Trở Về Tuổi Mười Bảy

Chương 49




Cố Cảnh Ngôn lấy cho Lâm Hành một mảnh đất, công ty mới được thành lập, Lâm Hành, Cố Cảnh Ngôn và Chu Phi ba người hợp tác.

Qua một tháng mười, Lâm Hành bận muốn điên rồi. Một bên là học tập, một bên là sự nghiệp. Học tập không đuổi kịp Cố Cảnh Ngôn, sự nghiệp cũng không đuổi kịp.

Thành tích của Cố Cảnh Ngôn quá tốt, nhiều lần kiểm tra đều đạt điểm tối đa. Cố Cảnh Ngôn thi được nhiều điểm như vậy, Lâm Hành muốn đuổi theo bước chân của cậu thì phải vùi đầu gặm sách. Một người hơn ba mươi tuổi, cả ngày lẫn đêm đều bật đèn học bài. Lâm Hành cũng muốn đa nhân cách luôn, có lúc hoài nghi có phải mình thật sự mười tám tuổi hay không?

Cố Cảnh Ngôn nhiều lần tỉnh lại sau giấc ngủ, Lâm Hành còn chưa lên giường. Đèn trong thư phòng vẫn sáng rực, anh đang làm bài tập, sáng hôm sau Lâm Hành vừa rửa mặt vừa học từ vựng.

Từ Viện thấy thương Lâm Hành, múc canh gà cho anh, “Học tập quan trọng, sức khỏe cũng rất quan trọng.”

“Sáng sớm đã ăn đồ bổ như thế rồi à?” Lâm Hành húp hết canh gà, xoa xoa mi tâm, hai chữ thôi, buồn ngủ.

“Buổi trưa các con không thể về ăn cơm, nên chỉ có thể bồi bổ vào sáng sớm.” Từ Viện cũng múc một chén canh cho Cố Cảnh Ngôn, bà vốn đã thích Cố Cảnh Ngôn rồi, chỉ là từ con nuôi biến thành con dâu có hơi khiến khó tiếp thu, “Tiểu Cảnh hôm qua có thức đêm không?”

“Mười một giờ con ngủ rồi ạ.”

“Con đừng học cùng với Lâm Hành, thức khuya hại thân. Thi đại học gì không quan trọng, quan trọng là… Thân thể khỏe mạnh.” Từ Viện vẫn luôn có cái nhìn rất thoáng về phương diện học hành, Lâm Hành có đứng nhất từ dưới lên toàn trường, bà đi họp phụ huynh cũng có thể cười híp mắt, chưa bao giờ dùng thành tích để phán xét thành bại, cực kỳ khoan dung với Lâm Hành. “Ăn nhiều một chút.”

Lâm Hành ăn rất nhanh, ăn xong mặc áo khoác vào cầm cặp hai người, “Đi thôi.”

Cố Cảnh Ngôn húp hết hớp canh cuối cùng, “Cô ơi con đi đây.”

Nhanh chóng đuổi theo bước chân Lâm Hành, nhận lấy cặp.

Từ Viện thở dài, quay đầu nói với Lâm Hướng Phong đang chuyên tâm xem báo, “Em không thể vào công ty Lâm Hành làm được, làm vướng bận con nó. Em có một ý kiến, không biết anh thấy thế nào.”

“Em nói đi.” Lâm Hướng Phong bỏ báo xuống, chuyên tâm nhìn vợ mình.

“Đối diện chung cư chúng ta có nhiều chỗ đặt biển cho thuê, em thuê một nơi mở siêu thị nhé?”

“Chúng ta đều không có kinh nghiệm, cũng cực lắm, bệnh của em chỉ mới vừa khỏi.”

“Em không ở không được.” Từ Viện nói, “Vốn không cao, siêu thị nhỏ thôi, mấy vạn tệ cũng làm được mà.”

“Em hỏi Hành Hành thế nào, anh không biết những thứ này.”

Từ Viện vỗ Lâm Hướng Phong một cái, nói, “Cái gì cũng hỏi con nó, nó rảnh lắm hay sao? Gần đây nó vừa phải học bài vừa hợp tác làm ăn với người ra, cực quá trời.”

Lâm Hướng Phong húp hết bát cháo nhỏ, đứng dậy, “Anh đi làm đây.”

