Trọn Đời Không Buông Tay

Quyển 2 - Chương 5: Thế giới lạnh lẽo – P5




Ngồi rất lâu sau đó, mãi cho đến khi di động vang lên, Hứa Liên Trăn mò mẫm lấy từ trong túi ra, nhìn thấy một dãy số lạ trên màn hình, nhìn màn hình nhấp nháy liên hồi, cô liền bấm nghe, truyền đến là giọng nói quen tai: “Hứa tiểu thư, có tiện gặp mặt không?” Sau một lúc lâu, một chiếc màu đen xe thong thả dừng bên vệ đường cái, có một nam lái xe rất có dáng dấp đi xuống, khách khí mở cửa mời cô: “Hứa tiểu thư.”

Tưởng phu nhân vẫn bộ dáng cao quý thong dong như trước, vuốt cằm mỉm cười hướng cô: “Xin chào, Hứa tiểu thư, có tiện lên đây ngồi nói chuyện một chút không?”

Lời mời khách khí như vậy, Liên Trăn có muốn từ chối cũng không được, vì thế thoải mái ngồi vào trong xe: “Chào Tưởng phu nhân.”

Sắc mặt Hứa liên Trăn tiều tụy ảm đạm, bao nhiêu bi thương hiện hết trên mặt, chỉ liếc mắt qua là nhìn không xót gì. Lục Ca Khanh động lòng: “Hứa tiểu thư, người cũng đã đi rồi, hãy nén bi thương.”

Hứa Liên Trăn nghiêm nghị nói: “Cám ơn bà.” Nói xong, nghĩ tới một chuyện, “Tưởng phu nhân, cám ơn bà đã giúp đỡ từ trước tới nay. Nhưng tôi có chuyện phải nói qua với bà, tiền viện phí điều trị của ba tôi tôi nhất định sẽ trả lại cho bà . . .”

Lục Ca Khanh ngẩn ra, một lát mới hòa nhã nói: “Không cần, chỉ là việc nhỏ mà thôi.” Tiền viện phí không phải do bà trả, vậy thì cũng chỉ có Chính Nam mà thôi. Thật không thể tưởng được nó lại . . . Lục Ca Khanh khẽ nhíu mày, có lọai lo lắng như thủy triều dâng trào.

Hứa Liên Trăn nói: “Tưởng phu nhân, không thể như vậy được. . . . . .”

Lục Ca Khanh lấy lại tinh thần, từ trong túi xách lấy ra một tờ chi phiếu, ngắt lời của cô nói: “Hứa tiểu thư, tôi không có ý khinh thường gì đâu, cũng chỉ muốn cám ơn cô đã giúp đỡ mà thôi.”

Hứa Liên Trăn nhìn tờ giấy mỏng manh kia, “Tưởng phu nhân, cám ơn, chính là tôi thật sự không cần.” Kỳ thật không cần Tưởng phu nhân tìm đến, cô cũng muốn rời đi.

Lục Ca Khanh nói: “Tôi cũng là bậc cha mẹ, có nỗi lòng riêng. Hứa tiểu thư, tôi tin tưởng ba cô ở trên cao cũng muốn sau này cô có thể sống tốt hơn một chút.”

Hứa Liên Trăn lắc lắc đầu, ảm đạm cười: “Cuộc sống có tốt, cũng có thể không liên quan đến tiền tài.”

Hứa Liên Trăn thấp giọng nói: “Cám ơn tưởng phu nhân. Chính là số tiền này, tôi không thể lấy, nếu không cha tôi ở dưới suối vàng cũng sẽ hổ thẹn vì tôi.” Cho dù không có tiền, cô cũng nhất định sẽ sống tốt. Bởi cô đã hứa với ba mình như vậy!

Lục Ca Khanh yên lặng hồi lâu, sau một lúc mới nói: “Cô có dự định gì cho sau này không?”

Hứa Liên Trăn nhìn ngoài cửa sổ xe, sắc trời đã đen ngòm, đèn đường cách đó không xa chiếu những tia sang lờ mờ, tựa như những đóa hoa quỳnh nở rộ trong màn đêm, từng đóa từng đóa đua nhau nở rộ.

