Trong Mộng Kỳ Duyên

Chương 19




Quỷ vương mặc dù đang mất gần hết pháp lực, vẫn phát ra một loại khí thế nộ uy cao cường, ai cũng hiểu đạo lý con lạc đà gầy sắp chết so ra vẫn cao to hơn đại mã. Cho dù hiện giờ quỷ vương đang rơi vào thế yếu, khí tức kinh người vẫn khiến cho đám người ô hợp phải chùn bước chân.

Thế nhưng ai lại không muốn có một thân thể bất tử, có được một cuộc sống kéo dài ngàn năm, còn có được pháp lực cao siêu cường đại, hưởng thụ khoái cảm có được quyền uy vô thượng? Song, khi làm một phàm nhân, kết cục cuối cùng vẫn chỉ có một lần sống, chẳng có ai là kẻ ngu, cũng chẳng có ai muốn phó thác số mệnh mình vào bước chân kẻ khác!

Trong khoảnh khắc đám người này đang còn do dự, quỷ vương vận dụng pháp lực cuối cùng, trong nháy mắt chuyển tới một căn phòng đầy nắng, chính là căn phòng có ao nước hoa sen mà trước kia quỷ vương tặng sinh nhật Mộng Nguyệt, cũng là tầng chóp cao nhất của thành bảo này, không nghĩ tới nơi đây sẽ là chỗ an nghỉ cuối cùng cho linh hồn mình.

Cánh cửa còn chưa kịp đẩy ra, quỷ vương đã không còn chịu nổi nữa, trong miệng chợt ho ra rất nhiều máu tươi màu lam nhạt.

"Nguyệt nhi….. mau… đem ta….. vào trong…. phòng……, mau….. vào trong trước……, nàng…. hãy… ăn…. trái tim… ta…… không… theo vết xe… đổ…….", chưa nói xong, bàn tay lạnh lẽo cơ hồ đã trở nên trong suốt trong nắm tay Mộng Nguyệt, buông rơi, khóe mắt chảy xuống một giọt lệ màu lam.

"Vương? Vương! Không! Đừng bỏ ta đi! Không!!!" Mộng Nguyệt gào thét thương tâm.

Tâm Ngô Mộng Nguyệt giờ khắc này đây, đau tới không ai biết được cảm giác này là gì, cũng không cách nào dùng ngôn từ miêu tả! Nàng nghĩ đến cùng chết theo người yêu…….

Lúc này, đám sát nhân sát quỷ vì trục lợi mà không còn nhân tính chạy lên, sau khi nhìn thấy quỷ vương trong nháy mắt biến thành trong suốt không màu, đều cùng không định mà sững sờ một chút, rất nhanh liền hiểu tất cả trước mắt có ý nghĩa gì, quỷ vương là cánh cung che đỡ, nay đã xuất linh về trời, nhất thời vì vậy mà hưng phấn vô cùng, thi nhau lũ lượt xông lên, phá tan mọi kết giới bảo vệ, giết hết, lão nhân, nữ nhân cùng hài tử đều giết sạch không tha!

Nghe tiếng chém giết càng ngày càng tới gần, Mộng Nguyệt đột nhiên từ cực cùng bi thống trở nên thanh tĩnh lặng im, tự nói với chính mình không thể chết, vì quỷ vương mà bằng bất cứ giá nào sống còn, quyết không để bọn dã thú vô tâm vô tính làm ô nhục trái tim quỷ vương! Ngô Mộng Nguyệt tự nói với mình, ta muốn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của vương………

"Vương, ý của chàng ta đã hiểu, chàng hãy yên tâm đi đi, ở trong lòng ta, sẽ cùng mang theo trái tim chàng." Sau đó liền đẩy cánh cửa ra, để cho ánh sáng mặt trời rạng rỡ chiếu lên thân thể quỷ vương, nhìn quỷ vương bị ánh sáng hoàn toàn bao phủ, cho đến khi biến mất, hoàn toàn tan biến chìm trong ánh mai huyền dịu, Ngô Mộng Nguyệt nhẹ giọng thầm thì, "Ta sẽ chờ chàng trở lại, dù cho là luân hồi ngàn năm!"

Chờ đến khi phỉ nhân tới nơi, còn chưa hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, một suối tóc màu bạc trắng vươn đến như lũ, siết chặt, kết thúc cuộc đời bẩn thỉu của bọn chúng. Phỉ thủ chạy theo phía sau, chỉ cảm thấy tất cả mọi vật màu lam cấu thành nên quỷ bảo dần nhàn nhạt đi, chợt biến thành các sắc thái màu trắng muốt, còn đang nghi ngờ tự hỏi, suối tóc lạnh như băng đã cuốn lấy khiến hắn nghẹt thở, cho là quỷ vương sống lại, sợ hãi liền cầu xin tha thứ:

"Đại vương! Ngài đừng giết ta, đại nhân ngài không chấp tiểu nhân, thả ta đi! Ta bị lợi riêng làm mê muội đầu óc, lòng tham khiến ta âm mưu giết đệ đệ Ngô Mộng Nguyệt, cũng đi hãm hại ngài, khiến cho hai người sinh ra mâu thuẫn giết hại nhau, ta không muốn chết! Ngài tha cho ta đi! Ta không bao giờ dám nữa! Ngài tuyệt sẽ không ra tay với tiểu nhân hỗn trướng này đi! Vậy sẽ làm dơ bẩn bàn tay cao quý của ngài, ngài….." Còn chưa nói hết, cái đầu khóc lóc của phỉ thủ đã đứt lìa khỏi cổ.

Ngô Mộng Nguyệt dù có là kẻ ngu đi nữa, cũng đã ít nhiều đoán được kết cục chính mình không hề mong muốn này, tự mình nghe phỉ thủ kể lể, không thể không tiếp nhận đả kích.

"Vương, là ta trách lầm chàng, đều là lỗi của ta, ta vẫn luôn cho là chàng không tin ta, hoài nghi ta, thật ra ta mới là kẻ ích kỉ không suy nghĩ thấu đáo, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thực sự tin tưởng chàng, vì chàng mà quẩn quanh nghĩ ngợi! Ta luôn tự cho rằng ta yêu chàng rất sâu, đến cuối cùng ta mới hiểu được, tình yêu của ta so với chàng còn quá đỗi trẻ con, còn chưa đủ sâu nồng, ta thật dơ bẩn không chịu nổi, vương! Tha thứ cho ta! Mau trở về đi!"

Ngô Mộng Nguyệt quỳ gối ở bên ngoài cửa phòng, nhìn một hồ sen lấp lánh xinh đẹp bên trong, nhìn đến thất thần.

Kết giới ngoài đại môn quỷ bảo một lần nữa đóng lại, toàn bộ cung điện lại khôi phục trầm lắng như trước, chỉ là toàn bộ quỷ bảo đã trở thành một màu trắng, như đang muốn xóa sạch điều gì, một màu sắc nồng đậm đau thương…..