“Con nó nói không cho anh lái xe nữa.”

“Anh biết rồi, anh ngồi xe buýt.”

Từ Viện thật sự muốn làm chút kinh doanh, công ty của Lâm Hành bà không xen tay vào được, gượng ép lấy một cái chức vị thì quá không biết xấu hổ. Bà không có học lực gì, chỉ có kinh nghiệm mấy năm qua vào nam ra bắc.

Ý tưởng này của bà đã bật lên thì không thể ngừng được, sau khi Lâm Hướng Phong đi làm, bà bắt đầu đi khảo sát thị trường. Một tuần sau, bà xác định phương hướng, mở tiệm bán đồ lót.

Khi đã có khách hàng ổn định rồi, vốn ít nhưng lợi nhuận nhiều.

Nói làm liền làm, Từ Viện liên hệ đến xưởng cung cấp gia công và nhà thiết kế.

Tháng mười một, công ty mới của Lâm Hành được thành lập, anh phải cùng Chu Phi đến thành phố B họp. Xin nghỉ hai ngày, trở về Từ Viện đã không thấy tăm hơi, Lâm Hành bị doạ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

Kiếp trước ba mẹ anh cũng rời đi vào khoảng thời gian này, Lâm Hành vội vã gọi điện thoại cho Từ Viện, nhưng không thấy bắt máy, liền gọi cho Lâm Hướng Phong.

“Ba ở đâu vậy? Mẹ con đâu? Sao gọi điện thoại không được?”

“Ba ở công ty, mẹ con đi Quảng Châu xem hàng, chắc là ở trên máy bay nên không nhận điện thoại được.”

Lâm Hành bối rối vài giây, “Đi xem hàng gì?”

“Bà ấy tính mở tiệm, đến Quảng Châu xem hàng.”

“Đi một mình?”

“Ừm.”

Lâm Hành hít sâu một hơi, một lúc sau mới nói, “Ba, tim ba lớn thật đó.”

“Mẹ con không yếu như con nghĩ đâu, bà ấy rất lợi hại.” Lâm Hướng Phong nói, “Bà là nữ cường nhân.”

Thua luôn.

Lâm Hành bên này quá nhiều chuyện, lại không thể thoát thân, anh lo lắng đợi mấy ngày. Từ Viện vui sướng bay trở về, nhanh chóng mở tiệm đồ lót.

Tương lai thành phố sẽ quy hoạch, khu này tất nhiên sẽ trở thành trung tâm thành phố.

Cửa tiệm Từ Viện thuê tương lai phát triển tốt. Lâm Hành vốn rất lo lắng, lúc Từ Viện trang trí cửa hàng thì anh cùng Cố Cảnh Ngôn qua xem thử, xem xong mới yên tâm.

Mắt nhìn của Từ Viện rất tốt, chọn vị trí cũng tốt, bên hợp tác rất đáng tin, tạm thời không có vấn đề gì.

Lâm Hành lặng lẽ cho Từ Viện một tấm thẻ mười vạn.

“Không dùng nhiều như vậy đâu.” Buổi tối Từ Viện trả thẻ về, “Tiền của mẹ là đủ rồi.”

“Tiểu Cảnh cho mà.” Lâm Hành nói, “Cậu ấy sợ mẹ mệt sợ mẹ tủi thân, làm ăn không dễ dàng. Mẹ nhận đi, mẹ không nhận cậu ấy buồn đó.”

Từ Viện cầm tấm thẻ, ở chung với Cố Cảnh Ngôn lâu như vậy, mặc dù là bởi vì Lâm Hành, nhưng sau khi biết một vài chuyện trong nhà đứa nhỏ kia thì cũng càng yêu thương Cố Cảnh Ngôn hơn.

Một đứa nhỏ thiên tài, nhưng gia môn bất hạnh. Lúc nó tự mình gây dựng sự nghiệp có phải cũng chịu mệt chịu tủi thân hay không? Nó còn không có người nhà ở bên cạnh động viên.

“Vậy… Cảm ơn Tiểu Cảnh giúp mẹ.”

“Người một nhà cả mà.” Lâm Hành nói, “Cậu ấy cũng là con trai của mẹ.”