Hứa Liên Trăn chậm rãi nói: “Tưởng phu nhân, bà cứ yên tâm, chuyện tôi đã hứa với bà, tôi sẽ làm được. Tôi sẽ rời xa nơi này, đến một nơi mà không có ai quen biết tôi, bắt đầu cuộc sống mới. Tôi có tay có chân, nhất định sẽ không chết đói được. .”

Đúng vậy, hết thảy bắt đầu lại từ đầu, về sau trong cuộc sống của cô, không còn ba ba nữa, cũng không có ai là Tưởng Chính Nam, Diệp Anh Chương. . . . . . Về sau, cái gì cũng đều không có !

Kỳ thật tại thành phố này, những người ở đây chẳng qua ban đầu cô cũng là người xa lạ mà thôi. Cô ra đi, coi như lại quay trở lại trạng thái ban đầu, thành người xa lạ.

Lục Ca Khanh thở dài, lấy ra một tờ danh thiếp, viết lên mặt trên một dãy số, đưa cho cô: “Đây là số di động riêng của tôi, về sau cho dù cô ở đâu, nếu cần giúp đỡ gì có thể gọi vào số này tìm tôi.”

Số này của bà chỉ có người nhà mới biết, đây quả là một hứa hẹn quá ưu ái. Trong lòng Lục Ca Khanh biết bà không nên mở ra lời hứa hẹn này, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ đau thương của Hứa Liên Trăn, bà liền cảm thấy không đành lòng. Xưa nay bà luôn giúp đỡ mọi người, biết có chuyện không nên quá tận tình. Một cô gái như vậy, nếu là . . . . Nếu là gia cảnh trong sạch, Chính Nam lại yêu lại thích, bà cũng sẽ không phản đối. Nhưng thói đời éo le, không chỉ ba cô ta, ngay cả cô ta cũng vướng vòng lao lý . . .

Ai, chuyện tới hiện giờ, còn suy nghĩ chuyện này làm gì chứ!

Hứa Liên Trăn từ chối không được, đành cầm vào trong tay, thấp giọng nói cảm ơn: “Cám ơn Tưởng phu nhân.”

Cô biết cô vĩnh viễn không cần dùng đến nó.

Biển quảng cáo chữ nhấp nháy liên hồi của sân bay như ẩn như hiện không ngừng xuất hiện trong tầm mắt . . . . Hứa Liên Trăn từ từ nhắm hai mắt, cô cách hắn càng ngày càng xa. Tất cả những người, những chuyện, những cảnh vật liên quan đến hắn đang không ngừng lướt nhanh qua, càng ngày càng xa . . . .

Cuộc đời này, kiếp này hẳn là sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Tạm biệt Lạc Hải, tạm biệt quá khứ. Tất cả bắt đầu lại lần nữa.

Chính là không biết vì sao, hình ảnh mỗi người lại càng ngày càng hiện rõ lên trong đầu Hứa Liên Trăn.

Cô cảm thấy rất kỳ lạ, hẳn là cô nên nhớ tới Diệp Anh Chương, nhưng sự thật lại không phải vậy. Từ đầu tới cuối, người cô lưu luyến nhớ tới lại chính là Tưởng Chính Nam.

Hứa Liên Trăn khẽ cắn môi, đè nén chua xót nơi chóp mũi cùng khóe mắt. Mắt nặng trĩu, hình như có thứ gì đó muốn rơi xuống.

Không, cô không thể khóc.

Cô đã hứa với ba mình, cô nhất định sẽ tìm một người đàn ông thật tốt, có công việc, cũng không cần giàu có, cũng không nhất định phải đẹp trai, chỉ cần thật lòng đối tốt với cô, sau đó an an ổn ổn mà sống.

Cô nhất định sẽ tìm được người như vậy.

Tiếng chuông di động chói tai phá vỡ không khí yên tĩnh trong xe. Hứa Liên Trăn nhìn chằm chằm dãy số hiểm thị trên màn hình, cho dù không có lưu nhưng dãy số này cực kỳ quen thuộc. Tựa như đã khắc vào trong lòng, tẩy xóa cũng không đi.

Sao hắn lại có số di động này của cô? Nhưng chỉ vài giây sau, cô lại cười tự giễu suy nghĩ của chính mình. Tưởng Chính Nam là ai? Hắn có thiếu gì cách chứ?

