Trong Môn Phái Của Ta Không Có Khả Năng Đều Là Nghiệt Đồ

Chương 21: Chuyện cũ




Lòng dạ vô cùng phức tạp đi lên trên lầu, liếc mắt thấy Mạnh trưởng lão râu bạc trắng bạch y đang ngồi mân mê trong đống linh khí, thấy ma chủ đi đến, hào hứng nói: “Nghe đâu yêu thú lần này cực kỳ hung mãnh, ăn được vài người phàm, cũng không biết có lai lịch gì, tuy nhiên ma chủ đừng lo lắng gì, nơi này của lão chuẩn bị sẵn nhiều thứ tốt, có thể tiêu diệt yêu thú kia.”

Hàn Sở Nhượng vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, giấu nắm đấm trong tay áo, vẻ mặt vẫn bình thường như cũ.

“Trên người ngươi có mang theo Túc Hồi kính?”

Vẻ mặt đang tươi cười của Mạnh trưởng lão cứng đờ.

“Ma chủ muốn Túc Hồi kính làm gì? Ta nhớ đây là bảo vật của Tả Tế ti, sao có khả năng ở chỗ của ta.”

Hàn Sở Nhượng híp mắt, rất bình tĩnh.

Hắn hỏi ngược lại: ”Thật sự?”

Mạnh trưởng lão không chút do dự: “Là thật.”

Hàn Sở Nhượng gật gật đầu, giống như thật sự tin Mạnh Trưởng lão, Mạnh Trưởng lão thở phào một hơi, lúc chống đất đứng dậy, chỉ nghe giọng nói không rõ cảm xúc của Hàn Sở Nhượng truyền tới.

“Mạnh trưởng lão nghĩ mình cùng Tả tế ti có thể lừa ta tới khi nào? Đợi tới khi trên đại lục xuất hiện người nắm giữ ma ấn nghịch thiên?”

Mạnh trưởng lão ngơ ngác, trong lòng ngàn lần khiếp sợ, vội cười làm lành nói: ”Ma chủ sao lại nói thế? Lão cùng Tả tế ti sao dám lừa ma chủ…” Lời còn chưa dứt, Hàn Sở Nhượng đã xoay đầu lại nhìn thẳng lão, ánh mắt mờ mịt.

“Sao không chịu đem Túc Hồi kính cho ta? Ta tận mắt thấy Tả tế ti đem Túc Hồi kính giao cho Mạnh trưởng lão, nếu không phải có tật giật mình, sao lại lừa ta nói không có?”

Nội tâm hoảng sợ vô cùng, Mạnh trưởng lão nhớ kỹ lời Tả tế ti nói, lòng bàn tay toàn mồ hôi, cẩn thận từng li từng tí một.

“Này có lẽ do lão lớn tuổi, có chút hồ đồ…” Lão liếc mắt dò xét Hàn Sở Nhượng, vội vàng cởi túi đựng đồ bên hông xuống: “Trước để lão nhìn trước, nếu có tất nhiên giao cho…” Còn chưa kịp giả vờ giả vịt, mới mở túi đựng đồ đã bị Hàn Sở Nhượng đoạt qua, mọi thứ bên trong đều bị hắn lấy ra, đương nhiên cũng lấy ra được Túc Hồi kính kích cỡ một cái gương dùng để trang điểm của nữ nhân.

Đuôi kính làm bằng kim loại cảm xúc man mát, nắm trong tay nặng trịch, mặt kính vốn màu u tối, bị Hàn Sở Nhượng dùng ngón tay dính máu tươi quẹt qua, trên đó gợn sóng một chút, dần dần hiện ra hình ảnh.

Đêm đen, tuyết lớn đi theo cuồng phong thổi khắp nơi, đất hong, bảy tám bia mộ.

Là bãi tha ma.

Tiếng gió cùng tuyết đan xen, mơ hồ truyền tới tiếng khóc yếu ớt nhỏ như muỗi kêu, tuy rằng vừa nhỏ vừa yếu, nhưng lắng nghe kỹ, gần như có thể thấy tiếng khóc bao trùm trong tuyết gió tuyết.

Hình ảnh lại gần, dưới tầng tầng lớp lớp tuyết lơn, cạnh bia mộ màu trắng có một bao vải màu trắng bao trùm lấy một đứa nhỏ đang cóng đến run rẩy, người nó dính đầy cát đất bẩn thỉu, quần áo rách nát.

