Trong Mắt Anh Có Ngôi Sao

Chương 20: Xem diễn




Người thứ ba thua là Lưu Vũ Thần. Biết kết quả rút thăm Lưu Vũ Thần ôm Lâm Tây làm bộ khóc hu hu. Lâm Tây ở một bên nhẹ nhàng cười.

Trịnh Trình Trần đổ nửa ly bia cho cô ấy, Lưu Vũ Thần không tình nguyện uống hết. Uống còn lẩm bẩm:

“Đây là lần đầu tiên tớ uống bia.”

“Nếu mẹ tớ biết sẽ đánh tớ chết.”

“Tớ không phải là Lưu Thần Thần không rành thế sự.”

Nghe xong da đầu Lâm Tây tê dại hận không thể giúp cô ấy uống, kỳ thật cô càng muốn giúp Lưu Vũ Thần uống hết ly bia đó.

Trịnh Trình Trần ở bên cạnh cắm hỗn ngắt lời, Lưu Vũ Thần nói một câu, cậu ta dỗi về một câu, làm Lưu Vũ Thần tức giận dậm chân.

“Ai ai ai, tới tới. Sự thật hay thử thách?”

Lưu Vũ Thần tức giận đáp, “Thử thách.”

Lâm Tây rất bội phục sự dũng cảm của Lưu Vũ Thần, vì thử thách thường rất nguy hiểm nên mọi người đều chọn sự thật, chỉ có Lưu Vũ Thần chẳng hề để ý mà chọn thử thách.

Trịnh Trình Trần cười xấu xa, lớn tiếng đọc đề trên màn hình.

“Ôm người thứ chín bên tay trái của cậu.”

“Hả?!” Lưu Vũ Thần mắt choáng váng, luyện luyện kêu rên. Lưu Vũ Thần ôm lấy Lâm Tây, làm bộ làm tịch khóc thút thít: “Bảo bối, tớ xin lỗi cậu, từ hôm nay trở đi tớ đã mất đi trinh tiết.”

“Nhưng cậu yên tâm.” Đôi tay Lưu Vũ Thần đặt ở trên vai Lâm Tây, trịnh trọng nói, “Cho dù tớ có ôm nữ nhân khác thì người tớ yêu nhất vẫn là cậu!”

Trịnh Trình Trần nhìn không được, miệng thiếu nói, “Còn không phải chỉ ôm một người thôi sao, tám phần vẫn là một nữ sinh, Lâm Tây người ta căn bản là không muốn của cậu đâu.”

Lưu Vũ Thần phản kích, “Phi, Lâm Tây yêu tớ nhất, cậu ấy không cần của tớ chẳng lẽ cần của cậu?”

Trịnh Trình Trần bị nghẹn họng, không phản bác lại, tức giận nói: “Mau lên, người thứ chín bên tay trái là ai.”

Trịnh Trình Trần vui sướng khi người gặp họa, giúp cô đếm số.

“Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín.”

Đếm tới chín, ngón tay Trịnh Trình Trần chỉ vào chính mình, vẻ mặt ngạc nhiên.

Trịnh Trình Trần không tin nổi, đếm lại lần nữa.

“Một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín.”

Vẫn là mình.

Vẻ mặt Trịnh Trình Trần ngây dại.

Lúc này đến phiên Lưu Vũ Thần vui sướng khi người gặp họa.

Lưu Vũ Thần ôm bụng cười ha hả, giống như người chịu phạt là Trịnh Trình Trần chứ không phải cô ấy.

Trịnh Trình Trần hô to: “A! Tớ trong sạch.”

“Biện giải cái gì!” Lưu Vũ Thần chống eo: “Cậu cũng không có bạn gái! Không ai muốn cậu đâu.”

Trịnh Trình Trần đáp trả, “Chính là bởi vì bị cậu ôm nên mới không ai muốn.”

“Tớ còn chưa ôm đâu, còn không phải giống nhau không ai muốn ai.”

“Phi!”

Lưu Vũ Thần giang rộng đôi tay, nhiệt tình nói với Trịnh Trình Trần: “Đến đây đi! Bảo bối. Để mẹ ôm ấp cái nào.”

Trịnh Trình Trần ngượng ngùng xoắn xít, không tình nguyện.

Lưu Vũ Thần đem lời nói vừa rồi ném lại cho cậu ta, “Còn không phải chỉ ôm một người thôi sao! Có gì đâu.”

Nhìn đến bộ dáng vui vẻ khi người gặp họa của Lưu Vũ Thần, Lâm Tây cũng cười.

