú tài xế nghẹn ngào không nói nên lời.

Tác giả có chuyện muốn nói: Đối mặt cái nhìn chăm chú của Việt ca, chú tài xế nhìn chằm không khỏi cảm khái: Trẻ con bây giờ không thể trêu vào không thể trêu vào~