Trốn Chạy (Runaway)

Chương 7




À, và nó đang cải trang là một người khác. Hoặc ít nhất đó là những gì mình nghĩ: Cặp kính nhựa màu đỏ, quần sọc trắng đen, áo đầu bếp trắng, tóc được giấu gọn trong chiếc mũ trắng cao vuông vức mà mình vẫn thường thấy đội nhà bếp hay đội.

Ngoài cách ăn mặc lạ lùng không giống với thường ngày đó ra thì người đang đứng trước mắt mình đích thị là Frida, một học sinh trung học, mà giờ này đáng lẽ ra phải đang ở khu cắm trại cùng với đội cổ vũ ở trường mới phải.

Bất cứ ai trong hoàn cảnh của mình lúc này có lẽ một là sẽ chết ngất vì kinh hoàng, hai là sẽ hốt hoảng lao tới Em làm cái gì ở đây thế? và bắt nó quay về nhà ngay lập tức. Không lẽ Frida không nghĩ rằng nó đang đặt bản thân và… tất cả bọn mình vào tình huống nguy hiểm đến thế nào sao?

Ấy vậy mà mình không hề nói hay làm bất kì một điều gì. Thay vào đó mình lẳng lặng đi tới chỗ của mình và ngồi xuống bởi mình không dám chắc là mình có thể đứng vững được – ngước mắt lên, chằm chằm nhìn Frida. Trong một phút mình không định thần ra nổi chuyện gì đang xảy ra nữa. Mình cần thêm thời gian để chắp nối các sự việc xảy ra gần đây lại với nhau, đặt những con người của cuộc đời trước vào với cuộc đời hiện tại để phân định xem đây là thực hay m

Và rồi mọi thứ dần hiện rõ trước mắt mình. Mình đã hiểu tại sao đêm qua Christopher đến đây rồi bỏ mình lại một mình thế này.

Mình đã hiểu tại sao Frida lại chui vào trong bộ đồ nhà bếp không-chút-phù-hợp-kia và dọn bàn ăn cho tụi mình – cô nàng đang múc trứng ra khỏi chảo và đặt vào từng đĩa – cố gắng không nhìn vào mắt mình.

Rõ ràng Frida biết mình đã nhận ra nó. Hai má con bé ửng hồng khi bắt gặp ánh mắt đầy kinh ngạc pha lẫn dò xét của mình.

Tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Không chỉ vì mình lo sợ cho Frida – lo sợ rằng con cáo già Bradon sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào và nhận ra con bé – mà mình còn hiểu rằng nếu Frida ở ngoài này thế này, chứng tỏ Christopher đang ở trong nhà bếp. Ngoài ra không còn cách lý giải nào khác.

Cậu ấy đang nghĩ gì không biết, đẩy em gái mình vào chốn nguy hiểm như thế này sao?

Chỉ mới nghĩ đến chuyện Christopher đang ở trong nhà bếp thôi mà tim mình như muốn vỡ òa ra rồi. Mình đúng là dễ mềm lòng thật đấy!

Vấn đề quan trọng nhất bây giờ là sự an toàn của Frida. Hai tay mình ướt đẫm mồ hôi. Không lẽ con bé không hiểu được tính chất nguy hiểm của vấn đề hay sao? Nếu Bradon bắt được…

… Ôi, mình không biết anh ta sẽ làm gì con bé nữa.

Nhưng có một điều đấy chắc chắn không phải là một kết cục tốt.

Còn mẹ và bố? Liệu họ có biết Frida đang ở đâu không? Nghi lắm, bởi nếu biết không đời nào họ chịu để Frida mạo hiểm như thế này đâu.

Sau khi chuyện này kết thúc, mình phải cho con bé này một bài học mới được.

“Ngoài trứng ra không có món gì khác hả cháu?” – bác Howard ngồi xuống ghế, nhìn xuống đĩa trứng trên bàn, trán khẽ nhăn lại. Sau đó ngửng đầu lên, Frida.