Sáng hôm sau Cố Cảnh Ngôn xuống lầu nhìn thấy một bàn điểm tâm phong phú, im lặng nửa ngày, quay đầu nhìn Lâm Hành. Lâm Hành xoa xoa tóc Cố Cảnh Ngôn, nói, “Mấy ngày nay học tập cực khổ, mẹ thương em đấy.”

Cố Cảnh Ngôn nở nụ cười, khóe mắt ửng đỏ.

Vừa lúc bị Từ Viện nhìn thấy, Từ Viện lại não bổ một đống. Chờ Cố Cảnh Ngôn đi rồi, Từ Viện lau khóe mắt, nói với Lâm Hướng Phong vừa ra khỏi phòng, “Lúc trước có phải là em mặt nặng mày nhẹ với Tiểu Cảnh lắm không?”

“Giờ em mới nhận ra à, nó còn chẳng nặng nhẹ gì lại em nữa.”

“Thật à?”

“Tiểu Cảnh đến nhà chúng ta cũng không dám ngẩng đầu, anh cứ sợ làm nó khóc, tội nó.” Lâm Hướng Phong không tim không phổi, nói, “Đứa bé kia chắc là trong lòng cảm thấy Lâm Hành rất quan trọng, nên mới nhẫn nhịn cái gì cũng không nói.”

Lâm Hành thắt dây an toàn, đưa chai nước ấm cho Cố Cảnh Ngôn, “Hai ngày nay ăn nhiều dầu mỡ quá, ngấy chết rồi.”

Cố Cảnh Ngôn cũng cảm thấy dầu mỡ quá, sáng nay cậu soi gương thấy mình bị nổi mụn, từ sáng đến tối được ba mẹ Lâm dùng nguyên liệu đại bổ để nấu ăn, cậu sắp bị bổ đến chảy máu mũi luôn rồi.

Cố Cảnh Ngôn uống nước, “Sáng sớm cô làm sao vậy?”

“Chả sao cả.” Lâm Hành lái xe đi ra ngoài.

Cố Cảnh Ngôn nhìn Lâm Hành, “Cứ có kiểu như muốn nói lại thôi.”

“Là muốn quan tâm em nhưng không biết nên mở miệng thế nào.”

“Anh không làm cái gì chứ?”

“Không có.” Lâm Hành bật xi nhan, xe tiến vào đường chính, “Hạng mục mua sắm trực tuyến của Chu Khải Sinh vừa mở ra rồi, tuyên truyền quá trời.”

Cố Cảnh Ngôn mở laptop ra đặt trên đầu gối, Lenovo vừa tung ra kiểu laptop siêu mỏng.

Nokia cũng tung mẫu điện thoại mới, có phần mềm chat hiện đại.

“Mỗi một truyền kỳ thương mại đều là lựa chọn dựa theo thiên thời địa lợi nhân hoà, thiếu một thứ cũng không được.” Ngón tay thon dài của Cố Cảnh Ngôn gõ gõ bàn phím, “Chu Khải Sinh không được đâu.”

“Lỡ được thì sao?”

“Cá không?” Cố Cảnh Ngôn nhấn gửi tài liệu, quay đầu nhìn Lâm Hành.

“Không cá, anh chờ cười vô mặt hắn thôi.”

Cố Cảnh Ngôn nở nụ cười, nói, “Vấn đề no ấm mới vừa được giải quyết, nhu cầu của đại chúng vẫn chưa đạt đến mức độ đó. Lúc hắn kéo người đầu tư ba hoa càng nhiều, tương lai thua càng thảm. Đầu tư lâu dài, phải biết nhịn.”

“Triệu Mộ và lão Lưu khá là thân.”

Cố Cảnh Ngôn nói, “Hi vọng Triệu Mộ không phải Chu Khải Sinh thứ hai.”

Trường học đã xếp tiêu chuẩn những học sinh được tuyển thẳng lên đại học, người đầu tiên thầy tìm chính là Cố Cảnh Ngôn, nhưng lại bị từ chối.

“Em không cần tuyển thẳng.”

Thầy: “…”

Lần đầu tiên trong đời gặp phải một đứa không cần tuyển thẳng, đỉnh thật!

Cuối tháng mười một, trường học tìm Lâm Hành nói chuyện, Lâm Hành cũng cho đáp án y hệt, Lâm Hành nói với Lưu Vũ, “Dù thế nào thì em cũng không thể kém hơn vị kia nhà em được phải không.”

