Trời Không Tác Hợp

Chương 26




Chương 26: Dòng máu đông cứng

Thịnh Cẩn Thư không quay đầu, cô ấy biến mất trong lớp mây mù hư ảo. Mạnh Vãn Tế rũ mắt, tia sáng yếu ớt trong mắt tối đi.

Trả lời câu chuyện phiếm của Sài Mộng xong, Lương Ninh cũng ra ngoài, ba người ai che ô của người ấy, thong thả về phía quảng trường phía dưới bậc thềm của nhà hát.

Nước mưa theo gió tấp vào trong ô, rơi trên khuôn mặt Mạnh Vãn Tế, cái lạnh thấu xương của mùa thu, Mạnh Vãn Tế khẽ nghiêng ô, vẫn còn thấy lạnh.

Ướt nửa bên tay áo, Mạnh Vãn Tế quay về kí túc xá. Trong kí túc xá, Thịnh Cẩn Thư đang tắm rửa.

Khe cửa nhà tắm lọt ra một tia sáng, Thịnh Cẩn Thư bật nhạc bên ngoài, âm thanh không lớn, thấp thoáng, không quá vui vẻ, trộn lẫn cùng tiếng mưa rả rích ngoài cửa sổ, khiến cảm xúc của Mạnh Vãn Tế càng trầm xuống.


Mạnh Vãn Tế không hiểu, tại sao không thể làm được giống như những chuyện khác, cho dù bản thân đã quyết tâm không thể chịu ảnh hưởng; càng không hiểu, tại sao Thịnh Cẩn Thư có thể làm như không có chuyện gì, không hề chịu một chút ảnh hưởng nào.

Yêu thích của chị ấy, có thể thu vào hay phóng thích tự nhiên như thế sao?

Mạnh Vãn Tế về phòng, thay quần áo ướt ra, ngồi trước bàn học nghe động tĩnh bên ngoài phòng ngủ. Dường như cửa nhà vệ sinh bị mở ra, không bao lâu, liền truyền tới tiếng động từ cửa phòng ngủ của Thịnh Cẩn Thư, im lặng rất lâu, bên ngoài cửa không còn phát ra bất kì tiếng động nào nữa.

Mạnh Vãn Tế xác nhận Thịnh Cẩn Thư sẽ không ra ngoài nữa, mới cầm quần áo tắm đi vào nhà vệ sinh.

Trong nhà vệ sinh, hơi nóng hừng hực còn chưa tan hết, trong không khí lan tràn toàn là mùi hương sữa tắm ngọt ngào lành lạnh của Thịnh Cẩn Thư.


Mạnh Vãn Tế phát hiện, không biết từ lúc nào, bản thân đã nhớ kĩ mùi hương này.

Là vào một ngày trong khách sạn ở Hòa Thành, Thịnh Cẩn Thư cởi nửa dây áo bày ra dáng vẻ xinh đẹp yếu ớt, cũng là khoảng thời gian trước, sau mỗi lần tắm rửa khi chạy bộ vào buổi sáng xong, Thịnh Cẩn Thư cười tới giòn tan mê người.

Tiếng mưa ồn quá!

Mạnh Vãn Tế không cách nào ngủ được, cô ngồi dậy, bật đèn trên bàn học, đọc nguyên tác của bộ phim mới mua, từng trang từng trang lật qua, nhưng con chữ không thể nào lọt vào trong đầu. Ma xui quỷ khiến, Mạnh Vãn Tế nhớ lại trong kì nghỉ Quốc khánh, Thịnh Cẩn Thư bảo cô đọc mấy trang kịch bản kia.

Kịch bản của kịch truyền thanh, đều là nguyên tác, hoặc là giống như một bộ phận phim truyền hình điện ảnh khác, có sự tồn tại của nguyên tác.


Chần chừ giây lát, Mạnh Vãn Tế mở máy tính lên, nhập tên nhân vật chính lên trang mạng, tìm thấy tiểu thuyết nguyên tác, còn thấy cả bài tuyên truyền của nhóm sản xuất kịch truyền thanh, không thể ngăn cản, liếc mắt tới nghệ danh lồng tiếng của Thịnh Cẩn Thư – Chỉ Thù.

Trái tim lạc một nhịp, Mạnh Vãn Tế nắm lấy chuột, nhấp vào.

