Trong Mắt Anh Có Ngôi Sao

Chương 28: Vị cam




Đêm hè, trên cầu cơ hồ không có người đi đường, ngẫu nhiên có chiếc xe ầm ầm chạy qua, sau đó quay về yên tĩnh, đứng ở trên cầu có thể nghe thấy âm thanh nước chảy. Thành thị ban đêm muôn màu nghìn sắc, sặc sỡ hơn ban ngày.

So với hơn nửa tháng trước, giống hệt buổi tối hôm đó Lâm Tây thổ lộ.

Có hai người, vào ban đêm, cùng một cảnh tượng, thậm chí là lời nói cũng tương tự.

Bất đồng chính là, hai người đều thật lòng.

Lâm Tây cười trả lời: “Được, bạn trai.”

Trần Kiều cũng cười, phát ra từ nội tâm, nhẹ nhàng cười.

Mười mấy năm qua, trôi nổi phiêu bạc không nơi nương tựa. Nhưng không nghĩ tới, sẽ ở tại tiểu thành này, gặp được một cô gái giống như ánh sáng, thay đổi cả đời anh.

Anh đột nhiên cảm thấy thật may mắn, lúc trước lần đầu tiên gặp mặt ở Tiểu Nam Sơn, anh gọi cô.

Anh lại có chút nghĩ mà sợ, vạn nhất lúc ấy, bản thân không lên tiếng chào hỏi, cứ như vậy gặp thoáng qua, sẽ thế nào?

“Em còn nhớ rõ không?” Trần Kiều hỏi.

“Cái gì?”

“Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ở Tiểu Nam Sơn.” Trần Kiều nói, “Lúc ấy em nằm trên bãi cỏ đếm ngôi sao, anh gọi em.”

Lâm Tây cười: “Sao lại quên được.”

“Nếu.” Trần Kiều nói: “Anh nói là nếu, lúc ấy em không nằm ở nơi đó, anh cũng không gọi em, chúng ta, có thể hay không trở thành người xa lạ chưa từng quen.”

Lâm Tây chống cằm cẩn thận nghĩ nghĩ, nghiêm túc nhìn Trần Kiều nói: “Sẽ không, bởi vì có một số người, nhất định phải gặp được.”

“Tựa như chúng ta, người khác đều không được, chỉ có thể là anh và em.”

Trần Kiều nhấp miệng cười trộm: “Đúng.”

“Kẹo que vị cam ăn ngon không?” Trần Kiều ghé vào lan can, đột nhiên hỏi nói.

“?” Lâm Tây sửng sốt.

Vừa nói xong, đột nhiên nơi xa vọng đến tiếng chuông.

Là gác chuông đang báo giờ, tiếng chuông ngân vang hồn hậu kéo dài.

“Đinh đông —”

“Dinh Dông —”

Tiếng chuông vang lên suốt mười phút, hiện tại là buổi tối 10 giờ đúng.

Tiếng chuông du dương, đêm hè gió mát.

Một khắc kia khi tiếng chuông vang lên, Trần Kiều bỗng nhiên tới gần một bước, đi đến trước mặt Lâm Tây.

Nhẹ nhàng nói một câu: “Lần này, không phải vị chân gà ớt cay.”

Sau đó, ôn nhu phủ lên môi Lâm Tây.

Vị cam ngọt.

Lần này, là vị cam ngọt!

Ngày hè gió mát, tiếng chuông du dương.

Chỉ có anh và em.



Cuối cùng Lâm Tây điền giấy chí nguyện ghi danh trường đại học Bắc Kinh. Mà Tào Lệ Linh cũng bởi vì vậy mà mắng cô một trận, không hề nói lý.

Lâm Tây nghĩ, nếu thuận theo ý của Tào Lệ Linh, đi Thượng Hải, học tài chính, cũng không phải không thể. Thượng Hải và tài chính đều rất tốt, bọn họ đều không sai. Chỉ là cô không hiểu, bản thân vì sao nhất định phải dựa theo tâm nguyện của Tào Lệ Linh. Cũng không hiểu, vì sao bà lại cố chấp như vậy.

