Trời Sinh Lạnh Bạc

Chương 46: Kinh niên




(Hôm trước định post bài mà ko hiểu sao ko vào được wordpress nên hôm nay mới trình làng được)

Một đường thông suốt, về tới kinh thành bình an.

“Sao lại bình an như vậy?” Kỳ An trái lại cảm thấy không quen, nàng tưởng sẽ phải trải qua vô số ám sát, cướp bóc… Nàng đã chuẩn bị tinh thần, thế nhưng lại không hề có gì xảy ra cả.

Nàng nghi hoặc nhìn Trường Khanh, “Không phải lúc trước nói là có nhiều nguy hiểm sao?”

Trường Lan đưa cho nàng chén nước, “Lúc này chắc là không có ai muốn đắc tội với Vương gia và Tiêu gia!”

Kỳ An cầm lấy nước, lặng im không nói.

Trước cổng thành, Kỳ An vén màn xe, kinh ngạc nhìn.

Từ lúc ra đi, nàng chưa từng nghĩ rằng sẽ còn có ngày trở về!

Trước mặt bỗng tối sầm lại, hóa ra Hiên Viên Sam đã ruổi ngựa đi tới bên cạnh xe, nhìn nàng trong chốc lát, hắn đột nhiên vươn tay về phía nàng.

“Làm sao vậy?” Kỳ An nhẹ giọng hỏi.

Hiên Viên Sam an tĩnh nhìn nàng, cánh tay vẫn giữ giữa không trung.

Nhưng đã tới kinh thành rồi, người nhiều như vậy! Trong đầu hiện lên vài ý niệm, nhưng khi Kỳ An nhìn thấy ánh mắt hắn thì không thể nói ra lời, sau đó, nàng đưa tay đặt lên tay hắn.

Chỉ cảm thấy tay bị kéo căng ra, Kỳ An còn chưa kịp kêu lên thì đã vững vàng ngã vào vòng tay hắn.

Một tay hắn giữ chặt hông nàng, một tay giữ dây cương, phóng ngựa về phía trước.

Gió thổi bay tóc, che khuất tầm mắt, Kỳ An nhắm mắt, tựa vào ngực hắn, chỉ nghe thấy tiếng tim đập mãnh liệt.

Cảm giác tốc độ chậm lại, chắc là tới cửa thành rồi?

Không nghe thấy tiếng nói, tay Hiên Viên Sam bên hông nàng giật giật, ngựa vẫn tiếp tục chạy về phía trước.

Cho tới khi một thanh âm vang lên,

“Chính là Tiêu tiểu thư?”

Chỉ cảm thấy bên hông căng thẳng, Kỳ An lập tức mở mắt ra.

Một thị vệ đang khom lưng đứng bên đường, nhìn có vài phần quen mắt. Kỳ An nhìn kỹ lại, chần chừ mở miệng,

“Thụy Sinh?” là gia phó của sư phụ.

Người kia chậm rãi ngẩng đầu lên, thần sắc thả lỏng rất nhiều, “Đợi được tiểu thư thì tốt rồi, gia chủ có dặn, thỉnh tiểu thư lập tức tới Lạc phủ.”

Trong lòng máy động, “Xảy ra chuyện gì?”

“Thượng thư đại nhân bệnh nặng, hôn mê đã sáu ngày, ngay cả Hoàng thượng cũng đã đến.”

Gió vẫn thổi như trước, nhưng đã không còn yên tĩnh như cũ.

Tim đập dữ dội, tâm tình nàng rối loạn. Cực hạn của chứng hôn mê là bảy ngày. Qua bảy ngày rồi sẽ không còn cơ hội tỉnh lại.

Kỳ An quay người, vùi mặt vào lồng ngực hắn, tâm loạn như ma.

Thật lâu sau, chỉ nghe thấy trên đỉnh đầu truyền xuống một tiếng than nhẹ, một bàn tay to vỗ vô lên lưng nàng, sau đó ôm chặt lấy nàng, đem đến một cảm giác an tâm thư thái.

