Trọn Đời Không Buông Tay

Quyển 1 - Chương 22




Hứa Liên Trăn ôm Tiểu Bạch, bộ lông mềm mại mượt mà, còn tản ra hương chanh thản nhiên. Cô khẽ hít một hơi, cứ như vậy mà đem Tiểu Bạch ôm vào trong ngực, cảm thấy vô cùng an tâm. Thế gian này, có lẽ chỉ còn có Tiểu Bạch làm bạn với cô, nó biết cô đối xử tốt với nó, sẽ không dễ dàng rời khỏi cô.”

Cũng không biết qua bao lâu, Hứa Liên Trăn mơ hồ cảm thấy không khí có gì đó khác thường, chỉ thấy cái người cao cao tại thượng đi công tác gần một tháng kia đang đứng ở không xa phía sau. Hứa Liên Trăn theo phản xạ cứng đờ, tươi cười trên mặt nhất thời đọng ở khóe miệng.

Từ góc độ của Tưởng Chính Nam nhìn lại vừa lúc thấy được nụ cười chứa ý ngọt ngào giống như đóa hoa hạnh nhân sau cơn mưa chậm rãi rũ tàn, đến cuối cùng không thể nhận ra nữa.

Có lẽ trong phòng trống trải quạnh quẽ đã lâu, thoáng cái thêm một người ở, Hứa Liên Trăn thật đúng là không quen. Cô ôm Tiểu Bạch vào căn phòng cho khách mà chính mình vẫn ở, nghĩ thầm, trước đây mình chiếm sào huyệt của người ta, hiện giờ chủ nhân đã trở lại, cũng có thể sẽ đem cô đưa về bờ biển. Trên thực tế, sau khi hắn đi công tác cô cũng từng hỏi qua Hạ Quân coi có sắp xếp cho cô quay về bờ biển hay không, Nhưng Hạ Quân chỉ nói một câu, chờ Tưởng tiên sinh trở về nói sau. Sau đó lại đem Tiểu Bạch mang đến đây cho cô.

Thời điểm xuống lầu ăn cơm, Hứa Liên Trăn thật sự có chút giật mình, Tưởng Chính Nam cư nhiên đã ngồi ở đó, giống như đang đợi cô. Vẫn chờ đến khi cô ngồi ổn định, hắn mới cầm đũa lên.

Hắn cũng không nói gì, cả căn phòng ngẫu nhiên chỉ có tiếng bát đũa chạm nhau “Leng keng” thanh thúy vang lên, tựa như những gợn sóng nhỏ lăn tăn trên mặt hồ yên tĩnh. .

Bộ dáng hắn có vẻ rất thích thú, thong thả bưng bát canh xương lên húp. Đầu bếp hầm canh đúng là đủ lửa đủ vị, cô vẫn như trước ăn một bát nhỏ rồi buông đũa xuống.

*****

Nửa đêm, cô đột nhiên bừng tỉnh. Có người cúi xuống, khẽ hôn môi cô, hơi thở nóng rực . . . . .

Buổi sáng khi hắn đi cô liền tỉnh. Hình như hắn có gì đó không thích hợp, không ngừng hắt hơi. Hứa Liên Trăn đợi đến khi nghe được tiếng xe của hắn rời đi, lúc đó mới rời giường.

Ngày đó, Hạ Quân đến đón cô rất sớm, đưa cô đến một nơi rất giống với hội sở tư nhân, giao cho một cô gái có dáng vẻ giống với minh tinh màn bạc: “Thư tiểu thư, làm phiền cô.”

Vị Thư tiểu thư kia mỉm cười, nói như có vẻ gây sự nhưng lại đáng yêu: “Phiền gì chứ, nơi làm ăn nhỏ bé này của tôi, chính là hy vọng Tưởng tiên sinh của các anh có thể hạ cố đến nhiều một chút nha.” Hạ Quân mỉm cười không nói, vẻ mặt rất là khách khí.

Thư Mộng cùng vài người dẫn cô lên lầu hai, vào một căn phòng xa hoa, sau đó từ trên xuống dưới trái phải đánh giá cô một lượt, lập tức lưu loát phân phó: “Đi, đem hai bộ lễ phục mới hoàn thành hai ngày hôm trước mang ra đây.”