Weibo chuyển tới trang chủ của Thịnh Cẩn Thư. Tài khoản ngày có hơn bốn trăm nghìn lượt theo dõi, nhưng rất ít bài đăng, dường như đều là bài chia sẻ có liên quan tới kịch truyền thanh cùng một số bài đã nhấn thích liên quan.

Mạnh Vãn Tế nhìn thấy trong số bài nhấn thích có một video free talk chính thức được đăng trong topic, cô cắn môi, tìm tai nghe, liên kết tai nghe, bật video.

Mạnh Vãn Tế không biết free talk là gì, nghe một lúc, đại khái hiểu ra đây là hoạt động giao lưu trực tiếp bằng giọng nói giữa nhóm sản xuất với thính giả theo dõi kịch sau khi kịch truyền thanh kết thúc.
Trong free talk, âm thanh của Thịnh Cẩn Thư không quá khác biệt với giọng nói chuyện thường ngày, lười biếng gợi cảm, nhưng không biết có phải vì cách màn hình, cách tai nghe hay không, trong đêm tối thế này, Mạnh Vãn Tế cảm thấy êm tai, quen thuộc nhưng cũng xa lạ một cách kì lạ.

Thịnh Cẩn Thư trong video giọng nói, thân thiện chân thành, EQ và độ nổi tiếng rất cao. Mỗi một vấn đề liên quan tới kịch truyền thanh, Thịnh Cẩn Thư đều trả lời tường tận, hơn thế nữa, dường như Thịnh Cẩn Thư đều đáp ứng toàn bộ những yêu cầu không tới mức quá đáng của người dẫn chương trình và thính giả, nhưng khi cùng đối thủ chơi chủ đề liên quan tới CP, tuy không trốn tránh, nhưng cũng không đưa ra bình luận rõ ràng, dùng đôi ba câu qua loa.

Tùy hứng lại có chừng mực.

Mạnh Vãn Tế không biết con người nào mới thật sự là Thịnh Cẩn Thư.
Trận mưa kéo dài hai ngày liên tiếp, Ninh Thành tháng Mười Một, thật sự đã vào giữa thu.

Vào "Tháng Tri ân", Ngoại ngữ Ninh Thành đề ra các hoạt động giáo dục tri ân, mời đoàn đội diễn thuyết chuyên nghiệp cùng phóng viên của đài truyền hình, cho toàn trường nghỉ tiết một và tiết hai buổi chiều thứ ba, tới hội trường tổ chức buổi tọa đàm tri ân.

Ngoài học sinh phải tham dự, cũng mời phụ huynh có thời gian tới trường tham gia, thúc đẩy quan hệ gia đình.

Trọng điểm của buổi tọa đàm chính là muốn tri ân bố mẹ. Trước khi buổi tọa đàm bắt đầu, trong hội trường liên tục vang lên âm nhạc cảm động, người diễn thuyết rất có sức truyền nhiễm vừa bắt đầu đã tràn ngập tinh thần, âm thanh trầm bổng du dương trần thuật từ đạo lí làm người phải biết báo ơn, lại kể về từng câu chuyện cảm động lòng người như cha mẹ dốc hết tâm huyết nuôi nấng con cái, con cái không biết lí lẽ tổn thương cha mẹ, cuối cùng hối hận nhưng không kịp.
Dường như âm thanh của người diễn thuyết trên sân khấu theo tiếng nghẹn ngào, đám học trò dưới khán đài sớm đã thút thít khóc lên.

Nhóm học sinh lớn tuổi đã có con cái bên cạnh cũng đỏ hốc mắt rướm lệ, Mạnh Vãn Tế ngồi ở đó, xúc động, nhưng không thể thích ứng.

Bài diễn thuyết đi gần về cuối, người diễn thuyết mời mấy học sinh đang xúc động lên sân khấu lớn tiếng biểu đạt cảm xúc, trường học đã sắp xếp sẵn, đưa mấy học sinh ưu tú nghèo khó với tác dụng tăng thêm cảm xúc lên sân khấu, phát biểu những lời cảm ơn bố mẹ, cảm ơn sự giúp đỡ của xã hội, cảm giác không thích ứng của Mạnh Vãn Tế đã đạt tới cực điểm.

Cô giả vờ nghe điện thoại, đứng dậy ra khỏi hội trường lớn.