Cuối cùng Trịnh Trình Trần giống cô gái nhỏ lên kiệu hoa ngượng ngùng xoắn xít bị Lưu Vũ Thần ôm lấy.

Mà Lưu Vũ Thần, vừa giống một nữ sĩ dũng cảm, lại vừa giống một nữ thổ phỉ cường đoạt dân nữ, ôm Trịnh Trình Trần vào trong lòng ngực, hung hăng ôm lấy cậu ta, còn thực nhiệt tình vỗ lưng cậu ta.

Một bên ôm một bên dũng cảm nói, “Chúng ta cũng coi như đã ôm qua, sau này là anh em.”

Trịnh Trình Trần khóc không ra nước mắt liếc cô ấy. Lưu Vũ Thần cười đến sáng lạn lưu luyến buông Trịnh Trình Trần ra.

Toàn bộ quần chúng ăn dưa ngồi một bên cười ha hả.

Lâm Tây tại đây nhìn ra được cảm giác couple.

Nhị ngốc năng động và Husky ngoan ngoãn dễ đỏ mặt.

Trời sinh một đôi.

Cô phát hiện từ sau khi mình thích Trần Kiều, đầu cô cả ngày chỉ nghĩ đến yêu đương.

Chậc chậc chậc, thật đáng sợ.

Lâm Tây nhanh lấy điện thoại ra chia sẻ cho Trần Kiều chuyện mình vừa phát hiện ra cặp đôi mới.

Mở điện thoại ra, có hơn mười tin nhắn chưa đọc, là Trần Kiều trả lời tin nhắn.

Lâm Tây không tự giác gợi lên khóe miệng, cười đến vui vẻ.

Bị ngược một buổi trưa, rốt cuộc cũng có thể ngược người khác.

“Ngại quá, vừa mới dậy.”

Lâm Tây nhìn thời gian, đã là bốn giờ chiều. Lâm Tây giật giật khóe miệng, trong lòng âm thầm nghĩ về sau nhất định phải cài đồng hồ báo thức học sinh cho anh.

Đối xử với thân thể không tốt thì thôi, không có đồng hồ học sinh, hai người yêu đương cũng không có thời gian!

“Cái lẩu thoạt nhìn ăn rất ngon.”

“Uống ít bia chút, không tốt cho sức khỏe.”

Anh đang quan tâm cô sao? Ha ha!

“Ha ha ha ha ha, bạn học lớp các em cũng thật có ý tứ.”

Câu này đúng là trả lời cho có lệ.

“Tại sao đều là vấn đề yêu đương?”

Vô nghĩa, vì thi đại học bị quản giáo nhiều năm thật vất vả mới thoát được nên bây giờ mới đề cặp tới vấn đề tình cảm nhiều chút, phải nắm lấy cơ hội.

Lâm Tây trả lời anh: “Thức muộn không tốt cho sức khỏe.”

“Ăn cơm chưa?”

“Em không uống bia, yên tâm.”

“Vừa rồi Lưu Vũ Thần thua và chọn thử thách, cô ấy và lớp trưởng ôm một cái. Ha ha ha ha, buồn cười muốn chết.”

Người thua tiếp theo là Trịnh Trình Trần.

Trịnh Trình Trần khóc không ra nước mắt, “Sao lại là tớ.”

Lưu Vũ Thần phản bác, “Cái gì mà lại, người mới vừa thua là tớ đó!”

“Vừa rồi không phải tớ còn rất vui vẻ chấp nhận hình phạt hay sao.” Lưu Vũ Thần không cam lòng yếu thế: “Uống bia, cậu mau uống!”

Lưu Vũ Thần rót cho cậu ta một ly bia, bọt đều tràn ra ngoài. Hoàn toàn quên mất vừa rồi Trịnh Trình Trần chỉ rót cho cô ấy có nửa ly bia.

“Uống xong!” Trịnh Trình Trần vẻ mặt khó chịu uống hết một ly, hừ một tiếng khiêu khích nhìn Lưu Vũ Thần.

Lâm Tây cạn lời nhìn hai bạn học mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Lúc này, Trịnh Trình Trần đột nhiên chuyển qua nói với cô, “Lâm Tây, cậu giúp tớ rút thăm đề bị phạt.”

“Bởi vì người bị phạt là tớ, nên đổi người khác rút đề cho công bằng.”

Lâm Tây còn chưa phản ứng lại, Lưu Vũ Thần đã nhảy ra: “Để tớ, để tớ! Sự thật hay thử thách?”

