Trời Sinh Lạnh Bạc

Chương 31: Mới gặp




Hiên Viên Ký cùng thái tử phi tiến cung, thế mới biết, Hoàng thượng thiết yến, không chỉ hắn mà ngay cả các hoàng tử công chúa khác, các đại thần cũng tiến cung.

Xa xa nhìn thấy Lạc Hoài Lễ, Hiên Viên Ký ngừng cước bộ, nhướng mày, cười với thái tử phi, “Ngươi nhớ không lầm chứ? Hôm nay là ngày đặc biệt gì vậy? Phụ hoàng mở tiệc chiêu đãi nhiều người như vậy.”

Thái tử phi nhíu nhíu mày, “Thiên Ngữ thật sự không biết hôm nay là ngày gì.”

Hiên Viên Ký không nói gì, bởi vì Lạc Hoài Lễ đã đi tới. Hoài Lễ hành lễ xong cũng tràn đầy nghi hoặc, “Hôm nay là ngày gì vậy? Vừa rồi ở cửa cung tình cờ gặp vài người, cũng đều không rõ chuyện gì, ngay cả cha ta cũng không biết chút gì.”

Hiên Viên Ký gật đầu với Lạc Anh đang đi tới sau lưng Lạc Hoài Lễ rồi bước đi, “Ta vừa mới hỏi Lý công công, hắn chỉ nói phụ hoàng có tin kinh hỉ muốn thông báo.” Âm thầm lắc đầu, nghĩ tới tính cách trẻ con bốc đồng của Hoàng thượng đại nhân, chỉ sợ à không có gì hỉ, chỉ có kinh mà thôi!

Hiên Viên Ký vừa đi vừa nói chuyện với Lạc Anh, đến một khúc quanh, đột nhiên một vật thể từ đâu vọt tới bắn thẳng vào trong lòng hắn.

“Thái tử?” Thị vệ lên tiếng kinh hô, Hiên Viên Ký khoát tay áo, ý bảo không sao. Nhăn mặt cúi đầu nhìn xuống, nhìn thấy một tiểu hài tử đang xoa xoa cái trán, nhất thời sửng sốt, lấp tức đại hỏa ôm lấy tiểu hài tử ném về phía Lạc Hoài Lễ, quát lên, “Lạc Hoài Lễ, trông coi nhi tử của ngươi đi!”

Bị bất ngờ, Lạc Hoài Lễ luống cuống tay chân tiếp được hài tử đang bay tới, vừa nói, “Thần làm sao có…”, nhưng hắn chợt kinh ngạc há to miệng, những lời còn lại chợt biến mất khi nhìn thấy hài tử trong lòng.

Lạc Anh quay đầu nhìn lại cũng biến sắc, nguyên nhân là do hài tử kia so với Lạc Hoài Lễ khi còn bé, có năm phần tương tự, nhất là ánh mắt kia, chính là phiên bản của Lạc Hoài Lễ. Hiên Viên Ký và Lạc Hoài Lễ quen biết nhau từ nhỏ, khó trách trong lúc bất ngờ đã vội vàng nhận định quan hệ của hai người.

Hiên Viên Ký cũng sau khi nói xong mới chợt nhớ ra Lạc Hoài Lễ chưa hề có con.

Trong lúc mọi người còn đang nghi hoặc, Phượng Định đã vội vàng đuổi tới, liếc mắt thấy Lãng nhi trong lòng Lạc Hoài Lễ thì thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt đảo qua, thấy thái tử, vội vàng hành lễ.

“Điện hạ.”

Hiên Viên Ký ngạc nhiên nói, “Di, hoàng thúc hồi kinh sao? Sao ta chưa nghe nói vậy?” Hay đây chính là nguyên nhân phụ hoàng thiết yến?

Phượng Định lắc đầu, “Vương gia còn có việc, vẫn chưa hồi kinh.”

Hiên Viên Ký cười, “Làm sao có việc đó được, mười tám thị vệ không phải luôn ở bên người hoàng thúc sao?”

Phượng Định mắt nhìn chằm chằm vào Lãng nhi, miệng đáp, “Thuộc hạ đưa tiểu vương gia vào kinh.”

Hiên Viên Ký mỉm cười gật đầu, đi về phía trước vài bước, bỗng nhiên như nghĩ ra cái gì đó không thích hợp, quay phắt đầu lại, miệng há to, “Ngươi nói cái gì? Tiểu vương gia?” Sẽ không phải là cái hắn đang nghĩ đấy chứ!