Tựa như cô cũng không hiểu, Tào Lệ Linh vì sao lại cố chấp không ly hôn với Lâm Cường.

Trần Kiều nói, có lẽ là Tào Lệ Linh đem chấp niệm tuổi già áp đặt lên trên người cô. Lâm Tây cảm thấy có đạo lý, có lẽ, trong lòng Tào Lệ Linh có một cái chấp niệm.

Sau khi xác định ở bên nhau, Trần Kiều kiên trì mỗi ngày đưa đón Lâm Tây đi làm tan tầm, mỗi ngày đều làm vẻ mặt ngọt ngào nói với cô đừng làm nữa về nhà đi! Lâm Tây cãi lại nói mình và Trần Kiều cái gì cũng không làm không sợ nghèo chết hay sao, thậm chí nói cũng lười nói.

Trần Kiều vốn là một con cú, sinh hoạt làm việc nghỉ ngơi đều không có quy luật, bởi vì đưa đón Lâm Tây, cho nên bắt đầu điều chỉnh lại, ngủ nghỉ làm việc đều theo giờ học sinh.

Trần Kiều mượn một ít sách vở của Lâm Tây xem. Có khi Trần Kiều không có việc gì làm, sẽ lấy một quyển sách, ngồi ở trong tiệm trà sữa của Lâm Tây ăn uống này nọ, sau đó ngồi một ngày.

Trong chốc lát đọc sách, trong chốc lát lại nhìn cô. Chờ Lâm Tây tan tầm, hai người lại dắt tay cùng nhau về nhà.

Nhưng công việc của Trần Kiều cũng càng thêm vội, anh làm vốn là nghề tự do, muốn kiếm tiền nhiều hay kiếm tiền ít đều dựa vào tâm tình của anh. Lúc trước Trần Kiều không có gì theo đuổi, theo nguyên tắc không đói chết là được. Mà bây giờ tâm thái của Trần Kiều đã thay đổi, muốn kiếm tiền nhiều một chút, càng nhiều sống mới tốt.

Thông báo kết quả nửa tháng sau gửi tới trường học, Lâm Tây và Trần Kiều cùng nhau đi đến trường học lãnh giấy kết quả.

Mọi người nhận giấy đến cùng giờ, cho nên người nên gặp được người không nên gặp được, đều sẽ gặp được.

Trịnh Trình Trần và Lưu Vũ Thần thế nhưng cùng nhau đi tới.

Không nên gặp được và nên gặp được, thế nhưng chạm mặt một chỗ!

Lâm Tây mỉm cười cùng Trần Kiều chào hỏi mọi người, Lưu Vũ Thần vẫn là cô gái có cá tính nhảy nhót chạy tới cho Lâm Tây một cái ôm. Trịnh Trình Trần chỉ khẽ cười gật đầu, cùng Lâm Tây và người bên cạnh cô Trần Kiều chào hỏi.

“Hai người cùng nhau tới?” Lâm Tây hỏi Lưu Vũ Thần.

Lưu Vũ Thần gãi gãi đầu: “Trên đường vừa vặn đụng phải, nên đi chung.”

Sau đó nhìn đến Trần Kiều bên cạnh Lâm Tây, Lưu Vũ Thần lại đúng lý hợp tình, hùng hổ hỏi: “Hai người sao lại cùng nhau tới?”

Lâm Tây hào phóng nói: “Bạn trai của tớ, sao lại không thể cùng nhau tới?!”

Lưu Vũ Thần đột nhiên không kịp đề phòng bị đút một miếng cẩu lương, kêu to hận không thể để toàn thế giới nghe được.

Lâm Tây nhìn Trịnh Trình Trần, cậu ta thoạt nhìn không có phản ứng gì, thế thì thật tốt quá.

Trịnh Trình Trần nói với Lâm Tây: “Cậu báo danh đại học X?”

