Trọn Đời Em Nuôi Anh

Chương 7: Giúp đỡ lung tung




Giờ có hỏi lại xem chuyện gì đã xảy ra cũng vô dụng. Mạc Tùy cố dìu anh đứng lên, kết quả lại bị ôm vào lòng. Cô dùng sức đẩy anh ra rồi cho anh một cái tát, “Mẹ nó, anh tỉnh táo lại cho tôi!”

Tùy Kỳ rên rỉ, thở hổn hển, nhưng ánh mắt đã có thần hơn một chút. Mạc Tùy dìu anh vào buồng tắm, vừa đi vừa mạnh tay tát vào mặt anh, “Tốt nhất là anh hãy tỉnh táo cho tôi, anh mà dám làm gì tôi, tôi bóp chết anh!”

Tùy Kỳ nắm chặt lấy áo Mạc Tùy, ánh mắt không ngừng giãy giụa giữa u mê và tỉnh táo, nhiệt độ cơ thể càng lúc càng cao, từng dòng nhiệt không ngừng đi thẳng xuống dưới bụng, nóng lòng tìm một đường nào đó để thoát ra. Nhưng anh không hoàn toàn mất lý trí, anh híp mắt nghiêng đầu nhìn Mạc Tùy, khuôn mặt thanh tú không mềm mại như những người phụ nữ khác nhưng rất sạch sẽ, đôi môi mỏng lạnh lẽo không ngừng khép mở. Anh nhắm mắt lại cố gắng đè nén ngọn lửa khao khát trong cơ thể. Anh tuyệt đối không thể đụng vào cô gái này!

Mạc Tùy ném anh xuống dưới vòi sen, không chút lưỡng lự mở vòi nước. Dòng nước lạnh lẽo lập tức phụt ra, ướt sũng cả hai người. Mạc Tùy vội vàng nhảy ra một bước, vòi sen trong tay vẫn nhắm thẳng vào người rúc trong góc tường. Hai tay Tùy Kỳ ôm lấy mình, thân thể run rẩy, đồng phục mỏng tang dán chặt vào người, răng anh lập cập đánh vào nhau, tạo thành tiếng động rất rõ ràng trong gian phòng chật chội này.

Mạc Tùy nhìn khuôn mặt đỏ bừng bất thường của anh, “Ông anh này, anh cố nhịn một chút nhé. Mai bị cảm cùng lắm thì truyền mấy bình nước thôi, nhưng lửa này mà không dập thì cả hai chúng ta đều chết, anh chịu khổ một chút, cố nhịn đi!”

Tùy Kỳ chỉ biết cô đang huyên thuyên gì đó nhưng cụ thể là gì thì anh hoàn toàn không rõ. Trong người anh cứ chợt nóng rồi lại chợt lạnh làm anh sắp phát điên rồi. Hai tay anh ôm chặt đầu gối, các đốt ngón tay vì quá dùng sức mà trắng bệch, dường như chỉ cần mạnh hơn một chút nữa thôi là máu sẽ xé lớp da đó mà trào ra!

Hai người đều không biết tác dụng của loại thuốc này kéo dài bao lâu và mạnh đến mức nào, chỉ đành cố hết sức khống chế dược hiệu. Mạc Tùy hồi hộp theo dõi từng cử động của anh, sẵn sàng lao ra chạy trốn bất cứ lúc nào!

Cũng may, Tùy Kỳ ngoại trừ phát ra những tiếng rên rỉ ngắt quãng không quy luật thì cũng không có hành động quá khích nào khác, đôi môi đỏ rõ ràng đang từ từ biến thành trắng bệch, lưng cong lại thành một hình dạng quái dị. Sau một đêm như thế không biết sẽ để lại hậu quả đến mức nào nữa. Cảm giác đau lòng càng lúc càng đậm hơn trong lòng Mạc Tùy, mẹ nó, thằng khốn nào ra tay hiểm độc thế hả!

Đợi một lúc mặt Tùy Kỳ tái nhợt hẳn đi, Mạc Tùy bỏ vòi sen xuống chạy đến, nâng cái đầu ướt sũng của anh lên, lo lắng nói: “Này, anh sao rồi?”

Mắt anh không còn tiêu cự nhìn người trước mặt, run rẩy không nói ra được một lời, như thể sẽ ngất đi ngay lập tức. Mạc Tùy cũng hơi sợ, này, đừng có chết rét đấy chứ, giờ cô mới chợt nhớ ra đang là mùa đông!

Cô vội vàng chạy vào phòng lấy quần áo sạch đặt bên cạnh, rồi lại mở vòi sen đổi thành nước ấm xối lên người anh, tay vừa liên tục xoa xoa người cho anh, “Sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi, anh cố chịu một chút nữa là lại ấm lên rồi!”

Phòng tắm vốn chẳng rộng nhanh chóng mù mịt hơi nước vì nóng, Tùy Kỳ cũng dần bớt run, sắc mặt cũng hồng hào trở lại. Mạc Tùy không quan tâm đến người mình cũng đã ướt, vỗ vỗ vào mặt anh, “Này, bây giờ anh thấy thế nào? Có đỡ hơn chút nào không?”

Anh thở hổn hển, không ngừng cọ đầu mình lên vách tường gạch lành lạnh, cổ áo bị kéo lộ ra một mảng da thịt trơn mịn, cật lực mới thốt ra được một chữ, “Nóng!”

