Trộm Hôn Phu Nhân Ngốc Nghếch

Chương 4: Cô Sắp Đến Muộn Rồi!






Giọng nói của người đàn ông mang theo ý lạnh, không khí cả phòng ăn dường như muốn đông lại.

"Bộp" một tiếng, vú Trường trực tiếp quỳ xuống đất.

Vành mắt bà ta đỏ lên: "Tôi...!tôi không nên nói với mợ chủ như vậy..."
Mặc Hiện Sâm này, bình thường hiền lành giống như không biết cáu giận là gì vậy, nhưng một khi anh ta nổi giận lên, không có ai chịu đựng được.

"Nhưng mà cậu chủ, tôi không có ác ý, tôi chỉ là không muốn mợ chủ tự mình làm bữa sáng, sẽ rất mệt...!
Mặc Hiên Sâm bật cười, anh lạnh lùng thờ ở ngước mắt nhìn vú Trương một cái: "Cho nên, bà có thể yên tâm thoải mái, lãng phí bữa sáng của một cô vợ mới cưới làm cho chồng mình sao?"
Trong phòng ăn yên lặng vài giây.

Những lời này của Mặc Hiên Sâm, không những làm vú Trường và thím Lý kinh sợ, đến Tô Hiểu Nhiên cũng mạnh mẽ trừng to mắt.

Mặc Hiện Sâm...!đang giúp cô nói chuyện sao?
Vú Trương sợ tới mức phát run: "Không, không lãng phí..." "Mợ chủ làm bữa sáng, không có đổ đi, bị...!bị tôi và thím Lý ăn mất rồi."
Ý cười bên môi Mặc Hiên Sâm càng thêm lạnh lẽo: "Xem ra, bà giống chủ nhân nơi này còn hơn cả tôi đấy.".


"Bộp" một tiếng, thím Lý cũng không khỏi quỳ xuống.

Vú Trương vội vàng quỳ bò đến bên chân Tô Hiểu Nhiên: "Mợ chủ, cô giúp tôi cầu xin cậu chủ tha thứ di...."
"Tôi thật sự sợ cô vừa mới đến, sẽ cảm thấy đám người hầu chúng tôi suy nghĩ không chu đáo, mới không cho cô động tay làm đồ ăn..."
Tuổi tác của vú Trường đều có thể làm mẹ cô rồi.

Bà ta cầu xin Tô Hiểu Nhiên như vậy, cô làm sao chịu được? Vì thế cô mím môi, có chút cứng ngắc mở miệng: "Ông...!ông xã, vú Trương cũng là muốn tốt cho em." "Nếu anh muốn ăn đồ em tự tay làm, em lại đi..." Nói xong, cô liền đứng dậy đi về phía phòng bếp.

Lúc đi qua Mặc Hiện Sâm, người đàn ông trực tiếp giữ tay cô lại, kéo cô ôm vào lòng.

Hơi thở nam tính truyền đến, trên người anh có hương vị bạc hà độc đáo, khuôn mặt của Tô Hiểu Nhiên bỗng chốc đỏ bừng lên.

Tay Mặc Hiên Sâm nằm cái eo nhỏ nhắn của cô, giọng nói trầm thấp: "Em vừa mới gọi tôi là gì?"
Khuôn mặt của Tô Hiểu Nhiên càng đỏ hơn: "Gọi...!ông xã."
"Bữa sáng chuẩn bị cho ông xã cái gì?" "Bánh nhân đậu đỏ, cháo gạo kê...!còn có em tự làm khoai tây bào sợi, còn có dưa chuột..."
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ thẫm của cô, Mặc Hiên Sâm nở nụ cười hôn một cái lên trán cô: "Ngày mai lại làm cho tôi một phần, nhé?"
Tô Hiểu Nhiên mím môi: "Nhưng bữa sáng hôm nay..." Anh thả cô xuống: "Tùy tiện ăn chút gì đi, em sắp đến muộn rồi." Tô Hiểu Nhiên lúc này mới phục hồi tinh thần lại, liếc nhìn thời gian, quả nhiên là sắp muộn rồi!
Sắp tám giờ rồi! Tám rưỡi cô có tiết học! Vì thế cô tùy tiện nhét vài thứ vào miệng, sau đó lên lầu thay quần áo lấy cặp sách.