“Lỡ thi không nổi thì sao?”

Lâm Hành tự tin nở nụ cười, nói, “Không thể.”

Không thể không thi nổi.

Đến kì nghỉ đông, Lâm Hành nghe được một tin. Đổng Hải thôi học, kỷ luật cả năm đứng thứ nhất từ dưới lên, những người từng chơi với hắn đều bắt đầu học tập, chỉ có hắn vẫn dậm chân tại chỗ. Lần kiểm tra gần đây nhất, Trần Phi Vũ xếp hạng 100, một thằng vô dụng như Trần Phi Vũ mà còn vào được top 100.

Khoảng cách làm cho hắn sợ hãi, hắn sợ người khác ưu tú, không dám đối mặt với thất bại của chính mình, nên hắn lựa chọn trốn chạy.

Đối với loại người không có tiền đồ như vậy, Lâm Hành không muốn lãng phí một chút lực chú ý nào.

Nghỉ đông mười sáu ngày, 24 tháng 12 mới kết thúc chương trình học. Thành phố C có tuyết rơi, Lâm Hành lái xe chở Cố Cảnh Ngôn từ từ về nhà.

“Tết em có phải về chỗ ba mẹ không?”

Cố Cảnh Ngôn lắc đầu, cậu gửi một tin nhắn, nói, “Em về thành phố B một chuyến, còn có một hợp đồng cần em ký tên.”

“Anh đi cùng em.”

Cố Cảnh Ngôn quay đầu nhìn Lâm Hành, nhìn một chút liền nở nụ cười, “Phiền Lâm tổng rồi.”

Lâm Hành xoa nhẹ tóc Cố Cảnh Ngôn. “Đi theo vợ là chuyện anh phải làm.”

Cố Cảnh Ngôn dựa vào tay Lâm Hành, cười đến híp cả mắt.

Công ty Lâm Hành có Chu Phi, anh không có bận như Cố Cảnh Ngôn. Hai người ở nhà đợi một ngày rồi bay thẳng đến thành phố B. Cố Cảnh Ngôn vẫn ở khách sạn như trước, cậu không muốn về nhà.

Lâm Hành lái xe đưa Cố Cảnh Ngôn đến công ty, cũng không kiêng kị những người khác mà ngồi trong văn phòng của Cố Cảnh Ngôn.

Lúc Chu Phi gọi điện thoại tới, Lâm Hành đang gác chéo chân ăn hoa quả.

“Anh Chu.”

“Ở thành phố B hả?”

“Ừm.”

“Buổi tối đi uống rượu không?”

“Ở đâu?”

Chu Phi báo tên một quán, Lâm Hành nói, “Vậy buổi tối gặp nhé.”

Cố Cảnh Ngôn họp đến sáu giờ chiều mới kết thúc, cậu nhanh chân đi về văn phòng, vừa đi vừa chỉ bảo lại lỗi sai cho cấp dưới. Đẩy cửa ra nhìn thấy Lâm Hành, sắc mặt mới tốt hơn một chút, nói, “Sửa lại hợp đồng này một lần nữa rồi cậu có thể nghỉ.”

Người kia cầm hợp đồng chạy như một làn khói, Cố Cảnh Ngôn chỉnh cổ áo sơ mi đi tới, “Chán không? Đợi em lâu như vậy.”

Lâm Hành nắm eo nhỏ của Cố Cảnh Ngôn, Cố Cảnh Ngôn mặc một cái áo khoác dạ ngắn màu đen, vừa gầy vừa cao.

“Anh có thể chờ em cả đời, huống hồ chi mới nửa ngày ngắn ngủi.”

Cố Cảnh Ngôn đỏ mặt, cúi người hôn lên khóe miệng Lâm Hành, thấp giọng nói, “Về thôi.”

“Chu Phi mời chúng ta ăn cơm, đi không?”

“Ừm.” Cố Cảnh Ngôn thuận thế ngồi trên đùi Lâm Hành, quàng tay qua cổ Lâm Hành, tựa sát vào hôn Lâm Hành. Lâm Hành không thể nhịn được nữa, ôm đầu Cố Cảnh Ngôn hôn sâu một chút rồi mới kết thúc.