“Ừ, khoa tâm lý học.”

Trịnh Trình Trần mỉm cười: “Về sau chính là bạn cùng trường, tớ là khoa lịch sử.”

Lưu Vũ Thần cũng không chịu thua kém nói: “Tớ là đại học Y kế bên trường đại học X của các cậu, về sau chúng ta còn có thể gặp nhau.” Lưu Vũ Thần lại hung tợn nhìn thoáng qua Trịnh Trình Trần: “Về sau tớ còn phiền cậu, phiền chết cậu.”

Trịnh Trình Trần hừ một tiếng không nói gì thêm.

Trần Kiều yên tĩnh đứng một bên, nghe đến Trịnh Trình Trần cũng báo danh đại học X, sắc mặt hơi đổi, nhưng rất nhanh khôi phục lại.

Ba người hẹn gặp ở Bắc Kinh, sau đó tạm biệt ở cổng trường, đường ai nấy đi. Lưu Vũ Thần và Trịnh Trình Trần đi một đường, Lâm Tây và Trần Kiều đi một đường.

Buổi tối Trần Kiều lại đưa Lâm Tây đi ăn lẩu thập cẩm, chúc mừng Lâm Tây báo danh trúng tuyển.

Thật ra Trần Kiều cũng muốn đưa Lâm Tây đi ăn một ít đồ ăn khác, ăn nhiều chút, cho dù là lẩu Tứ Xuyên cũng tốt hơn lẩu thập cẩm. Nhưng Lâm Tây chính là một người bình dân mà giản dị như vậy, chỉ thích ăn lẩu thập cẩm!

Hai người đi đến tiệm lẩu lần trước, lại cùng nhau mua một cái bánh kem, mặt trên vẫn vẽ Cậu Bé Bọt Biển.

Nồi lẩu sôi ùng ục, Trần Kiều cầm một đống đồ ăn Lâm Tây thích ăn bỏ vào nồi, nhớ rõ lần trước Lâm Tây nói thịt bò và rau thơm ăn rất ngon, anh cố ý bỏ nhiều chú.

Trong nồi nào là măng, nấm, cải, thịt gà, xúc xích cắt lát, hải sâm, cá viên, bò viên, lòng lợn, tôm tươi, cá lát….

Nhiều đồ ăn như vậy nhưng chỉ trong chốc lát đã xử lý xong.

Hai người cầm hai ly nước ngọt cụng ly chúc mừng.

“Lâm Tây.” Ăn hết nồi lẩu thập cẩm, đang chuẩn bị ăn bánh kem, Trần Kiều đột nhiên đứng đắn mở miệng nói: “Tặng cho em một thứ.”

Trần Kiều lấy trong túi ra một cái hộp nhỏ.

Lâm Tây mở ra, là một cái vòng cổ kiểu nữ màu vàng kim, mặt dây chuyền hình tròn, mặt trên vẽ hoàng tử bé và hoa hồng đỏ, sau lưng có khắc một chữ một X, rất đẹp.

(Lâm Tây: 林西 - Lin Xi)

Ở phía dưới, có một cặp vé xe.

Bắc Thành đến Bắc Kinh, giường nằm.

Lâm Tây tươi cười, cô rất thích. Mặc kệ vòng cổ hay là vé xe. Lâm Tây đưa vòng cổ cho Trần Kiều, cười hì hì nói: “Giúp em đeo lên.”

Trần Kiều đứng sau lưng Lâm Tây, dịu dàng giúp cô đeo dây chuyền lên cổ, nói: “Gần đây anh đọc một cuốn tiểu thuyết tên Hoàng Tử Bé, anh rất thích. Cho nên đặt ra cái vòng cổ này.”

Hai người ngồi xuống mặt đối mặt. Trần Kiều móc trong cổ áo ra một sợi dây chuyền giống hệt Lâm Tây, khác là màu bạc, mặt sau khắc chữ J.