Nhưng cô thật sự khó hiểu vì sao số của hắn lại gọi đến lúc này. Ngày đó sau khi rời khỏi trang viên của Niếp Trọng Chi, hắn xoay người rời đi. Từ đó hai người không gặp lại nữa. Hiện giờ nhớ lại, cô còn nhớ rõ như in hình ảnh hắn chậm rãi quay người rời đi . . . .

Cô và hắn, tất cả đều đã chấm dứt.

Tựa như cả thế kỷ trôi qua, tiếng chuông gián đoạn mấy giây lại lập tức vang lên. Càng không ngừng lặp lại.

Cuối cùng, cô ngừng thở, ấn nhận cuộc gọi. Thanh âm hắn không chói lọi, cũng không lạnh lùng, xuyên qua sóng điện rõ ràng truyền đến, nhưng vẫn cho cô biết hắn đang tức giận cỡ nào.

“Bảo lái xe dừng lại cho tôi.”

Lòng Hứa Liên Trăn run lên, theo bản năng xoay người nhìn về phía sau. Cô sợ hãi, phía sau xe họ không xa có một chiếc xe đang lao tới, rõ ràng là hắn. Nhưng hiện tại trên đường đến sân bay, xe quá nhiều, hắn muốn vượt, càng bị chặn lại.

“Hứa Liên Trăn, em có nghe tôi nói không hả? Dừng xe cho tôi.” Giọng hắn lạnh lung mang theo vài phần thở dốc.

Hứa Liên Trăn lặng yên nhìn xe của hắn, cách mấy tầng thủy tinh, cách khoảng cách rất xa, cô có thể nhìn thấy vẻ mặt vô cùng tức giận của hắn.

Cô quay đầu, đại sảnh sân bay đã xuất hiện trước mắt.

Phía bên kia điện thoại, Tưởng Chính Nam tựa như nghiến răng nghiến lợi nói: “Hứa Liên Trăn, tốt nhất em nên nghe tôi lần này, dừng xe cho tôi. Em cho là em có thể dễ dàng rời khỏi tôi như vậy sao?”

Đúng vậy là hắn sai Hạ Quân bảo cô dọn ra ngoài, hắn nghĩ cô sẽ quay lại nói với hắn dù chỉ nửa câu hay một chữ, chính là cô cái gì cũng không có, Hạ Quân nói cô chỉ nói một từ “Được.”

Ngày đó khi Hạ Quân đưa chi phiếu cho cô ở trong tiệm café, hắn ở trong xe chỉ cách đó một tầng thủy tinh, vẫn nhìn cô chằm chằm. Cô không có nửa phần từ chối, cứ vậy mà nhận lấy. Hắn nghĩ cô sẽ cự tuyệt, cô quật cường mà ngu đần như vậy, nhất định sẽ không nhận đâu.

Chính là hắn trơ mắt nhìn cô tiếp nhận tất cả . . . chỉ cần cô nghĩ tới tương lai giữa hắn và cô, cô sẽ từ chối. Chính là cô không làm vậy. Cô không làm như thế.

Lần đầu tiên Tưởng Chính Nam biết thế nào là tổn thương.

Mà hắn luôn tự nhắc nhở mình, loại đàn bà như cô không hiếm lạ gì, có gì tốt chứ. Chỉ cần hắn muốn, thì xinh đẹp hơn cô có cả dãy dài . . . đúng vậy cả dãy dài. . .

Vì thế, hắn cũng coi thường.

Nhưng không hiểu vì sao khi nhận được điện thoại của Khương quản giáo nói ba cô kiểm tra phát hiện bị bệnh nặng, toàn thân hắn liền cứng đờ tại chỗ . . . phục hồi tinh thần lại, tựa như ra lệnh, trước tiên dùng các mối quan hệ giúp ba cô được thả ra.

Cô mãi mãi sẽ không biết được, là đích thân hắn đón ba cô từ trên xe cảnh sát rồi đưa đến bệnh viện.

Hắn không ít lần đến bệnh viện, đứng bồi hồi bên ngoài cửa phòng ba cô cũng là vì chỉ muốn nhìn thấy cô một cái. Hắn biết cô không ngừng trốn ở hành lang gần cầu thang bộ khóc thầm. Cô ở bên trong cánh cửa, hắn ở ngoài cửa. . . . chỉ cách một tầng cửa mỏng manh. Vài lần tay hắn đã đặt lên ván cửa, hắn phải đè nén hết sức mới không có đẩy ra

Hắn biết cô có niềm kêu hãnh của cô, nhưng căn bản là cô không biết hắn cũng có ngạo khí của hắn.

