Trộm Cưới 99 Ngày: Chủ Tịch, Hãy Dè Dặt

Chương 3: "Hôn" đến rồi




Quần bơi tứ giác màu lam nhạt bao quanh, lực bộc phát tràn đầy.

Đây là một người đàn ông rất cao.

Da thịt khỏe mạnh màu vàng nhạt, đường nét cơ bụng lồng ngực rõ ràng, những giọt nước chảy từ trên xuống dưới.

Đi xuống, qua đường nhân ngư của cơ thể cường tráng...

Lê Bắc Niệm chỉ cảm thấy một dòng máu xông lên đầu, trong đầu "Đùng" một tiếng.

Nhanh chóng dời ánh mắt đi, hai tay nắm lan can bò dậy cúi đầu nói thật nhanh: "Xin lỗi, không phải tôi cố ý...A!"

Nhưng, lúc đang nói lời này, hai tay đang ở trên mặt đất, trượt một cái làm cô ngã xuống!

Nhưng giương mắt, mũi Lê Bắc Niệm chạm tới một chỗ ướt nhẹp, nhiệt độ ấm áp đập vào mặt...

Nhịp tim đột ngột tăng nhanh, mặt của Lê Bắc Niệm thoáng cái nóng lên, giống như bị rót nước sôi.

Bình tĩnh lại vừa nhìn, một cỗ được màu lam nhạt bao lại vừa rồi phóng đại trước mặt, thậm chí Lê Bắc Niệm còn nhìn thấy nhãn hiệu ở phía trên.

Thương hiệu cao cấp của nước Pháp...

Cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng trên đỉnh đầu, cả người Lê Bắc Niệm như bị ném bom băng, phản xạ có điều kiện lui về phía sau.

Lui về sau đột ngột như thế, cả người đều như bị quăng ra phía sau, đầu hung hăng đụng phải lan can hồ bơi, phát ra một tiếng "bùm" khó chịu.

Ngay sau đó, một tiếng "Phù phù", lỗ tai Lê Bắc Niệm bị nước vào ào ào.

Nơi này là khu nước sâu, chừng hai mét, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, hoàn toàn không thể đứng vững.

Nước tràn đầy vào xoang mũi, theo quán tính Lê Bắc Niệm ngửa đầu lên bên trên.

Nhưng sau một lát, cả người lại chìm xuống.

Cảm giác tứ chi không đụng vào được bất kỳ chỗ dựa nào này, làm người ta cảm thấy hoang mang.

"Cứu... "

Ùng ục ùng ục --

Đột nhiên cánh tay thẳng ra, Lê Bắc Niệm bị lôi lên, ngay sau đó một loạt âm thanh bọt nước văng tung tóe, cả người bị ném lên bờ.

Động tác của người đàn ông không nhẹ nhàng chút nào, giống như hoàn toàn không ý thức được mình đang cư xử với một cô gái.

Leo lên lan can, người đàn ông mắt lạnh quan sát cô gái nhỏ xông vào cấm địa của anh.

Đúng vậy, cô gái nhỏ.

Tóc dài xõa vai ướt đẫm, áo sơ mi trắng mặc trên người gần như trong suốt, làm đường nét cơ thể lộ ra bên ngoài, hai chấm màu đậm lộ ra rất rõ ràng, quần lót màu hồng dưới áo sơ mi lộ ra vô cùng nổi bật.

Chỉ là, dưới trang phục dụ- hoặc như vậy, toàn thân lại tỏa ra hơi thở ngây ngô non nớt.

Bắp đùi trắng nõn đầy đặn uốn lượn bị vén lên, sáng bóng như ngọc dưới ánh mặt trời.

Bờ vai mảnh khảnh, nút cổ áo mở rộng, xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp trắng nõn mềm mại.

Xuyên qua khuôn mặt đỏ non nớt, tiếng ho khan kịch liệt truyền đến, khiến hai quả đào mềm trước ngực cũng theo đó mà rung động nhè nhẹ.

Một "cô gái" như vậy hiện ra trước mặt anh, anh thấy, cũng chỉ là một đứa bé đang chơi đùa mà thôi.

Nhưng mà một "Đứa bé" như vậy, làm anh không nhịn được chăm chú nhìn thêm.

Mắt chuyển đến quần lót màu hồng của cô, ánh mắt tỏa ra càng lúc càng sâu.

Sau khi Lê Bắc Niệm thật vất vả ngừng ho khan, trong lúc vô tình nghiêng đầu một cái, liền chạm vào ánh mắt sắc bén lạnh lẽo của người đàn ông này.

Ổn định lại ánh mắt, người đàn ông trước mặt nhìn xuống mình từ trên cao, ánh sáng mặt trời trên đỉnh đầu bao phủ mặt của anh ta, làm người ta không nhìn thấy rõ.

Chỉ là một đôi mắt sắc bén như chim ưng, cũng đã đủ chiến thắng ánh mặt trời, gần như muốn xuyên thấu qua cô, bắn thẳng tới.