Gió thu bên ngoài hội trường lớn mát mẻ, ánh nắng ban chiều hiền hòa chiếu sáng mặt đất. Mạnh Vãn Tế có cảm giác thở phào một hơi.
Cô men theo con đường bùn đất, đi về phía ngược lại, tới nơi không nghe được âm thanh phóng thanh trong hội trường lớn, không một mục đích, vô tri vô giác đi tới tòa nhà dạy học, đột nhiên nhìn thấy hai nữ sinh mặc đồng phục cấp ba đang ngồi trên cầu thang giữa tầng một và tầng hai ở tòa nhà thực hành bên trái, một người đang khóc, một người giống như đang an ủi, dịu dàng lau nước mắt giúp cô bé, đột nhiên, thơm lên mắt cô bé.

Mạnh Vãn Tế ngẩn ra, tiếng giày cao gót phát ra âm thanh rất nặng đi về phía đó.

Hai nữ sinh nghe thấy âm thanh, lập tức đứng dậy, không dám ngẩng đầu chạy thẳng lên tầng hai.

Thịnh Cẩn Thư ngồi phơi nắng trong bụi cây lần đầu gặp gỡ Mạnh Vãn Tế, từ khi bóng dáng Mạnh Vãn Tế xuất hiện trên con đường kia, ánh mắt cô ấy liền chuyển động theo Mạnh Vãn Tế. Cô ấy chứng kiến toàn bộ quá trình, không xác định Mạnh Vãn Tế muốn làm gì, chỉ thấy Mạnh Vãn Tế chuyển hướng, lại làm như không có chuyện gì tiếp tục đi về phía trước, chào hỏi chủ nhiệm Đức Dục Xứ đang đi từ phía tòa nhà dạy học tới.
Thịnh Cẩn Thư ngẩn ra, đáy mắt vô thức trào lên ý cười nhàn nhạt.

Nhưng rất nhanh, lại thu về.

Mạnh Vãn Tế không phát hiện Thịnh Cẩn Thư. Sau khi chủ nhiệm Đức Dục Xứ rời đi, Mạnh Vãn Tế không yên tâm, lại nhìn về phía tòa nhà thực hành một cái. Có chút mất hồn, cô mím môi, đi về phía bụi cây Thịnh Cẩn Thư đang ngồi một cách vô thức theo thói quen.

Thịnh Cẩn Thư nhìn cô.

Không kịp phòng bị, ánh mắt Mạnh Vãn Tế chạm vào đáy mắt của Thịnh Cẩn Thư.

Giống như tái hiện chuyện cũ.

Trái tim Mạnh Vãn Tế nặng nề nhảy lên một cái. Cứng người một giây, cô miễn cưỡng nhớ ra phải gật đầu chào hỏi với cô ấy.

Sắc mặt của Thịnh Cẩn Thư đã hồi phục như thường. Giống như đồng nghiệp bình thường nhất, cô ấy hỏi Mạnh Vãn Tế: "Cô Mạnh cũng ra đây hóng gió à?'
Mạnh Vãn Tế "ừm" một tiếng, nhấc chân chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên Thịnh Cẩn Thư hỏi: "Tiết mục cuối cùng, không thể không có đúng không?"

Bước chân của Mạnh Vãn Tế khựng lại.

Không đầu không đuôi, nhưng Mạnh Vãn Tế hiểu Thịnh Cẩn Thư hỏi về chuyện gì – trong PPT mở đầu buổi hội đàm có hiển thị, chương trình cuối cùng trong buổi tọa đàm tri ân là hoạt động các doanh nghiệp từ thiện sẽ trao học bổng trợ giúp cho toàn bộ học sinh nghèo khó được tuyển sinh vào trường ngay tại chỗ.

Tất cả học sinh nghèo khó đều phải lên sân khấu, trần trụi bày ra trước con mắt của học sinh và giáo viên toàn trường.

Lồng ngực Mạnh Vãn Tế thả lỏng ít nhiều, cô nói: "Hiệu phó Huỳnh và doanh nghiệp đã trao đổi với nhau, đã xác định hủy bỏ chương trình đó rồi."