Đợi cô thay quần áo xuống lầu xong, đã không thấy vú Trương đầu, chỉ còn lại một mình thím Lý đang quỳ ở đó.

Người đàn ông che lụa đen vẫn đang ung dung thong thả uống sữa bò.

Đại khái là nghe thấy tiếng cô xuống lầu, người đàn ông thản nhiên mở miệng: "Tôi sắp xếp tài xế đưa em đi, tan học trở về sớm một chút."
Tô Hiểu Nhiên mặt đỏ lên: "...!Cảm ơn"
"Cậu chủ, những lời cậu bảo tôi nói với vú Trường, tôi đều đã nói cho bà ta rồi, bà ta hẳn là sẽ báo cáo chi tiết với bên kia"
Sau đi Tô Hiểu Nhiên rời đi, thím Lý từ tốn mở miệng.

"Đứng dậy đi."
Mặc Hiên Sâm đổi một tư thế thoải mái dựa vào xe lăn: "Có chuyện tôi nghĩ không ra"
"Thím và vú Trương, đều là do ông nội sắp xếp qua đây, vì sao vú Trương bị chú hai mua chuộc, còn thím thì không?"
Thím Lý vẻ mặt tái nhợt, "bộp" một tiếng lại quỳ xuống đất.

"Là bởi vì thím đã được sắp xếp nhiệm vụ khác rồi đúng chứ?" Mặc Hiển Sầm tao nhã cầm lấy khăn tay lau miệng: "Tạm thời tôi sẽ không động vào thím"
"Ông cụ phái thím qua đây giám thị tối, thím hẳn là nên báo cáo chi tiết cho ông ấy: “Tôi vì bảo vệ Tô Hiểu Nhiên, tức giận đuổi vú Trương đi."
Thím Lý bừng tỉnh: "Cậu yên tâm!" "Cảm ơn chú Chu!" Gần đại học Lưu Sa, Tô Hiểu Nhiên lưng đeo cặp sách mở cửa xe, nhanh chóng chạy về phía trường học.


Ánh nắng buổi sáng chiếu vào tóc đuôi ngựa trên đầu cô, tỏa ra hơi thở thanh xuân hào hứng.

Đội bóng lưng cô biến mất khỏi tầm mắt, tài xế mới lấy điện thoại ra gọi: "Cậu chủ."
"Mợ chủ ở vị trí cách trường học hai con phố xuống xe rồi." Giọng nói trầm thấp của người đàn ông thản nhiên truyền đến: "Cô ấy nói thế nào?"
"Cô ấy nói xe của chúng ta quá phô trương rồi, cô ấy không muốn bị người khác biết cô ấy gả cho người có tiền..."
"Biết rồi, nghe theo cô ấy."
Lúc cách giờ lên lớp còn ba phút, Tô Hiểu Nhiên thở hồng hộc tiến vào phòng học.

Đường Nhất Vi kinh ngạc nhìn cô: "Thế mà cậu lại đi học ư?"
Tô Hiểu Nhiên lau lau mồ hôi trên trán: "May mà chưa muộn!"
Cô vẫn mặc quần jean bạc màu vạn năm không đổi cùng sơ mi trắng, trên đầu vẫn buộc tóc đuôi ngựa như cũ, trên mặt không trang điểm.

Một chút dấu vết trở thành phụ nữ cũng không có.

Lau mồ hôi xong, Tô Hiểu Nhiên nghiêm túc móc sách giáo khoa và vở ghi chép ra: "Hôm nay giáo viên hẳn là sẽ giảng xong định lý lần trước.

Vẻ mặt của Đường Nhất Vi giống như nhìn thấy quỷ vậy.