Đứa trẻ sơ sinh này hai gò má tím bầm, môi trắng bệch, lại còn đang không ngừng khóc kêu, giống như chỉ cần không ngừng gào khóc thì phụ thân sẽ có lương tâm đem nó về.

Hàn Sở Nhượng nét mặt âm u, Mạnh trưởng lão liếc nhìn cảnh tượng trong gương, lại liếc nhìn sắc mặt của hắn, thở dài: “Ma chủ đừng để tâm nhiều, tuy thân thể nửa người nửa ma không được nhân giới chấp nhận, nhưng Ma giới chúng ta không để ý nhiều tới chuyện này, là tên đó không có mắt…”

“Câm miệng…”

Hắn thấy phiền phức mà quát lớn, ánh mắt chăm chú nhìn một góc khác của kính.

Hắn biết, lập tức sẽ có người từ nơi này đi ra, mang theo trường kiếm, mặc đạo bào Linh Vân trăm năm không đổi.

Đúng như dự đoán, cũng không bao lâu, có một người ngược hướng gió tuyết lẻ loi đi tới, trong tay y cầm kiếm, vẻ mặt lạnh lùng, mặc dù bị trắc trở nhưng bước chân vẫn liên tục, đi thẳng vào trong bãi tha ma đầy du hồn ma quỷ.

Cho dù gió tuyết lạnh lẽo kêu gào, y vẫn nghe thấy tiếng khóc nỉ non cùng hơi thở yếu ớt của đứa nhỏ, trừng mắt nhìn hoa tuyết rơi vào mi mắt, y ngồi xổm đem đứa nhỏ đang được bọc trong đống vải rách cẩn thận ôm lấy, mày đẹp nhíu lại, quan sát tỉ mỉ đứa trẻ mới sinh trên người quỷ quấn thân ăn mất một phần hồn phách.

Từ góc độ của Hàn Sở Nhượng mà nhìn, chỉ có thể nhìn thấy người này cúi người ôm lấy đứa nhỏ, bóng dáng cao gầy, phong thái độc tôn.

Tiếng gió hiu quạnh, y ôm lấy đứa trẻ mới sinh không cử động một hồi lâu, như đang đấu tranh, như đang do dự.

Hàn Sở Nhượng nắm đuôi kính càng chặt, mồ hôi lạnh từ lòng bàn tay thấm ra, đôi mắt trừng như muốn xuất hiện vết nứt.

Hắn đang khẩn trương, vô cùng khẩn trương, bởi vì hắn biết, người này sẽ dùng kiếm của y, không chút lưu tình đâm đứa trẻ này — cũng là mình năm đó.

Quả nhiên, một giây sau, đạo trưởng bạch y đột nhiên rút trường kiếm ra, chém tới đầu đứa trẻ, hàn quang lấp lóe, đâm đến khi mắt của hắn ở ngoài kính đã đỏ như máu.

Mãi cho đến đây, hắn đã  nhìn hai lần, lần trước là sáu mươi năm trước, Tả tế ti cho hắn xem Túc Hồi kính, tới khi hắn thấy cảnh này.

Mạnh trưởng lão cũng căng thẳng, lão nhớ tới Tả tế ti đã bàn giao với mình, mồ hôi lạnh nhanh chảy ra ròng ròng.

“Đơn giản là xem ngài thân thể nửa người nửa ma không cho phép tồn tại trên đời mà thôi, ma chủ sao lại cố nhìn lần nữa tự tìm phiền não, cũng không còn sớm, phía sau cũng không phải cảnh đẹp gì, ma chủ nên nghỉ ngơi sớm đi thôi.”

Mặt Hàn Sở Nhượng không chút cảm xúc, ánh mắt cũng không dời đi, tiếp tục cẩn thận nhìn hình ảnh trong gương.

Lần trước hắn nhìn thấy Lãnh Vô Sương rút kiếm chém mình lúc đó tinh thần đã loạn, vẫn luôn nhìn thấy Lãnh Vô Sương lúc đó như bình tĩnh, kiếm kia vẫn đặt trên đầu đứa nhỏ chưa chặt xuống.

Lúc sao, Tả tế ti thu hồi Túc Hồi kính, hắn cũng không có tâm tư tiếp tục nhìn, đợi Tả tế ti đi rồi, quan hệ của hắn cùng Lãnh Vô Sương ngày càng chuyển biến xấu, hắn không nói, Lãnh Vô Sương cũng không hỏi, mãi đến khi hắn trong cơn tức giận bị Tả tế ti mang về Ma giới, Lãnh Vô Sương mới chờ đợi rồi chạy tới Ma giới, đem mình về Linh Vân phái.