“Bánh bột mỳ rán ạ” – Frida giả giọng miền nam và trả lời một cách vụng về, nghe không khác gì giọng của Paula Deen bị nghẹt mũi. Frida cứ tưởng đội cái mũ nhà bếp kia lên và đeo thêm cặp kính nhựa nữa là mọi người sẽ tin nó không phải 14 tuổi chắc – “Cháu sẽ mang món đó ra ngay, thưa bà”

“Ồ, được vậy thì tốt quá” – bác Howard dùng nĩa gẩy gẩy mấy miếng trứng, giọng có vẻ không tin tưởng cho lắm.

Ngồi đối diện với bác Howard là anh Steven, người sáng nào cũng dậy từ sớm để tập thể dục trong phòng tập của Brandon. Mình duỗi chân ra phía đối diện và đá vào chân anh ấy một cách thật nhẹ (mình cứ tưởng là như vậy)

… mà quên béng mất là hôm nay mình đi giày mũi nhọn.

“Á” – anh Steven giật mình cúi xuống ôm lấy chân, trước khi ngẩng đầu lên nhìn mình đầy kinh ngạc, như thể muốn nói Tại sao em lại làm thế? Mọi chuyện vẫn chưa đủ tồi tệ hay sao? Chúng ta chẳng phải đang bị cầm tù trong căn biệt thự ven biển này sao? Em có cần phải đá vào chân anh mạnh như thế không?

Mình khẽ hất đầu về phía Frida ra hiệu. Anh Steven liếc nhìn con bé một giây sau đó nhướn lông mày nhìn mình như muốn hỏi Thì sao?, tay vẫn tiếp tục xoa chân.

Mình lại hất đầu về phía Frida thêm một lần nữa và lần này anh Steven ngẩng đầu lên nhìn lâu hơn một chút. Và rồi anh ấy đã nhận ra.

Khỏi phải nói anh ấy đã sửng sốt đến thế nào.

Em biết, bọn mình tiếp tục trao đổi với nhau bằng ánh mắt, mà không cần lời thoại, Giờ chúng ta phải làm sao?

“Cái quái gì thế này?” – Brandon bước vào, ngồi phịch xuống ghế, nhăn mặt nhìn xuống đĩa thức ăn.

“Đây có phải là nước hoa quả tươi không thế?” – Nikki cầm cái cốc lên tu một hơi, không cần câu

“Trông chẳng giống bánh waffle tẹo nào cả” – Brandon hậm hực nói.

“Thưa cậu, bởi vì đây là trứng ạ.” – Frida khẽ cúi đầu kính cẩn trả lời.

Tim mình đập nhanh đến nỗi mình có cảm giác như không thể thở nổi nữa. Liệu Brandon có nhận ra con bé không nhỉ? Mới chưa đầy một tuần trước, anh ta đã gặp Frida ở bữa tiệc của Lulu và mình. Anh ta thậm chí đã nhảy với con bé rồi! Làm gì có chuyện anh ta không nhận ra!

Anh ta có định gọi cảnh sát không nhỉ? Bởi vì đến vụ con xe Murciélago cháy hôm qua mà anh ta còn tự mình đích thân xử lí thì vụ đột nhập trái phép này chắc gì anh ta đã chịu giao lại cho cảnh sát. Bọn họ sẽ phải bước qua xác mình trước khi động tới một cọng tóc của em gái mình…

Nhưng xem ra lời đe dọa đó cũng bằng thừa bởi trên giấy tờ, mình là người đã chết.

“Trứng á?” – Brandon sẵng giọng – “Từ bao giờ trứng được đưa vào thực đơn của cái nhà này thế? Tôi ghét trứng”.

Phù, may quá, chưa nhận ra. Brandon xưa nay vẫn vậy, có bao giờ thèm ngó nửa con mắt tới những người giúp việc trong nhà này đâu. Đến cả Nikki anh ta cũng còn không coi ra gì nữa là.

