Trời Lạnh Rồi Để Tổng Tài Đi Uống Thuốc Đi

Chương 22: Tổng tài, moah moah




Đường Đường thật ra có bằng lái xe hơi, lúc lên đại học cậu đã cố ý để dành chút tiền để đăng kí đi học lái. Đường Đường nghĩ rằng thời buổi bây giờ công việc khan hiếm, nếu tốt nghiệp xong mà cậu không tìm được việc làm thì đi lái taxi cũng được.

Chẳng qua, tưởng tượng thì lúc nào cũng rất tốt đẹp.

Tuy Đường Đường đúng là có bằng lái xe nhưng thật ra cậu chính là sát thủ đường phố, cứ hễ ngồi sau vô lăng là lại run cầm cập cho nên cũng chả dám lái xe thật bao giờ. Hiện tại, cậu đã muốn quên luôn bên nào là chân ga bên nào là chân phanh.

Đường Đường nắm chặt chìa khóa xe trong tay, cậu bây giờ còn đang nợ nần chồng chất, phá thêm một cái xe nữa thì lấy tiền đâu mà đền, đây là xe Bentley đó!

Cậu khóa xe, kiểm tra kỹ càng, sau đó mới chậm rãi đi về nhà. Hôm qua uống rượu say, hôm nay được nghỉ nên chắc về nhà đi ngủ tiếp.

Tới 9 giờ, Đường Đường bật điện thoại lên kiểm tra đã thấy có ba cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Vương Tuệ.

Cậu còn chưa đi đến nhà ga, di động lại vang lên, màn hình biểu hiện cuộc gọi vẫn là Vương Tuệ.

Đường Đường nhìn di động vài giây, nhấc máy. Vương Tuệ hấp tấp bắt chuyện, nhưng từ giọng điệu thì dễ dàng nghe ra bà ta đang rất vui vẻ.

Vương Tuệ: “Đường Đường! Ai nha bây giờ mới thức dậy a, mấy đứa thanh niên thời nay đứa nào cũng như đứa nào hết! Đường Đường a, cái cậu Sa Tuân kia là lão tổng của công ty con phải không?! Ba của cậu ta thuộc dạng tai to mặt lớn đó, ông ấy chính là chủ tịch của công ty mẹ đó nha! Dì vừa bảo em con lên mạng tra thử, ai nha cậu ta cũng rất giỏi a, đúng là con ông cháu cha! Sáng nay dì lấy danh thiếp hôm bữa cậu ta đưa cho gọi điện thoại, con đoán thử coi? Là trợ lý của cậu ta bắt máy, nói chuyện rất là ân cần! Dì vừa bảo dì là dì của con thì người ta lập tức đọc mật mã thẻ ngân hàng cho dì. Trong thẻ có 10 vạn 8 ngàn lận đó! Dư tới 8 ngàn luôn! Ai nha thật nhiều tiền a!”

Vương Tuệ bắn liên thanh y như đại bác, thậm chí không thèm ngừng lại để thở, cũng không cho Đường Đường có cơ hội nói chuyện.

“Đường Đường nè, Sa Tuân giàu vậy chắc không cần dì trả tiền lại đâu ha? Dì thấy cũng phải, cậu ta là phú nhị đại, lại còn là kim cương vương lão ngũ nữa. 10 vạn kia coi như là quà cậu ta biếu cho dì của con đi. Đúng rồi! Thoạt nhìn hai đứa quan hệ không tồi a! Đúng đó Đường Đường, con đừng có suốt ngày ở lì trong nhà mãi thế! Thi thoảng thứ 7 chủ nhật đi ra ngoài giao lưu một chút, sau này có gì cần nhờ vả cũng tiện. Ai nha, thấy con hiện giờ sống không tệ, dì cũng an tâm. Con không biết đâu, chú của con ngày nào cũng mong con, chỉ sợ con không có người nhà ở bên phải chịu cực! Bao giờ rảnh lại qua dì chơi nha, chứ mấy đứa bây giờ hay xa mặt cách lòng thì khổ lắm! A đúng rồi, nhớ rủ cái cậu bạn thủ trưởng của con qua nữa, cậu ta giúp chúng ta nhiều như vậy, hẳn là nên mời người ta sang ăn một bữa cơm…À, em gái của dì có đứa con gái, năm nay vừa lên 20, còn đang học đại học. Con bé lớn lên trông xinh xắn lắm, tuổi này cũng nên kết bạn dần đi thôi, con thấy hai đứa nó xứng đôi không? Con chơi thân với cậu ta như vậy thì thử giới thiệu hai đứa nó cho nhau xem! Nhà trai tốt như thế thời buổi này khó kiếm lắm, để dì nói con nghe…”