Những lễ phục đắt tiền, đủ loại màu sắc như bức họa bày ra trước mắt cô. Hứa Liên Trăn chỉ có nhiệm vụ là đứng im, tựa như người ngoài cuộc, nhìn thấy Thư Mộng khẽ nhíu mày, bộ dáng đắn đo suy nghĩ. Thì ra một đại mỹ nhân ngay cả nhíu mày cũng đẹp đến thế.

Cuối cùng Thư Mộng kia ngẩng đầu, giống như hạ quyết tâm: “Tiểu Vi, đi giúp cô ấy thử bộ lễ phục màu hồng phấn kia đi, sau đó thử lại bộ màu trắng vai chéo nữa.”

Cô gái tên Tiểu Vi kia đúng là cô bé đáng yêu, cầm lễ phục. Hướng Hứa Liên Trăn mỉm cười: “Hứa tiểu thư, mời đi bên này.” Dẫn cô vào một căn phòng thay đồ rất lớn, thoải mái muốn giúp cô cởi đồ.

Hứa Liên Trăn cảm thấy xấu hổ, hướng Tiểu Vi cười cười: “Tôi có thể tự thay.” Tiểu Vi gật gật đầu, buông lễ phục trong tay xuống: “Được, tôi ở ngay bên ngoài, có việc gì cứ gọi tôi.”

Trong nháy mắt khi Liên Trăn đi ra, Thư Mộng kia dúng là phải gật mình, sau đó khẽ mỉm cười: “Bộ lễ phục này không tồi, rất hợp với cô.”

Kỳ thực bộ váy cúp ngực màu hồng này có kiểu dáng rất bình thường, dài vừa đến đầu gối, nhưng bên hông lại điểm xuyết ren màu đen, eo lại dùng một chiếc nơ hình con bướm khéo léo nhẹ nhàng buộc lại, lập tức làm nổi bật lên dáng người thắt đáy lưng ong của cô, da cô vốn đã trắng, mặc đồ màu hồng lại càng mịn màng tinh tế.

Hứa Liên Trăn lại đi vào thay đổi bộ thứ hai, là một bộ lễ phục bằng lụa trắng chéo vai được trang trí bằng rất nhiều hạt cườm sáng chói, nhìn như giọt mưa, theo làn váy, uốn lượn chảy xuôi xuống.

Thời điểm đi ra, mấy người Tiểu Vi không hẹn mà cùng thốt lên: “Hứa tiểu thư mặc đẹp quá.” Vị Thư Mộng kia có vẻ rất khó quyết định, cuối cùng chỉ có thể mỉm cười hỏi cô: “Hứa tiểu thư, ý cô thế nào?”

Hứa Liên Trăn chỉ cụp mắt, thản nhiên nói: “Theo ý của Thư tiểu thư đi.”

Thư Mộng tất nhiên là người khéo léo, xoay người gọi điện thoại cho Tưởng Chính Nam: “Thử hai bộ đều vô cùng xinh đẹp, tôi không thể quyết định được.”

Tưởng Chính Nam khẽ cười một tiếng: “Ý cô ấy thế nào?” Thư Mộng cũng rất hiểu Tưởng Chính Nam, trực tiếp nói: “Cô ấy không giống với những mỹ nhân trước kia anh dẫn tới đây, quá hờ hững, đến bây giờ cũng chưa nói được ba câu với tôi, cái gì cũng đều không hứng thú, bộ dáng tùy tiện tôi muốn làm gì thì làm.”

Tưởng Chính Nam khẽ “à” một tiếng, từ chối cho ý kiến. Thư Mộng bật cười: “Anh đổi tính à, cho tới bây giờ tôi chưa từng gặp người bạn gái nào của anh như vậy. Khó có thể thấy nha, nghiêm túc rồi đấy hả?”

Ở đầu kia, Tưởng Chính Nam chỉ cười khẽ, ngữ khí lười nhác: “Cô nói xem?” Thư Mộng như đi guốc trong bụng nói: “Tôi mới không có hơi sức đi quản anh là thật hay giả, thôi chỉ quản lấy được bao nhiêu tiền thôi. Nói đi, anh muốn người phụ nữ của mình hôm nay mặc đồ mày trắng hay màu hồng đây?”

