Trở Về Thời Niên Thiếu Của Chồng Tôi

Chương 6: Tần Việt Bị Thương




Tần Việt đạp xe đến quán net, vừa xuống xe, Khúc Thiên Nguyên có chút lúng túng mà sờ sờ mũi: “Việt ca, sao anh lại ở đây?”

Quán net tên là “Ám Dạ” này là nơi tập hợp nhiều kẻ lưu manh trẻ tuổi không chịu học hành nhất, bởi vì chủ quán cà phê Internet là một tên xã hội đen, dưới anh ta có một nhóm tiểu đệ, căn bản khác với đám học sinh không học vấn không nghề nghiệp trong trường.

Mặc dù Khúc Thiên Nguyên có thể vác gạch đánh nhau với học sinh trong trường, nhưng thâm tâm cậu ta lại rất sợ xã hội hỗn loạn này, lần trước cậu ta đi theo Tần Việt, chính mât chứng kiến ​​một bang nhóm kia, bọn chúng đập đầu một người.

Không chút khoa trương nào khi nói rằng cậu đã vô cùng kinh hãi, sở dĩ ở trong trường cậu chọn Tần Việt cầm đầu là bởi vì Tần Việt đã từng thay cậu ta đối đầu với bang nhóm kia.

Kết quả là sau một trận đánh trời xui đất khiến, Tần Việt và bang nhóm kia ngược lại lại trở thành anh em, thường xuyên đến “Ám Dạ” sau giờ học.

Cậu đã thuyết phục rất nhiều lần rằng họ dù sao cũng là học sinh, quá thân thiết với những tên xã hội đen cũng không tốt đâu.

Tần Việt nói anh đã biết rõ.

Tần Việt cởi ra đồng phục ra, vung lên trên, vai kia đeo cặp sách, nói: “Kiếm tiền.”

Khúc Thiên Nguyên sững sờ: “Kiếm tiền làm gì?”

Tần Việt: “Bảo dưỡng xe không cần tiền à? Mời các ăn cơm cũng không cần tiền à? Ông đây ăn cơm cũng không cần tiền chắc? Mua tài liệu học tập cũng không cần tiền?”

Khúc Thiên Nguyên: “…”

Mời ngài câm miệng.

Cậu dường như nghĩ tới cái gì, liền nảy ra một cái ý tưởng: “Cậu gặp lão già nhà cậu rồi à?”

Mặt mày Tần Việt có thể thấy được bắt dầu trầm xuống, trong mắt hiện lên sự thù địch: “Có đi hay không?”

Khúc Thiên Nguyên im lặng đi theo anh vào “Ám Dạ”, Tần Việt vừa bước vào, những người bên trong nhìn thấy anh, biết đều gọi “Việt Ca”, phô trương trình độ năng lực lão luyện.

Khúc Thiên Nguyên đã không đến “Ám Dạ” được một thời gian, nhìn thấy cảnh này, cậu thầm ngạc nhiên.

“Đến rồi sao?” Ông chủ quán net là một tên đầu trọc, một cái đầu hói to lớn có thể phản chiếu ánh sáng dưới ánh mặt trời, anh ta cùng một cô gái quầy thanh toán nói chuyện phiếm.

Nhìn thấy Tần Việt đi tới, anh ta vẫy cô gái đi, nhìn Khúc Thiên Nguyên cười nói: “Tiểu Khúc Tử cũng tới rồi, thế nào, có chuyện gì khiến hai người hôm nay cùng nhau đến diễn đàn*?”

* Diễn đàn: 站台 – từ này tớ tra ra tiếng Anh có nghĩa là Platform, cũng không biết phải edit từ này như thế nào cho hay nên tớ chọn nghĩa là “diễn đàn”, nếu thay được từ nào hay hơn các cậu góp ý giúp tớ nhé ^^

Diễn đàn ở đây có nghĩa là giám sát quán net. Nếu ai đó gây rắc rối, hãy ra mặt và giải quyết nó bằng nắm đấm của bạn.

“Tôi đứng, cậu ta đến chỉ để đủ quân số.”

Tên đầu trọc cười, anh ta lấy hai chai Coca trên kệ, ném cho mỗi người một chai: “Đi, khu B.”

Tần Việt uống Coca, nghĩ đến một kẻ ngốc nào đó bị Coca rơi vào chân, anh ngừng một chút, quay mình quay lại: “Sprite.”

“Tên tiểu từ nhà cậu.” Tên đầu trọc mắng một tiếng, nhưng anh ta vẫn đổi thành Sprite.