“Thưa cậu, hôm nay có một chút thay đổi ạ” – Frida nhã nhặn nói – “Bếp trưởng tin rằng cậu vẫn sẽ rất hài lòng với món ăn này”.

Chúa ơi, Frida học đâu ra mấy câu này thế không biết? Trông con bé bây giờ rất ra dáng một phụ bếp chuyên nghiệp. Không thể tin nổi, Cô em gái bé bỏng của mình đã lớn thật rồi!

Brandon nhăn mặt nhìn xuống đám bầy nhầy màu vàng trên đĩa: “Không có món waffle của Bỉ thật à?”

“Thật chẳng ra làm sao” – Nikki bực dọc thốt lên – “Không hiểu đám người đó làm ăn kiểu gì nữa” – cô ta đứng bật dậy ném khăn ăn ra một bên – “Để em vào cho lão bếp trưởng một trận.”

“Không” – mình vội đẩy ghế đứng dậy – “Để mình, mọi người cứ ăn đi.”

Mình đi qua trước mặt Frida, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Cosy lũn cũn chạy theo chân mình xuống cầu thang. Tiếng giày của mình và tiếng bước chân của Cosy vang lên cồm cộp trên sàn đá cẩm thạch bóng loáng. Càng tiến tới gần cửa nhà bếp, tim mình đập càng nhanh. Tiếng bước chân và tiếng nhịp tim của mình như hòa vào làm một, phát ra tiếng Christop-pher, Christop-pher.

Đến là ngượng, trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng như thế này mà mình vẫn nghĩ đến cậu ấy mới tài chứ. Nhất là khi chính cậu ấy đã bỏ rơi mình lại ở phía sau và buộc tội mình có vấn đề với “sự tin tưởng”. Giờ người cần mình tập trung tới là cô em gái ngốc nghếch nhưng vô cùng đáng yêu của mình, người dám mạo hiểm dấn thân vào đây vì mình.

Xét trong một chừng mực nào đó, mình cực kì tự hào vì con bé (nhưng đừng hòng có chuyện mình để lộ ra điều đó, bởi vì mình sẽ vấn phải lên lớp cho nó một bài học sau khi tất cả những chuyện này kết thúc). Làm thế nào mà Frida có thể lặn lội từ New York đến đây cơ chứ? Dù gì thì nó mới chỉ là một học sinh trung học năm thứ nhất… một đứa trẻ con thôi mà. Mọi chuyện cứ như chỉ mới ngày hôm qua thôi Frida còn đang nài nỉ mình cùng đi với nó tới buổi concert của Gabriel Luna ở trung tâm thương mại Stark. À, hay nói đúng hơi là nài nỉ mình đừng xuất hiện bên cạnh nó ở nơi công cộng vì nó quá xấu hổ bởi cách ăn mặc và khuôn mặt quá đỗi tầm thường của mình.

Nhưng đó là trước khi mình trở thành Nikki Howard, tất nhiên rồi. Chúa ơi, công nhận thời gian trôi qua nhanh thật đó.

“Đi theo tôi nào, cô em” – Mình nắm lấy tay con bé lôi đi – “Chúng ta sẽ có vài lời với bếp trưởng của cô”

“Vâng” – với đôi chân ngắn ngủn của mình, Frida phải khó khăn lắm mới chạy theo kịp sải chân của mình – “Sao cũng được, thưa cô”.

Cậu ấy sẽ không có ở đó. Mình biêt cậu ấy sẽ không có ở đó. Nếu chiếu theo cái cách cậu ấy nhìn mình tối qua trước khi nói lời từ biệt.

Và cả khi mình n lời phũ phàng với cậu ấy bên ngoài cửa nhà bác sĩ Fong, rằng mọi chuyện có lẽ sẽ khác nếu cậu ấy chịu thổ lộ tình cảm với mình trước cuộc phẫu thuật.