Hắn từng nghĩ cô sẽ gọi điện thoại cho hắn, dù chỉ một cuộc mà thôi. Nhưng mà cô chưa bao giờ gọi cho hắn.

Cho dù như thế, hắn vẫn không ngừng liên hệ với bác sĩ phụ trách bệnh tình của ba cô . . . . Thậm chí còn lén đi gặp ba cô, cùng nói chuyện với ông ấy.

Sau khi ba cô ra đi, ngay cả đất xây mộ cũng là hắn sai Hạ Quân thu xếp thỏa đáng. Cô quá đau lòng, đã trở lên đần độn làm sao biết được hiện nay tấc đất tấc vàng, dựa vào phong thủy như nơi đó cô nghĩ muốn thuê 5 năm liền có 5 năm, mười năm liền có mười năm sao?

Tất cả mọi chuyện, hắn sẽ không bao giờ nói cho cô biết, cho nên vĩnh viễn cô cũng sẽ không biết.

Nhưng hôm nay, cư nhiên cô muốn buông bỏ tất cả, bỏ xuống tất cả mọi chuyện liên qua đến hắn, liền cứ như vậy mà rời đi. Từ nay về sau, sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa.

Chẳng qua cô chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi. Tưởng Chính Nam hắn thứ không thiếu chính là đàn bà. Nhưng mà không hiểu tại sao, cô vẫn là đặc biệt duy nhất đối với hắn.

Tưởng Chính Nam không biết hắn bị làm sao, chắc là điên rồi, hiện tại điều hắn muốn chính là giữ cô lại bên cạnh, ở lại Lạc Hải, ở tại nơi mà mắt hắn có thể nhìn thấy cô.

Trong xe taxi, Hứa Liên Trăn từ từ nhắm chặt mắt, đồng thời ngón tay dùng lực rất mạnh kết thúc cuộc gọi.

Nhìn đồng hồ, chỉ còn cách thời gian đăng ký 50 phút. Mặt đồng hồ trơn bóng kim chạy từng nhịp từng nhịp, quá yên tĩnh, yên tĩnh đến lỗi cô có thể nghe được tiếng chuyển động của kim dây . . . . Kỳ thật, đó chỉ là ảo giác của cô mà thôi.

Bỗng nhiên trong lúc đó, phía sau xe không ngừng truyền đến tiếng “kéttttttttttttttt” cùng những tiếng va chạm dồn dập, còn có tiếng còi xe không ngừng . . . . xe đâm vào nhau tạo thành bãi ngổn ngang, tựa như tiếng sấm nổ ẩm ầm bên tai cô.

Phản ứng đầu tiên là Hứa Liên Trăn giật mình quay đầu . . . quả nhiên đoàn xe phía sau bọn họ đã xảy ra tai nạn. Trong nháy mắt kia, tim cô như vỡ nát, lập tức muốn tuôn trào thành lời liền hướng lái xe hét lớn: “Dừng xe! Dừng xe!”

Thời tiết tháng 7, ánh nắng chói chang nóng nực, bụi đất bay mù mịt, tựa hồ che khuất tất cả. Nhưng cô vẫn nhìn thấy rất rõ khuôn mặt hắn, tràn đầy chất lỏng màu đỏ tươi.

Mãi cho đến sau này, Hứa Liên Trăn nhớ lại mới cảm thấy lạ tại sao ngày đó cô không có buồn nôn. Cô chạy tới, dùng ngón tay run rẩy đụng đến chất lỏng kia, chất lỏng ẩm ướt mà ấm nóng: “Tưởng Chính Nam! Tưởng Chính Nam. . . .”

Trước thời khắc chìm vào hôn mê, sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như thường, ánh mắt sâu thẳm, nhưng bên trong lại hiện rõ ý cười vui sướng: “Hứa Liên Trăn, em không đi được.” Chắc chắn đến vậy, giống như tất cả đều nằm trong dự tính của hắn.

Hứa Liên Trăn ngây ngốc ngồi trước phòng phẫu thuật, trừ bỏ ba chữ màu đỏ “Đang phẫu thuật.” Có lẽ tất cả đều không có liên quan đến cô.