Trịnh Trình Trần bất mãn, “Tớ bảo Lâm Tây rút chứ không phải cậu.”

“Sao nào, tớ và Lâm Tây có gì khác nhau à? Tớ rút cũng là Lâm Tây rút, đúng không.”

Lâm Tây cười cười đưa điện thoại cho Lưu Vũ Thần.

Vẻ mặt Lưu Vũ Thần đắc ý.

Vẻ mặt Trịnh Trình Trần khó chịu.

“Hừ, sự thật hay thử thách.”

“Thử thách.”

“Ha ha.” Lưu Vũ Thần âm dương quái khí nói: “Đi thổ lộ với người cậu thích.”

“Trịnh Trình Trần! Nam tử hán đại trượng phu! Thích là phải nói ra!” Lưu Vũ Thần cười khiêu khích, cô ấy vốn tưởng cậu ta sẽ gân cổ lên cãi trở về nói mình mới không có thích ai.

Nhưng Trịnh Trình Trần bỗng nhiên đỏ mặt, nam sinh ngày thường tự tin hào phóng bây giờ cũng biết ngượng ngùng.

“WTF.” Lưu Vũ Thần lơ đãng tuôn ra một từ thôi tục: “Cậu thật là có thích nữ sinh! Nhìn không ra luôn đó.”

Trịnh Trình Trần là lớp trưởng, ngày thường nhiệt tình hào phóng, học giỏi, chỉ đứng sau Lâm Tây, ở khoa văn không tránh được bị người nhớ thương.

Nhưng lớp trưởng đại nhân luôn có một bộ dáng thanh tâm quả dục, tựa hồ trừ học tập ra thì không có hứng thú gì với những thứ khác.

Trong lớp cũng có lời đồn đãi Trịnh Trình Trần và Lâm Tây là Kim Đồng Ngọc Nữ. Thành tích của cả hai người họ một người đứng thứ nhất, một người đứng thứ hai, tịnh tâm cấm dục, đây không phải trời sinh một cặp thì là gì?

Nhưng những lời đồn đãi này mỗi lần đều bị Lưu Vũ Thần phản bác trở về, lý do rất đơn giản: Lâm Tây nhà chúng ta tốt như vậy, nhất định chướng mắt Trịnh Trình Trần!

Không nghĩ tới Trịnh Trình Trần ngày thường diễn vai Đường Tăng cũng sẽ vì bị hỏi đến người mình thích mà đỏ mặt thành như vậy.

Quần chúng bốn phía ngồi ăn dưa cũng náo nhiệt lên, mọi người đều đang ồn ào.

Trịnh Trình Trần xấu hổ mặt càng ngày càng đỏ, đứng im không nói lời nào.

Lâm Tây cũng một vẻ mặt ăn dưa, hứng thú bừng bừng chia sẻ với Trần Kiều: “Ha ha ha, người thua lần này là lớp trưởng! Cậu ta phải thổ lộ với người mình thích!”

“Không nghĩ tới lớp trưởng ngày thường nhìn rất cấm dục cư nhiên còn có người yêu thích, quá chấn kinh rồi!”

“Không biết sẽ thích ai, haha.”

Trần Kiều trả lời rất nhanh: “Ha ha ha.”

Quá có lệ!

Trịnh Trình Trần bị đám người ăn dưa làm cho mặt đỏ tai hồng, lại bị xúi giục uống thêm một ly bia cho có can đảm.

Trịnh Trình Trần nắm tay bước từng bước về hướng Lưu Vũ Thần.

Lâm Tây mỉm cười nhìn Lưu Vũ Thần, nắm góc áo cô ấy.

Lưu Vũ Thần vẻ mặt che giấu.

“Cái kia…” Trịnh Trình Trần nhỏ giọng mở miệng.

“Nói lớn lên!” Bạn học xung quanh ồn ào. Ăn dưa vĩnh viễn không chê chuyện lớn.

“Cái kia!” Trịnh Trình Trần lập lại, lần này lớn tiếng hơn chút.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha.”

“Cái kia là cái gì hả lớp trưởng?!”

“Chậc, khẩn trương khẩn trương, lớp trưởng khẩn trương! Cổ vũ cho cậu ấy đi!”

Các bạn học động tác nhất trí vỗ tay cổ vũ cho Trịnh Trình Trần.

Trịnh Trình Trần bị làm cho càng khẩn trương.

Chần chừ một hồi, Trịnh Trình Trần rốt cuộc lấy hết can đảm. Cậu ta giơ tay lấy mắt kính xuống, nhắm mắt lại, lớn tiếng nói: