Trở Về Xã Hội Nguyên Thuỷ Đi Làm Ruộng

Chương 23: Thẹn thùng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit&Beta: Thiên Sa

Mộc Tiểu Hoa nhìn trăng than thở, cố gắng hồi phục cảm xúc, nhưng còn chưa kịp hồi phục cảm xúc xong chân vừa đi đến bờ sông liền thấy được hình ảnh thật chấn động, sợ tới mức cả người nàng cũng cứng đờ, một cổ nhiệt huyết xông thẳng tới ót. Bóng dáng Liệt cúi đầu không biết đang tìm kiếm thứ gì đó, như có cảm giác ngẩng đầu, Mộc Tiểu Hoa nháy mắt phục hồi tinh thần lại cuống quít xoay người.

“Tiểu Hoa?” Liệt thử nhỏ giọng gọi một tiếng.

Mộc Tiểu Hoa vội nói: “Cái gì cũng đừng hỏi, cái gì cũng đừng nói, nếu tắm rửa xong liền nhanh chóng từ phía sau ta đi qua đi.”

“Ta đặt da thú ở nơi này nhưng không thấy.” Liệt lẩm bẩm mang theo nghi hoặc cùng nhè nhẹ ủy khuất.

Mộc Tiểu Hoa nội tâm xuất ra ý tứ muốn hỗ trợ tìm giúp, theo bản năng quay đầu nhìn xem, vừa mới xoay đầu lại vội vàng quay ngược trở về, còn chưa áp xuống máu nóng lại tràn ngập đầu óc, thân thể khác phái trần như nhộng ở trước mắt nàng đong đưa. Mộc Tiểu Hoa chỉ cảm thấy tim đều muốn nhảy ra ngoài.

“Đừng tìm, có thể là ca ngươi không chú ý cầm đi rồi.”

“Nga.” Liệt ngoan ngoãn lên tiếng: “Ta đây đi về trước, Tiểu Hoa ngươi tắm rửa đi!”

“Được, được, được.” Mộc Tiểu Hoa liên tục gật đầu: “Ngươi nhanh chóng trở về đi!” Cảm giác được Liệt từ bờ sông đi tới, cảm giác được hắn từ phía sau nàng đi qua, chạy càng lúc càng xa. Tâm Mộc Tiểu Hoa lúc này mới chậm rãi buông xuông, nhịn không được quay đầu Xem Liệt đã đi tới nơi nào, đập vào mắt là thí thí*(*cái mông ) vểnh cao, chân dài thẳng tắp, phía sau lưng làn da nâu đồng cùng đường cong lưu chuyển rõ ràng, tản ra một loại sức sống thanh xuân riêng biệt của thanh thiếu niên, Mộc Tiểu Hoa nhịn không được nuốt nước miếng.

Có lẽ ánh mắt Mộc Tiểu Hoa quá mức "nóng bỏng", khiến Liệt sinh ra cảm giác, cũng có lẽ là muốn nhìn tình huống Mộc Tiểu Hoa một chút, liền đang lúc Mộc Tiểu Hoa xem đến "mê mẩn", Liệt đột nhiên quay đầu lại, Mộc Tiểu Hoa sợ tới mức vội vàng dời đi tầm mắt, xoay người chạy nhanh xuống bờ sông.

Đang nhìn lén thế nhưng lại bị bắt gặp! A A A!!!! 

Ở trong lòng Mộc Tiểu Hoa phát điên rống to, thật hận không thể tìm được cái hầm ngầm để chui vào. 

Liệt đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Mộc Tiểu Hoa như chạy trối chết, chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn xuống bộ dáng hiện tại của mình, ngượng ngùng gãi gãi đầu. Đều bị Tiểu Hoa thấy được a! Thật khiến người ta thẹn thùng.

Bất quá, tấm da thú rõ ràng đặt ở đó a! Như thế nào lại không thấy đâu? Nếu nói là do ca ca cầm nhầm đi cũng không đúng a! Hai người bọn họ cũng không bỏ cùng một chỗ, hơn nữa rõ ràng hắn cùng ca ca đã nói qua đồ sạch đặt ở một bên, đồ dơ đặt ở một bên khác, như thế nào sẽ lấy nhầm gom chung lại với nhau?