Nhưng cậu ấy đã không làm thế, và giờ thì đã quá muộn.

Hèn gì Christopher không muốn tha thứ cho mình.

… và rất quả quyết khi cho rằng mình là người có vấn đề, chứ không phải là cậu ấy.

Mình đã chắc chắn như đinh đóng cột là Christopher sẽ không cho mình một cơ hội nào nữa.

Vậy mà… giờ Frida đang ở đây. Có nằm mơ mình cũng không bao giờ ngờ có thể gặp con bé trong hoàn cảnh thế này. Kỳ tích quả thật đã xảy ra.

Vì thế… biết đâu chừng… chỉ là… biết đâu chừng…

Mình đã dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh cánh cửa nhà bếp ra – giả vờ đóng kịch cho Brandon thấy vẻ mặt giận giữ của cô bạn gái một tỉ phú là như thế nào – khiến cho Lulu, trong chiếc mũ và bộ đồng phục nhà bếp trắng giống như Frida, nhảy dựng lên khiếp đảm.

Trái tim mình lúc ấy không khác gì một quả bóng đang căng tròn bị ai đó xì hơi cho xẹp lép.

Chẳng thấy mặt mũi bóng dáng của Christopher đâu cả.

Thay vào đó là Lulu, người đang ôm ngực thở phào nhẹ nhõm. Mặt cô nàng rạng rỡ như thể vừa được MC Ryan Seacrest tuyên bố danh hiệu thần tượng âm nhạc Mỹ mới không bằng.

“Ơn chúa” – Lulu thốt lên – “Chỉ là hai người. Ớ, cả Cosy nữa! Cậu làm mình sợ muốn đứng cả tim!”

Mình đứng chết trân ở chỗ cửa nhà bếp, cố gắng định thần xem chuyện gì đang xảy ra. Tại sao cô bạn thân cùng nhà – Lulu Collins – và em gái mình, lại đồng loạt có mặt trong nhà bếp của Brandon Stark thế nà

“Cậu” – vài giây sau mình mới có thể thốt lên thành lời – “đang làm gì ở đây thế? Làm thế nào mà cậu vào được đây? Viên bếp trưởng thật sự đâu rồi?”.

“Chịu” – Lulu trả lời câu hỏi cuối cùng của mình trước bằng một cái nhún vai, trước khi phi vội ra chỗ cái lò nướng, nơi cậu ấy đang rán cái gì đó trong chảo. Mùi ngửi thấy cũng thơm lắm, giống món bánh bột mỳ rán ra trò. Lulu học nấu ăn từ bao giờ không biết? Mình cứ tưởng cô nàng chỉ biết nấu mỗi món thịt hầm thôi chứ – “Mình đưa cho ông ta một tấm séc và cho ông ta nghỉ một ngày. Và thế là bọn mình mượn chút đồ nghề của ông ấy và vào được đây. À, chính xác là lái xe vào đây. Không ai kiểm tra thẻ hay giấy tờ gì hết. Emm, cậu không sao chứ? Bọn mình đã vô cùng lo lắng cho cậu. Ngày hôm đó cậu cư xử thật lạ! Cái áo đó đẹp đấy! Đừng ôm mình, mình không muốn bột mỳ dính vào người cậu”.

Lulu bước tới và vòng tay ôm chầm lấy cổ mình. Bên cạnh, Frida đang mỉm cười đầy bẽn lẽn.

“Bố mẹ có biết em đang ở đâu không?” – mình hỏi để mà hỏi thôi chứ mình biết thừa câu trả lời là gì rồi.

“Bố mẹ nghĩ em đang đi cắm trại với đội cổ vũ.” – Frida nói – “Trước khi chị định nổi giận hơn nữa, Emm, hãy để em nhắc cho chị nhớ, cả nhà đã hoãn chuyến đi tới nhà bà để ở lại trong thành phố với chị. Nhưng rồi chị bỏ đi với anh chàng bạn trai mới, Brandon Stark, không một lời nhắn nhủ. Bố mẹ đang rất không hài lòng về chị đấy.”