Khúc Thiên Nguyên thắc mắc: “Không phải cậu thích uống Coca sao? Có tiền là mua Coca, cậu chính là một lúc có thể uống 3 chai Coca, sai lại có thể đổi thành Sprite?”

Tần Việt trực tiếp bỏ qua cậu ta.

Suốt đường đến khu B, mọi người liên tục chào hỏi anh, trong đó có nhiều người lớn tuổi hơn Tần Việt.

“Việt Ca, hôm nay đến sớm quá nhỉ.”

“Khu B hôm nay yên tĩnh lắm, mau chơi game thôi, PK một trận đi.”

“Tôi vừa mới bị giết, Việt Ca, cậu mau lên mạng giúp tôi báo thù.”

Khúc Thiên Nguyên vô cùng sửng sốt, cậu luôn tự hỏi làm cách nào mà Tần Việt lại trở mặt thành bạn với đám người này, thậm chí có lúc cậu còn tự hỏi liệu Tần Việt có bị uy hiếp hay không, không nói cho cậu là do không muốn cậu suy nghĩ nhiều. Nhưng nhìn cảnh tượng này, càng nhìn càng thấy không thích hợp.

Tần Việt ngồi xuống trước máy, đặt cặp sách xuống, uống một ngụm Sprite, nói: “Hôm nay tôi sẽ không lên mạng, tôi muốn học bài.”

Tất cả mọi người: “…”

Anh ấy thực sự đã lấy một cuốn sách từ trong cặp ra và đọc nó. Những người không biết chân tướng đã gọi cho anh ấy login sau đó nhận ra rằng anh vẫn còn là một học sinh trung học, sôi nổi sau đó im lặng.

Khúc Thiên Nguyên dường như đã hiểu: “Vậy là cậu dùng trò chơi để chinh phục họ?”

Tần Việt không tỏ ý kiến, Khúc Thiên Nguyên phát hiện Tần Việt đang nhìn chằm chằm sách bất động, không khỏi nghiêng người: “Thật sự là đọc sách à, đừng…”

“Hả? Đây không phải là bức tranh tớ vẽ sao?” Khúc Thiên Nguyên là một học sinh yếu kém điển hình. Cậu được vào trường cấp ba Tam Trung vì trong nhà đút tiền, mẹ cậu không chấp nhận cho cậu học vẽ.

BỨc tranh của mình, cậu thuận tay lấy bức tranh trong tay Tần Việt, đi học nhàm chán, nghĩ đến Tiền Thiên Thiên, bạn học mới chuyển đến thích cậu, nhan sắc xinh đẹp, liền cảm thấy vui vẻ nên bắt đầu vẽ chân dung của Tiền Thiên Thiên.

Tranh vẽ xong đưa cho Tần Việt xem, người nọ liếc nhìn cũng không bình luận, chỉ dùng bút vẽ một đống tiền vàng trên đỉnh đầu.

Khá sinh động.

“Tại sao lại có thêm vài chữ trên này…” Khúc Thiên Nguyên đọc từng chữ, “Bức vẽ dễ thương quá, cố lên nha.”

Khúc Thiên Nguyên xoa xoa da gà nổi trên tay: “Cậu viết à?”

Tần Việt khẽ liếc nhìn cậu, anh bị ngốc mới có thể viết cái này.

“Chữ viết tay này giống hệt của cậu. Nếu cậu không viết thì là ai vuêts?” Khúc Thiên Nguyên nghẹn cười, không ngờ Tần Việt lại có một bộ mặt như vậy.

Tần Việt nhíu mày: “Giống hệt của tớ?”

Khúc Thiên Nguyên nghĩ rằng đối phương giả vờ, nhưng trên mặt vẫn là gật đầu, nói với vẻ nghi ngờ, “Chẳng lẽ là nữ sinh nào đó trong lớp thích cậu nên cố tình bắt chước nét chữ của cậu?”

Tần Việt hỏi: “Cậu nghĩ là ai viết?”

Khúc Thiên Nguyên nói mà không cần suy nghĩ: “Ban Hoa Bái, Ban Hoa vẫn luôn thích cậu, cậu không biết à.”

“Chưa chắc.” Tần Việt nhìn chằm chằm mấy chữ này, càng nhìn càng cau mày.

Lúc này, có một nam sinh đeo tai nghe nói: “Đúng rồi, Việt Ca, thằng nhãi bị anh đánh hôm trước nói muốn tìm cậu solo phải không?”