Nếu cô nhớ không nhầm, anh chồng mù đẹp trai của Tô Hiểu Nhiên đã hai mươi sáu tuổi rồi!
Anh ta hai mươi sáu tuổi chưa từng chạm vào phụ nữ, cưới vợ về hẳn là phải như sói như hổ chứ!
Nhưng vì sao, trên cổ Tô Hiểu Nhiên một dấu hôn cũng không có?
Giọng nói cũng không khàn? Không có đau đến chết đi sống lại đi không nổi?
Thậm chí, cô ấy còn có thể bình tĩnh ngồi trước mặt cô sắp xếp bài vở?
Đường Nhất Vi thấy trong lòng bất ổn, chẳng lẽ, chồng của Tô Hiểu Nhiên không những bị mù, thân thể không tốt, phương diện đàn ông cũng không được sao?
Tính phúc nửa đời sau của Tô Hiểu Nhiên thì sao đây?
Đường Nhất Vi cảm thấy vô cùng đau lòng, sao cô có thể để Tô Hiểu Nhiên lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng như vậy chứ?
Vì thế lòng cô ấy nóng như lửa đốt gửi tin nhắn cho anh họ đang làm việc ở bệnh viện nam khoa: "Có thuốc nào, có thể làm cho đàn ông không được trở nên được không?"
Anh họ của cô ấy trả lời rất nhanh: "Triệu chứng cụ thể là gì? Là thời gian ngắn hay là nhỏ, hay là căn bản không cứng lên được?"
Đường Nhất Vi nhìn Tô Hiểu Nhiên một cái.

Cô còn đang ngốc nghếch nghe giảng ghi bài.

Loại chuyện này, cho dù cô ấy có hỏi, Tô Hiểu Nhiên chắc chắn sẽ không nói.

Vì thế Đường Nhất Vị tự chủ trương: "Đều có, giúp em kiếm chút thuốc, tan học em qua lấy." Hiểu Nhiên, người chị em, tớ chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi.


Sau khi tan học, Đường Nhất Vi la hét đau bụng, liền bảo Tô Hiểu Nhiên cùng cô ấy đi bệnh viện của anh họ.

Dù sao Tô Hiểu Nhiên cũng rảnh rỗi không có chuyện gì, thấy bệnh của Đường Nhất Vi có vẻ rất nặng, liền đi cùng cô ấy.

Sau khi tới phòng khám của anh họ, Đường Nhất Vi và anh họ cô ấy nói một chút chuyện vụn vặt trong gia đình.

Tô Hiểu Nhiên không tiện nghe, dứt khoát đi tới ghế dài trên hành lang đọc tiểu thuyết.

Gần đây cô đang theo đọc một bộ tiểu thuyết tổng tài, nam nữ chính trong tiểu thuyết sau bao nhiêu năm dằn vặt giày vò nhau, cuối cùng cũng kết thành chính quả.

"Hiểu Nhiên?"
Lúc Tô Hiểu Nhiên vừa đọc đến đoạn đêm tân hôn nam nữ chính đang chuẩn bị ấy ấy, bên tai vang lên một giọng nam trong trẻo.

Ở trường hợp công cộng đọc tình tiết như vậy, trong lòng Tô Hiểu Nhiên vốn đã chút kích động, lại đột nhiên nghe thấy có người gọi tên cô, vì thế tay cô lập tức run lên.

"Cạch" một tiếng, điện thoại rơi xuống đất.

Một bàn tay thon dài nhặt điện thoại lên đưa cho cô.

"Cảm ơn."
Tô Hiểu Nhiên đỏ mặt nói cảm ơn, lúc ánh mắt nhìn thấy khuôn mặt của chàng trai, cả người cô liền cứng lại.

Dịch Quốc Thiên.

Chàng trai tuấn tú mặc áo dài trắng trước mắt này, là học trưởng cô ngưỡng mộ rất lâu thời trung học, Dịch Quốc Thiên.

"Cạch" một tiếng, điện thoại lại rơi xuống đất lần nữa..