Cảnh tượng trong gương còn chiếu, bất quá tình huống lại đột biến. Trên đầu đứa trẻ mới sinh này bỗng nhiên xông tới một luồng khsi đen, tập hợp trên đầu nó tạo thành một hình dạng khủng bố.

“Đó là vật gì?”

Mạnh trưởng lão trong lòng biết thế cục hôm nay không thể kéo về được, lắc đầu thở dài, nghe Hàn Sở Nhượng đặt câu hỏi, cũng biết giấu diếm cũng không được gì ngoài kéo thêm nhiều cừu hận, không thể làm gì hơn là khai báo sự thật ra.

“Quỷ ăn hồn, thích ăn hồn phách người gần chết, một khi quấn lấy vào trong thân thể người, không nuốt chửng một hồn phách sẽ không bỏ quả.”

Quỷ ăn hồn… Tất sẽ có một hồn bị cắn nuốt…

Gió tuyết mấy ngày liền, kiếm Lãnh Vô Sương vẫn dựng sừng sững, biến từ hư vô ra kiếm trận, không bao lâu liền tiêu diệt quỷ ăn hồn kia, mà lúc này, ở ngoài gương Hàn Sở Nhượng không thể thấy, đứa trẻ kia đã thoi thóp, sắp chết. Hắn chỉ nhìn thấy Lãnh Vô Sương sau khi tiêu diệt quỷ ăn hồn kia liền nhanh chóng niệm mất thủ quyết phức tạp, đầu ngón tay tỏa ra ánh sáng lung linh, trong thân thể y có vật gì đó từ từ nổi lên từ đỉnh đầu, bị đầu ngón tay Lãnh Vô Sương dẫn dắt vào trong thân thể Hàn Sở Nhượng.

Như là lấy một hồn đổi một hồn.

Trong kính hình ảnh tiếp tục di chuyển, tuyết bay trận sau so với trận trước càng lớn hơn, che ngợp bầu trời, dính đầy trên người đạo trưởng kia khiếm xiêm y của như một bông tuyết trắng.

— Đạo trưởng kia quả thật thiếu đi một hồn, nếu rút ra nữa, e rằng sẽ khó giữ mạng

— Đạo trưởng kia tuy mất một phần hồn phách, nhưng tu vi hắn cao, tự mình tạo ra một cái hồn giả mới đảm bảo được tính mạng không có vấn đề gì

— Đạo trưởng kia vì thiếu một phần hồn, thất tình phai nhạt, con đường tu tiên sẽ bớt đi chút gút mắc, tâm vững vàng, tuy nhiên lão hủ thật sự không rõ, đạo trưởng kia vì sao lại rút hồn phách ra, tuy rằng phương pháp này đối với tu hành có lợi, nhưng nếu lúc rút hồn phách đi không cẩn thận thì mất mạng như chơi, cái này cũng là mất nhiều hơn được.

Trong lòng như có vật gì bị phá vỡ, cõi lòng đau đến tan nát, nổ thành một đóa hoa máu đỏ tươi đầy trời, đâu đâu cũng thủng trăm ngàn lỗ.

Dẫn hồn vào cơ thể, đứa trẻ kia mới sống lại, thân thể cóng đi trở nên cứng ngắt cũng cảm nhận được hơi lạnh, rúc thân thể nho nhỏ vào trong lồng ngực Lãnh Vô Sương, mặt mũi lạnh lẽo kề sát vào cánh tay y.

Hắn nhìn thấy Lãnh Vô Sương luống cuống tay chân ôm chặt đứa nhỏ kia vào trong lồng ngực, mặt dán lên mặt hống.

Hắn nhìn thấy mi mắt Lãnh Vô Sương dính đầy tuyết trắng, sau khi chạm được nhiệt độ của người này lập tức hóa thành hạt nước long lanh treo trên lông mi dày thật dày của y.

Y lo lắng hù dọa đứa nhỏ trong lòng, mạnh mẽ nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.

“Đừng khóc, chờ sư phụ mang con về Linh Vân phái sẽ để sư huynh con chơi với con.”

Y suy nghĩ một chút, lại bổ sung: “Tuy nhiên Linh Vân phái hiện tại không tốt lắm, chỉ có ta và sư huynh con là người, thêm con là ba.”

“Thế nhưng sau sẽ tốt thôi, nhất định sẽ tốt lên.”