Tưởng Chính Nam mỉm cười, tùy ý nói: “Tôi luôn luôn tin tưởng con mắt của cô.” Thư Mộng chỉ có thể “Ah” một tiếng, dù sao ông chủ lớn không ý kiến, cô tội gì mà ý kiến. Đang chuẩn bị cúp máy, lại thấy giọng Tưởng Chính Nam truyền đến: “Màu hồng đi, còn bộ màu trắng đóng gói lại.” Dứt lời, điện thoại đã cúp.

Hứa Liên Trăn tất nhiên là không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Thư tiểu thư kia lại đây, cười khanh khách sai Tiểu Vi mang cô đi Spa toàn thân, sau đó lại làm tóc, hóa trang.

Cuối cùng, như một bức tranh, một cô gái quần áo xinh đẹp thướt tha đứng ở trước tấm gương lớn.

Hứa Liên Trăn nhìn chính mình trong gương, trong nháy mắt có chút kinh hoảng, cô gái phong tình vạn chủng này, thật sự là chính cô hơn một năm trước còn ở trong tù sao?

Khi Hạ Quân tới đón cô, cơ hồ cũng có phản ứng lạ, rõ ràng là giật mình hoảng hốt.

Hạ Quân lập tức đưa cô đến nơi cần đến, là một buổi tiệc. Cô theo Hạ Quân xuống xe, đi vào đại sảnh trong biệt thự.

Ánh sáng từ đèn pha lên ngoài đại sảnh thực lóa mắt, những chiếc bàn dài được khăn trản bàn trắng noãn phủ kín.

Tưởng Chính Nam đang đứng giữa một đám người, Hạ Quân tiến đến ghé vào tai hắn nói một câu, hắn cầm ly rượu, chậm rãi xoay người.

Tựa như ánh mắt tất cả mọi người đều tụ hội trên người cô, cô cầm một chiếc ví nhỏ phù hợp với lễ phục, yên tĩnh đứng ở phía sau hắn. Mái tóc đã dài quá vai được uốn lọn, như những gợn sóng phủ trên vai cô.

Màu hồng phấn quả nhiên rất phù hợp, bộ lễ phục này làm nổi bật lên bờ vai mượt mà cùng xương quai xanh khéo léo của cô, còn có đôi chân tinh tế duyên dáng lộ ra.

Tưởng Chính Nam hướng cô đi tới: “Đi theo tôi.” Cô theo hắn, đi qua thang lầu uốn lượn, mãi cho đến một căn phòng ngủ ở góc trong cùng trên lầu ba. Hắn lấy một cái hòm nhung, đưa cho cô.

Hứa Liên Trăn nâng tầm mắt, Tưởng Chính Nam dừng ở cô, ý cười khóe miệng như có như không: “Mở ra nhìn xem.”

Theo như phim ảnh trên TV, mở cái này ra bên trong nhất định là kim cương quý giá đi. Quả nhiên, vừa mở ra, đập vào mắt chính là chiếc vòng cổ Khổng Tước sáng chói, cánh chim được nạm kim cương tinh sảo, giống như biểu tượng của nó, bay bổng giữa không trung, ánh hào quang chiếu rọi khắp nơi.

Tưởng Chính Nam tự tay rất nhẹ nhàng đem chiếc vòng quý giá trong hòm lấy ra, thay cô đeo lên cổ, khi va chạm cảm giác thực lạnh lẽo. Liên Trăn cười khổ trong lòng, không thể tưởng tượng được lần đầu tiên được đeo loại châu báu hoa lệ này, cảm giác duy nhất của cô chính là lạnh lẽo mà thôi.

Mắt Tưởng Chính Nam dừng trên mặt kim cương, khẽ nở nụ cười, thật lâu không nói gì. Cuối cùng mới nói: “Hôm nay là sinh nhật của Tuyền Tuyền, cha mẹ hai bên sẽ tuyên bố việc tổ chức lễ đính hôn trên buổi tiệc.”

Hứa Liên Trăn cứng đờ tại chỗ, cái gì phải tới cuối cùng cũng sẽ tới. Đầu ngón tay cô khẽ run run, cố gắng ổn định hô hấp của chính mình, làm cho bản thân trông không có vẻ gì là khác thường: “Tôi phải làm gì?”

Tưởng Chính Nam hơi nhếch miệng, cười cười nhìn cô: “Tôi không cần em làm gì cả.”

Đính hôn chỉ cách lết hôn một bước rất ngắn.

Có phải cô nên vỗ tay ăn mừng? Thậm chí đốt pháo mà chúc mừng mình sắp được giải thoát hay không?