Trời Định Nhân Duyên: Nương Tử Là Búp Bê

Chương 17: Ba năm dưới vực (3)




Con hổ như thấy miếng mồi ngon, hai mắt nó đỏ lên, tiếng ' gừm gừm ' của nó như xác định con mồi. Nó khom người xuống thủ thế chuẩn bị lao về phía tiểu Dương.

Nhìn con hổ to gấp đôi mình trước mặt, tiểu Dương cảm thấy run sợ. "Không được hoảng sợ, tiểu Dương đã hứa rồi, tiểu Dương phải mạnh hơn để bảo vệ tỷ, cho nên, tiểu Dương không được sợ."

Hít một hơi thật sâu, tiểu Dương lấy lại bình tĩnh, nhìn thẳng vào con hổ, nhớ lại những gì đã học. Tiểu Dương lấy ra thanh đoản kiếm mà nàng đưa tối qua, thủ thế chuẩn bị chờ con hổ tấn công.

Lúc này Thiên Thanh Nguyệt như bị nghẹn thở vậy. Nàng rất muốn tiểu Dương chạy đi, nhưng với khoảng cách gần như vậy, nếu tiểu Dương bỏ chạy chắc chắn sẽ bị con hổ tấn công.

Ngay lập tức, con hổ gầm lên 'GRAO', nó lao như bay về phía tiểu Dương. Cùng lúc, tiểu Dương nhanh chóng di chuyển tránh đòn tấn công.

"Roẹt", móng vuốt con hổ cào trúng trước ngực áo tiểu Dương. Cái đuôi nó quất ngay người tiểu Dương làm tiểu Dương văng vào thân cây.

"Tiểu Dương", nàng hoảnh sợ hét lên, bỗng nhiên có một lực mạnh đè lên nàng. Hóa ra khi nãy con hổ cào trúng áo làm búp bê rơi ra ngoài.

"Phụt", tiểu Dương phun ra một ngụm máu, gắng gượng đứng lên. Đập vào mắt là hình ảnh con hổ đang dẫm lên nàng, tiểu Dương hoảng hốt. Cảm nhận được sự hoảng hốt của tiểu Dương, con hổ vươn móng vuốt chuẩn bị tấn công lần nữa, những móng vuốt cắm thẳng vào người búp bê.

Cảm thấy có thứ vướng vào móng vuốt của mình, con hổ vung mạnh móng vuốt làm búp bê bay ra khỏi móng vuốt của nó rơi thẳng xuống đất.

- Khốn khiếp, sao ngươi dám, sao ngươi dám đụng đến tỷ ấy !?

Bỗng nhiên quanh thân tiểu Dương toát ra hàn khí lạnh như băng, đôi mắt tràn ngập sát khí nhìn thẳng vào con hổ khiến nó e ngại lui về sau.

Không chút sợ hãi, tiểu Dương lao thẳng về phía con hổ, vung móng vuốt, con hổ cũng tấn công. Móng vuốt của nó cào thẳng vào tiểu Dương, nhanh như chớp, tiểu Dương dùng đoản kiếm đâm thẳng vào lớp da dưới móng vuốt của nó rồi kéo một đường dài.

"GRAO" con hổ đau đớn kêu lên, không dừng lại, tiểu Dương như một người điên xông đến, tuy bị thương nhưng con hổ cũng không chịu thua, nó vung móng vuốt trúng ngay tay tiểu Dương.

Như không cảm thấy đau đớn, tiểu Dương cứ thế lao đến đâm dao vào ngay mắt nó, "grao" con hổ đau đớn gào lên, tiểu Dương tiếp tục đâm vào người nó. Nó cố vùng dậy, hất tiểu Dương ra xa nó, rồi bỏ chạy. Nhưng vừa quay đầu, tiểu Dương nhảy lên lưng nó đâm liên hồi.

Bộ lông trắng của con hổ bây giờ đã nhuốm đầy máu, đau đớn liên tiếp kéo đến khiến con hổ không chịu nổi mà gục xuống. Có lẽ chính nó cũng không ngờ có ngày nó lại bị giết chết bởi một đứa bé.

"Tiểu Dương", nàng thì thầm, nhìn hình ảnh điên cuồng của tiểu Dương, tim nàng đau quá, nàng nghe thấy, nàng nghe thấy tiếng tiểu Dương không ngừng lặp lại "không được đụng đến tỷ tỷ, ta giết ngươi, ta giết ngươi".

Vì nàng sao ? Vì nàng mà một đứa bé như tiểu Dương trở nên như vậy sao ?

Bỗng nhiên nàng cảm thấy mình được nâng lên, nàng thấy tiểu Dương nhìn nàng, không còn sát khí nữa mà thay vào đó là ánh mắt hoảng sợ.

"Tách tách" nước mắt tiểu Dương rơi xuống mặt búp bê, như mũi dao đâm vào lòng nàng.

- Tỷ...tỷ...Oa oa oa...

Không nói được gì nữa, tiểu Dương lớn tiếng khóc lên. Ôm nàng vào ngực, tiểu Dương khóc, khóc rất lâu, rất lâu. Nhìn và nghe tiểu Dương khóc, lòng nàng đau quá, nàng muốn ôm lấy tiểu Dương, vỗ về tiểu Dương, vậy mà..." Tiểu Dương, tỷ xin lỗi"