Cái giá là, mấy học sinh lên sân khấu để tạo không khí ban nãy, bắt buộc phải trình bày công lao của doanh nghiệp.
Có lúc, từ thiện không hoàn toàn chỉ là từ thiện, nó có thành phần của sự làm màu, nhưng chúng ta không thể phủ nhận, quả thật nó giúp đỡ được cho một bộ phận. Giống như buổi giáo dục tri ân đang diễn ra ở hội trường lớn lúc này, Mạnh Vãn Tế cảm thấy không thích ứng, nhưng nhìn giọt nước mắt dựa vào bên nhau của bố mẹ con cái, dường như chúng ta cũng không thể nói nó hoàn toàn vô dụng.

Trong lòng Mạnh Vãn Tế rất mâu thuẫn.

Cô nắm lấy đầu ngón tay bên trong túi áo gió, hỏi Thịnh Cẩn Thư, người như thể cũng chạy trốn ra đây như mình: "Tại sao cô Thịnh lại ra đây thế?"

Thịnh Cẩn Thư khẽ cười, lười biếng nói: "Không thích."

Mạnh Vãn Tế hỏi: "Tại sao?"

Thịnh Cẩn Thư hỏi ngược lại: "Trong lòng cô Mạnh không có đáp án à?"

Mạnh Vãn Tế và cô ấy nhìn nhau, đột nhiên hiểu ra.
Tất cả đều tường tận trong sự im lặng.

Không phải Thịnh Cẩn Thư kì quái, mà là trọng tâm của buổi tọa đàm xác thực đã đi sai hướng.

Tấm lòng tri ân, không được đắp nặn bằng một giây một phút của cảm giác hổ thẹn và cảm giác mắc nợ. Giáo dục tri ân, cũng không thể được hoàn thành bằng kíƈɦ ŧɦíƈɦ và đồng cảm qua một hai tiết học. Đó nên là sự hiểu biết và tu dưỡng qua nỗ lực bản thân cùng quá trình dạy dỗ từng chút từng chút của giáo viên và phụ huynh trong cuộc sống hàng ngày.

Môi đỏ của Thịnh Cẩn Thư khẽ động đậy, đột nhiên điện thoại của Mạnh Vãn Tế vang lên.

Cô rút ra, màn hình hiển thị cuộc gọi của giáo viên dạy chung khóa.

Không cố ý tránh đi, Mạnh Vãn Tế nghe máy, đối phương nói: "Cô Mạnh, có một vị phụ huynh tới văn phòng điểm danh muốn tìm cô."
Mạnh Vãn Tế đoán có lẽ là phụ huynh học sinh nào đó tới tham gia buổi tọa đàm không tìm được cô ở hội trường lớn, đáp một tiếng, "Được, tôi sẽ về ngay" rồi cúp điện thoại.

Thịnh Cẩn Thư nhướng mày.

Mạnh Vãn Tế nói: "Có phụ huynh tìm tôi, tôi đi trước đây."

Thịnh Cẩn Thư gật đầu.

Mạnh Vãn Tế quay người, đi được hai bước, đột nhiên Thịnh Cẩn Thư ở sau lưng cất tiếng: "Cô Mạnh, hiếu thuận đền đáp, không nhất định phải liên quan tới nghe lời tuân theo."

Giống như đang bàn luận, lại giống như có hàm ý.

Mạnh Vãn Tế quay đầu nhìn cô ấy.

Trên mặt Thịnh Cẩn Thư chỉ có nụ cười nhàn nhạt mang tính lịch sự.

Mạnh Vãn Tế không xác định có phải là do bản thân nghĩ nhiều hay không. Cô không đáp, quay người đi, mang theo cảm xúc hỗn loạn đi về văn phòng.

Văn phòng của giáo viên dạy lớp 11 nằm ở phòng thứ hai từ cầu thang đi vào, vừa qua ngã rẽ, Mạnh Vãn Tế liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên không quá cao ráo, ăn mặc giản dị, đầu tóc bạc trắng.
Là phụ huynh của học sinh nào thế nhỉ?

Mạnh Vãn Tế vừa suy nghĩ vừa đi tới gần, người phụ nữ kia quay đầu nhìn cô, đột nhiên chạy bước nhỏ tới, đưa tay ra ôm chặt lấy cô, mang theo tiếng khóc lóc: "Cuối cùng mẹ cũng tìm được con rồi!"

"Con ơi, mẹ là mẹ con đây."

Dòng máu trong cơ thể của Mạnh Vãn Tế dường như đông cứng lại trong khoảnh khắc ấy.