“Nhưng…” – mình cự lại.

“Rồi, rồi” – Frida giơ tay chặn lại trước khi mình kịp nói thêm lời nào – “Em biết, nhưng em không thể nói với bố mẹ là chị bị ép buộc tới đây, đúng không? Nếu không, đảm bảo bố mẹ sẽ lo sốt vó lên. Vì thế em đã phải giả vờ tin theo mấy tờ báo lá cải: Ôi không, chị ấy đang yêu Brandon. Mặc dù em biết tỏng là chị chưa bao giờ để mắt tới anh ta. Em có thể đọc được chuyện này, còn bố mẹ thì không. Và xin thông báo với chị là điều đó thật không khác gì chị đang giết dần giết mòn bố mẹ đấy. Giờ thì chị vui rồi chứ?”

Mình chớp mắt nhìn Frida. Bạn trai mình thì nghĩ mình có vấn đề với sự tin tưởng, và mình thì đang giết dần giết m? Đây quả là một cái tin chẳng hay ho gì, nhất là ngay trước bữa sáng.

“Vì thế khi chị Lulu gọi em ở nơi cắm trại – bởi vì mẹ đã rất lo lắng khi nghe tin về chị với Brandon. Mẹ sợ rằng em sẽ lại điên tình giống như chị, bỏ nhà theo một gã con trai nào đó, nên đã bắt em phải đi cắm trại với đội cổ vũ – Chị ấy nói sẽ dàn dựng một màn kịch để giải cứu cho chị” – Frida nói tiếp – “Tất nhiên là em đồng ý ngay rồi. Chị nghĩ xem nếu là chị thì chị sẽ chọn cái nào: Cứu người chị yêu quý của mình hay là học cách cổ vũ làm sao cho đẹp?”.

Lulu đã buông mình ra và quay lại với cái chảo rán. Trong đó quả thực là món bánh bột mỳ rán.

Xem ra hai người bọn họ định phục vụ món bánh này cho bữa sáng nay thật.

“Emm, đừng giận mà” – Lulu quay đầu ra nhìn mình – “Bọn mình tới đây là để giải cứu cho cậu”.

Mình vẫn chỉ đứng yên nhìn cô em gái và cô bạn thân, không nói một lời. Không thể tin được họ đã làm những việc mạo hiểm này chỉ vì muốn đưa mình về nhà.

“Đi nào, Emm” – Lulu ra hiểu – “Lên gọi anh Steven, mẹ anh ấy và Nikki rồi ra khỏi đây thôi. Cậu sẵn sàng chưa? À, công nhận cái áo này của cậu siêu đẹp ý. Mình đã khen lúc nãy rồi đúng không nhỉ?”.

“Hai người…” – hai mắt mình rưng rưng, không dám tin vào những gì đang diễn ra. Mình cứ ngỡ rằng trên đời này không còn ai quan tâm tới mình nữa. Ngoài mẹ và chị Rebecca, quản lý của mình.

Nhưng đã là mẹ thì lúc nào chẳng quan tâm đến con cái… bởi đó là trách nhiệm và nghĩa vụ của một người mẹ. Còn chị Rebecca, chị ấy cần mình vì khả năng kiếm tiền của mình.

Cảm động trước tấm chân tình của Frida và Lulu thật đấy nhưng mình không thể phủ nhận một phần trong mình cảm thấy thất vọng khi người mà mình mong muốn gặp nhất lại không ở đây.

Frida và Lulu khẽ liếc sang nhìn nh

“À” – Lulu mở lời – “Christopher đã nói đúng”.

Tim mình đột nhiên như muốn đập trở lại.