Có thể thấy là thuốc vẫn chưa hết tác dụng. Ngay lúc Mạc Tùy không biết phải làm sao, anh đột nhiên đưa tay xuống kéo khóa, vội vàng móc cây bảo bối ra bắt đầu lên xuống cọ xát, tiếng hít thở bỗng càng trở nên dồn dập nặng nề!

Mạc Tùy còn chưa kịp phản ứng, nhìn chằm chằm chỗ đó vài giây mới vội quay đầu đi, mặt đỏ bừng, bên tai còn vang tiếng thở ồ ồ của anh. Cô chỉ nói được một câu, “… Mẹ kiếp.”

Cô là con gái nhà lành đấy nhé, mặc dù ăn nói thô thiển nhưng đã bao giờ trải nghiệm thực chiến đâu? Giờ còn chẳng cho người ta chuẩn bị đã nhảy ngay đến bản 3D chân thực âm thanh nổi thế này thì ai mà đỡ được!

Có lẽ Tùy Kỳ đã muốn làm thế này từ lâu rồi, chẳng qua lúc nãy bị nước lạnh làm cóng người không cử động được thôi. Thân nhiệt vừa trở lại đã hoạt động tích cực như thế, cũng chẳng thèm để ý rằng Mạc Tùy đang đứng ngay cạnh!

Mạc Tùy cũng dán cả người lên tường, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà ngẩn người, bên tai là tiếng rên rỉ gợi cảm không ngừng của Tùy Kỳ. Trong không gian chật chội hai người bị ép vào cùng một chỗ, Tùy Kỳ chỉ hơi mạnh tay một chút là sẽ đập phải người cô. Mạc Tùy rất muốn chạy, nhưng cô bị anh chặn, ngoại trừ núp sâu vào góc thì chẳng làm được gì nữa. Vòi sen trên tay cô vẫn còn đang xả nước ấm lên người anh!

Cũng không biết qua bao lâu, Tùy Kỳ gầm nhẹ một tiếng, tay đấm vào tường, quay đầu nhìn Mạc Tùy, trong mắt là màu đỏ ghê người như máu, kèm theo tiếng thở dốc phập phồng rối loạn như một con mãnh thú đáng sợ đang nổi giận muốn ăn thịt người!

Mạc Tùy gặp ánh mắt của anh, trợn mắt, gào lên: “Mẹ nó, anh tỉnh táo lại cho tôi!”

Giờ nếu Tùy Kỳ không khống chế được làm ra chuyện gì, cô cũng không dám chắc mình có thể chống cự được. Dù mạnh mẽ đến đâu cô cũng chỉ là một cô gái, làm sao có thể cản được một người đàn ông đang rơi vào tình dục?

Cơ mặt Tùy Kỳ không ngừng co rút, khuôn mặt nhã nhặn anh tuấn trở nên gợi cảm một cách tà ác nguy hiểm, ánh mắt của anh liên tục quay cuồng giữa tỉnh và mê, một hồi lâu mới khàn khàn nói: “Giúp tôi!”

“Giúp thế nào?” Mạc Tùy vội vã tiếp lời, cứ thon thót cả đêm thế này là giảm thọ đấy!

Anh đưa tay kéo tay Mạc Tùy đặt lên cội nguồn dục vọng của mình, kinh quyết nói: “Giúp tôi ra!”

“Mẹ anh…” Sắc mặt Mạc Tùy thay đổi xoành xoạch, bàn tay bị anh nắm vội siết lại, nhưng ngón tay lộ ra vẫn chạm đến chỗ đó. Cảm giác ấy khiến cho da đầu cô tê rần, nổi cả da gà. Mẹ kiếp, lần đầu tiên sờ chị muốn giữ lại cho chồng chị đấy!

Tùy Kỳ một tay ôm cổ Mạc Tùy, tựa đầu mình lên vai cô cố vùi vào đó hít sâu hương vị của cô, tay kia cầm tay cô đặt trên dục vọng của mình không ngừng ma sát, giọng nói rối loạn vang bên tai cô: “Giúp tôi! Mạc Tùy, giúp tôi ra, tự tôi không làm được! A! Ưm!”

Tiếng rên rỉ cuối cùng làm Mạc Tùy giật mình suýt thì nhảy dựng lên. Cô cúi đầu nhìn thứ to lớn hùng vĩ, màu sắc có vẻ rất không ổn, có chút tím như sắp nghẹn chết. Vừa nãy anh ta tự làm lâu như thế mà không hề có hiệu quả gì sao?

Hô hấp ồ ồ bên tai vẫn tiếp tục, hai người áp sát vào nhau, rất dễ cảm nhận được là anh đang run rẩy. Mạc Tùy cắn răng, nhắm mắt, chấp nhận số phận mở năm ngón tay ra cầm. Nhiệt độ nóng bỏng khiến hai người đang da thịt chạm vào nhau bất giác cùng run lên!

“Mẹ nó, từ khi gặp anh tôi chẳng bao giờ được may mắn cả, coi như tôi xui xẻo, sau này anh liệu mà trả ơn gấp bội đi!” Vừa nói tay cũng bắt đầu dùng sức chà sát. Mạc Tùy không có kinh nghiệm, trước đây cũng chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế này. Tay cô chỉ biết làm theo sự hướng dẫn của Tùy Kỳ, bộ phận cứng rắn trong bàn tay cô không ngừng qua lại cố gắng cọ cọ, từ gốc đến đỉnh, ngay cả mạch máu bên trong cũng không tha!