Tần Việt chế nhạo: “Đã bị ông đây đánh rồi, còn muốn solo, tự tìm chết sao?”

“Cậu nói ai có dám không?” Một thiếu niên đột nhiên xông ra, đỏ bừng mặt quát Tần Việt.

Tần Việt khẽ nhướng mi, “Cậu là ai?”

Chung quanh cười rộ lên, có người nói: “Việt Ca, cậu ta là thằng nhãi mà anh đánh đến khóc kia.”

Thiếu niên tức giận nhìn chằm chằm Tần Việt, giống như sắp khóc.

Tần Việt có chút ấn tượng, ngày hôm kia, khi đang ở diễn đàn khu C, một đôi bạn trẻ vào quán nét, kết quả là giữa chừng xảy ra một vài vấn đề, hai người xảy ra tranh cãi, nam sinh tát cô gái một cái rồi đẩy cô ấy ngã.

Tần Việt ngày đó tâm tình không tốt, cho nên dạy dỗ tên nam sinh đó, chính là người trước mặt này.

Khúc Thiên Nguyên bước tới nắm lấy vai nam sinh đó: “Bạn học nhỏ, đây không phải là nơi cậu nên đến, mau về nhà xem phim hoạt hình đi.”

Nam sinh kia sắc mặt biến đổi, đột nhiên ra chiêu, đánh vào Khúc Thiên Nguyên, không ngờ Khúc Thiên Nguyên lại lảo đảo hướng về phía trước.

Bị một tên lùn hơn mình hai cái đầu suýt nữa đẩy ngã, sắc mặt của Khúc Thiên Nguyên đen lại ngay lập tức.

Điều khiến cậu kinh ngạc hơn nữa là cậu ta thực sự rút ra một con dao gấp, đâm về phía Tần Việt đang ngồi đọc sách.

“Cẩn thận!”

“Fuck!”

Quán net náo loạn.

**********

Ngày hôm sau, Tiền Thiên Thiên trên đường đến trường, mua đồ ăn chia cho mỗi bạn một phần, sau đó cất bữa sáng đã chuẩn bị cho Tần Việt vào ngăn kéo của anh.

Dựa theo khẩu vị của anh ấy, anh ấy hẳn sẽ thích đồ mà cô mua.

“Bạn cùng bàn, của cậu.” Tiền Thiên Thiên đưa cho Lâm Hi Lang một chiếc bánh nhỏ, cậu ấy liền nhận lấy nó, “Cảm ơn.”

“Không có gì.”

Ngồi vào vị trí, Tiền Thiên Thiên vừa nhâm nhi bánh kem vừa lật sách văn học, yên lặng đếm thời gian, chờ Tần Việt đến.

Buổi tự học buổi sáng ở Tam Trung bắt đầu lúc 7 giờ 30 phút, bây giờ là 7 giờ 20 phút. Tần Việt còn chưa đến, Khúc Thiên Nguyên cũng không đến.

Nghĩ nghĩ, Tiền Thiên Thiên nói chuyện với Lâm Hi Lang: “Cách phát âm của từ “congratulate “của cậu có chút sai, phải là…”

Cô đọc lại một lần, Lâm Hi Lang ngừng nói, Tiền Thiên Thiên cũng là một sinh viên đã tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng của nước ngoài, tiếng Anh cấp ba đối với cô là quá đơn giản.

Cô giả vờ thản nhiên hỏi: “Sao 2 người phía sau này vẫn chưa tới đây.”

Lâm Hi Lang Liệt mất một lúc mới ngạc nhiên nói: “Phát âm của cậu tốt quá, cậu đã học chuyên chưa? Còn tốt hơn cả giáo viên dạy tiếng Anh nữa.”

Tiền Thiên Thiên: “…”

Anh bạn, cung phản xạ của cậuthực sự rất ngắn.

“Chuyện bình thường.” Lâm Thiển lại nói, “Nếu không đến muộn, ngược lại sẽ không bình thường.”

Tiền Thiên Thiên không nói nên lời.

Chờ đến nửa tiết học đầu tiên, Khúc Thiên Nguyên đột nhiên xông vào, giáo viên không khỏi kinh ngạc, sau vài câu nói, Khúc Thiên Nguyên cũng không quan tâm, mỉm cười ngồi trở lại chỗ của mình.

Tiền Thiên Thiên chịu đựng lại chịu đựng, cuối cùng không thể kìm lòng được, tranh thủ lúc giáo viên đang viết bài lên bảng, quay đầu lại hỏi Khúc Thiên Nguyên: “Tần Việt đâu rồi?”