Mang theo ý nghĩ khó hiểu, Liệt cứ như vậy trần như nhộng trở về nhà. Khi đi tới sơn động thì phát hiện ca hắn đang đứng ở cửa sơn động, không một tiếng động đứng yên ở đó  dọa hắn nhảy dựng: “Ca, ngươi đứng ở chỗ này làm gì?”

Vũ quét mắt liếc Liệt một cái hỏi: “Ngươi gặp được Tiểu Hoa sao?”

“Ân, gặp phải.” Liệt thành thật trả lời: “Ta ở bờ sông tìm da thú thì nhìn thấy Tiểu Hoa đi xuống dưới. Đúng rồi! Ca, da thú của ta ngươi có thấy đâu không?”

Vũ không trả lời vấn đề của Liệt mà cố hỏi lại lần nữa: “Tiểu Hoa có nhìn thấy ngươi không?”

“Đương nhiên thấy được.” Liệt có chút kỳ quái liếc mắt nhìn ca hắn một cái: "Ta đứng ở chỗ đó, nàng từ phía trên đi xuống dưới đương nhiên là thấy được.”

“Ân.” Vũ âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm gật gật đầu, xoay người hướng vào trong sơn động đi: “Tốt, sớm chút nghỉ ngơi đi!”

Liệt đuổi theo hắn: “Ca, ngươi còn chưa có nói cho ta biết, ngươi có thấy tấm da thú của ta đâu không? Ta rõ ràng để ở chỗ kia như thế nào xoay đầu đã không thấy tăm hơi đâu?”

“Ta không để ý gom lại mang đi chung với nhau.” Vũ đi đến mép giường chụp lấy tấm da thú ném cho Liệt: “Đang muốn đi xuống đưa cho ngươi thì nhìn thấy ngươi đi lên đây.”

“Nga.” Liệt không nghi ngờ gì cả gật đầu, tiếp nhận da thú thuần thục vây quanh ở bên hông, hắn căn bản không hoài nghi lời ca hắn nói. Nếu đang muốn đi xuống đưa cho hắn thì vì sao lúc đứng ở cửa sơn động trên tay lại không cầm da thú.

Vũ ở trên giường nằm xuống yên lặng nghĩ, như vậy là được rồi đúng không? Hẳn là có thể đi. 

Sau khi Vũ lên giường, Liệt cũng trèo lên nằm xuống bên cạnh Vũ, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, hỏi: “Ca, lúc ngươi đi lên có gặp Tiểu Hoa không?”

“Gặp được!” Vũ trả lời đúng sự thật.

"Đã gặp được tại sao ngươi không để nàng chờ một lát rồi hãy đi xuống?" Liệt không thể nghĩ ra hỏi lại, lẩm bẩm: “Ta đều bị xem hết.”

Chính là muốn ngươi bị nàng xem hết a! Vũ yên lặng nghĩ, nghiêm trang nói: “Ta không phát hiện đã cầm theo da thú của ngươi lên chung, cũng cho rằng lúc nàng đi xuống thì ngươi cũng đã tắm và mặc xong da thú.”

Giải thích như vậy cũng đúng, nếu không phải không thấy da thú, lúc hắn gặp được Mộc Tiểu Hoa xác thật là đã mặc xong da thú. Nghĩ như thế, Liệt cũng không nói thêm, không nghĩ thêm nữa.

“Được rồi, nhanh ngủ đi!” Vũ ôn nhu sờ sờ đầu Liệt, ca ca cũng chỉ có thể vì ngươi làm nhiều như vậy. 

Liệt nhếch miệng cười, nhào lên ôm lấy Vũ, dựa vào trong lòng ngực hắn, nói:  “Ca, ngươi ôm ta ngủ.”

Vũ bật cười: “Người đã bao lớn còn muốn ca ca ôm ngủ?”

“Dù lớn hơn nữa thì ta vẫn là đệ đệ, ca ca ôm đệ đệ ngủ là chuyện đương nhiên.” Liệt cười dựa vào trong lòng ngực Vũ, vẻ mặt hạnh phúc: “Chờ về sau chúng ta có nương tử liền cùng nhau ôm nương tử ngủ.”