Tưởng Chính Tuyền đỡ mẹ mình vội vàng chạy đến. Khuôn mặt Lục Ca Khanh tràn đầy kinh hoàng cùng lo lắng, mặc cho Tưởng Chính Tuyền đỡ, run giọng hỏi: “Hứa tiểu thư, rốt cuộc đã xảy chuyện gì?” Tưởng Chính Tuyền lã chã chực khóc: “Liên Trăn, đang êm đẹp sao anh hai lại bị tai nạn được?”

Hứa Liên Trăn si ngốc nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật, khẽ cắn môi, vẻ mặt hoảng hốt tuyệt vọng. Cô mờ mịt lắc đầu, liên tục lắc đầu, không ngừng mà lắc đầu: “Thực xin lỗi. . . . . . Tưởng phu nhân. . . . . . Thực xin lỗi, Tuyền Tuyền, . . . tôi không biết . . . tôi không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.”

Lục Ca Khanh thấy quần áo cô vết máu loang lổ, biết đều là máu của con trai mình, càng trở lên mất hồn. Lục Ca Khanh ôm ngực, chỉ cảm thấy lồng ngực co thắt không chịu nổi. Tưởng Chính Tuyền thấy thế, vội vàng đỡ bà ngồi xuống ghế chờ: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ, thuốc của mẹ đâu. . . . . .” Cũng không còn thời gian mà tra hỏi Liên Trăn nữa.

Cuối cùng là một người đàn ông đầy uy nghiêm đi đến, vừa tiến đến ánh mắt sáng ngời đã nhìn chằm chằm cô, cùng đi với ông ta còn có mấy người, mơ hồ có người nói “Viện trưởng”, “Tưởng bí thư”. Bọn họ cũng không có nói gì tiếp theo, chỉ là ngẫu nhiên liếc nhìn qua cô một cái.

Thời gian rất dài, mỗi một giây đều như chịu sự đau đớn thống khổ trên giàn hỏa thiêu.

Lâu sau, cánh cửa phòng phẫu thuật rốt cuộc cũng bị đẩy ra, mấy bác sĩ vây quanh một người bác sĩ đi ra. Hai bên tụ tập lại cùng nhau.

“Viện trưởng ——”

“Tưởng bí thư, đây là bác sĩ Lâm người mổ chính cho ca mổ này”

Bác sĩ Lâm kia tháo khẩu trang cùng bao tay xuống, hai tay khiêm nhường bắt tay người đàn ông kia: “Tưởng bí thư, lệnh công tử sau khi được chúng tôi dốc toàn lực cấp cứu, trước mắt đã thoát khỏi nguy hiểm . . . . . .”

“Cám ơn. . . . . . Cám ơn. . . . . .” Một người thân kinh bách chiến như Tưởng Triệu Quốc giờ phút này cũng xúc động đến mức liên tục nói lời cám ơn.

Hứa Liên Trăn vẫn đứng ngây ngốc, sắc mặt không chút lay động. Mãi cho đến khi nghe được 4 chữ: “Thoát khỏi nguy hiểm.” Cô mới thẫn thờ dựa người vào tường chậm rãi bước đi từng bước. Chân đã muốn chết cứng, chỉ khẽ động tựa như muốn vỡ nát ra.

Trong nháy mắt trước khi cửa thang máy đóng lại, Hứa Liên trăn nhìn thấy ánh mắt Tưởng Chính Tuyền, Lục Ca Khanh còn có người đàn ông kia đều hướng về phía cô.

Tưởng Chính Tuyền hô một tiếng: “Liên Trăn. . . . . .”

Hứa Liên Trăn nhắm mắt, cuối cùng, cửa thang máy đóng lại, đem tiếng gọi của Tưởng Chính Tuyền nhốt lại bên ngoài.

Trong thang máy vô cùng tĩnh lặng, có thể nghe được rất rõ ràng tiếng thang máy đang chuyển động, những tiếng ì ì nhỏ bé tựa như cấu xé lòng người, làm cho người ta đau đến hít thở không thông.

Có bóng người chiếu lên mặt gương sáng ngời, sắc mặt mờ mịt, con ngươi không tiêu cự. Bỗng nhiên người đó giơ hai tay bịt chặt miệng, có thứ gì đó từ khóe mắt không ngừng trào ra, không thể đè nén lại. Sau đó có tiếng tí tách của thứ đó rơi xuống nền thang máy.

Vĩnh biệt, Tưởng Chính Nam.