Tay chỉ về phía Lãng nhi, kêu lên một tiếng: “Phượng Định.”

Phượng Định không đáp câu hỏi của thái tử mà lắc mình tới trước mặt Lạc Hoài Lễ, muốn đón Lãng nhi về.

Lạc Hoài Lễ theo bản năng siết hai tay, ôm Lãng nhi nghiêng người đi, đến lúc nhìn thấy ánh mắt hồ nghi của Lãng nhi mới phát hiện mình đã làm một hành động kỳ quái cỡ nào.

Phượng Định trầm giọng nói, “Lạc tướng quân, để Phượng Định bế tiểu vương gia đi.”

Dừng một chút, Lạc Hoài Lễ mới giao hài tử trong tay cho Phượng Định, trong nháy mắt một cảm giác buồn bã dâng lên, hắn không khỏi nhếch miệng cười, hôm nay sao lại trở nên khác thường như vậy chứ.

Lãng nhi ôm cổ Phượng Định, đôi mắt an tĩnh đánh giá Lạc Hoài Lễ.

Lạc Hoài Lễ thấy hắn lại bước về phía trước hai bước, Lạc Anh đưa tay lôi hắn lại, “Hoài Lễ”

Lạc Hoài Lễ nghiêng đầu nhìn sang, chợt phản ứng lại, lắc đầu cười, “Cũng không biết hôm nay bị làm sao nữa, cảm thấy rất ưa thích hài tử kia!”

Lạc Anh cũng cười, “Là rất hữu duyên, bộ dáng có vài phần tương tự!”

Hiên Viên Ký lại không hề để ý đến cuộc đối thoại của phụ tử bọn họ, chỉ nhìn theo Phượng Định đang đi xa, mới lay lay tay thái tử phi, “Thiên Ngữ, nhéo ta một cái đi, xem có phải ta đang nằm mơ không.” Lại nhìn lên trời, “Mặt trời không phải mọc đằng tây chứ, hoàng thúc lấy đâu ra một nhi tử lớn như vậy?”

Tới ngự hoa viên, từ xa đã nghe thấy tiếng Hoàng thượng cười to. Tới gần mới thấy Hoàng thượng đang cầm ly rượu uống, mà hài tử kia lại đang ngồi trong lòng Hoàng thượng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, “Hoàng đế bá bá, thứ này uống không tốt.”

Hoàng thượng vừa cười to vừa dỗ ngọt “Nam tử hán đại trượng phu, nên ăn thịt uống rượu Lãng nhi phải rèn luyện nhiều, đừng có giống với cha ngươi, uống một chút đã đỏ mặt.”

Lãng nhi chán ghét che miệng, chỉ còn đôi mắt hắc bạch phân minh liếc lại, “Nương không thích rượu, Lãng nhi không cần uống.”

Hoàng thượng còn định nói gì, liếc mắt thấy Hiên Viên Ký tới, cười càng tươi “Thái tử rốt cục tới rồi, mau tới đây.”

Hiên Viên Ký nghi hoặc tiến đến, còn chưa kịp hành lễ Hoàng thượng đã vội vàng đứng lên, đem Lãng nhi nhét vào lòng hắn, rồi phất tay như trút được gánh nặng, “Đây là nhi tử của hoàng thúc ngươi, chăm sóc hắn tốt cho trẫm, bế hắn đi ăn cơm, đêm nằm ôm hắn ngủ, đã hiểu chưa?”

Hiên Viên Ký mở to mắt, thật lâu sau mới thốt ra hai chữ, “Phụ hoàng!”

Hoàng thượng lập tức quay đầu đi, nói với thái tử phi, “Trẫm muốn mượn hoàng nhi vài ngày, thái tử phi sẽ không để ý chứ?”

Thiên Ngữ đỏ mặt lên, “Thiên Ngữ không dám.”

Hoàng thượng vỗ tay cười to, “Vậy tốt rồi. Thái tử, chăm sóc Lãng nhi cẩn thận cho trẫm, thiếu một sợi tóc cũng sẽ tìm ngươi hỏi tội.” Nói rồi đắc ý ngồi xuống, Lãng nhi đúng là rất đáng yêu, nhưng cứ suốt ngày ôm như vậy không phải là đã phụ lòng bao giai nhân trong cung sao?