Đường Đường trong lòng trầm xuống, nghe Vương Tuệ đòi mai mối cho Sa Tuân, trong lòng cậu đột nhiên cảm thấy chua xót. Cũng không biết nghĩ như thế nào, chỉ thầm nói một câu, tổng tài là gay, sau đó quyết đoán cúp điện thoại. Vương Tuệ bên kia còn đang lải nhải, chợt nghe thấy tiếng tút tút truyền ra từ ống nghe. Bà ta cố gắng gọi lại một lần nữa lại chỉ nghe thông báo của tổng đài nói thuê bao không liên lạc được.

Đường Đường tắt nguồn di động, thế giới lập tực liền trở nên yên tĩnh, cậu leo lên xe bus, đi về nhà.

Hôm qua uống say, những chuyện xảy ra sau đó Đường Đường đều quên sạch, nhưng sáng nay khi cậu tỉnh dậy lại phát hiện thân thể không hề khó chịu, hiển nhiên Sa tổng cũng không có lợi dụng lúc người ta đang gặp khó khăn mà ra tay.

Đường Đường nghĩ, có lẽ Sa tổng chỉ đùa với mình thôi, bắt dọn nhà qua để theo dõi con nợ gì đó, dù sao người ta là tổng tài, tiền không thiếu, cũng sẽ không kiệt sỉ đến mức đó, huống chi cậu cũng sẽ không bỏ trốn.

Thế là, cậu cho cái mệnh lệnh bắt về ở chung của Sa Tuân là nói giỡn, bình thản đi về nhà tắm rửa, sau đó yên ổn bật máy tính xem B (trang web Bilibili), giữa trưa ăn một tô mì ăn liền, buổi chiều cậu buồn ngủ gần chết nhưng vẫn cố gắng phấn đấu gõ mấy ngàn chữ của [Tổng tài không manh].

Độc giả đều ồn ào đòi tẩy trắng cho tổng tài công, Đường Đường cũng hiểu được là do cậu nhất thời tức giận viết tổng tài công thành tra công, cơ mà nếu như thế thì sau này làm sao HE được với íu-đúi thụ a! Vì thế, Đường Đường hai mắt tỏa sáng, bùm bùm gõ bàn phím!

Kỳ thật hết thảy đều là hiểu lầm, tổng tài công không phải là tra công, hơn nữa tổng tài công còn dắt íu-đúi thụ ra bờ biển để giải thích.

Đầu tiên, tổng tài công dẫn íu-đúi thụ dùng bữa tối lãng mạn dưới ánh nến trong một khách sạn xa hoa, sau đó lái xe ra bờ biển hóng gió, hai người thuận lý thành chương củi khô lửa bốc, lăn ở trên bờ cát bắt đầu như vậy như vậy. Bởi vì tổng tài công bị hiểu lầm, hắn quyết định trừng phạt íu-đúi thụ một chút, hai người lăn lộn đến mức cả người toàn là cát, sau đó lại chạy xuống bãi tắm tiếp tục như vậy như vậy.

Đừng hỏi tại sao ban đêm mà bãi tắm vẫn còn mở cửa, bọn họ làm sao mà chạy vào được?

Đường Đường bảo rằng, tại vì tổng tài công có tiền!

Tổng tài công ép íu-đúi thụ vào vách tường bằng gạch men lạnh lẽo, vẻ mặt tà mị quỷ súc.

Tổng tài công: “Hửm? Dám chiến tranh lạnh với tôi? Còn dám hiểu lầm tôi? Em ăn gan hùm rồi có phải không?”

Íu-đúi thụ: “Đừng beep nữa! Không muốn beep… Xin anh đừng beep!”

Tổng tài công lãnh khốc mỉm cười, “Vậy em nói tôi nghe xem, em có đáng bị phạt không?”

Íu-đúi thụ co rúm người lại: “Đừng beep mà…”

Tổng tài công nhếch khóe miệng, “Trả lời.”

Íu-đúi thụ lập tức nức nở, thổn thức nói: “Đáng.”

Tổng tài công: “Em nói tôi nên phạt em thế nào mới được đây? Tự mình ngồi lên đi.”

Đường Đường viết đến lang huyết sôi trào, trong nội tâm điên cuồng cười ha hả, tổng tài công dưới ngòi bút của mình thật sự là tà mị khốc suất đến mức thượng thừa, tràn ngập khí tràng tổng tài bá đạo quỷ súc, thật sự là không thể đỉnh hơn được nữa!

Người xem 1 – [Bóp chặt trứng] đã bình luận:

[ Tổng tài không manh] Chương XX – Đánh giá: ★★

A a a a a a a a a a a a a a làm lành!!! Làm lành!!! Làm lành rồi!!! Cảm động muốn khóc luôn TAT!!! Cơ mà tổng tài công thật sự rất lợi hại! Đem tiểu thụ thụ ăn gắt gao, tui thích nhất là chơi trừng phạt! Tác giả đại đại, thỉnh không cần xen xọt, tiếp tục trừng phạt đi

Người xem 2 – [Tuyết cầu] đã bình luận:

[ Tổng tài không manh] Chương XX – Đánh giá: ★★

Tổng tài công mỗi ngày đều tà mị khốc suất đó nha Tác giả đại đại cố lên \\(^o^)/ Chương này đọc ta nói nó đã gì đâu á

Người xem 3 – [……..] đã bình luận:

[ Tổng tài không manh] Chương XX – Đánh giá: ★★

Tui thích cái kiểu này hơn là manh văn nè, tổng tài công đẩy ngã tiểu thụ chơi trừng phạt, không thể tốt hơn được nữa tiểu thụ thụ khẳng định cũng rất thích đó nhaNgười xem 4 – [Trên trời có máy bay bay] đã bình luận:

[ Tổng tài không manh] Chương XX – Đánh giá: ★★

Rốt cục cũng làm lành rồi, trước còn tưởng tổng tài công là tra thiệt chớ. Ra là hiểu lầm thôi, thật tốt quá, vui muốn khóc luôn, tung hoa!

Người xem 2 – [==] đã bình luận:

[ Tổng tài không manh] Chương XX – Đánh giá: – ☆☆

Gớm quá má, bày đặt minh oan cho tra công nữa chứ. Vậy mà bà tác giả cũng dám viết hả, không sợ bị ăn gạch sao? Gớm muốn ói luôn, chúc tác giả sau này bị mấy đứa cặn bã giống vậy đè hen!

Đường Đường nhìn cái bình luận kia, rất là bình tĩnh.

Mi không cần rủa, tau bị rồi…

Chẳng qua, công bằng mà nói, Sa tổng trừ bỏ thích cường x, rượu say loạn x, ngoại tình, cặn bã, còn đâu những phương diện khác đều rất tốt. Tính tình dịu dàng, làm việc nghiêm túc, công tư phân minh lại đặc biệt rộng lượng cho mình vay nợ.

Nếu như có thể làm bạn với nhau, anh ấy chắc hẳn sẽ là một người bạn không tệ.

Lúc Sa Tuân bận bịu giải quyết công việc xong thì cũng đã giữa trưa, cả đêm qua không ngủ làm anh có chút mỏi mệt, nhưng anh lại rất nhớ Đường Đường nên vẫn quyết định gọi điện thoại hỏi thăm cậu một chút. Kết quả, điện thoại của Đường Đường tắt máy làm Sa Tuân lại bắt đầu lo lắng lung tung.

Đêm qua cậu ấy say xong thì lăn ra ngủ, chắc chắn không có tắt di động. Chẳng lẽ cậu ấy gặp phải người xấu? Bị giật điện thoại?! Hay là xảy ra chuyện gì rồi?!

Sa Tuân đứng ngồi không yên, anh đi xuống gara, lái một chiếc BMW màu bạc đi về phía phòng trọ của Đường Đường. Sa Tuân đậu xe trong tiểu khu, xuống xe, đi nhanh vào cổng nhà, vào thang máy. Anh vừa mới bước ra, chợt nghe thấy trong nhà của Đường Đường phát ra tiếng động rất lớn.

Sa Tuân nhíu nhíu mày, bước nhanh tới sốt ruột đập cửa. Bên trong rất ồn ào, Đường Đường đang xem Gintama, đang xem đến đoạn gay cấn đột nhiên lại nghe thấy có người gõ cửa. Cậu không tình nguyện ấn tạm dừng, chạy ra mở cửa.

Đường Đường vẻ mặt không kiên nhẫn mở cửa, diện kiến Sa tổng vẻ mặt không kiên nhẫn gõ cửa. Đường Đường nháy mắt liền hóa đá.

“S…Sa… Sa tổng?”

Sa Tuân cao thấp đánh giá người một chút, “Tại sao lại tắt điện thoại?”

Đường Đường chột dạ, nuốt nuốt nước miếng, cậu ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Tại sáng giờ có người cứ gọi điện quấy rầy mãi nên tôi mới tắt máy. Sa tổng, m…mời vào… Phòng tôi có hơi bừa bộn…”

Sa Tuân nghiêng đầu nhìn thoáng qua căn phòng, phòng khách không lớn lắm, phòng ngủ cũng nhỏ, đồ đạc bày đầy ra sàn nhà đến mức ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.

Anh nhíu mày, nói: “Không cần, tôi chờ ở đây. Cậu thu dọn nhanh lên, tôi lái xe tới, chúng ta đi về chung.”

Đường Đường cả kinh, hốt hoảng hỏi lại, “Cái gì? Thu dọn gì cơ?!”

Sa Tuân thức trắng một đêm, hậu quả chính là cả người bực bội dễ phát hỏa, anh nhíu mày, nói, “Dọn đồ đạc chuyển nhà ngay lập tức, tôi không nhắc lại lần thứ ba đâu.”

Đường Đường: “Vâng thưa Sa tổng! Tôi làm ngay!”

Cậu nói xong xoay người, theo phản xạ chạy đi thu dọn đồ đạc, xếp quần áo, laptop, giấy tờ. Toàn bộ gia sản của cậu chỉ có mỗi cái laptop là quí nhất, nhưng cậu lại nuối tiếc những vật dụng cá nhân đã theo mình bao nhiêu năm nay. Chờ Đường Đường dọn dẹp xong cũng chưa tới 10 phút, lúc đó cậu mới giật mình nhớ ra, tại sao cậu lại phải nghe lời Sa tổng đi thu dọn đồ đạc a!

Sa Tuân lại không cho cậu cơ hội tỉnh ngộ, anh đã bấm sẵn thang máy, miệng còn nói, “Không cần mang nhiều, đồ dùng cá nhân nhà tôi có đủ cả.”

Đường Đường thành thật khóa cửa, theo sau anh bước vào thang máy, “Tôi…Tôi không có mang nhiều.”

Sa Tuân lái xe về nhà mình, cũng không xa lắm. Anh có nhà ở trung tâm thành phố, có cả biệt thự ở ngoại ô. Do anh thường xuyên phải đi làm nên cũng giống như những người khác, cư ngụ tại trung tâm, ở trong một khu dân cư dành cho tầng lớp thượng lưu. Khu dân cư này tuy rằng không phải thuộc dạng phố biệt thự xa xỉ, nhưng nhà ở đây cũng toàn là kiểu dáng nội thất cao cấp, làm Đường Đường nhìn đến mức muốn lòi mắt.

Tầng 1 nhà Sa Tuân là phòng khách, phòng bếp, wc chung cho cả nhà linh tinh, còn thư phòng, phòng ngủ, phòng giải trí và phòng cho khách toàn bộ đều ở tầng 2.

Sa Tuân tháo cúc áo sơmi, kéo cà vạt xuống, vừa cởi cổ tay áo vừa nói: “Phòng cho khách ở trên tầng 2, cậu muốn ở phòng nào thì ở. Phòng cuối cùng là phòng của tôi, hôm qua tôi không ngủ, chút tôi lên tắm rửa rồi đi nghỉ, tối cậu nhớ lên gọi tôi dậy.”

Hóa ra tổng tài thuộc họ cú, ban ngày đi ngủ buổi tối hoạt động a…

Đường Đường gật gật đầu, cậu nhìn Sa tổng cởi nút áo, cảm thấy anh ấy đẹp trai không chịu nổi. Chắc là do áo và cà vạt đều là hàng hiệu đi, lại thêm Sa tổng thiếu ngủ thoạt nhìn vừa biếng nhác lại vừa gợi cảm, cho dù có đang mệt mỏi thì cũng đẹp trai đến mức không biên giới!

Cậu lắc lắc đầu, mình nhất định ngủ nhiều đến phát ngốc rồi…

Đường Đường đi lên tầng 2, chọn một phòng nằm sát ngoài cùng, xách hành lí của mình vào.

Cách xa Sa tổng một tí thì mới an toàn.

Cậu còn đang vội vàng bỏ đồ ra thì đột nhiên điện thoại bàn trong phòng vang lên làm cậu giật bắn mình. Điện thoại vẫn tiếp tục réo inh ỏi không ngừng, Đường Đường chợt nhớ ra Sa tổng đã đi ngủ rồi, phỏng chừng anh cũng không chịu dậy nghe điện thoại. Vì thế Đường Đường nhấc máy lên, từ trong ống nghe truyền đến giọng nói của Sa tổng.

Sa tổng: “Tại sao chuông kêu bao nhiêu lâu rồi mới chịu bắt máy?”

Đường Đường: “…”

Sa tổng: “Lấy cho tôi cái khăn.”

Đường Đường: “…”

Ra là ổng chưa có đi ngủ mà là đi tắm! Đi tắm cho đã còn quên mang khăn!

Đường Đường nhận mệnh đi vào phòng của Sa tổng, bố cục căn phòng này cũng giống như phòng cậu, chỉ có điều phong cách nội thất lại rất nghiêm túc.

Cậu trông thấy một chiếc khăn đang vắt trên lưng ghế sofa bèn thuận tay cầm lên, gõ cửa phòng tắm.

“Vào đi.”

Cậu vừa đẩy cửa ra đã cảm thấy một luồng nhiệt khí phả vào mặt mình, trong phòng tắm tràn ngập hơi sương, bồn tắm cũng chưa rút nước. Chỉ có điều, Sa tổng không ngồi trong bồn tắm mà là trần truồng đứng trước mặt Đường Đường.

Đường Đường: “!!!!!!!!!!!!!!” Body đẹp thì hay lắm sao!

Bọt nước men theo cơ bụng chảy xuống, hình ảnh cực kỳ kích thích đập thẳng vào thị giác làm Đường Đường thiếu chút nữa ném khăn tắm vào mặt Sa tổng. Nhưng vì tương lai sáng lạn sau này, cậu không thể làm ra hành động hủy diệt tiền đồ của bản thân được.

Đường Đường cúi đầu, hai tay đem khăn lông dâng lên:

“Sa tổng, khăn của ngài đây.”

Sa Tuân không nói chuyện, anh nhìn nhìn đôi tai đỏ lựng của Đường Đường, cười thoáng qua, sau đó tiếp nhận khăn tắm nhưng cũng không lau người.

“A!”

Đường Đường hoảng sợ mở to hai mắt, Sa tổng đột nhiên nổi điên cầm tay của cậu, kéo cậu vào trong ngực mình. Người của Sa Tuân đẫm nước, hơn nữa anh còn đang trần như nhộng!!!

Đường Đường lập tức nhảy dựng lên như bị lửa đốt, “Mụ nội nó, lão tử ướt nhẹp rồi!!! Anh làm cái gì thế hả, đồ bệnh xà tinh?!”

Sa tổng trầm mặt xuống, hô hấp nóng bỏng phả vào mặt Đường Đường, hỏi lại: “Ai là bệnh thần kinh?”

Đường Đường: “…”

Đường Đường rất không cốt khí không dám lặp lại, ở trong lòng rủa xả Sa Tuân 100 lần!

Đồ bệnh xà tinh! Bệnh xà tinh! Bệnh xà tinh!!! Anh bệnh đó anh bệnh đó anh bệnh đó anh bệnh đó!!! Rồi sao?! Có tiền thì hay lắm a, có bản lĩnh thì cắn chết lão tử đi a!

Nhưng còn chưa đợi cậu rủa xong, Sa Tuân thật sự cúi đầu, cắn vào môi cậu một cái…

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!”

Đường Đường nhất quyết không chịu phối hợp, không hề ngoan như lúc đang say. Sa tổng bất mãn nhíu mày, thanh âm có chút khàn khàn trầm thấp.

Sa tổng: “Hôn một cái cho 5 ngàn.”

Đường Đường: “…Có tiền thì giỏi lắm sao?!!!”

“Cũng chả giỏi lắm, chỉ cho cậu được có mấy vạn thôi.”

“…”

Sa tổng nhíu mày: “Dù sao cậu cũng hưởng thụ mà, cậu nói tôi hôn cậu thoải mái lắm.”

Đường Đường: “Đừng có xạo! Ai hưởng thụ! Thoải mái cái con khỉ!!!”

Sa tổng nhướng mày: “Thế có hôn không?”

“…Hôn.”