Trời Sinh Lạnh Bạc

Chương 121




Hiên Viên Sam đang đứng bên ngoài chờ nàng.

Vừa nghe tiếng cửa mở, hắn liền đi tới, trên mặt lộ vẻ quan tâm.

Một đôi tay to lớn cầm chặt tay nàng.

Kỳ An cúi đầu, tay hắn khoan hậu hữu lực, bao nhiêu lo lắng liên miên bất tuyệt dũng mãnh tiến vào lòng nàng.

Nàng hít một hơi, dựa vào vai hắn, “Lão công, ta mệt, chàng đưa ta trở về!”

Hiên Viên Sam đỡ nàng, đầu lại không ngừng nghĩ xem “lão công” là gì, có một chữ giống với “tướng công”, không biết có phải đều là cách xưng hô với phu quân?

Hắn cứ nghĩ như vậy, không biết khóe miệng đã cong lên, chứa đầy ý mừng.

Nhưng sau một lát, Hiên Viên Sam lại xanh mặt mà đi tới thư phòng trước ánh mắt thương hại của Khinh Ngũ và Phượng Định.

Trong phòng ngủ, Lãng nhi và Bảo Nhi mỗi người một bên chiếm lấy mẫu thân. Lãng nhi ôm một tay Kỳ An, khẽ ngáp một cái, rồi lại cố căng mắt ra, “Nương, nương kể tiếp một truyện nữa đi, nương còn thiếu Lãng nhi nhiều truyện lắm, phải không đệ đệ?”

Bảo Nhi hoàn toàn không thể đáp lại, chỉ cố gắng khua khoắng tay chân, mếu máo miệng, lại tiếp tục ngủ, chỉ là cái miệng mếu kia làm cho nước bọt ướt một tay áo kia của mẫu thân.

Hiên Viên Sam đáng thương! Thành thân đã hơn một năm mà đêm động phòng hoa chúc vẫn là một cái hẹn xa vời.

“Khinh Ngũ!” Hiên Viên Sam đi đi lại lại trong thư phòng, rốt cục không nhịn được quay đầu nhìn hắn, “Có thuốc gì có thể làm hài tử ngủ một giấc thật lâu mà không có tác dụng phụ gì không?”

Khinh Ngũ nghẹn họng nhìn hắn trân trối, lâu sau mới lắp bắp nói, “Vương, Vương gia, nếu không ngài đến hỏi, hỏi Vương phi xem?” Vương phi tinh thông y thuật, hẳn là biết chứ.

Mặt Hiên Viên Sam đỏ lên, lại chỉ có thể thất bại đặt mông ngồi xuống.

Hắn muốn nữ nhi, hắn xác định thế. Nữ nhi hẳn là sẽ không quá quấn nương?

Tuy nhiên đối mặt với Kỳ An, nữ nhi liệu có thể biến thành tiểu yêu tinh phiền toái không? Hắn không dám khẳng định, lại càng thêm phiền não.

Rốt cuộc có muốn nữ nhi tử không, hắn vô cùng rối rắm.

Lúc Kỳ An đi vào nhìn ngay thấy bộ dáng này của hắn, “Sao vậy?”

Hiên Viên Sam bước một bước dài tới, nhìn nàng, trong mắt lộ vẻ kinh hỉ, lại nhìn phía sau nàng, “Bọn nhỏ đâu? Nàng làm sao mà tới đây?”

Kỳ An kiễng chân lên, nhẹ nhàng ngậm môi hắn.

Thân thể Hiên Viên Sam run lên, hô hấp dần nhanh.

Kỳ An ghé vào tai hắn nói, “Tuy rằng hài tử quan trọng nhưng cũng không thể lạnh lùng với lão công được. Bọn nhỏ ngủ rồi, chúng ta về phòng được không?”

Ngày mai nhất định phải hỏi nàng xem lão công là gì, Hiên Viên Sam mơ màng nghĩ, lúc này hắn không có thời gian hỏi.

Mặt trăng cũng trốn vào trong mây, tựa hồ thương hại ai đó đã hơn một năm không được một đêm xuân nên không muốn tới quấy rầy.

Trong lúc nồng nàn, Kỳ An ôm chặt Hiên Viên Sam, “Ta yêu chàng!”

Trải qua nhiều sóng gió như vậy, nàng cuối cùng cũng có thể yên tâm mà yêu một lần. Nếu nói ông trời bắt nàng chịu nhiều khổ sở như vậy chính là để ban cho nàng một người yêu nàng như thế, vậy thì tất cả quá khứ nàng đều có thể quên đi.

Nam nhân này, không nói nên lời cho nên không hứa hẹn, hắn chỉ dùng tấm lòng của hắn mà thể hiện tâm ý của mình.

Tình yêu như vậy, mấy đời khó tìm, nàng gặp, có được, sẽ không buông tay.

Mỗi người khi còn sống đều bỏ qua rất nhiều thứ, có được rồi lại đánh mất, nhưng chỉ cần có kỳ vọng tốt đẹp, đều sẽ phát hiện sau cơn mưa chính là cầu vồng tươi mát.

Mọi người nói đó chính là hạnh phúc mà ông trời ban cho tất cả nữ tử nhân gian.



-End-