Khúc Thiên Nguyên lộ ra vẻ mặt của gián điệp, trầm giọng nói: “Anh ấy bị thương một chút, hôm nay không thể đến được.”

“Cái gì?!” Tiền Thiên Thiên đứng lên một lúc, tất cả mọi người đều quay về phía cô, bao gồm cả cô giáo đang viết, sắc mặt không tốt chút nào, tức giận hỏi: “Có chuyện gì vậy?

Trong vòng 0,5 giây, vẻ mặt của Tiền Thiên Thiên trở nên cực kỳ đau đớn, cô ôm bụng nói yếu ớt: “Thưa cô, bụng em đau quá, em muốn đi vệ sinh.”

Thấy cô không có vẻ gì là gian dối, cô giáo tỉnh bơ vẫy tay: “Đi đi.”

Sau khi rời khỏi lớp học, Tiền Thiên Thiên trở nên bình thường, may mắn thay, số điện thoại di động của Khúc Thiên Nguyên đã được lưu vào ngày hôm qua, chính là Khúc Thiên Nguyên đã tự mình đưa cho cô.

Cô ngồi xổm ở trên cầu thang, suy nghĩ mấy câu, liền gửi tin nhắn cho Khúc Thiên Nguyên: “Tần Việt không phải rất lợi hại sao? Tại sao lại bị thương?”

Tin nhắn của Khúc Thiên Nguyên nhanh chóng gửi lại: “Ai bắt cậu ta nhìn mỹ nữ đến thất thần, nhưng mà không sao.”

Tiền Thiên Thiên: “…”

Cô nhìn chằm chằm vào chữ “mỹ nữ”, nghiến răng nghiến lợi, chọc vào bàn phím: “Vậy anh ấy đang ở trong bệnh viện à?”

Khúc Thiên Nguyên: “Không, bị thương một chút thôi, đang nằm ở nhà.”

Khúc Thiên Nguyên: “Bạn học Tiền Đa Đa, tớ biết cậu rất quan tâm đến anh ấy vì tớ và Việt Ca là anh em tốt của nhau. Cậu như vậy khiến tớ rất cảm động, như vậy đi, trưa nay tớ mời cậu ăn cơm nhé?”

Lúc này trên phần mềm của điện thoại di động chưa có xuất hiện icon “Mỉm cười”, Tiền Thiên Thiên phải tự 2 gõ chữ “mỉm cười”.

Khi Khúc Thiên Nguyên nhìn thấy nó, cậu ấy nghĩ rằng Tiền Thiên Thiên đã đồng ý, sau đó cậu thầm nói: Tiền Đa Đa thực sự đã phải lòng tôi từ lâu rồi.

Tiền Thiên Thiên chịu đựng cơn đau ở chân, chạy ra khỏi trường nhưng bị bảo vệ chặn lại, cô bịa ra lý do và được cho đi, sau đó dừng một chiếc taxi, nói địa chỉ nhà của Tần Việt.

Khi đến nơi, Tiền Thiên Thiên nhận ra rằng mình trốn học, vội vàng chạy đi, ví của cô để trong cặp sách, hiện tại cô không thể thanh toán bằng điện thoại di động như mười năm sau được.

Bác tài xế nhìn cô gái nhỏ trước mặt sờ sờ cả bốn túi áo rồi cùng 2 tay trống trơn nhìn ông cười, bác tài cười hiền từ: “Cô bé, dù có giống thần tiên, tôi cũng không thể miễn tiền xe cho cháu. ”

Tiền Thiên Thiên: “…” Mỹ nhân kế thất bại.

Khóe mắt liếc thấy một bóng người quen thuộc, Tiền Thiên Thiên chạy theo, tài xế tưởng cô muốn quỵt tiền xe nên bắt đầu nhanh chóng đuổi theo.

“Tần Việt!!!”

Tần Việt quay đầu lại, liền nhìn thấy một người và một chiếc xe chạy về phía mình giống như có ma đuổi theo phía sau, khóe miệng co giật không ngừng.

~ ~ ~ ~

Tác giả có chuyện muốn nói: Tần Việt: Không biết kẻ ngốc này từ đâu ra???

Tác giả: Hừ, đó là vợ của cậu đó.

Tần Việt:…

Tôi vẫn thích tên gốc của cuốn sách, nhưng hai bên đã đổi lại. Từ giáo bá không thể dùng được nên phỉa dùng giáo thảo thay thế (tác giả hèn mon QAQ)