(Trần Kiều: 陈吉 - Chen Ji)

Trần Kiều nói: “Trong sách, hồ ly nói với hoàng tử bé: ‘Đối với tớ hiện giờ cậu chỉ là một cậu bé hoàn toàn giống trăm nghìn cậu bé khác. Và tớ chẳng cần gì ở cậu. Và cậu cũng chẳng cần gì ở tớ. Tớ đối với cậu chỉ là một con cáo giống như trăm nghìn con cáo khác. Nhưng, nếu cậu cảm hoá tớ, cậu sẽ là duy nhất trên đời của tớ, tớ cũng sẽ là duy nhất trên đời của cậu.’”

Trần Kiều lắc lắc mặt dây chuyền: “Em cảm hóa anh, chúng ta chính là của nhau, duy nhất trên đời.”

Lâm Tây phụt cười, cô không muốn nói lời dư thừa gì nữa, chỉ muốn mạnh mẽ ôm anh một cái.

Chỉ tiếc nơi này đông người.

Lâm Tây bắt đầu tính toán tiếp theo có nên đi một nơi tương đối tình thú thích hợp để thổ lộ hay không. Hoặc là đi nhà anh cũng được, không có những người khác, thích hợp để ôm.

Lâm Tây lấy trong hộp ra hai tờ vé xe màu lam, quơ qua quơ lại trước mặt Trần Kiều, “Em càng thích cái này.”

Trần Kiều giải thích nói: “Vốn dĩ muốn mua vé máy bay, nhưng từ Bắc Thành đến Bắc Kinh đi phi cơ còn cần ngồi xe lửa trước, quá phiền toái.”

Trần Kiều: “Cho nên còn không bằng đi xe lửa, dọc theo đường đi có thể đi qua rất nhiều nơi, nhìn được nhiều phong cảnh.”

“Cho nên.” Lâm Tây mỉm cười, “Anh muốn cùng em đi Bắc Kinh?”

Trần Kiều cũng cười: “Không đi Bắc Kinh, vậy anh đi nơi nào? Em ở đâu, anh ở đó!”

“Được.” Lâm Tây cười không khép được miệng, “Vòng cổ rất đẹp, em vô cùng thích.”

“Vé xe lửa cũng rất tuyệt, em rất vui. Trần Kiều, cảm ơn.” Lâm Tây nói: “Trong tiểu thuyết Hoàng Tử Bé, còn có một câu em rất thích.”

“Trong sách nói, các ngôi sao tỏa sáng lấp lánh là vì để mỗi người có một ngày có thể tìm được ngôi sao thuộc về chính mình.”

Lâm Tây nhìn Trần Kiều, trong ánh mắt cất giấu bầu trời đầy sao, nói: “Cho nên em gặp anh, anh chính là ngôi sao của em.”

Trần Kiều nhìn Lâm Tây, hình như nhớ lại hồi ức, sửng sốt thất thần, vài giây sau mới tỉnh lại, nói: “Mẹ anh lúc trước nói với anh, khi anh đếm hết số ngôi sao trên bầu trời là bao nhiêu, anh sẽ có thể nhìn thấy bà ấy.”

“Năm đó, anh không biết trên bầu trời có tất cả bao nhiêu ngôi sao, cuối cùng anh cũng không gặp lại được bà ấy.”

“Mà bây giờ.”

“Anh nhìn thấy, bầu trời chỉ có một ngôi sao rất sáng, chính là em.” Trần Kiều nhìn vào đôi mắt Lâm Tây, nói: “Cho nên, anh tìm thấy em rồi.”

Đây là lần đầu tiên Lâm Tây nghe từ trong miệng Trần Kiều nhắc tới người thân của anh. Lúc trước anh chỉ nói anh đã không còn nhà, trước nay cũng chưa từng nói trong nhà của anh đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Lâm Tây không hỏi, cũng không muốn hỏi.

Lâm Tây nghĩ, mẹ của anh, nhất định là một người phụ nữ rất dịu dàng.