“Ân.” Vũ mỉm cười gật đầu, vỗ vỗ sau lưng Liệt: “Mau ngủ đi!” 

Ngủ dậy ca ca liền mang ngươi đi tìm nương tử!

Mộc Tiểu Hoa đem nước sông sạch sẽ hắt lên người mình, đêm nay nước sông tất nhiên lạnh băng giống như tối hôm qua, nhưng nàng tựa hồ lại  cảm thấy không lạnh như vậy. Hình ảnh chính diện Liệt trần như nhộng cùng thí thí phía sau thay phiên nhau ở trước mắt nàng đong đưa, đuổi như thế nào cũng không đi, xoay quanh đến mức tâm nàng nóng, não cũng nóng, cả người đều nóng.

Đôi tay Mộc Tiểu Hoa hứng một hớp nước lớn hướng lên mặt mình vỗ vỗ vài cái: “Được rồi, được rồi, không cần suy nghĩ nữa, biến đi, biến đi, những hình ảnh không tốt, tất cả đều mau biến mất đi……”

Mộc Tiểu Hoa một bên niệm một bên nhanh chóng tắm rửa xong, hiệu quả cũng không tệ lắm. Tắm rửa, đánh răng xong, Mộc Tiểu Hoa đem quần áo giặt sạch, lúc này mới trở về. 

Trở lại sơn động, Xán cùng Thế quả nhiên như lời bọn họ nói sẽ chờ nàng, nàng ở bên ngoài phơi xong quần áo mới tiến vào sơn động, tức thì hai người liền trừng to mắt sáng ngời có thần nhìn chằm chằm nàng, nháy cũng không nháy mắt cái nào.

Mộc Tiểu Hoa bị nhìn đến dở khóc dở cười: “Được rồi, xem đủ chưa? Xem đủ rồi thì nhanh chóng đi ngủ!”

“Vẫn không đủ.” Xán nở nụ cười đặc biệt sáng lạn: “Tiểu Hoa thật là lợi hại, đem da thú may thành như vậy, mặc vào thật đẹp mắt.”

“Thật sự đẹp sao? Đẹp nhiều không?” Lòng yêu cái đẹp mỗi người đều có, loại người da mặt dày giống như Mộc Tiểu Hoa khi được khen tự nhiên liền nhịn không được ở tại chỗ xoay một vòng 365 độ để cho bọn họ nhìn đủ mọi góc độ.

“Đẹp, đẹp nhất chúng ta từng thấy qua.” Xán cùng Thế nhìn nàng vô cùng chân thành nói.

“Từ trước đến nay chưa từng gặp ai đem da thú mặc như vậy, Tiểu Hoa, ngươi là người đầu tiên đó.” Xán hướng Mộc Tiểu Hoa giơ ngón tay cái lên: “Bất quá, quần áo lúc trước của ngươi không mặc nữa sao?”

“Không mặc.” Mộc Tiểu Hoa đi đến mép giường ngồi xuống: “Ăn mặc như vậy có vẻ không hợp nhau quá.”

“Ân.” Xán tán đồng gật gật đầu: “Bất quá váy chỉ có một cái không đủ mặc nha! Da thú của chúng ta cũng đã không còn. A! Nhà Vũ ca hình như còn đó. Nói đưa cho ngươi, bọn họ sẽ nguyện ý.”

Vừa nói đến Vũ, Mộc Tiểu Hoa liền nhịn không được nhớ tới hình ảnh nào đó thật vất vả mới đuổi đi được, vô lực nằm ở trên giường, thở dài một tiếng: “Được rồi, ngủ đi!”

Nhưng mà, bị hình ảnh nào đó quấy nhiễu Mộc Tiểu Hoa vẫn ngủ không được, vì không muốn ảnh hưởng đến Xán cùng Thế, nàng nằm ở trên giường nhắm mắt lại vẫn không nhúc nhích, cho nên sau khi qua một đoạn thời gian, khi Thế lặng lẽ xuống giường đi đến mép giường nàng, nàng thật sự là hoàn toàn cảm kích.