Hiên Viên Ký cười khổ, ôm hài tử trong lòng không biết nói gì cho phải!

Ngồi xuống, vừa muốn đặt Lãng nhi ngồi sang một bên liền cảm giác được ánh mắt uy hiếp của vị đang ngồi bên trên kia phóng tới, vội vàng phản ứng lại, đặt Lãng nhi ngồi lên đùi, lúc này mới cảm giác được ánh mắt của phụ hoàng rời đi.

Lãng nhi thuận thế dựa vào lòng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, ngọt ngào nói, “Thái tử ca ca! Lãng nhi muốn ăn cao hoa quế!”

Thở dài, muốn gắp đồ ăn, lại vì ôm Lãng nhi trong lòng, tay thực không đủ dài.

Lạc Hoài Lễ bên cạnh nghiêng người tới, “Điện hạ, không bằng để thần ôm đi!”

Hiên Viên Ký vui vẻ ra mặt, nói với Lãng nhi, “Lãng nhi, lại làm quen một chút, đây là Lạc ca ca, còn vị bên cạnh kia, là phụ thân của Lạc ca ca, ngươi kêu Lạc thúc đi, tới ngồi với bọn họ được không?”

Lãng nhi càng chui sâu vào lòng hắn, mở to mắt nhìn Lạc Hoài Lễ, lại mím môi không chịu đi ra.

Hiên Viên Ký sửng sốt, vỗ vỗ đầu hắn, lại nhìn Lạc Hoài Lễ, cười nói, “Hoài Lễ, hôm nay mới biết ngươi cũng không phải ngọc thụ lâm phong gì, ngươi xem, đã dọa tiểu hoàng đệ của bản cung sợ rồi.”

Lạc Hoài Lễ ngượng ngùng cười, sờ sờ mặt, quay đầu lại hỏi Lạc Anh, “Cha, hôm nay khuôn mặt ta thay đổi sao?”

Lạc Anh liếc hắn một cái, cũng có chút tò mò với phản ứng của Lãng nhi, “Nào, tiểu thế tử, gọi thúc thúc đi.”

Lãng nhi nhìn hắn, nửa ngày sau mới khẽ hỏi, “Ngài chính là binh bộ thượng thư sao?”

Lạc Anh cười gật đầu, ôn nhu nói, “Tiểu thế tử cũng nghe qua danh hào của thần sao? Thật là hiếm có nha.”

Lãng nhi lại nhìn hắn thật lâu, đôi mắt chớp chớp sáng lên, bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, “Ta tên Lãng nhi.”

Lạc Anh cười, “Ân, Lãng nhi a, rất êm tai.”

“Ông nội gọi ta là Lãng nhi đi!”

Lạc Anh còn chưa kịp nói gì, Hiên Viên Ký đã thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống, vỗ vỗ đầu Lãng nhi, “Lãng nhi, gọi là thúc thúc.” Gọi hắn là ông nội, chẳng phải là vô duyên vô cớ trở thành đồng lứa với phụ hoàng sao?

Ai ngờ được, Lãng nhi “Oa!” một tiếng liền khóc lên, “Không cần, không cần, sẽ kêu ông nội, Lãng nhi sẽ kêu ông nội.”

Tiếng khóc cất lên liền gây nguy hại, ngay cả Hoàng thượng cũng không thể dỗ đươc hắn.

Khóc làm cho cả Hoàng thượng cũng đau đầu, “Vì sao tiểu Lãng nhi lại nhất định kêu ông nội? Nói cho bá bá nghe xem!”

Lãng nhi mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng rất ủy khuất, “Lãng nhi muốn có một ông nội, người khác đều có, Lãng nhi cũng muốn.”

Hoàng thượng dở khóc dở cười, sao có thể vì thiếu ông nội mà tự mình đi tìm lấy thế này. Sắc mặt trầm xuống, đang định giảng giải đạo lý một phen, Lãng nhi liền mở miệng khóc lớn, “Bá bá không thương Lãng nhi, ngay cả một ông nội cũng không chịu cho, oa!”

Hiên Viên Ký cầu cứu nhìn Hoàng thượng.

Hoàng thượng một trận nhức đầu. Quên đi, chờ hoàng đệ đến tự mình giải quyết đi. Ngồi xổm xuống, dỗ: “Được, được, Lãng nhi nguyện ý kêu ông nội thì cứ kêu đi, đừng khóc đừng khóc, khóc làm trẫm đau đầu.”