Người gác cổng nhìn thấy nàng, kinh ngạc đến mức tròng mắt như muốn rơi ra, lắp bắp kêu lên, “Thiếu, thiếu phu nhân!”

Không kịp để ý tới hắn, Kỳ An đi thẳng vào.

Vô luận nàng và Lạc Hoài Lễ rối rắm thế nào, ít nhất, Lạc Anh đối với nàng cũng là thực sự yêu thương.

Nếu là ngoại thương, y thuật của sư phụ chữa trị giỏi hơn nàng, nhưng là nội thương thì nàng có hơn một chút. Hiện giờ sư phụ lại gấp gáp muốn nàng đến, tức là bệnh của Lạc Anh có liên quan đến nội thương.

Người gác cổng quỳ trên mặt đất không đứng lên, Trường Khanh liền từng bước bước tới.

Hắn ngồi xổm xuống, “Trương thúc, ngươi đã quên rồi sao?”

Lại là một gương mặt quen thuộc đã nhiều năm không thấy, người gác cổng hoàn hồn, hỏi, “Cái gì?”

Trường Khanh cũng không trả lời, ngửa đầu nhìn về phía Trường Lan.

Thần sắc Trường Lan không thay đổi, thanh âm réo rắt, “Ta nhớ rõ bốn năm trước đã nói, các người nếu còn nghĩ đến đoạn tình cảm ngắn ngủi lúc còn ở chung một nhà, thì dù có gặp nhau, hay gọi tiểu thư nhà ta một tiếng Tiêu tiểu thư. Thiếu phu nhân của quý phủ, tiểu thư nhà ta vô phúc đón nhận.”

Sắc mặt người gác cổng biến đổi, cuối cùng cúi đầu, “Chẳng qua là do thói quen.”

Trường Lan thổi thổi vào lòng bàn tay mình, “Giờ thì nhớ rồi chứ?”

Bả vai run lên, “Nhớ kỹ.”

Hai người sóng vai bước vào.

Trường Lan mở miệng, “Hôm nay tâm trạng Trường Khanh không tốt lắm a!” nói nhẹ nhàng tựa như đang đề cập đến thời tiết.

Trường Khanh cũng gật đầu, vẻ mặt vô tội, “Ta cũng không biết sao lại thế này. Vào đến cửa là thấy hỏa bốc lên, tay chân ngứa ngáy.”

Trầm mặc một hồi, Trường Lan nói, “Ân! Ta cũng vậy.”

Lúc này, Kỳ An đã bước vào phòng Lạc Anh.

Không kịp thi lễ, nàng đi thẳng tới giường. Người nằm trên giường gỗ, hình dung tiều tụy, môi đã thành màu đen, hai má đã hóp sâu xuống.

Nàng một bên bắt mạch cho hắn, một bên ngẩng đầu nhìn người đứng bên giường, “Sư phụ.”

Hồ thái y gật đầu, sắc mặt ngưng trọng, “Vốn chỉ là chứng phong hàn nho nhỏ, nhưng sau đó lại dẫn tới hôn mê.” Dừng một chút, còn nói, “Trường kỳ tích tụ vu tâm, ức mà không phát, là vi bệnh tim.”

Kỳ An không nói. Lạc Anh lúc tráng niên được Hoàng thượng vinh sủng, phong quang vô nhị, thê thiếp hòa thuận, con trai độc nhất kính cẩn nghe theo, niên thiểu hữu vi, căn bản không thể có việc phiền lòng. Vì sao lại là tích tụ lâu ngày?

Hoàng thượng đang ngồi ở bên giường, nghe thấy lời ấy thì sắc mặt trở nên buồn bã.

Hiên Viên Sam đứng ở cửa, giờ phút này mới chậm rãi đi tới, đưa tay khoát lên vai Hoàng thượng, trong mắt lộ vẻ an ủi.

Hoàng thượng quay đầu nhìn hắn, đặt tay lên tay hắn, “Hoàng đệ, ngươi đã đến rồi!”

Hiên Viên Sam nhìn hắn, gật gật đầu, lại đè tay lên vai hắn, chậm rãi lắc đầu.