“Cậu đã nói chuyện với Christopher rồi?” – mình lập bập hỏi – “Cậu ấy nói gì? Cậu ấy có… nói với cậu…” – nếu Christopher kể cho bọn họ nghe vấn đề của mình với sự tin tưởng, mình sẽ giết cậu ấy.

“Vâng” – Frida nói – “Anh ấy đã nói với tụi em. Đừng lo, Emm. Em hiểu chuyện này mà. Bọn em đã từng được học ở trong lớp Tâm lý hết rồi.” – Frida đặt tay lên vai mình, hạ giọng nói – “những gì chị đang trải qua bây giờ gọi là hội chứng Stockholm. Đó là khi chị bắt đầu quay ra cảm thông với kẻ giam giữ mình bởi anh ta đối xử tử tế với chị. Em biết, Brandon có vẻ bề ngoài rất hấp dẫn, lại còn mua đồ đẹp cho chị. Nhưng dù gì anh ta cũng là một kẻ xấu. Chỉ vì anh ta chưa giết chị không có nghĩa anh ta là bạn của chị”.

Choáng váng, mình gạt tay Frida ra khỏi vai mình – “Em thôi ngay được rồi đấy. Chị đâu có yêu mến gì Brandon. Christopher nói với em như thế?”

“Phù, may quá” – Lulu thở hắt ra một cái đầy nhẹ nhõm – “tốt rồi, giờ chúng ta không còn thời gian đâu. Mình đã thuê một chiếc máy bay tư nhân để đưa tất cả chúng ta về New York. Họ tính tiền theo giờ vì thế… nhanh, nhanh, nhanh. Cậu hãy lên trên đó gọi ba người nhà Howard xuống đây đi. À, còn một chuyện nữa” – Lulu hạ giọng – “Anh Steven có hỏi gì về mình không? Anh ấy có thích món trứng đó không? Trước giờ anh ấy vẫn thích trứng mà. Anh ấy biết mình thích anh ấy, đúng không? Hành động của mình đã quá rõ rồi còn gì” – rồi cô nàng quay sang chọc vào tay Frida – “Chị đã nói món trứng chưng này là hơi lộ liễu mà. Biết thế cứ làm món ốp-lết đi có hơn không”.

“Á, đau” – Frida giơ tay lên xoa xoa – “Chị Lulu”.

“Lúc nãy mình có lén ngó qua cửa và nhìn thấy anh ý” – Lulu nói tiếp – “Cái áo len đó phải nói là siêu hợp với anh Steven. Len cashmere cũng có khác! À mà này, tóc của Nikki làm sao thế? Cậu ấy không biết phải làm sao cho nó khá hơn một chút sao? Màu xanh đó thật không hợp với cậu ấy tẹo nàoMình hít một hơi thật sâu.

“Nghe mình nói này, mình chưa thể rời khỏi đây được” – mình nói – “Christopher không nói với hai người hả? Bọn mình phải…”

“Chị có sao không?” – Frida tháo vội cái kính trên mắt ra, mắt long lanh nhìn mình. Frida hơi khóc – “Trông chị khổ lắm. Mặt chị cứ tối sầm lại kể từ lúc em gặp chị tới giờ.”

“Lúc nào cũng tối sầm sau khi rời khỏi New York” – Lulu đế thêm – “Mình biết bởi vì mình vẫn luôn theo dõi cậu trên Google Alert. Mình đã xem tất cả các bức ảnh chụp cậu và trông nét mặt cậu thật đau khổ. Rằng cậu cần được cứu ra khỏi đây”.

“Nghe này” – mình nắm lấy tay Frida và Lulu, kéo hai người ra phía cửa sau, nơi người ta vẫn thường dùng để giao đồ ăn tới – “Cảm ơn vì đã cứu mình. Thật đấy. Nhưng bọn mình còn phải…”.

Trước khi mình kịp nói thêm lời nào, cửa phòng bếp bật mở, Lulu hét lên một tiếng kinh hoàng…

… khi thấy Brandon đang đứng lù lù trước mặt bọn mình.