Lãng nhi nín khóc, mỉm cười, nhảy xuống khỏi đùi Hiên Viên Ký, chui vào lòng Lạc Anh, “Ông nội!” Tiếng gọi thanh thúy vang lên, đến Hoàng thượng cũng nổi gân xanh đầy mặt, liếc mắt nhìn Lạc Anh “Tiện nghi cho lão tiểu tử ngươi!”

Lạc Anh không lên tiếng, vội vàng lau đi nước mắt trên mặt Lãng nhi. Nhìn vệt nước mắt loang trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần, Lạc Anh chỉ cảm thấy trong lòng vừa phiền vừa đau, không kịp tìm hiểu lý do cảm xúc này đã vội vàng đem những món điểm tâm trên bàn tới trước mặt, dỗ dành: “Lãng nhi ăn cái này, đừng khóc a!”

Lãng nhi nhu thuận gật đầu, tựa vào ngực Lạc Anh, ăn từng miếng ngon lành.

Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, Hoàng thượng cầm ly rượu lên, tiêu sái trở về chỗ ngồi.

Một khối cao hoa quế vừa được ăn xong, Lạc Hoài Lễ vội vàng cầm một khối khác đưa qua.

Lãng nhi mở to hai mắt nhìn nhìn, đưa tay nhận đồ ăn mà không lên tiếng, mặc cho Lạc Hoài Lễ nhìn đầy chờ mong.

Lạc Anh buồn cười, “Đây là nhi tử của ông nội, Lãng nhi phải gọi thúc thúc mới ngoan nha!”

Lãng nhi ăn hết một nửa khối cao hoa quế, đột nhiên nói nhỏ một câu: “Cảm ơn Lạc thúc thúc!”

Chỉ có một tiếng thúc thúc nhỏ nhẹ này mà cũng làm Lạc Hoài Lễ giảm hết lo lắng trong lòng. Hắn thực không thể giải thích những dao động trong lòng hôm nay, chỉ có thể quy kết là do vừa gặp đã rung động. Đứa nhỏ này, bộ dáng thật là giống mình, nếu như lúc trước không xảy ra chuyện, có lẽ hài tử của hắn cũng lớn từng này rồi. Nhớ tới việc này lại làm hắn tự nhiên nhớ đến nàng! Ánh mắt Lạc Hoài Lễ trở nên mông lung, suy nghĩ cũng dần bay xa.

Không biết, đôi mắt Lãng nhi thường quét về phía Lạc Hoài Lễ.

Cùng lúc này, trong Đào Hoa cốc, Kỳ An nhìn ai đó đã ngồi yên tĩnh cả ngày, cảm thấy đau đầu vô cùng.

Lại nói buổi sáng khi trở về, thấy trong phòng không có ai, cái làm nàng sợ nhất chính là sợ người khác phát hiện. Vừa chuyển thân định đi tìm thì Hiên Viên Sam liền như một trận gió lao vào phòng.

Cũng không nói lời nào, sắc mặt âm trầm nhìn nàng cả nửa ngày, nàng có chút chột dạ, muốn nói vài câu gì đó nhưng dưới áp lực ánh mắt đó, lại không nói nên lời.

Nửa ngày, cũng chính hắn quay người, vỗ ngực hít sâu vài hơi. Sau khi lấy lại được bộ dáng bình tĩnh, hắn lẳng lặng ôm lấy nàng, đặt thẳng lên giường, lại lấy chăn ra đắp lên người nàng.

Lúc Kỳ An định phản ứng lại, hắn lại vươn một bàn tay áp lên môi nàng, chậm rãi cúi người xuống, thẳng cho đến khi cùng nàng mắt đối mắt. Trước tư thế kỳ cục thế này, Kỳ An cực không được tự nhiên.

Hắn hơi hơi nhắm mắt, nâng đầu lên một chút, vươn tay “nói”: “Ta hiện tại không muốn nghe ngươi nói chuyện. Ngươi ngủ!”

Kỳ An bất đắc dĩ nhắm mắt lại, rất nhanh liền ngủ.

Trong mộng tựa hồ mơ thấy cái gì, lại tựa hồ cái gì cũng không mơ thấy, chỉ biết là khi vừa tỉnh dậy thì mặt trời đã lặn, mà người kia đang ngồi trước giường, giống hệt tư thế lúc sáng, đang nhìn nàng không chớp mắt.