Hoàng thượng miễn cưỡng mỉm cười, “Ta không sao!”

Lại nhìn về phía tiểu Thất, “Tiểu Thất, Lạc Anh thế nào?” Có thể cứu không? Đương nhiên, câu cuối cùng này hắn không thể thốt lên được.

Tiểu Thất đang lật mí mắt Lạc Anh lên xem, cũng không nghe thấy những lời này.

Hồ thái y cũng thở nhẹ ra, cười nói, “Tiểu Thất nếu không khóc, chính là tin tức tốt.”

Nghe thấy vậy, Kim Vân lúc đó đã khóc vật vã ở bên giường liền quỳ rạp xuống trước mặt tiểu Thất, vẻ mặt ai thê,

“Tiểu Thất, tiểu Thất, ngươi nhất định phải cứu tướng công, nhất định phải cứu hắn a!”

Tiểu Thất bất ngờ không kịp phản ứng, bị một quỳ của nàng dọa hết hồn, vội vàng quỳ xuống,

“Nương!” Câu này vừa ra khỏi miệng mới ý thức được không ổn, nàng há mồm, lại chỉ có thể nói tiếp,

“Tiểu Thất nhất định sẽ làm hết khả năng, ngài đứng lên trước đã.”

Kim Vân vẫn khóc, “Tiểu Thất, lúc trước đều là chúng ta không phải. Van cầu ngươi, đại nhân không chấp nhặt lỗi lầm của tiểu nhân, cứu lấy tướng công…”

“Nương, ngài đứng lên đã, ngài như vậy sẽ làm tiểu Thất không thể khám và chữa bệnh cho cha được.” Lạc Hoài Lễ đỡ Kim Vân, ôm nàng vào ngực.

Nhìn tiểu Thất thuần thục hạ châm, tham mạch, Lạc Hoài Lễ chỉ cảm thấy khiếp sợ và hỗn loạn.

Bắt đầu từ lúc tiểu Thất mới bước vào cửa, hắn đã không thôi hỗn loạn.

Cũng muốn hỏi nàng, đã học y thuật lúc nào, bái Hồ thái y làm sư khi nào, mấy năm nay sống có tốt không, có còn, còn nhớ hắn không?

Nhưng lại không thể nói nên lời.

Hắn nắm chặt tay, nhìn người đang nằm trên giường. Giờ này khắc này, quan trọng nhất chính là phải chữa khỏi bệnh cho phụ thân.

Mà Long Liên, tay bưng chén trà đã phát run.

Nàng đã trở lại! Nàng đã trở lại!

Dung nhan vẫn như trước, thanh lệ động lòng người, năm tháng trôi qua dường như không lưu lại chút dấu vết nào trên người nàng.

Nàng dù không ở đây, nhưng vị trí của nàng trong lòng hắn vẫn không có gì phá nổi, hiện tại nàng đã trở lại, trong lòng hắn liệu còn chứa được người khác?

Chỉ cảm thấy lồng ngực phát lạnh, lan ra toàn thân. Nếu như chân tướng bị vạch trần, liệu thế gian này có nơi nào có thể để mình sống yên ổn?

Càng nghĩ càng cảm thấy tuyệt vọng. Sắc mặt trắng bệch, nàng cắn chặt môi, trong miệng dần có mùi vị máu tươi.

Cảm thấy áp lực trong lòng, Long Liên lo sợ không yên quay đầu ra ngoài, chỉ hy vọng, không nhìn thấy thì sẽ không sợ hãi.

Nàng vừa quay đầu đã nhìn thẳng vào tầm mắt của Trường Lan.

Trường Lan lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, nửa ngày, như có như không hừ một tiếng rồi nhìn đi chỗ khác.

Long Liên càng cảm thấy toàn thân lạnh như băng, cơ hồ mọi cơ bắp đều run lên.

Giờ phút này, nàng chỉ hy vọng có hắn ôm ấp, trấn an nàng. Nhưng, nàng nhắm mắt lại, giờ phút này trong mắt hắn, chỉ nhìn thấy có Tiêu Thất thôi!