Nhà Chu Phi là ở thành phố B, hắn là đám công tử kia không chơi chung được nữa. Hắn coi như là một con nhà giàu có hoài bão, rất xem thường cái đám ăn no chờ chết kia. Mà đám kia cũng chẳng ưa gì hắn, nên Chu Phi lại thành người cô đơn, sau khi biết được Lâm Hành ở thành phố B thì kéo người ta đi chơi.

Thành phố B tuyết rơi đầy, Lâm Hành và Cố Cảnh Ngôn đón xe tới, trời đã tối sầm xuống.

Tới gần cuối năm, nhà hàng cũng tiêu điều. Lâm Hành và Cố Cảnh Ngôn vào cửa thì đụng phải Bạch Kỳ Kỳ, Bạch Kỳ Kỳ học ban xã hội, sau khi lên lớp 12 thì không chơi với bọn họ nữa. Đột nhiên nhìn thấy Lâm Hành và Cố Cảnh Ngôn, nhỏ dừng lại.

“Kỳ Kỳ.” Ba nhỏ gọi, Bạch Kỳ Kỳ quay đầu đi.

Lâm Hành và Cố Cảnh Ngôn lên lầu, đẩy cửa ra nhìn thấy Chu Phi ngồi một mình. Chu Phi mặc một cái áo lông màu vàng nhạt, quần dài nhàn nhã, càng làm tôn lên khuôn mặt non choẹt.

“Đến rồi à?” Chu Phi liếc nhìn Cố Cảnh Ngôn, cười nói, “Hai người các cậu cũng thật là như hình với bóng.”

Lâm Hành kéo ghế ra cho Cố Cảnh Ngôn ngồi xuống trước, rồi cầm lấy thực đơn, “Tiểu Cảnh qua đây mở cuộc họp.”

“Sao không chuyển công ty về thành phố C?”

Cố Cảnh Ngôn rót nước cho Lâm Hành, nói, “Đại học định thi bên này, không cần chuyển về thành phố C, đến lúc đó lại phiền phức.”

“Được tuyển thẳng hả? Sao chắc chắn như vậy?”

“Không cần tuyển thẳng, đại học B.” Lâm Hành vừa gọi món ăn vừa nói chen vào, “Với thành tích của Tiểu Cảnh thì muốn chọn đại học nào cũng được.”

Chu Phi cầm nước lên uống một hớp, lại nhìn Cố Cảnh Ngôn và Lâm Hành. Trên người hai người bọn họ đều không có cảm giác như còn là trẻ con, là gay quang minh chính đại, chưa bao giờ để ý tới người khác.

Chu Phi đột nhiên sinh ra ước ao, sống thản nhiên như thế cũng là một chuyện khó khăn.

Cửa phòng được gõ lên, Chu Phi bỏ nước xuống quay đầu lại liền thấy Bạch Kiến Thành, ngón tay gõ một cái lên bài, “Bạch tổng.”

Bạch Kiến Thành đến tìm Chu Phi, một mảnh đất không là vấn đề, bây giờ ông còn gặp phải nguy cơ còn to lớn hơn. Ngân hàng bên kia cắt khoản vay của ông, tất cả các hạng mục hợp tác đều bị đình chỉ.

“Chu tổng.” Bạch Kiến Thành bắt tay với Chu Phi, quay đầu nhìn thấy Cố Cảnh Ngôn và Lâm Hành.

Ông sửng sốt, Chu Phi giới thiệu nói, “Cố tổng của JH, phó tổng Lâm Hành của Thiên Sính.”

Hai người kia quá trẻ tuổi, Bạch Kiến Thành chẳng thể thấy giữa công ty và hai người họ có liên quan gì. Ông bắt tay với Lâm Hành và Cố Cảnh Ngôn, mới quay đầu nói, “Đây là con gái của tôi, Bạch Kỳ Kỳ, mau tới đây chào chú Tiểu Chu đi.”

Lâm Hành nhịn không cười ra tiếng, quay đầu đi nhìn ngoài cửa sổ. Sắc mặt Bạch Kỳ Kỳ trắng bệch, nhỏ không nghĩ tới sẽ có một ngày, Cố Cảnh Ngôn và Lâm Hành ngồi vào vị trí mà nhỏ cần phải nịnh bợ.